Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Phong Dụ nghiến răng. Ông ấy chuẩn bị đập hòn gạch trong tay lên đầu Tần Hạo.
“Mẹ kiếp, đúng là ác thật đấy!”
Tần Hạo điên máu, không buồn giả vờ nữa. Anh lăn người, né xa mấy mét, lăn tới tận chân của Lâm Vũ Hân rồi đột nhiên dùng tay chộp lấy chân cô, kéo mạnh.
Hai chân Lâm Vũ Hân vốn bị trói chặt nên lúc này cô cũng không chịu nổi nữa mà ngã khụy xuống.
Lý Vạn Niên luống cuống.
Trong khoảnh khắc anh ta cuống quýt thì Tần Hạo đã ôm chặt Lâm Vũ Hân, lăn mấy vòng dưới đất. Anh bảo vệ cơ thể cô, dùng lưng của mình chặn Lý Vạn Niên lại.
Pằng!
Tiếng súng vang lên.
Viên đạn ghim thẳng vào người Tần Hạo, máu ở phía sau lưng chảy ra.
Mượn lực đẩy của viên đạn, Tần Hạo nhảy mạnh, ôm Lâm Vũ Hân chạy tới gần bức tường rồi rẽ vào khúc ngoặt, trốn ra phía sau.
Trong nháy mắt, Tần Hạo giơ ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình cây súng, vẫy vài cái về phía cửa sổ.
Đúng lúc đó, Lý Vạn Niên cầm súng lao tới.
Phụt!
Lý Vạn Niên vừa rẽ vào khúc ngoặt liền lập tức giơ súng lên thì một âm thanh rất khẽ từ xa vọng tới.
Viên đạn từ súng bắn tỉa xé gió lao vụt tới ghim thẳng vào giữa trán Lý Vạn Niên. Lý Vạn Niên ngã bật ra phía sau, đầu đập xuống đất, máu chảy lênh láng.
“Á!”
Lâm Vũ Hân thét lên. Cô sợ hãi vùi vào lòng Tần Hạo khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Tần Hạo thở phào. Anh cởi trói giúp Lâm Vũ Hân, sau đó ôm cô vào lòng, khẽ vỗ vai cô và dịu dàng nói: “Không sao nữa rồi, cô hãy thả lỏng người một chút. Thật sự ổn cả rồi, có tôi ở đây!”
Lâm Vũ Hân bật khóc. Lần này cô thực sự sợ chết khiếp.
Lâm Phong Dụ chạy tới. Hay lắm! Hai đứa ôm nhau cứ như đúng rồi khiến ông ấy sầm mặt gầm lên: “Buông con gái tôi ra!”
Tần Hạo căn bản không coi ông ấy ra gì.
Nghe thấy vậy Lâm Vũ Hân bỗng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đầy máu của Tần Hạo. Cô vội vàng nói: “Đầu của anh, không sao chứ? Đi thôi, tôi đưa anh tới bệnh viện!”
Cô quay đầu thì thấy Lâm Phong Dụ vẫn đứng ngây người.
“Bố còn đứng ngây ra đó làm gì, mau gọi đi!”
Lâm Vũ Hân hét lên với Lâm Phong Dụ! Tiếng hét khiến Tần Hạo cũng thấy đau tai.
Lâm Phong Dụ sững sờ.
Con gái lại có thái độ như vậy với bố mình sao.
Lâm Phong Dụ biết những hành động vừa nãy của mình đã khiến con gái căm ghét ông tột cùng. Ông ấy không biết phải giải thích thế nào hay phải làm gì mới có thể bày tỏ rằng ông cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Bây giờ trong mắt Lâm Vũ Hân hoàn toàn không có ông ấy nữa.
Cô nhìn Tần Hạo với vẻ quan tâm: “Anh có chóng mặt hoặc là cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Anh không sao chứ? Chảy nhiều máu quá!”
Vừa nói Lâm Vũ Hân vừa dìu Tần Hạo đi xuống.
Cảnh sát đã sắp xếp xe cứu thương. Long Ngũ vứt cây súng bắn tỉa đi, chạy thục mạng tới. Vừa nhìn thấy Tần Hạo được một cô gái xinh đẹp dìu xuống, cậu ấy đứng khựng lại.
Tần Hạo cũng nhìn thấy Long Ngũ. Anh giơ ngón cái lên.
Chín thành viên của chiến đội Long Hồn, từ Long Nhất tới Long Cửu, cộng thêm đội trưởng Số Không là Tần Hạo thì bắn súng đều là kiến thức cơ bản. Ngoài năm mét mà không bắn xuyên được lá cây thì không được gọi là biết bắn súng.
Long Ngũ không phải là người bắn súng giỏi nhất.
Giỏi nhất chính là chị gái Long Nhất của chiến đội.
Long Ngũ nháy mắt, nhìn Lâm Vũ Hân bên cạnh Tần Hạo, sau đó nhìn anh với ánh mắt đầy ẩn ý. Trong lòng cậu ấy thầm thấy kinh ngạc. Sao những cô gái bên cạnh đại ca, cô nào cô nấy đều đẹp hết hồn vậy?
Cô này càng không phải nói. Còn xinh đẹp hơn cả tiên nữ giáng trần.
Tần Hạo bị bắt nằm trong xe cứu thương. Lâm Vũ Hân cũng lên xe. Họ vội vàng đi tới bệnh viện gần đó.
Thực ra Tần Hạo không bị thương nặng. Nếu không phải vì sợ khoa trương quá khiến Lý Vạn Niên nghi ngờ thì hòn gạch đó đã bị đập vỡ vụn rồi.
Có thần công của Chân Long Cửu Biến bảo vệ cơ thể thì một hòn gạch là cái đinh gì chứ?
Viên đạn ở sau lưng, ghim vào thịt chưa được một centimet thì đã bị Tần Hạo dùng nội lực chống lại. Bác sĩ thì nhìn thấy rõ, bèn lấy nhíp gắp ra.
Sau khi nhận được điện thoại thì Lâm Vũ Nghi cũng nhanh chóng chạy tới. Đến ngay cả cô vợ nhỏ và thằng con trai của Lâm Phong Dụ cũng tới. Đương nhiên, hai người bọn họ không phải tới thăm Tần Hạo mà là thăm Lâm Phong Dụ.
Nếu như người chồng lắm tiền nhiều của kia xảy ra chuyện gì thì họ sẽ thiệt thòi lớn.
Tần Hạo nằm trên giường bệnh với vẻ hưởng thụ, hai cô gái xinh đẹp chăm sóc hai bên. Bên trái, Lâm Vũ Hân đang gọt hoa quả. Còn bên phải thì Lâm Vũ Nghi bóp vai cho anh.
Cha nội này nói là vai hơi đau nhức, không còn chút sức lực nào cả.
Lâm Phong Dụ và vợ con vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó thì chau mày. Ông ấy lạnh lùng nói: “Có bị thương nặng đến vậy đâu. Bớt giả bộ đi!”
“Bố ra ngoài!”
Lâm Phong Dụ tức giận giơ tay lên định đánh cô nhưng lúc này ông ấy bỗng nghe thấy tiếng thằng con trai mình khóc thét lên.
Thằng bé Kevin của Lâm Phong Dụ nhìn thấy mẹ bị đánh, những người ở đây lại đều xa lạ, cũng chẳng thiện cảm gì, rồi đến cả bà chị dữ tợn nên khiến thằng bé sợ chết khiếp.
Kevin ôm chặt chân mẹ, khóc ầm ĩ. Vừa khóc nó vừa nói: “Con muốn về nhà, con không muốn tới Hoa Hạ nữa. Con muốn về nhà với bố của con, không muốn ở đây nữa đâu!”
Kevin nói Tiếng Anh. Nhưng những người ở đây đều biết Tiếng Anh cả nên nó nói là họ hiểu ngay.
Anna tái mặt.
Tần Hạo nắm lấy ngay điểm đó, mỉm cười đầy ẩn ý. Anh nhìn Kevin và nói: “Không phải bố em đang ở đây sao? Em muốn tìm người bố nào?”
“Em muốn tìm bố của em, đây không phải là bố em!”
Thằn bé không có một chút tình cảm nào với người làm bố như Lâm Phong Dụ. Mười năm qua, thời gian mà Lâm Phong Dụ ở cạnh Kevin e rằng cộng lại không tới nổi một tháng.
Mối quan hệ bố con như vậy mà có thể tốt đẹp được mới lạ!
Huống hồ, chưa chắc đã phải là bố con ruột.