Buổi sáng, Mạnh Chiêu ra ngoài trước nửa tiếng, đưa chiếc xe của anh đến cửa hàng S sửa chữa, rồi mới ngồi xe buýt đến cục thành phố.
Mạnh Chiêu mua chiếc xe này hai năm trước, lúc ấy anh chuẩn bị dùng tiền tiết kiệm mua một chiếc Volkswagen không đến hai trăm nghìn. Bởi vì Mạnh Tường Vũ kinh doanh một đại lý ô tô đã qua sử dụng, khá hiểu về xe cộ nên trước khi mua xe Mạnh Chiêu đã bàn bạc với ông. Ai ngờ Mạnh Tường Vũ nghe xong, cứ đòi giúp anh hơn trăm nghìn, kéo anh đi mua một chiếc Highlander cao cấp.
Mạnh Chiêu chậm chạp không có hứng thú với chuyện xem mắt cũng có một phần nguyên nhân gia đình, một khi anh thật sự yêu đương với cô gái nào đó, Mạnh Tường Vũ nhất định lại đòi bắt đầu thu xếp mua nhà cho anh. Mạnh Tường Vũ nuôi anh như con ruột, nhưng Mạnh Chiêu lại không thể không xem mình là người ngoài, số tiền đó Mạnh Tường Vũ để dành làm của hồi môn cho Mạnh Nhã Thù, Mạnh Chiêu không có cách nào yên tâm thoải mái nhận lấy.
Thế là anh tự tính toán, đợi tích góp đủ tiền đặt cọc, lại bắt đầu cân nhắc chuyện lớn đời người này. Chưa kể, cho tới bây giờ, anh thật sự chưa gặp được ai khiến cho mình rung động.
Đến cục thành phố, Mạnh Chiêu vừa định cất bước lên cầu thang thì gặp Lệ Cẩm từ bãi đỗ xe đi tới.
Lệ Cẩm chào hỏi anh: “Đội phó Mạnh, hôm nay không lái xe tới đây à?”
“Xe đi sửa rồi,” Mạnh Chiêu vừa đi vừa nói chuyện với cô, “Đúng rồi sư tỷ, chị có suy nghĩ gì về thời gian tử vong của Chu Diễn không, ví dụ như có cách nào có thể kéo dài thời gian tử vong không?”
“Cậu thật sự là dốc lòng vào vụ án mà, sáng sớm vẫn chưa đến giờ làm việc đã bắt đầu suy nghĩ vụ án rồi,” Lệ Cẩm cười nói, lại nghĩ một lát bèn nói, “Cách kéo dài thời gian tử vong cũng không phải không có, ví dụ như khiến người chết đánh mất năng lực hành động sau đó chảy máu nhiều, chết vì mất máu quá nhiều, như vậy khi tra được thời gian tử vong, hung thủ rất có thể đã chạy thoát. Nhưng Chu Diễn bị siết chết, máu chảy rất ít, không có khả năng chết vì mất máu quá nhiều.”
Lệ Cẩm nói là một tình huống rất thường gặp, điểm này đương nhiên Mạnh Chiêu cũng hiểu rõ, nhưng anh vẫn nghiêm túc lắng nghe.
Hai người đến đầu cầu thang, Lệ Cẩm muốn đi thang máy lên tầng ba, Mạnh Chiêu không đi về phía phòng làm việc mà đi cùng cô bước vào thang máy: “Hôm nay cha dượng Chu Diễn đến đón Chu Diễn đúng không? Em đến xem lần nữa.”
“Được.” Lệ Cẩm nhấn phím thang máy, nói tiếp, “Còn có nhờ thuốc kéo dài thời gian tử vong, ví dụ như lúc đó khiến người chết mất đi năng lực hành động, rồi mới cho người chết uống thuốc sau đó rời khỏi hiện trường vụ án, như vậy trong thời gian tử vong, hung thủ cũng chứng cứ ngoại phạm. Nhưng nếu đoán như vậy, Triệu Vân Hoa siết Chu Diễn ngạt thở trước, rồi mới cho cậu ta uống thuốc, hoặc là cho cậu ta ngửi khí có thể gây chết người, nhưng trong cơ thể người chết lại không tra được vật chất này…”
Thang máy đến tầng ba, cửa mở ra, Lệ Cẩm vừa định đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại Mạnh Chiêu vẫn nhìn chằm chằm bảng hiển thị số bên cạnh, hình như đang rơi vào trầm tư, cô bèn mở miệng nhắc một câu: “Tới rồi đội phó Mạnh, nghĩ gì vậy?”
“À,” Lúc này Mạnh Chiêu mới lấy lại tinh thần, đi ra khỏi thang máy cùng cô, “Không có gì, chỉ là lời nói vừa rồi của chị khiến em sinh ra một suy đoán mới.”
“Phải không? Có thể cung cấp linh cảm cho cậu thì không còn gì tốt hơn,” Lệ Cẩm cười một tiếng, đi về phía phòng pháp y, “Suy đoán gì?”
“Đến phòng giải phẫu trước đi.” Mạnh Chiêu nói.
Đến phòng giải phẫu, Mạnh Chiêu cúi người cẩn thận quan sát mấy vết dây hằn trêи cổ Chu Diễn: “Chị còn nhớ lúc đó kiểm tra được vật lưu lại trêи vết dây hằn nào có liên quan đến hung khí không?”
“Cái này à… Chị chỉ lấy mẫu ở vết dây hằn, thật sự không chú ý đến vết dây cụ thể nào.”
“Sư tỷ, giúp em một việc.” Mạnh Chiêu đứng thẳng người nói, “Chị lại lấy một chút vật chất của mấy vết dây hằn này mà liên quan đến hung khí, mỗi vết phải lấy một lần, rồi mới nói kết quả cho em.”
“Được,” Lệ Cẩm đồng ý rất thoải mái, “Vậy đợi có kết quả chị lại gọi cậu.”
Ra khỏi phòng pháp y, Mạnh Chiêu đi đến phòng điều tra tội phạm dưới lầu, trong đầu tính toán hành động tiếp theo liên quan đến vụ án này.
Anh đến chỗ làm việc, vừa lấy gói cà phê hòa tan trong ngăn kéo ra, Trình Vận xúm lại, đưa cái cốc có sẵn cho anh.
Trình Vận mua cái máy pha cà phê cỡ nhỏ trong phòng làm việc, ngày thường dùng chung với đồng nghiệp, nhưng Mạnh Chiêu chưa bao giờ dùng đến.
Mạnh Chiêu sống cẩu thả, cảm thấy thứ như cà phê này dùng để nâng cao tinh thần, dù là dùng nước lạnh hòa tan anh cũng uống được. Mà Trình Vận thường chủ động đưa cà phê tới, anh cũng không cảm thấy khác gì nhiều về khẩu vị.
“Anh Chiêu, lát nữa anh đi đâu?” Trình Vận ở bên cạnh nói, “Xe anh mang đi sửa rồi đúng không, em làm tài xế cho anh nhé?”
“Đoán xem,” Mạnh Chiêu vừa uống cà phê vừa tra tuyến đường, “Đoán đúng sẽ dẫn em theo.”
Đây là kiểm tra Trình Vận, để xem rốt cuộc cô có tự hoạch định các bước xử lý vụ án được không, hay chỉ biết đi sau ʍôиɠ người khác làm tùy tùng.
Trình Vận nghĩ ngợi đáp: “Đến công ty quản lý gia đình mà Triệu Vân Hoa làm việc?”
“Đi thôi,” Mạnh Chiêu ném cốc giấy đã uống hết vào trong thùng rác, đứng dậy ra khỏi văn phòng, “Nói lý do đi.”
Trình Vận theo sát anh: “Bởi vì em cảm thấy, chuyện đầu tiên phải làm rõ đó là rõ ràng Triệu Vân Hoa chung sống hòa thuận bốn năm với Chu Diễn, tại sao bỗng nhiên xác định Chu Diễn chính là hung thủ hại chết con bà ấy, đồng thời lại ra tay độc ác siết chết Chu Diễn. Trước đó hẳn là bà ấy sẽ cư xử không bình thường, chúng ta đến công ty quản lý gia đình để hỏi rõ điểm này, đúng không?”
“Lần sau có thể tự mình ra trận rồi.” Mạnh Chiêu nói.
Trình Vận được khen ngợi, trong lòng rất vui vẻ, cười hì hì nịnh nọt: “Đều nhờ anh Chiêu dạy giỏi.”
Đến công ty quản lý gia đình Thuận Ý, vừa nghe Mạnh Chiêu tới đây vì vụ án của Triệu Vân Hoa, quản lý phụ trách tiếp đãi cảnh sát mặt mày ủ rũ, bắt đầu kể khổ: “Anh nói xem công ty chúng tôi rõ là đen đủi, Triệu Vân Hoa này nhảy qua công ty, tự mình ký hợp đồng với khách hàng, công ty chúng tôi cũng xem như là người bị hại đúng không. Bây giờ hay rồi, vụ án của Chu Diễn đã ồn ào lớn như vậy, tất cả mọi người cảm thấy nhân viên dọn vệ sinh của công ty chúng tôi có vấn đề, có mấy khách hàng vừa bàn bạc xong vẫn chưa ký hợp đồng đã bị dọa chạy rồi…”
Cảnh sát khác nhau có phong cách xử lý vụ án khác nhau, mà người phối hợp điều tra cũng có phong cách nói chuyện khác biệt, người trước mắt này rõ ràng thuộc kiểu nói nhiều. Gặp phải loại này, Mạnh Chiêu thường ung dung thản nhiên lắng nghe trước, rồi mới tìm manh mối trong lời nói của anh ta.
“Anh nói công ty tôi tìm ai nói rõ lý lẽ đây, dù không nói chuyện này, mấy ngày trước Triệu Vân Hoa đến làm việc giúp người ta, còn bị khiếu nại một lần, khách hàng kia khách hàng cũ năm năm của công ty tôi, giới thiệu cho chúng tôi rất nhiều khách hàng, bây giờ đều nói muốn hủy hợp đồng, hầy…”
Mạnh Chiêu nghe đến đó, bắt được trọng điểm trong lời nói của anh ta: “Triệu Vân Hoa bị khiếu nại? Khiếu nại hôm nào?”
“Khiếu nại à… Tôi phải tìm ghi chép,” Quản lý lấy điện thoại ra gọi điện cho nhân sự, cúp điện thoại sau đó nói, “Là ngày mười hai.”
“Bị khiếu nại vì chuyện gì?”
“Vì Triệu Vân Hoa làm vỡ một bình hoa trong nhà khách hàng,” Quản lý thở dài một hơi, “Khách hàng người ta còn không đòi bồi thường, nói là bình hoa kia được một người bạn là nhà thiết kế nổi tiếng tặng, bao nhiêu tiền cũng không bồi thường được…”
“Trước kia Triệu Vân Hoa có từng phạm sai lầm không?”
“Không có,” Quản lý nói rất chắc chắn, “Bà ấy làm việc ở chỗ chúng tôi nhiều năm như thế, hàng năm đều là nhân viên ưu tú, cũng bởi vậy mới để cho bà ấy phụ trách khách hàng quan trọng thế này. Trong thời gian dài như vậy bà ấy chưa bao giờ phạm sai lầm gì, ai ngờ lại lần này phạm sai lầm lớn. Bà ấy cũng biết bình hoa đó quý báu cỡ nào, khách hàng cũng đã nhắc nhở nhiều lần, sao có thể phạm sai lầm…” Bởi vì trách móc quá sâu, quản lý lại bắt đầu bật chế độ nói nhiều.
Đợi anh ta nói xong, Mạnh Chiêu lại hỏi: “Vậy trước đó Triệu Vân Hoa có gì khác thường không, ví dụ như tâm trạng thấp, thường xuyên thất thần?”
“Chắc không có…” Quản lý đang nói thì quay đầu nhìn quầy lễ tân, “Cô có nhìn ra bà ấy có gì khác thường không?”
“Không ạ,” Lễ tân cũng lắc đầu, lưỡng lự một lát lại nói, “Nhưng… bình thường mỗi buổi sáng bà ấy tới đây em đều chào hỏi bà ấy, bà ấy cũng cười chào em, chỉ có buổi sáng ngày mười hai bà ấy không để ý tới em, còn rất lạ…”
Mạnh Chiêu chú ý đến bên cạnh quầy lễ tân đặt một cái giá đựng đồ chuyển phát nhanh, bên trêи còn có đồ chưa lấy đi, anh hỏi: “Gần đây bà ấy có nhận chuyển phát nhanh không, hoặc là tiếp xúc với người xa lạ nào đó?”
“Chưa nhận chuyển phát nhanh,” Lễ tân lại lắc đầu, “Hình như bà ấy không thường mua hàng online, chưa từng thấy bà ấy tới lấy đồ, còn như tiếp xúc với người lạ… Sáng sớm bà ấy chỉ đến một chuyến lấy dụng cụ quét dọn, những chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Hỏi xong các vấn đề, Mạnh Chiêu nói cảm ơn, lại để lại số điện thoại cho quản lý và lễ tân, bảo họ nếu như nhớ ra manh mối gì đó, nhất định phải liên lạc với anh ngay lập tức.
Ra khỏi công ty quản lý gia đình, Trình Vân đuổi theo Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu, anh nói xem ngày mười hai Triệu Vân Hoa bỗng trở nên khác thường, ngày mười ba Chu Diễn trở về bà ấy đã giết người, có phải bà ấy nắm giữ chứng cứ Chu Diễn hại chết Triệu Đồng không?”
“Có khả năng,” Mạnh Chiêu lên xe, đóng cửa lại, “Lại đến nhà Triệu Vân Hoa một chuyến.”
Lần trước vì vội vã xin lệnh bắt giữ, chỉ lo lục soát chứng cứ Triệu Vân Hoa giết người trong nhà bà ấy, lại bỏ qua rất nhiều chi tiết.
Đến nhà Triệu Vân Hoa, Mạnh Chiêu quét nhìn một vòng trước rồi mới chú ý đến một cái thùng rác đặt ở cửa phòng ngủ.
Anh đến gần, nửa ngồi xuống, cầm lấy một khung ảnh vứt bên trong.
Khung ảnh này nom hơi rẻ tiền, thoạt nhìn như mua được ở chợ bán buôn. Khi còn bé khung ảnh kiểu này rất phổ biến, những năm này đã khó kiếm bóng dáng ở chợ.
Trong khung ảnh là ảnh chụp chung của Triệu Vân Hoa và Chu Diễn, nhìn từ động tác, ảnh do Chu Diễn duỗi một ta ra chụp. Khoảng cách của hai người rất gần, trêи mặt đều nở nụ cười vui vẻ, nhìn rất khiến người ta cảm thấy tình như mẹ con.
Khung ảnh này bị Triệu Vân Hoa ném vào trong thùng rác, lớp kính bảo vệ ảnh cũng bị vỡ, xuất hiện vết nứt phân tán. Xem ra lúc ném khung ảnh, cảm xúc của Triệu Vân Hoa phải rất kϊƈɦ động.
Mạnh Chiêu chú ý đến bên dưới khung ảnh còn có một hộp giấy nhỏ, anh cầm hộp giấy kia lên quan sát.
Là hộp giấy giao hàng thường dùng, nhưng nhỏ hơn hộp giấy bình thường, dưới đáy chỉ to cỡ bàn tay, nắp đóng mở trêи và dưới được quấn bằng băng keo dán, một mặt trong đó bị cắt ra, mặt cắt gọn gàng, chắc là dùng kéo hoặc dao nhỏ để cắt.
Hộp giấy bịt kín này ở đâu ra? Bên trong rốt cuộc đựng gì? Mạnh Chiêu lại nhìn thùng rác, bên trong không có vật có giá trị nào khác.
Trước đó Mạnh Chiêu đã xem điện thoại của Triệu Vân Hoa, mặc dù bên trong tải phần mềm mua sắm, nhưng mở ra là thông báo “phiên bản quá thấp mời nâng cấp”. Giống như những gì lễ tân kia nói, có vẻ Triệu Vân Hoa thật sự không có thói quen mua sắm trêи mạng.
Anh đứng lên nói với Trình vận: “Bảo Chu Kỳ Dương dẫn người tới đây lục soát căn nhà này, nhìn xem có đồ gì có thể đựng trong hộp giấy này không.”
Mạnh Chiêu nói xong, lại dạo một vòng trong phòng, theo thứ tự kéo ngăn tủ của Triệu Vân Hoa ra nhìn.
Trong ngăn kéo của Triệu Vân Hoa chia ra đựng đồ đạc khác nhau, có túi nhựa, có dây thừng, còn có một số đồ chơi nhỏ linh tinh, thoạt nhìn đều không có liên quan trực tiếp gì đến vụ án.
Mạnh Chiêu lại kéo ngăn kéo dưới TV ra, xem ra là ngăn kéo Triệu Vân Hoa chuyên môn để thuốc, bên trong chứa phần lớn là một vài thuốc cảm cúm. Lúc đóng ngăn kéo lại, trục bên dưới ngăn kéo bị kẹt, Mạnh Chiêu di chuyển ngăn kéo, mới đóng lại hoàn toàn.
Bên dưới trục lăn hình như có đồ gì đó… Mạnh Chiêu nhạy cảm nhận ra, anh kéo ngăn kéo ra lần nữa, bàn tay duỗi xuống dưới đáy ngăn kéo, tay còn lại dùng lực, tháo ngăn kéo ra.
Anh cúi người nhìn, bên trong quả nhiên có gì đó bị kẹt lại, là một lọ thuốc nhỏ. Có lẽ vì vừa chuyển động ngăn kéo qua lại, chữ viết trêи lọ thuốc đã bị mài mòn không nhìn rõ lắm.
Thuốc trong lọ thuốc này là thứ mà Triệu Vân Hoa đã uống trước đó à? Đây là thuốc gì? Trong đầu Mạnh Chiêu lại xuất hiện một nghi vấn: Tại sao hung thủ lại dự đoán được Triệu Vân Hoa nhất định sẽ tự tử…
Mạnh Chiêu cất bình thuốc đi, định bụng mang về để khoa giám định vật chứng xét nghiệm thành phần thuốc.
Buổi chiều, Chu Kỳ Dương mang theo mấy người đến nhà Triệu Vân Hoa lục soát một lúc. Trở về nói với Mạnh Chiêu, không phát hiện nhiều đồ đạc gì khả nghi trong nhà Triệu Vân Hoa.
“Có phải hộp giấy nhặt từ bên ngoài về không?” Chu Kỳ Dương nói, “Chẳng phải mỗi ngày Triệu Vân Hoa đều lục thùng rác nhặt thùng giấy à?”
“Thùng giấy này mới,” Mạnh Chiêu nói, “Hơn nữa không buộc chung với những thùng giấy mà bà ấy muốn bán đồng nát, chắc không phải nhặt được.”
“Trong đó đựng gì vậy? Đồ ăn, bị bà ấy ăn hết rồi? Hoặc là giấy bị bà ta đốt rồi? Nhưng không phát hiện tàn tro mà…”
Nếu trong thùng giấy kia thật sự có gì đó, mà bây giờ thứ này lại không cánh mà bay, vậy có phải…
“Chẳng lẽ có người đến nhà Triệu Vân Hoa trước chúng ta, lấy vật kia đi?” Chu Kỳ Dương đúng lúc nói suy đoán của Mạnh Chiêu ra.
“Vậy cũng không dễ tra đâu…” Chu Kỳ Dương lẩm bẩm, “Khu vực này có nhiều nhà cho thuê như vậy, mỗi ngày người đến người đi, vốn không tra được là ai.”
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng làm việc vang lên, Trình Vận đứng gần nên nghe máy, đáp hai tiếng sau đó nói với Mạnh Chiêu: “Anh Chiêu ơi, chị Lệ tìm anh.”
“Biết rồi,” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, đứng dậy nói với Chu Kỳ Dương, “Đi tìm giám sát gần nhà Triệu Vân Hoa đi, nhìn xem buổi tối ngày mười một cảm xúc của bà ấy khi về nhà như thế nào.”
Mạnh Chiêu lên phòng pháp y trêи tầng, Lệ Cẩm đang dựa vào bàn xem báo cáo kiểm tra vừa đưa ra.
“Sao rồi chị?” Mạnh Chiêu đi tới.
“Thật sự hơi kỳ lạ,” Lệ Cẩm đưa báo cáo cho anh, “Không phải cậu bảo chị kiểm tra phân bố vật sót lại của hung khí trêи mỗi vết dây hằn sao? Cậu xem này, trêи mấy vết siết từ đằng sau, đều lấy được vật chất liên quan đến dây thừng, ngược lại là dấu vết siết sâu nhất từ phía trước, lại không lấy ra được.”
Mạnh Chiêu liếc nhìn báo cáo kiểm tra kia: “Đúng là rất kỳ lạ.”
“Cũng có lẽ là mấy cái siết từ đằng sau, Chu Diễn giãy giụa kịch liệt hơn, cho nên dưới sự ma sát hung khí để lại nhiều hơn,” Lệ Cẩm phân tích nói, “Mà vết siết từ đằng trước, rất rõ ràng lúc đó Chu Diễn đã không còn sức lực giãy giụa…”
“Nhưng trước đó đã giãy giụa, dây buộc đã bị mài mòn tương đối nghiêm trọng, sẽ không không để lại chút vật tàn lưu nào.” Mạnh Chiêu lắc đầu, phủ định suy đoán của Lệ Cẩm, “Nhưng mà trêи báo cáo này, vết dây hằn siết từ phía trước lại không kiểm tra ra vật chất liên quan đến dây buộc.”
“Đúng vậy,” Lệ Cẩm suy tư khẽ nói, “Vậy rốt cuộc là chuyện gì đây?”
“Có thể là vì đã đổi hung khí.” Mạnh Chiêu nói, “Nếu như là dây thừng trơn bóng như dây nhảy, sẽ rất khó để lại dấu vết trêи vết dây hằn.”
“Cũng có khả năng này,” Lệ Cẩm gật đầu nói, “Nhưng hung thủ cầm hai hung khí đi cũng chuẩn bị đầy đủ đấy, hơn nữa….”
“Hơn nữa,” Mạnh Chiêu nói tiếp lời của cô, “Rõ ràng có sợi dây nhảy không dễ để lại dấu vết, mà lại càng không dễ đứt, tại sao ngay từ đầu chọn dùng dây buộc?”
Lệ Cẩm ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy anh vẫn chưa nói xong.
Quả nhiên, Mạnh Chiêu nói tiếp: “Cho nên, có lẽ không chỉ đổi hung khí, hung thủ cũng đổi rồi.”
Vẻ mặt Lệ Cẩm bắt đầu trở nên nghiêm trọng: “Tức là, ý em là hung thủ thật sự siết chết Chu Diễn không phải Triệu Vân Hoa, mà là một người khác?”
“Vâng,” Mạnh Chiêu chỉ vào vết dây hằn trêи cổ Chu Diễn trong tờ báo cáo, “Chị nhìn mấy vết dây hằn từ phía sau này, mặc dù khi đó Chu Diễn giãy giụa rất kịch liệt, nhưng mấy vết này dù sao cũng khá nông, có thể sẽ khiến Chu Diễn ngạt thở trong thời gian ngắn, nhưng không đủ để lấy mạng. Nhưng vết dây chính diện này, rõ ràng lực độ và vị trí đều rất trí mạng, dẫn đến xương lưỡi của Chu Diễn bị gãy, hoàn toàn tắt thở là do lần siết từ chính diện này.”
Lệ Cẩm nghe phân tích của anh, đưa ra nghi vấn của mình: “Điểm ấy trước đó bọn chị cũng cân nhắc đến, nhưng lúc siết chặt từ phía sau, Chu Diễn trong trạng thái giãy giụa, hơn nữa vì Triệu Vân Hoa thấp hơn Chu Diễn, không dùng được lực, mà lúc siết chặt từ chính diện, Chu Diễn gần trạng thái hít thở không thông nằm vật xuống, cũng có khả năng lúc này vết dây hằn sâu hơn trước đó…”
“Chị nói cũng có lý,” Mạnh Chiêu đáp,”Nhưng còn có một chứng cứ khía cạnh, mỗi ngày Triệu Vân Hoa nhặt thùng giấy và chai rượu về nhà, phải dùng hai tay xách túi, chứng tỏ bà ấy cũng không phải là một người khỏe. Hơn nữa, lúc ấy Chu Diễn bị siết đến trạng thái khó thở, Triệu Vân Hoa trải qua lần giày vò này, chắc chắn cũng mệt không còn sức lực. Lúc này lại làm một đòn trí mạng từ chính diện, lập tức chuẩn xúc siết gãy xương lưỡi của Chu Diễn, dường như là không thể.”
Nói đến đây, Lệ Cẩm bị thuyết phục, cô suy tư chốc lát bèn nói: “Nói như vậy thì có thể giải thích tại sao trong khoảng thời gian Chu Diễn tử vong, Triệu Vân Hoa có bằng chứng ngoại phạm…”
“Đây cũng chỉ là suy đoán của em thôi,” Mạnh Chiêu gấp bản báo cáo kia lại, “Cụ thể còn phải điều tra tiếp, cảm ơn sư tỷ, em sẽ lấy bản báo cáo này đi.”