.
Đã lâu rồi tôi không thấy sự thay đổi lớn như vậy.
Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của Giang Châu vả cũng đang nỗ lực để nắm bắt cơ hội có bài hát này.
Studio của Giang Châu được trang bị đầy đủ thiết bị, để tránh phát sinh sự cố antifan và paparazzi giống như lần trước, trong quá trình sản xuất đĩa đơn, tôi chỉ ở lại studio của anh.
Có đôi lúc nhìn vào góc nghiêng của anh, rất khó để không bị mê hoặc.
Nói sao đây nhỉ, tôi vẫn còn có chút may mắn, vì có mấy ai có thể gặp lại người mình mong mỏi thời niên thiếu đâu.
Cho dù là dưới hình thức hợp tác.
Công ty rất coi trọng bài hát này, người đại diện cũng gọi điện thoại cho tôi, dặn tôi đừng đọc mấy bình luận trên mạng.
Tài nguyên là một thứ kỳ diệu.
Giống như mật ong, lại giống như thạch tín (một chất độc gây chết người).
Giang Châu nổi tiếng trong giới âm nhạc nước ngoài là có lý do, bài hát của anh chính là thần.
Lần này không chỉ có đoàn đội Hứa Đại mà còn có rất nhiều ca sĩ có địa vị cao hơn bình phẩm ác ý về tôi tới mức chưa từng có. Mọi người bắt đầu tẩy chay tôi vì những tin đồn trước đây.
Ngay cả Giang Châu cũng không tránh thoát, tin đồn về hai chúng tôi rất vô lý và kinh tởm.
Tôi trầm mặc nhìn điện thoại.
Rơi vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có.
Bỗng nhiên điện thoại bị rút ra khỏi tay.
Giang Châu đứng cúi xuống nhìn tôi, ánh mặt trời trong xanh, anh gọi tên tôi.
"Chu Miên, không ai có thể làm tổn thương em ngoại trừ bản thân em."
Anh ngồi xuống nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt không giống như đang an ủi mà chỉ lạnh nhạt hỏi:
"Em có hiểu không?"
Tôi chớp mắt, lần này tôi không khóc, chỉ là giọng hơi khàn, tôi nói: "Em hiểu."
Bọn họ không thể làm tôi tổn thương.
Không giết được tôi, ngược lại càng khiến tôi mạnh mẽ hơn.
.
Quá trình sản xuất đĩa đơn diễn ra rất suôn sẻ, giai điệu và ca từ đều phù hợp với tâm trạng của tôi, từ trong bóng tối bắt được ngọn lửa, thế giới mới nảy sinh.
Thậm chí còn hoàn thành nhanh hơn so với dự kiến.
Thật ra không phải Giang Châu ở trong studio cả ngày mà thường sẽ ở trong phòng. Có một lần tôi đến tìm anh, còn chưa gõ cửa phòng nhưng đã nghe thấy bên trong có tiếng đập phá gì đó.
Tôi gọi hai lần không có ai đáp lại nên hơi lo lắng, cứ thế mở cửa đi vào.
Giang Châu nằm trên giường, đồ đạc trên tủ đầu giường rơi xuống vương vãi khắp sàn, mấy lọ thuốc màu trắng lăn lóc trên mặt đất.
Tôi lặng lẽ bước tới, nhặt những lọ thuốc lên rồi sắp xếp lại các vật dụng.
Giang Châu ngoại trừ sắc mặt hơi tái, quai hàm khẽ run ra thì cũng không có gì khác thường, thậm chí vẻ mặt anh rất bình tĩnh.
Tôi chỉ vào một cái lọ trong số đó, hỏi: "Cái này uống bao nhiêu?"
Giang Châu đáp: "Hai viên."
"Còn cái này thì sao?"
"Nửa viên."
Tôi lấy số lượng như anh nói, lại lấy ly nước cho Giang Châu uống thuốc.
Tôi nhìn hàng mi của anh cụp xuống khi uống nước, anh im lặng đến mức gần như ngoan ngoãn.
Cuối cùng tôi rời khỏi phòng mà không hỏi bất cứ điều gì.
Giang Châu không nói, tôi cũng không thể hỏi.
Nhưng tôi lén tìm trên mạng theo chữ tiếng anh ghi trên lọ thuốc, kết quả không tra được gì, chắc là một loại thuốc đặc trị riêng nào đó.
Chờ đến khi Giang Châu nghỉ ngơi xong và xuất hiện trước mặt tôi, trông anh không khác gì một người bình thường.
Tôi chợt nhớ ra.
Hồi cấp ba Giang Châu cũng giống như vậy.
Thỉnh thoảng anh sẽ không tới trường.
Mọi người nói anh có gia sư, nói anh tham gia thi đấu, cũng có người nói anh đang chuẩn bị ra nước ngoài vì con đường âm nhạc.
Đến giờ tôi mới biết nguyên nhân.
Hóa ra, Giang Châu bị bệnh.
.
Sau khi bài hát hoàn thành, không ngờ việc quảng bá lại là vấn đề tồi tệ nhất.
Có hai lý do mà trước đây tôi rơi vào tình cảnh này.
Một là, giọng của tôi bị fan của Hứa Đại làm hỏng. Tôi hết giá trị thương mại, công ty bỏ rơi tôi.
Còn có một nguyên nhân khác là Hứa Đại cọ fame tung video bị bắt nạt lên. Bóng dáng cô gái trong video gần như giống hệt tôi, chỉ đạo trợ lý bao vây Hứa Đại rồi tát cô ta một cái.
Ngay cả tôi là người thật mà suýt nữa cũng nhận nhầm.
Hơn nữa, những trợ lý đó thật sự là trợ lý của tôi. Không thể biện giải, cũng không có ai nghe tôi nói.
Nhiều ca sĩ trẻ cùng công ty đều đăng bài nói từng bị tôi bạo lực, chiếm tài nguyên.
Bức tường rào bị mọi người xô đẩy, từ một ngôi sao của làng nhạc Hoa ngữ, tôi rơi thẳng xuống vũng bùn lầy.
Cho dù bây giờ tôi có sáng tác của Giang Châu thì việc tuyên truyền cho ca khúc vẫn bị mọi người phản đối.
Bởi vì Hứa Đại và mấy ca sĩ trước đây lại đăng bài, cô ta nói: "Lần hợp tác mong mỏi từ rất lâu lại bị cướp, cái tát một năm trước cũng chẳng là gì. Tại sao người làm sai luôn có thể dựa vào quy tắc mà trở mình vậy? Đến khi nào thế giới mới có thể dịu dàng đối xử với những người chăm chỉ ca hát đây?"
Ám chỉ quá rõ ràng, chỉ thiếu nước chỉ thẳng mặt gọi tên tôi.
Cô ta bán thảm (tỏ vẻ đáng thương) thì tôi lại gặp chuyện, trang web tuyên truyền bài hát mới bị phá, siêu thoại cũng bị báo cáo, cho dù công ty có ra mặt thì Hứa Đại cũng không buông tha cho tôi.
Người đại diện lo tôi không chịu nổi áp lực nên còn đặc biệt tới studio của Giang Châu an ủi tôi.
Anh ấy nói: "Trước khi bài mới của cô ra mắt có lẽ còn có chuyện tồi tệ hơn xảy ra, cô chịu nổi không?"
Tôi quay đầu.
Giang Châu đang ngồi trong nhà kính trồng hoa viết bản nhạc mới.
Trời lại mưa, tôi nghe thấy giọng của mình:
"Em chịu được."
Tôi có niềm tin vào bản thân và Giang Châu.
Ngay cả khi không thể quảng bá.
Nhưng tôi tin tưởng một câu, tiếng lành đồn xa.
Tôi sẽ đi ngược chiều gió.