Từ khi quen Việt, hiếm khi nàng thấy hắn bực bội như vậy, về tới nhà, gặp cái gì trên đường đi là đập, là đá, chả nhẽ vì Trâm Anh gặp nạn khiến hắn đau như thế?
-”Lo cho người đẹp thì sao không ở đấy? Ở nhà đá thúng đụng nia?”
-”Đúng, quả thật cô ấy rất đẹp, gương mặt thì khả ái, con người thanh tao, đáng yêu vô cùng…nhưng em thử nói xem, vì sao tôi chẳng thấy lo lắng chút nào…em thử đoán xem, hôm nay vì sao tôi bực?”
Việt gằn giọng.
Xinh đẹp, khả ái, thanh tao? Mấy từ này đúng là toàn nói thật, nhưng từ chính miệng hắn – dùng để miêu tả một người con gái khác…hắn thực sự thích cô ấy? Tim nàng nhói…Cũng từ ngày phát hiện ra yêu hắn, sẵn sàng chết vì hắn, đâm ra nàng cũng bất cần, chẳng còn biết sợ là gì:
-”Chỉ có thể kết luận là anh rất xấu tính!”
Hắn cười phá lên:
-”Haha, tôi xấu tính, tên Lân kia của em thì tốt tính?”
-”Ừ, anh ấy đẹp trai, phong độ, ân cần, chu đáo…anh so với anh ấy thì chẳng bằng nước gì cả…”
Nàng trả đũa.
Cảm giác bị người con gái mình yêu thương nhất so sánh với một thằng đàn ông khác, lại còn đặt mình ở vế dưới, thật chẳng dễ chịu chút nào. Cảm giác có thể cô ấy đã thích người kia, đau khổ biết bao…
Lửa giận lên tới đỉnh đầu, nàng bị hắn dồn vào góc tường, cơ thể to lớn của hắn ép chặt thân hình gầy gò của nàng, tay hắn bóp nhẹ cằm nàng.
-”Nói, em thích Lân, phải không?”
Nàng cứng đầu không nói gì…
-”Nói mau…”
Hắn càng ngày càng mất bình tĩnh.
-”Tôi thích ai chả liên quan tới anh…”
-”Em nói, hay tôi bán em sang Trung Quốc, cho em chọn?”
Nàng bắt đầu thấy sợ, chết không sợ, nhưng nếu bị bán đi làm gái, quả thật rất sợ…đành trả lời bừa:
-”Thích chứ sao không thích, người như anh ấy, ai chả thích…”
Đôi mắt hắn, lúc ấy rất buồn, cánh tay từ từ rời khỏi nàng, như bị mất lực, hắn trở nên trầm lặng.
Đêm đó hắn không ôm nàng như mọi khi mà nằm gọn vào một góc. Chưa bao giờ hắn thấy chán nản và tổn thương tới vậy…Hắn suy nghĩ rất nhiều, nàng thích tên đó, liệu hắn có nên giải phóng rồi chúc phúc cho hai người? Liệu hắn có quá ích kỉ khi giữ nàng lại?
Nghĩ về nụ cười của nàng lúc ở công viên nước…lòng hắn thấy xót xa…
Nhưng cái cảm giác không còn nàng bên cạnh, quả thật rất kinh khủng…hắn thực sự chưa đủ can đảm để đối mặt…
“Tít…tít…”
Nàng mở tin nhắn, …dù hắn có quay lưng vào nàng thì vẫn có thể cảm nhận được nàng đang cười tủm…
Không rõ hắn đã ngủ chưa, nhưng nghĩ sợ hắn lo, liền đánh tiếng:
-”Trâm Anh tỉnh rồi nhé…khỏe rồi, yên tâm nhé!”
Tất nhiên là hắn nghe thấy.
Nhưng cái đó chẳng quan trọng, chả liên quan…
Điều làm hắn khó chịu bây giờ là chiếc điện thoại kia cứ “Tít…tít…tít…tít…” liên hồi.
Nàng nhắn tin với ai?
Có ngu mới không biết, chính là tên đó…Trâm Anh và nàng- hai đứa con gái sao có thể nhắn tin nhiều thế, cười sướng thế?
-”NHỨC ĐẦU QUÁ…”
Hắn kêu.
-”Sao vậy?”
-”Tiếng điện thoại cứ tít tít ai mà ngủ được?”
Hắn nằm thẳng, để một tay lên trán, vờ nói bâng quơ như hiện tại chỉ quan tâm tới giấc ngủ của mình…
-”Ừ, tôi xin lỗi nhé, ngủ đi…”
Một lúc sau, không thấy có tiếng tít tít đáng ghét đó…hắn hơi hả dạ…nhưng vẫn cảm thấy người nàng đang rung lên…rõ ràng là đang cười…
Hắn từ từ hé mắt nhìn trộm…điên…mẹ nhà nó…hóa ra con bé này tắt chuông, nhưng tay nó thì vẫn cứ liên hồi…
Hắn quay người sang trái, quay người sang phải….vào nhà vệ sinh…đi ra…lượn đi lượn lại…rốt cuộc nàng cũng chẳng để ý gì cả…chưa bao giờ hắn thấy cục ức nó to đến thế…
Cuối cùng…hắn tự nói với mình, tác giả chỉ đăng và cập nhật truyện nhanh nhất trên wattpad, ta rất xin lỗi các nàng nhưng một vài đối tượng lấy truyện đăng không xin phép ta đã cho qua, cũng chẳng sao, bực là ta vào trả lời thắc mắc của độc giả họ lại xóa đi, ta không còn cách nào khác, mời đọc tiếp, hắn không cần phải làm quân tử làm quái gì cả…
Nằm xuống, vươn người qua bên nàng, dứt khoát giật chiếc điện thoại, để lại nàng ngạc nhiên sửng sốt.
-”Tôi mượn…”
-”Tôi đang dở việc mà…”. Nàng thắc mắc.
-”Dở việc cũng kệ cô, điện thoại tôi mua, tôi có quyền dùng trước…”
-”Anh cũng có điện thoại mà…”
-”Cái đó không hiện đại bằng cái này…”
Nói đoạn, hắn mặc xác nàng, mở Temple Run ra chạy…Nàng nhìn hắn…bó tay với ông tướng…rồi quay người lại ngủ…
Một lúc thấy nhịp thở của nàng đều đều…tim hắn đập hơi nhanh…làm việc xấu tất nhiên là tim đập nhanh rồi!!! Hắn tắt game, từ lúc nãy tới giờ tin nhắn cứ đến ầm ầm hắn đã sốt ruột lắm rồi…ấn vào thư mục Bao Lan…
………………….
Lân: “Trâm Anh cứ khẳng định có người giữ nó…anh chẳng biết nên tin?”
Lan: “Anh phải tin em gái mình chứ…”
Lân:”Tính nó nhõng nhẽo mà”
Lan: “Có anh trai tuyệt như anh, nhõng nhẽo cũng chẳng sao…”
Lân: “Anh tuyệt ư? ”
Lan:”Ừ, là anh trai rất tuyệt vời…chu đáo, cẩn thận, tốt tính…”
Trong đầu Việt:’tuyệt cái c…’…cố bình tĩnh kéo xuống tiếp…
Lân: “Nếu là người yêu anh còn thấy anh tuyệt vời hơn nhiều….”
Lan: “Cũng có thể, chị nào yêu được anh là có phúc”
Lân: “Em có muốn hưởng phúc?”
Việt:’thằng này…’
Lan:”Em thấy kiếp trước mình chưa tích đủ đức đâu…”
Lân:”Anh nên hiểu là như thế nào đây? Để anh kể em truyện cười nhé…”
…..
….
….
Việt kéo một hồi…hắn thấy truyện tên Lân kể, nhạt thếch, thế mà nàng cũng khen hay mới lạ…xem nào…bọn này…mới có hai tiếng mà gửi nhau gần tin nhắn…khói bốc nghi ngút trên đầu hắn…cố kéo đọc những tin gần nhất
Lân:”Hôm nào Lan làm bánh cho anh ăn nhé…em rất có năng khiếu…”
Lân:”Sao? Từ chối hả? ”
Lân:”Đi đâu rồi?”
Lân:”Em ngủ rồi hả?”
Lân:”Chắc ngủ rồi. Ngủ ngon nhé cô bé…”
Hắn cầm điện thoại hồi lâu, nghĩ suy, tay soạn tin:”Anh Lân, em nói thật cho anh biết, truyện anh kể nhạt như nước ốc, con người anh thì xấu tính xấu nết, em cũng có người yêu rồi, lần sau anh nên tìm đối tượng khác mà nhắn tin, đừng phá hoại tình cảm của em và người yêu…”…chần chừ…nhưng tới khi định ấn nút gửi lòng hắn lại ngăn lại…hành động của hắn là gì thế này??? Sao có thể trở nên mất mặt như vậy??? Đặt chiếc điện thoại xuống, hắn thở dài, cố ngủ…
Nửa đêm, không thể chợp mắt, hắn định qua ôm… hắn rất nhớ…rất nhớ nàng…
Hắn không biết rằng, nàng nằm mãi, cảm thấy người bên cạnh đã không chơi game một lúc lâu, cũng muốn xích lại gần một chút, xa hắn, quả thật khó chịu.
Hai con người vụng trộm trong đêm bắt gặp nhau, nhìn nhau đầy kinh ngạc dưới ánh đèn mờ. Hắn nhanh nhẹn lên tiếng trước:
-”Sao, định ôm trộm người ta hả?”
Nàng ngượng thối mặt, vội vàng bào chữa:
-”Điên à, ngủ mơ chẳng may quay ra thôi…”
Đoạn, nàng định quay người lại thì một bàn tay rắn rỏi đã vương ra, kéo nàng vào lòng hắn, siết chặt hết sức có thể, chân hắn còn bướng bỉnh kẹp nàng vào giữa…tim nàng đập rất mạnh, cả người như muốn tan chảy, cố nói bâng quơ xóa tan không khí u mê.
-”Thích con gái nhà người ta mà đêm lại nằm ôm người khác?”
-”Ai bảo em là tôi thích?”
-”Nhìn là biết…”
-”Tôi đâu như em, mới gặp có tý mà đã bị đánh gục…”
Nàng cố lấy can đảm, hỏi thẳng:
-”Anh coi tôi là gì?”
-”Sáng nay em nói với người ta tôi là gì?”
-”Là ông chủ, chẳng phải thế sao?”
-”Ừ, đã biết thế thì hỏi làm gì?”
Nàng bực mình, vùng vằng định nhoài ra khỏi, mà đâu có dễ thế, dù nàng cố sức cũng chẳng ăn thua, hắn thì thầm:
-”Ngoan hay đi Trung Quốc nào? Chẳng qua là giúp tôi khỏi mất ngủ thôi, không cần nghĩ nhiều…”
Đoạn, hắn đưa răng, nhẹ cắn vành tai nhỏ coi như trừng phạt, rồi cằm hắn dựa vào đầu nàng, thoải mái mà ngủ…
Vài sợi râu ngắn thỉnh thoảng cựa trên trán…tim nàng như muốn nhảy ra ngoài…nỗi bực cũng nhanh chóng mà biến mất, thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng, nằm bên hắn, rất yên bình, rất thoải mái…Nàng đã thích hắn nhiều nhiều lắm rồi…mà xung quanh hắn bao người con gái đẹp, gia thế tốt, nàng đâu là gì? Sao có thể nói ra được? Chỉ tổ bẽ mặt…
-”Ba…”
-”Không sao là tốt rồi…”
-”Ba, con không muốn đi du học…”
Ông Việt Đức trợn tròn nhìn con gái, nghe tin nó vào viện, vội vã bay vào đây, còn chưa kịp ăn cơm tối, giờ nó lại thông báo tin sốc…
-”Sao? Nói lại xem…”
-”Ba, chẳng phải ba mẹ có mối tình rất đẹp sao? Giờ con cũng yêu, con muốn được ở bên người đó…”
-”Là thằng nào?”
-”Ba nhớ người gặp ở lễ cưới anh Minh không?”
Ông loáng thoáng mơ hồ, nhưng vì là con gái yêu, nên vẫn nịnh nọt cưng chiều:
-”Được rồi, ngủ đi…”
-”Ba, ba là nhất!!!”
Quán cà phê yên ắng lạ thường, một người đàn ông tóc hoa râm vẫy tay cậu thanh niên trẻ. Khi cậu ta bước vào, tuy đã từng gặp, nhưng lần này ông nhìn cậu rất kĩ, bây giờ cũng hiểu, vì sao con gái ông lại mê mệt cậu ta tới vậy.
-”Chủ tịch!”
Hai người bắt tay nhau rất thân thiện. Ông Đức khá tự tin, cũng một phần do Việt giấu thân phận rất giỏi, nên trong mắt ông, Việt cũng chỉ là người đại diện của mấy công ty nhỏ lẻ này, cuộc thương lượng ông cầm chắc chín phần thắng.
-”Tôi đi thẳng vấn đề nhé!”
-”Vâng, bác cứ nói.”
-”Chuyện làm ăn thì cậu và Lân giải quyết với nhau, hôm nay tôi tới là có chút việc riêng…”
-”Dạ”
-”Là thế này, con bé Trâm Anh là con gái duy nhất, và là út, trước giờ tôi đều rất cưng chiều…”
-”Vâng ạ”
-”Tự dưng nó muốn bỏ đi du học, mà việc học là rất quan trọng, cậu biết tại sao không?”
-”Dạ?”
-”Nó nói với tôi là nó thích cậu, muốn ở lại…cho nên, tôi đã nghĩ cách vẹn cả đôi đường…Cậu hãy ra nước ngoài với nó đi, nhân tiện học thêm cái gì thì học, không thì cậu chỉ cần đi theo động viên nó là được….tất nhiên, tôi chưa chấp nhận cậu là con rể, nhưng nếu cậu chịu đi cùng khi nào Trâm Anh tốt nghiệp đại học, tôi sẽ cho cậu % cổ phần của công ty”.
Ông nhấp ngụm cà phê, chờ đợi sự cảm ơn rối rít từ người đối diện. Hắn lặng thinh, đúng là tình huống khó xử, % cổ phần của Bảo Minh, con số này cộng những gì hắn tích lũy, là cơ hội lớn để danh chính ngôn thuận đấu với Golden Face, giấc mơ trả thù cũng hoàn thành, vả lại, nếu như bây giờ mà từ chối, có khi nào ông ấy nghĩ hắn khinh gia đình ông ấy, đôi bên còn hợp tác lâu dài…còn nhận lời…ước gì lời đề nghị này xuất hiện trước khi nàng bước vào cuộc đời hắn?