Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Phó Vọng Niên tỉnh dậy, Thanh Dao còn đang ngủ say, hắn nhẹ nhàng hôn một cái trên trán Thanh Dao, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đứng lên mặc quần áo.
Hắn vừa đi vào bếp, liền nhìn thấy Tiêu Trình sớm đã dậy, Tiêu Trình thấy là hắn, lễ phép nói: "Sư phụ, người dậy rồi."
"Ừ, đang chuẩn bị bữa sáng sao?"
"Vâng, cháo thịt hột vịt bắc thảo và bánh bao thịt." Tiêu Trình bưng cháo nó nấu xong đến trên bàn, sau đó lại lấy đĩa đựng mấy cái bánh bao đặt trên mặt bàn.
Cháo thịt hột vịt bắc thảo:
Bánh bao thịt:
Phó Vọng Niên sau khi rửa mặt xúc miệng xong, ngồi xuống bên bàn, Tiêu Trình theo sau ngồi xuống, vẻ mặt mong đợi nhìn Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên cười cười, sau đó múc một chén cháo, chờ thổi nguội chút mới cho vào trong miệng, nếm kỹ mùi vị của cháo, nhướng mày, nói: "Cháo này đã đạt được yêu cầu của ta."
Tiêu Trình kinh hỉ nhìn Phó Vọng Niên, mấy tháng này nó đều là dựa theo yêu cầu của sư phụ làm vài món hoặc nấu ít cháo, mỗi lần lúc không hợp yêu cầu của sư phụ, sư phụ đều sẽ nói ra những chỗ chưa đủ trong đó, cháo này cũng trải qua mấy lần mới dạt được yêu cầu của sư phụ, trong lòng lại dị thường vui vẻ.
"Lát nữa ta phải đi tửu trang Bạch gia một chuyến, ngươi ở trong nhà giúp thúc thúc ngươi làm mấy việc ngươi có thể giúp." Kỳ thật mới đầu Phó Vọng Niên cũng không biết Tiêu Trình nên gọi Thanh Dao thế nào, cuối cùng vẫn là để nó gọi Thanh Dao thúc thúc, dù sao không thể gọi sư mẫu!
"Vâng, sư phụ yên tâm, việc trong nhà cứ giao cho con đi!" Tiêu Trình gật đầu, mấy tháng này nó đã thích ứng cái nhà này, thúc thúc đối với nó cũng rất tốt, nên nó hi vọng có thể vì họ làm những việc khả năng cho phép.
Lúc Phó Vọng Niên đến tửu trang Bạch gia, Bạch Lạc đã chờ một lúc, hai người chào hỏi lẫn nhau một tiếng, sau đó liền cùng đi đến tửu phường.
Ủ rượu nho đã đến bước cuối cùng, bây giờ chỉ thiếu xem thử hương vị này rốt cuộc có đạt được hiệu quả họ cần không, thời gian này, Phó Vọng Niên và Bạch Lạc luôn sẽ bớt thì giờ đến giám sát quá trình ủ rượu nho này.
Hỏa kế của tửu trang Bạch gia cũng phát hiện trang chủ rất là quan tâm rượu nho này, có điều họ cũng rất hiếu kỳ rượu từ nho ủ ra sẽ là thế nào.
Phó Vọng Niên và Bạch Lạc nhìn nhau một cái, sau đó Bạch Lạc lại nhìn Bạch Nhưỡng, Bạch Nhưỡng từ trong túi vải luôn mang theo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, mọi người hiếu kỳ nhìn cái hộp nhỏ đó, chờ sau khi mở hộp ra, mới biết trong hộp lại là ly dạ quang.
Ly dạ quang:
Phó Vọng Niên nhìn thấy hai cái ly dạ quang tinh xảo kia, hơi nhướng mày, có chút bất ngờ nhìn Bạch Lạc, lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Hắn kiếp trước thích uống rượu nho, liên đới lại có thể đem câu thơ về bồ đào mỹ tửu___Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi (rượu nho ngon phối cùng ly dạ quang), nhớ kỹ trong đầu.
Bạch Lạc ra hiệu thầy ủ rượu rót hai ly rượu nho ra, thầy ủ rượu được lệnh, trong lòng lại vô hạn cảm kích, này vẫn là lần đầu tiên gã nhìn thấy trang chủ thận trọng như thế, có lẽ cũng biết rượu nho này quả thật là không thể coi thường. Đối với thầy ủ rượu mà nói, ủ ra một loại rượu ngon là chuyện họ mơ ước.
Mọi người đều rất mong đợi nhìn rượu nho này, nhìn tửu sư mở niêm phong chậm rãi mở vò rượu kia, yết hầu không tự chủ lăn mấy cái. Chờ sau khi vò rượu kia cuối cùng mở niêm phong, một luồng hương rượu ngào ngạt chậm rãi tràn ra, hương rượu chưa từng ngửi không nén nổi làm họ ngây ngất nhắm mắt lại, trong không khí chỉ có hương rượu ngào ngạt im lặng quanh quẩn cả tửu phường.
Mỹ tửu chậm rãi chảy vào trong ly dạ quang hiện màu hồng ngọc của thiên nhiên, mà hương rượu trong không khí cũng vì mỹ tửu chảy ra càng thêm làm người đắm say.
Chờ hai cái ly dạ quang đều rót bảy phần rượu nho, Phó Vọng Niên và Bạch Lạc mỗi người lấy một ly, Bạch Lạc nhìn thấy Phó Vọng Niên lắc nhẹ ly một cái, không tự chủ lắc theo, sau đó lại nhìn thấy Phó Vọng Niên nếm thử một ngụm nhỏ.
Vị ngọt ngào tinh tế từng chút tràn ngập cả khoang miệng, mang theo mùi nho tươi mát xông thẳng vào chóp mũi, yết hầu Phó Vọng Niên lăn hai cái, hương rượu tinh tế kia chậm rãi trượt vào trong bụng.
Tửu sư theo dõi màn này không khỏi tự chủ nuốt nước miếng, có vài tửu sư còn kìm lòng không đậu dùng tay áo chùi khóe miệng.
Bạch Lạc theo sau cũng nhấp một ngụm, kinh ngạc nhìn Phó Vọng Niên, hắn chưa từng nghĩ rượu nho này lại khác với số đông như vậy, so với rượu nho hắn đã từng uống quả thật là khác nhau một trời một vực.
"Thành rồi?" Bạch Lạc kinh hỉ nhìn Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên trả lời: "Thành rồi." Nói đến như vân đạm phong khinh, nhưng Bạch Lạc lại cảm giác vui vẻ của Phó Vọng Niên không thấp hơn hắn.
Các tửu sư nghe thấy lời này, không khỏi hoan hô cười lớn, thành rồi, cuối cùng thành rồi, rượu này đã hao tốn nhiều tinh lực và tâm tư của họ như thế thật là đã thành công.
Bạch Lạc nhìn tửu sư hoan hô không ngừng, gật đầu với sư phụ phụ trách tửu phường này, liền thấy sư phụ kia hô: "Trang chủ đã nói, rượu này mỗi người tặng một vò, ngày mai và ngày mốt nghỉ ngơi hai ngày."
Lời này của sư phụ vừa ra, mấy tửu sư kia càng nhảy nhót không thôi, này càng làm họ biết trang chủ là có bao nhiêu coi trọng rượu nho này, đồng thời cũng biết trang chủ là một đại lão bản không tệ.
Phó Vọng Niên đương nhiên cũng mang hai vò rượu nho về, một vò cho bên nhà Thanh Linh Phong, một vò tất nhiên là để dành cho hắn và Thanh Dao, rượu này nên chính họ từ từ hưởng thụ mới được.
Thanh Dao nhìn rượu nho hiện màu hồng ngọc thiên nhiên, vẻ mặt kinh ngạc: "Phu quân, màu sắc của rượu này thật đẹp!"
"Đoán xem đây là rượu gì?" Phó Vọng Niên ngồi đối diện Thanh Dao, im lặng nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của y.
Thanh Dao ngửi mùi rượu, không ngửi ra cái gì, nhìn thấy Phó Vọng Niên luôn nhìn y, hít thở sâu hai cái, lại ngửi kỹ một cái, sau đó cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ là nho?"
"Thật lợi hại, đây chính là rượu nho."
"Thật vậy à, hóa ra nho cũng có thể ủ rượu, ta thật là chưa từng nghĩ!"
"Nào, nếm thử cái này, rất ngon."
Phó Vọng Niên đưa cái ly nhỏ cho Thanh Dao, nơi này không có ly uống rượu nho, hắn cũng không có ly dạ quang, chỉ có thể dùng mấy cái ly nhỏ này.
Thanh Dao đón lấy ly kề bên môi, không có mùi rượu đậm đà của rượu gạo, mang theo mùi thơm nho nhàn nhạt, y nhìn Phó Vọng Niên, sau đó từ từ uống một ngụm nhỏ.
Vị tinh tế bất đồng rượu hoa mộc làm Thanh Dao sửng sốt một chút, chờ y hồi thần, y đã uống hết ly trong tay, thẹn đỏ mặt nhìn Phó Vọng Niên, y uống hết rượu lúc nào, sao y đều không có ấn tượng!
"Ngon chứ, nếu ngươi thích uống, về sau trong nhà chúng ta liền đặt thêm mấy vò." Phó Vọng Niên cười nhìn Thanh Dao mặt đỏ tai hồng, này cách kế hoạch của hắn không còn xa!
Thanh Dao gật đầu, rượu nho này thật là rất ngon, Phó Vọng Niên nhìn thấy y luôn nhìn chằm chằm vò rượu, cười rót một ly cho y, dịu giọng nói: "Muốn uống thì uống đi, có điều không thể uống quá nhiều."
Tuy hắn là muốn chuốc say Thanh Dao, nhưng cũng là có mức độ, nếu uống nhiều như thế Thanh Dao còn chưa say, vậy hắn cũng chỉ có thể từ bỏ, hắn không muốn làm Thanh Dao bởi vì say rượu mà cảm thấy không thoải mái.
Đương nhiên, Thanh Dao tối này vẫn là say, Phó Vọng Niên cũng xem như biết tửu lượng của Thanh Dao rốt cuộc thấp bao nhiêu, có điều nhìn thấy Thanh Dao như vậy hắn liền cảm thấy lòng ngứa ngáy.
Phó Vọng Niên bế ngang Thanh Dao lên, Thanh Dao lúc này lẩm bẩm nói: "Ta còn muốn uống, thật ngon,....rượu.....nho."
"Chờ mấy ngày nữa chúng ta lại uống, hiện tại để vi phu hảo hảo làm mấy việc thích làm trước." Phó Vọng Niên nhẹ nhàng đặt Thanh Dao trên giường.
Thanh Dao lại vòng lên sau cổ Phó Vọng Niên, kéo hắn đến trước mặt mình, sau đó vững vàng hôn lên môi mỏng ấm của Phó Vọng Niên.
"Thích, ta thích phu quân, thích phu quân nhất." Thanh Dao thì thầm nói bên tai hắn, còn không ngừng lôi kéo y phục chính mình: "Nóng, phu quân, ta nóng....."
"Được, liền cởi giúp ngươi." Phó Vọng Niên cởi áo ngoài giúp y, lộ ra mảng da thịt trắng nõn mịn màng, xúc cảm thật là ngày càng tốt!
"Tiểu Dao, ngươi nói ngươi có yêu vi phu không!" Phó Vọng Niên cắn lên trái tai của y, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Chờ được Thanh Dao lẩm bẩm mấy câu bên tai hắn, Phó Vọng Niên cười ngốc, sau đó ôm y lăn giường cả mấy lần, hưởng thụ tư vị tuyệt vời lâu ngày không gặp kia.
Lúc Noãn Noãn t, luôn sẽ nhìn thấy Phó Vọng Niên mang theo bé chơi trong sân, có điều Noãn Noãn tựa hồ không cho Phó Vọng Niên mặt mũi lắm, luôn thích dính bên người Thanh Dao, không để ý a cha thường chọc bé khóc kia.
"Cha, đi mua kẹo kẹo, con muốn ăn kẹo." Noãn Noãn ôm đùi Thanh Dao, trên mặt nhỏ đầy mong đợi.
"Được, chúng ta đi mua kẹo, để a cha cùng đi, làm bảo tiêu của chúng ta được không." Thanh Dao cúi người dỗ Noãn Noãn, nhưng động tác của y có vẻ rất là cẩn thận.
Noãn Noãn nhìn cha dịu dàng, lại nhìn a cha cao to, Trình ca ca đã nói, nam nhân thì nên bảo vệ á nam, a cha tốt cũng nên bảo vệ cha.
"Dạ, vậy thì để a cha làm bảo tiêu của chúng ta." Noãn Noãn gật đầu, a cha bảo vệ cha, như vậy thì không có nam nhân nào có thể cướp cha đi.
"Được, vậy thì chúng ta đi thôi!" Thanh Dao bế Noãn Noãn lên, sau đó đi ra đường lớn.
Phó Vọng Niên vẻ mặt buồn bực theo phía sau phụ tử họ, từ sau khi Noãn Noãn ra đời, thời gian hắn ở riêng với Thanh Dao liền ít đi nhiều, không dễ dàng mới đưa Noãn Noãn đến chỗ cha ngủ mấy ngày. Có điều chưa cách mấy ngày, Noãn Noãn liền khóc đòi về nhà, bất đắc dĩ, trên giường lớn của họ lại thêm đứa nhỏ.
Bởi vì phải kiêng dè Noãn Noãn, thân mật của hắn với Thanh Dao chính là không hưởng thụ được mấy ngày đó, Thanh Dao đều không dám kêu ra tiếng, làm hắn luôn thích nghe giọng ngọt kia chỉ có thể đành chịu cầu khẩn Noãn Noãn nhanh lớn lên, sau đó trả Thanh Dao của hắn lại cho hắn.
Sau khi ba người ra ngoài dạo cả ngày, Noãn Noãn sớm đã mệt nằm bò trên người Phó Vọng Niên, hắn thả Noãn Noãn trên giường đắp kín chăn, lúc này mới đi đến phía sau Thanh Dao ôm lấy cơ thể thon gầy đó.
"Hên là chúng ta chỉ có một nhi tử, nếu không thì còn không biết chúng ta phải mất bao nhiêu thời gian chiếu cố mấy đứa này."
Thanh Dao cúi đầu nhìn phần bụng bằng phảng, mấy ngày trước y cảm thấy cơ thể có chút khác thường, liền đi tìm đại phu, đại phu nói, y có thai rồi. Có điều phu quân luôn tránh làm y mang thai, nhưng chuyện mang thai này, sao có thể nói chính xác!
"Phu quân, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Phó Vọng Niên xoay người Thanh Dao qua, đụng ngay đôi mắt phượng hơi không tự nhiên, trong lòng thầm nói chẳng lẽ Thanh Dao là muốn nói lời yêu với hắn. Lập tức tiếng tim đập "bịch bịch bịch" vang như trống, Thanh Dao nói lời yêu đều luôn làm hắn rất không tự kiềm chế.
"Ừm, chính là ta mấy ngày trước cảm thấy cơ thể khó chịu, đi gặp đại phu." Thanh Dao e thẹn nhìn Phó Vọng Niên một cái.
"Vậy đại phu nói thế nào, Thanh Dao không có gì chứ!" Phó Vọng Niên gật đầu, gặp đại phu rất bình thường, Thanh Dao hiện tại biết khó chịu thì đi gặp đại phu, này thật là một phu lang tốt.
"Không sao, chính là, đại phu nói ta có rồi." Sắc mặt đỏ rực không dám nhìn nam nhân trước mặt.
"Có rồi, vậy thì tốt." Như là nhớ đến gì, Phó Vọng Niên ngơ ngác hỏi: "Tiểu Dao, ngươi là nói bụng ngươi......"
Cúi đầu nhìn phần bụng bằng phẳng kia, này không phải thật chứ, hắn đều có làm biện pháp tránh thai a!
"Ừm, có lúc mấy đêm Noãn Noãn đến nhà cha."
Tâm tư Phó Vọng Niên bay a bay, bay đến mấy đêm đó, Thanh Dao mấy đêm đó đặc biệt chủ động, không ngừng mở rộng cơ thể tiếp nhận yêu thương của hắn.
Hắn nhớ hắn lúc đó rất hưng phấn, có một đêm họ còn làm cả đêm, khoái cảm của quan hệ hòa hợp gắn bó làm hắn quên chuyện tránh thai, cho đến khi mệt rã rời mới nặng nề thiếp đi.
Một tiếng phiền muộn vang vọng trong phòng, không phải chỉ tham ái một đêm sao, ông trời liền nhìn không quen họ ân ái như vậy, cố tình muốn vứt một tiểu thiên sứ cho họ sao.
Phó Vọng Niên hướng nóc phòng, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hắn muốn cùng phu lang trải qua cuộc sống hai người, sao khó như thế!
HOÀN CHÍNH VĂN