Trong mắt một nghìn độc giả, liền có một nghìn Hamlet.
(Một)
Khu công nghiệp công nghệ cao của C thành nằm ở phía tây thành phố, khuôn viên xung quanh là các lĩnh vực thông tin điện tử, vật liệu mới, công nghệ sinh học, công nghệ tiết kiệm năng lượng, bảo vệ môi trường và các lĩnh vực công nghệ cao quan trọng khác, không ít công ty học thuật kỹ thuật và sở nghiên cứu tọa lạc ở đây, trong đó bao gồm cả công ty AM.
Đêm giáng sinh, thời gian đã qua giờ, Cố Nhất Trĩ cùng một đám đồng sự đi bộ đến bãi đỗ xe ngầm của tòa nhà công ty, nhìn một lần liền thấy được Lâm Thâm đứng một mình tựa ở bên cạnh xe.
"Nhất Trĩ!" Lâm Thâm cũng nhìn thấy Cố Nhất Trĩ, kêu lên.
Cố Nhất Trĩ dừng bước.
Lâm Thâm nho nhã lễ độ: "Buổi tối không có việc gì, tới đây đi dạo một chút. Còn các ngươi?"
Cố Nhất Trĩ trả lời: "Công ty đặt một tầng trong nhà hàng, tổ chức một party đơn giản, vừa kết thúc."
"Oh." Lâm Thâm nhìn thoáng qua John đứng ở bên cạnh Cố Nhất Trĩ, nói với Cố Nhất Trĩ: "Có thể trò chuyện riêng vài câu hay không?"
Cố Nhất Trĩ quay đầu, mọi người đều có nhãn lực, nhao nhao tỏ vẻ muốn đi về trước. Trợ lý Tiểu Cách đứng tại chỗ chờ lão bản lên tiếng, John kéo Tiểu Cách qua, nói chúng ta chờ ngươi trên xe. Cố Nhất Trĩ gật gật đầu.
Tầng ngầm gara trống rỗng, gió đêm lạnh buốt thổi qua, Cố Nhất Trĩ hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Lên xe nói chuyện đi!"
"Không cần", Cố Nhất Trĩ nhìn thoáng về phía John, "Bọn họ còn đang chờ ta."
Lâm Thâm cau mày: "Ngươi uống bao nhiêu rượu?"
Mái tóc của Cố Nhất Trĩ rủ xuống ngang trán, nhìn thấy không rõ vẻ mặt lúc này: "Lâm tiên sinh, có phải ngươi đã quan tâm quá nhiều rồi không."
Lâm Thâm: "Nhất Trĩ, đừng tức giận với ta."
Cố Nhất Trĩ cảm thấy có chút buồn cười, cũng liền bật cười ra tiếng: "Ta tức giận? Ngươi cho rằng ta là một tiểu cô nương hai mươi tuổi sao?"
"Bây giờ ngươi đã trở về, ta cũng có khả năng mang đến hạnh phúc cho ngươi, vì sao không cho ta, cũng là cho bản thân ngươi, một cơ hội nữa để bắt đầu chứ?"
"Lâm tiên sinh, ta chỉ có thể nói, chuyện đó không có khả năng."
"Nhất Trĩ! Lẽ nào tình cảm nhiều năm như vậy giữa chúng ta nói chấm dứt liền chấm dứt sao? Trước kia chúng ta từng có khoảng thời gian rất vui vẻ không phải sao? Nếu như ngươi đã chịu trở về, chứng tỏ trong lòng ngươi vẫn còn có ta, đúng hay không?"
"Ta không còn lời nào để nói nữa, càng không muốn tranh cãi với ngươi."
Cố Nhất Trĩ nói xong, xoay người muốn đi. Lâm Thâm tiến lên giữ chặt lấy nàng. Cách đó không xa, Tiểu Cách đang muốn xuống xe, John chắn lại cánh tay muốn mở cửa của nàng, lắc đầu.
"Ngươi muốn làm gì?!" Cố Nhất Trĩ tức giận, hất cánh tay của Lâm Thâm ra.
"Ngươi hỏi ta muốn làm gì? Nếu như ngươi đối với ta không có cảm giác, vì sao lại đến nhà của Đường lão sư ăn cơm, lúc Đường sư mẫu hỏi chúng ta khi nào kết hôn, vì sao ngươi không phản bác?"
Lâm Thâm nói chuyện chắc như đinh đóng cột.
Cố Nhất Trĩ kinh ngạc, nhịn không được mà bật cười: "Lâm tiên sinh, từ lúc nào ngươi lại trở nên ngu xuẩn như vậy? Đi ăn cơm là vì Đường lão sư là lão sư của ta, ta đáng lý là nên đến cửa thăm hỏi. Huống chi, ta còn đã đồng ý với Tiểu Đường. Không có giải thích quan hệ của chúng ta, đó là nể mặt ngươi, cũng là nể mặt chính mình. Câu trả lời này ngươi có hài lòng hay không?"
Hốc mắt Lâm Thâm nóng lên: "Tất cả mọi người đều cho rằng chúng ta sẽ kết hôn! Ngươi có biết không?! Ta cũng vẫn luôn cho rằng, chúng ta sẽ kết hôn!!!"
"Chính là chúng ta vẫn không có kết hôn không phải sao?" Cố Nhất Trĩ cười lạnh, "Cho nên ngươi cảm thấy bất kể ngươi có làm gì, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi, ta đều nên giống như một kẻ ngốc, đứng nguyên tại chỗ chờ đợi ngươi quay đầu lại nhìn ta sao? Ah, Lâm Thâm, ngươi quá coi trọng bản thân rồi."
"Ta yêu ngươi! Chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta tùy thời đều có thể kết hôn!"
"Lâm Thâm, người ngươi yêu nhất vĩnh viễn là bản thân ngươi. Ngươi nói đi Mỹ liền đi Mỹ, nói muốn ở lại Boston, được, vậy ở lại, cũng không có gì không thể. Sau đó bỗng nhiên ngươi quyết định lại muốn về nước. Ngươi lần lượt không để ý đến cảm nhận của ta, ta thậm chí hoài nghi, lúc chúng ta cùng một chỗ, có phải trong tương lai mà ngươi nghĩ đến, chưa từng có sự hiện hữu của ta hay không. Thời gian tám năm, ta mệt mỏi. Ta không phải là một phụ kiện của ngươi, tình cảm của ta dành cho ngươi đã mài mòn đến hầu như không còn."
Lâm Thâm trầm ngâm: "Được, là lỗi của ta! Thế nhưng đều là chuyện đã qua rồi. Tình cảm nhiều năm như vậy giữa chúng ta, ngươi không cảm thấy chỉ vì như vậy mà chia tay là rất đáng tiếc sao?"
"Đáng tiếc? Khi mối quan hệ của chúng ta bước trên tấm băng mỏng, ngươi có từng cảm thấy đáng tiếc hay không? Có nghĩ tới muốn thay đổi hoặc là bù đắp hay không? Đợi đến lúc ta đã triệt để mất hết hy vọng, ngươi quay lại nói với ta những lời này, thực xin lỗi, ta cảm thấy thật không cần thiết."
Lâm Thâm bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngươi thật sự là một chút cũng không thay đổi, mọi chuyện đều nhớ rõ ràng như vậy, bao gồm cả những khoản trong tình cảm."
Hai tay Cố Nhất Trĩ cắm vào trong túi quần, đứng nghiêm mà quật cường, đối với lời nói của Lâm Thâm, không có bất kỳ ý kiến gì.
Lâm Thâm tới gần Cố Nhất Trĩ, muốn nắm lấy tay Cố Nhất Trĩ nhưng lại bị tránh ra. Lâm Thâm ngượng ngùng nói: "Chuyện đã qua, chúng ta, có thể bỏ qua chuyện cũ hay không?"
"Được. Tiểu Bảo ngươi cũng có phần, lúc trước khi nó sinh bệnh, ngươi đang ở đâu?"
Lâm Thâm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, John cùng Tiểu Cách nháy sáng đèn xe. Lâm Thâm thẹn quá hoá giận: "Có phải ngươi muốn cùng một chỗ với John hay không?!"
Cố Nhất Trĩ: "Ngươi đủ rồi đấy!"
"Trả lời ta! Có phải hay không?!"
"Có vài lời ta vẫn luôn không muốn nói thẳng ra, nếu như ngươi đã bức ta", Cố Nhất Trĩ cười lạnh một tiếng, "Ngươi dám nói, ngươi cùng nữ thủ trưởng của ngươi, Kim tiểu thư sao? Là thanh bạch? Nếu như ta nhớ không lầm, khi đó chúng ta còn chưa có chia tay đi?! Chuyện này ta dấu ở trong lòng không nói ra, là không muốn sau khi chia tay cũng không thể nhìn mặt nhau. John là bạn tốt của ta, cũng là bạn đồng hợp tác với ta, đừng nói chúng ta không có gì, coi như là chúng ta cùng một chỗ, vậy thì như thế nào? Ta uống rượu cũng được, hút thuốc cũng được, cùng một chỗ với, ngươi có tư cách gì, đến khoa tay múa chân chứ?!"
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Thâm, Cố Nhất Trĩ tiếp tục nói: "Nhớ cho kỹ, trong tự điển của Cố Nhất Trĩ ta, nước đã hất đi, ngay cả cái chậu ta cũng không muốn. Lâm tiên sinh, sau này gặp lại!"
Nói xong, Cố Nhất Trĩ xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tình yêu khi đến lúc kết thúc thì sẽ kết thúc, đến lúc đó, ngươi không muốn đặt xuống một dấu chấm tròn cũng không được. Nhẹ nhàng có thể có, chỉ là không phải để thỏa hiệp. Chúng ta phải từ trong sự an tịnh, điềm tĩnh mà có được kiên cường.
(Hai)
Gần đây bởi vì chiến dịch chụp ảnh gia đình của studio mà Mạch Thế Ninh loay hoay bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Trương Quý Khang nói đến chuyện hai ngày nữa muốn cùng ba mẹ đến chụp hình, Mạch Thế Ninh cố ý dặn dò: "Đến lúc đó nhất định phải báo với ta trước một tiếng, ngươi biết mẹ của ngươi, ta vẫn là tránh một chút!"
Trương phu nhân mẫu thân của Trương Quý Khang, tên là Thái Lăng Tiêu. Trương phu nhân có xuất thân học dược, cùng làm chung với Lý Thanh Lam trong bệnh viện trực thuộc Đại học C, là một dược sĩ. Lúc trước cũng ở trong khu nhà dành cho nhân viên của Đại học C, Trương phu nhân cũng là nhìn Mạch Thế Ninh Hạ Dịch Nặc lớn lên. Nghe nói nhi tử cùng Mạch Thế Ninh tái hợp, Trương phu nhân càng vui mừng đến mức ước gì dùng đại kiệu tám người khiên đem Mạch Thế Ninh cưới vào Trương gia.
Trương Quý Khang cười to: "Vợ xấu rồi cũng phải gặp ba mẹ chồng a!"
"Trương Quý Khang, da mặt của ngươi sao lại dầy như vậy, ai muốn gả cho ngươi chứ!"
"Được, ngươi là bà cô của ta! Không tin chúng ta đi nhìn thử xem."
Kết quả người tính không bằng trời tính. Mới sáng sớm Trương phu nhân liền lôi kéo trượng phu, ném nhi tử sang một bên đánh giết vào trung tâm mua sắm, sau một phen đổ máu mới gọi điện thoại cho Trương Quý Khang: "Buổi sáng thấy con đang ngủ nên không có đánh thức con, mẹ và ba của con trực tiếp đi đến chỗ của Mạch Mạch, con tới tập hợp cùng chúng ta a!"
Trương Quý Khang vừa nghe vậy, thiếu chút nữa từ trên giường đến rơi xuống: "Con tới đón mọi người!"
Trương phu nhân: "Không cần, không nói nữa, chúng ta sắp đến rồi. Con cũng nhanh chóng lên!"
Vì vậy nhị lão Trương gia đánh giết đến Mạch Thế Ninh trở tay không kịp. Nhìn thấy Mạch Thế Ninh, Trương phu nhân tất nhiên là vui mừng hớn hở: "Ai nha, Mạch Mạch!"
Trong lòng Mạch Thế Ninh thầm nói, Trương Quý Khang tên ngu ngốc này! Trong miệng vẫn là cung kính chào hỏi: "Xin chào Thái di! Xin chào Trương thúc!"
Trương phu nhân nhìn qua chung quanh, gật đầu tán thưởng: "Ta nói Mạch Mạch rất tài giỏi a, phòng studio này, thật sự là quản lý đến ngay ngắn chỉnh tề!"
Trương giáo sư chắp tay đứng phía sau, mỉm cười im lặng tán thưởng.
Mạch Thế Ninh vội nói: "Đâu có, đều là công lao của các đồng nghiệp."
Trợ lý hướng Mạch Thế Ninh nháy mắt, sau đó chỉ chỉ vào một thùng giấy cực lớn ở cửa ra vào. Mạch Thế Ninh cẩn thận hỏi, "Thái di, đây là?"
"Oh! Đây là chút ý tứ của ta và lão Trương. Con làm việc khổ cực như vậy, mua cho con một cái ghế dựa mát xa, để ở văn phòng, bình thường nếu làm việc mệt mỏi, ngồi lên xoa bóp một chút, sẽ dễ chịu biết bao nhiêu!"
Trương giáo sư đứng ở bên cạnh ấm áp mỉm cười. Vừa nhìn đã biết, tính cách của nhi tử là giống phụ thân.
"Cám ơn Trương thúc và Thái di!" Mạch Thế Ninh cảm thấy thời tiết tháng mười hai này hơi nóng a! "Không bằng, con đưa mọi người đi dạo một vòng đi? Đợi lát nữa không phải sẽ muốn chụp ảnh sao?"
"Hảo a!" Mạch Thế Ninh nói cái gì, chỉ sợ Trương phu nhân đều cảm thấy tốt.
Mạch Thế Ninh đưa Trương giáo sư và Trương phu nhân đơn giản dạo qua một vòng ở phòng chụp ảnh, sau đó lên văn phòng ở tầng trên rót nước trà cho hai vị, Trương phu nhân tươi cười rạng rỡ: "Mạch Mạch, ta còn đang chờ một chén trà khác nữa đấy nhé!"
Mạch Thế Ninh cúi đầu mỉm cười, trong lòng ngâm nga phát ra điệu hát dân gian tự mình an ủi bản thân: Ta có thể giả vờ như không nhìn thấy, cũng có thể âm thầm nhớ nhung...
Trương phu nhân tiếp tục nói: "Ta thế nhưng có nghe Thanh Lam nói, con đến nhà nàng ăn cơm, sao lại không đến nhà của chúng ta ăn cơm chứ, lẽ nào chê thức ăn nhà chúng ta không ngon sao?"
"Sao lại như vậy được, Thái di! Con chính là thương lượng với Tiểu Bảo một chút chuyện, tiện đường đi đến ăn một bữa cơm."
Trương phu nhân giả vờ tức giận: "Ai nha, còn gọi là Thái di! Lúc nào mới thay đổi a?"
Trên trán Mạch Thế Ninh bắt đầu đổ mồ hôi: "Ha ha, từ nhỏ con đã gọi thành thói quen..."
Trương Quý Khang một đường phóng đến phòng studio, từ cửa văn phòng nhìn thấy tình cảnh, chính là Trương phu nhân cố chấp nắm lấy tay Mạch Thế Ninh: "Mấy người các con khi còn nhỏ a, cả ngày chạy tới chạy lui đùa vui ồn ào trong khu vườn rộng lớn. Khi đó ta liền nghĩ, xú tiểu tử nhà chúng ta có thể có được vận khí tốt như vậy hay không đây, cưới được con hoặc là Tiểu Bảo đây? Bây giờ xem ra, xú tiểu tử thật sự là có chút bản lĩnh! Cường đại hơn ba của hắn nhiều! Từ sau khi chuyển khỏi Đại học C, con cũng đừng xa lạ với Thái di, nên thường xuyên đến nhà ăn cơm mới phải, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà thôi!"
"Ha ha! Sao lại xa lạ được chứ!" Mạch Thế Ninh đứng ở đó mỉm cười ngây ngô, trong lòng Trương Quý Khang vui vẻ, bước vào cửa, song song đứng bên người Mạch Thế Ninh, từ phía sau giữ chặt lấy tay Mạch Thế Ninh.
"Ba, mẹ, sao sáng sớm đi ra ngoài cũng không nói với con một tiếng."
"Hiếm khi con được nghỉ, mẹ con muốn để con nghỉ ngơi nhiều một chút." Trương giáo sư trả lời.
Trương phu nhân nhìn thấy bàn tay hai người nắm lấy nhau, mặt mày hớn hở: "Con tới thật đúng lúc! Con cũng biết, mẹ có bao nhiêu hy vọng có được một nữ nhi, cho nên a, con nhanh chóng lấy Mạch Mạch về nhà cho mẹ, mẹ cũng có thể an tâm một chút! Nhân lúc bây giờ thân thể của mẹ và ba con vẫn còn cường tráng, cũng có thể trông hài tử giúp hai đứa!"
Mạch Thế Ninh lập tức mặt đỏ tới mang tai, Trương Quý Khang nhìn có chút hả hê: "Mẹ, mẹ đừng làm Mạch Mạch sợ." Sau đó tiến đến nói nhẹ bên tai Mạch Thế Ninh: "Cũng rất hợp lý a!"
Mạch Thế Ninh ngượng ngùng, hung hăng mà nhéo ngay hông Trương Quý Khang một cái.
Những thứ mờ ám này làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt của hai vị gia trưởng. Trương phu nhân vui mừng tươi cười, Trương giáo sư ho nhẹ, hỏi: "Mạch Mạch, vậy chút nữa con chụp ảnh cho chúng ta sao?"
Mạch Thế Ninh phục hồi tinh thần, thành thật trả lời: "Không phải, là một nhiếp ảnh gia khác trong studio của chúng con."
Trương phu nhân vỗ tay một cái: "Ai nha! Vậy thật sự là quá tốt, một nhà bốn người chúng ta cùng chụp tấm ảnh gia đình a!"
Mạch Thế Ninh cả kinh đến hai tròng mắt đều muốn rơi ra, Trương Quý Khang vội vàng đỡ lời: "Mẹ, Mạch Mạch còn phải làm việc a!"
"Được rồi! Nhất thời không vội vàng", Trương giáo sư cũng ngăn thê tử lại, "Mạch Mạch là nữ hài tử, sẽ xấu hổ! Chúng ta nhanh chóng chụp cho xong đi, tối nay tụi trẻ còn có nhiều tiết mục riêng a!"
Mạch Thế Ninh thật sự là 囧.
Trợ lý đúng lúc đi lên lầu gọi Mạch Thế Ninh, nói khách hàng có hẹn trước đã chuẩn bị xong, mời Mạch Thế Ninh vào phòng chụp ảnh. Nhân lúc Mạch Thế Ninh không chú ý, ở trước mặt nhị lão Trương gia, Trương Quý Khang hôn lên mặt Mạch Thế Ninh một cái, đỡ Mạch Thế Ninh đi ra ngoài, nói lão bà ngươi đi làm việc đi.
Các cơ bắp trên mặt Mạch Thế Ninh đồng loạt run rẩy, trợ lý ở bên cạnh cười đến muốn phát điên.
Lang kỵ trúc mã lai. Nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can lý. Lưỡng tiểu vô hiềm sai. Con đường sống, con đường sự nghiệp, con đường tình ái của ra, tất cả đều là dùng tên của ngươi mà ghép thành.
(Bốn câu trong bài Trường Can hành kỳ của Lý Bạch: Chàng cưỡi ngựa tre lại. Chạy quanh giường tinh nghịch ném quả mơ xanh. Cùng sống ở làng Trường Can. Hai trẻ nhỏ không hề có tị hiềm)
(Ba)
Kha Định Hào và Trần Điện Điện cẩn tuân theo ba bước của một cuộc hẹn —— ăn cơm, đi dạo, xem phim. Trong đêm giáng sinh ăn tối trên con đường thương mại đông đúng chen lấn như muốn nổ tung, tùy ý đi dạo một chút để tiêu hóa, thu hoạch hai bộ quần áo, sau đó quẹo vào rạp chiếu phim.
Hai người mua vé dành cho tình nhân và bắp rang, bộ phim vừa ra rạp trong ngày hôm nay có tên là 'Câu chuyện cảnh sát '. Sau khi bộ phim chiếu được hai mươi phút, hai người dựa vào nhau, cùng ngủ quên...
Tình yêu có thể rất đơn giản, đơn giản đến mức, cùng ngươi đạp xe đạp, tay nắm tay, hát một bài hát vui vẻ.
(Bốn)
Đêm nay bốn người cùng phòng, có hai người có tiết mục riêng mà đi ra ngoài, hai người còn lại giống như ngày thường, vệ sinh xong chuẩn bị đi ngủ. Sau khi tắt đèn, Lưu Nghiên nằm ở trên giường lật qua lật lại, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mà mở miệng nói: "Thẩm Huyên Di, ta thích ngươi."
Thẩm Huyên Di không có đáp lời, có chút thở dài một hơi.
Lưu Nghiên nhìn chằm chằm vào trần nhà, ánh mắt trong trẻo: "Ta biết, ngươi đã có người trong lòng. Có thể nói cho ta biết nàng là ai không, để ta biết, bản thân mình thua ở đâu."
Thật lâu sau, Thẩm Huyên Di từ tốn mà đắng chát nhả ra ba chữ: "Hạ Dịch Nặc."
Ta yêu ngươi, ngươi yêu