Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu như để Viên Nhã Phương nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn cô ấy sẽ cực kỳ kinh ngạc. Sau đó, hẳn cô ấy sẽ kiểm tra lại thân phận của Tần Hạo.
Tần Hạo cầm cốc lên xem, đoạn bật cười: “Ôi, còn dán cả hoa lên cơ. Cho hỏi Tổng giám đốc Lâm năm nay mấy tuổi rồi?”
“Liên quan gì đến anh chứ? Đấy là cốc của tôi, anh mau đặt xuống!”
Lâm Vũ Hân nghiêm nghị quở trách.
Tiếc là không có tác dụng.
Tần Hạo là một tên mặt dày đến mức kể cả máy khoan điện cũng không khoan thủng. Cười hì hì, anh hỏi lại: “Tôi dùng cốc của cô rồi mà cô không chê sao?”
Lâm Vũ Hân bực bội đáp: “Nói thừa, dĩ nhiên là có. Nhưng đấy là cốc của tôi, anh mau trả lại đây!”
Trề môi đặt cốc xuống, Tần Hạo chuẩn bị quay về chiếc xô-pha, tiếp tục nằm chơi điện thoại. Dù sao thì anh cũng chẳng có việc gì để làm.
“Tặng cho anh, lấy cốc này mà uống nước! Sau này không được dùng cốc của tôi nữa!”, Lâm Vũ Hân lấy một chiếc cốc màu xám đậm từ trong ngăn kéo bên dưới, sau đó đưa cho Tần Hạo.
Tần Hạo nhìn chiếc cốc một cái, bỗng cảm thấy rất thú vị.
Chiếc cốc này hóa ra là một cặp với cốc của Lâm Vũ Hân, chỉ là màu sắc không giống nhau.
Mà bề mặt của hai chiếc cốc cũng không bằng phẳng, nhìn nghiêng rất giống hình mặt người. Mà hai chiếc cốc ấy khi ghép lại cũng vừa khít với nhau!
“Ây chà, đây là cốc đôi à! Tổng giám đốc, ý của cô là… Tôi đây không dám nhận đâu!”
Tần Hạo nói với vẻ mặt hoảng sợ.
Chẳng mấy chốc, mặt của Lâm Vũ Hân đã đỏ lựng như thể bí mật trong lòng bị người ta vạch trần. Cô bực tức nói: “Anh có lấy không? Không lấy thì thôi!”
“Lấy, đương nhiên là lấy. Tôi đang lo mình không có cốc để uống nước đây! Cảm ơn nhé!”
Vội giật chiếc cốc lại, Tần Hạo ôm nó trong lòng bàn tay như thể vừa nhận được báu vật.
Mặt Lâm Vũ Hân ửng lên. Cô cường điệu giải thích: “Anh đừng nghĩ lung tung đấy. Lúc tôi mua cốc thì chỉ thích chiếc của tôi thôi. Nhưng người ta lại không bán một cái. Tôi vốn định vứt cốc của anh rồi. Bây giờ tôi xem nó như rác thôi, cho anh đấy. Xem vẻ mặt của anh kìa, cứ như có được bảo vật vậy!”
“Không sai, là rác với cô. Còn đối với tôi, nó thật sự là báu vật!”, Tần Hạo nói bằng giọng nghiêm chỉnh.
Lâm Vũ Hân cúi đầu, tỏ vẻ mặc kệ anh. Chỉ là trên mặt cô lại thấp thoáng nét cười vui vẻ.
Tần Hạo vờ như không trông thấy.
“Rảnh rỗi trêu chọc cô chủ xinh đẹp, chậc, công việc này cũng được quá chứ!”
Trong lòng thầm nghĩ vậy, Tần Hạo lại đổi một tư thế nằm khác.
Lúc này Lâm Vũ Hân mới nhìn đồng hồ rội vội đứng dậy. Cầm theo xấp tài liệu, cô dặn: “Tôi phải đi họp đây. Anh cứ ở yên trong phòng, đừng chạy lung tung. Anh không có thẻ nhân viên, nhỡ bị người ta gọi bảo vệ đuổi ra thì tôi không lo đâu nhé. Đừng có làm tôi mất mặt đấy!”
Tần Hạo cười đê tiện, đáp lại: “Yên tâm họp đi, tôi đợi cô về!”
“Xì!”
Lâm Vũ Hân phỉ nhổ, bực bội hỏi: “Đợi tôi về làm gì?”
“Đợi để chở cô về nhà! Chứ tôi còn có thể làm gì đây? Công việc của tôi, tài xế riêng mà!”
Lâm Vũ Hân không rỗi hơi ở đây đôi co mấy chuyện vô bổ với anh. Ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại rồi bắt đầu mở cuộc họp.
Tần Hạo ở lại văn phòng của cô, chơi trò chơi. Anh dùng chiếc điện thoại hiệu Apple mới mà Lâm Vũ Hân cho mình, quả là sung sướng!
Chơi được nửa giờ thì cửa phòng lại mở ra.
Người đẩy cửa vào là Viên Nhã Phương. Cô ấy đến để đưa tài liệu, trên tay đang cầm một xấp lớn. Vừa bước vào, Viên Nhã Phương đã bị sặc bởi mùi khói thuốc trong phòng.
“Khụ… Là ai, hút thuốc lá ở đây vậy!”
Viên Nhã Phương cau mày trách cứ. Cô ấy che mũi lại, vừa nhìn thấy Tần Hạo thì đã tức đến nỗi bốc hỏa.
Tần Hạo đang nằm trên xô-pha, hai chân gác lên bàn trà phía trước. Miệng anh ngậm điếu thuốc, nhả khói đầy phòng, trông rất nhàn nhã.
Âm thanh trò chơi từ điện thoại vang lên.
“Ây da, là ai thế, dọa tôi giật cả mình!”
Vừa ngẩng lên thì trông thấy vẻ mặt giận dữ của Viên Nhã Phương, Tần Hạo bèn nhíu mày lại.
Viên Nhã Phương tức giận gầm lên: “Cút ra ngoài! Ai cho anh hút thuốc ở đây? Cấm chỉ hút thuốc lá ở văn phòng của Tổng giám đốc! Chẳng lẽ anh không biết cô ấy ghét nhất là có người hút thuốc ở đây sao?”
Tần Hạo “ồ” một tiếng rồi dập thuốc. Đoạn, anh chỉ vào gạt tàn thuốc trên bàn trà rồi đáp: “Làm tôi giật cả mình! Rõ ràng có gạt tàn ở đây mà. Sao lại không có ai hút thuốc được?”
“Đấy là để tiếp đón những vị khách quan trọng, có những lúc buộc phải làm như thế. Anh thật sự không hiểu hay đang giả vờ vậy? Muốn hút thuốc thì cút ra ngoài. Bằng không tôi gọi bảo vệ đến đây bây giờ!”
Viên Nhã Phương tức tối trừng mắt nhìn anh.
Cô ấy đã từng nghe Lâm Phong Dụ nói rằng tên này rất lưu manh, vô sỉ. Khi ấy Viên Nhã Phương chỉ cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng bây giờ gặp anh rồi, cô ấy mới nhận ra Lâm Phong Dụ nhận xét như thế vẫn còn quá nhẹ nhàng.
Tên này không những lưu manh vô sỉ, mà còn chẳng có chút phẩm chất nào.
“Không được hút thì thôi!”
Lúc ra khỏi văn phòng, Viên Nhã Phương còn trừng mắt nhìn Tần Hạo: “Nếu anh còn tiếp tục hút thuốc ở đây thì tôi mặc kệ đấy. Tổng giám đốc Lâm về phòng mà trách phạt thì tôi sẽ từ chức, không làm nữa!”
“Được rồi, được rồi. Không hút là được chứ gì!”
Tần Hạo lười nhác vẫy vẫy tay, như thể anh mới là chủ ở đây.
Mới hai phút trôi qua, không ngờ Viên Nhã Phương lại đẩy cửa bước vào.
Tất nhiên, lần này cô ấy không chỉ đi một mình. Người đi đằng trước là một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc com-lê, đi giày da, trông thật khó ưa.
“Ông chủ Vương, thật ngại quá. Tổng giám đốc Lâm của chúng tôi đang có một cuộc họp khẩn. Họp xong, cô ấy sẽ đến gặp anh. Phiền anh đợi một lát được không ạ?”
Viên Nhã Phương nói với người đàn ông trung niên bằng giọng xin lỗi.
Người đàn ông trung niên kia chỉ nheo mắt cười với Viên Nhã Phương. Đôi mắt của anh ta nhìn thẳng vào bộ phận đầy đặn gợi cảm của cô ấy, lộ rõ sự háo sắc.
Đương nhiên Viên Nhã Phương cũng cảm nhận được, trong lòng giận dữ nhưng không dám nói ra.
Làm trợ lý của lãnh đạo công ty, Viên Nhã Phương cũng chính là nhân vật ưu tú đã dẫn dắt Tổng giám đốc Lâm Vũ Hân. Cô ấy hiểu rõ ông chủ Vương hèn hạ này là một khách hàng quan trọng của công ty, không thể đắc tội.
Đành xem như bị chó nhìn vậy!
Đôi khi Viên Nhã Phương cũng rất khổ tâm về bộ ngực to của mình! Lúc nào cũng khiêu khích mấy ánh nhìn ghê tởm!
Cô ấy bình tĩnh đưa ông chủ Vương đến văn phòng của Tổng giám đốc, để anh ta ngồi ở đây chờ Lâm Vũ Hân. Sau đó, Viên Nhã Phương cũng vội vã ra ngoài.