Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

chương 189: người phụ nữ của cậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người này bị giày vò cả đêm, sự oán hận đã lên tới đỉnh điểm. Vậy đừng nói đến việc giải thích, ngay cả khi đối phương chấp nhận quỳ xuống thì anh ta cũng không muốn nghe.

Thế là Tần Hạo quyết định không giải thích một lời nào. Anh chỉ vào anh Báo, nói với người kia: “Đừng nhìn tôi. Ở đây anh ta là đại ca, tôi chỉ tới xem góp vui mà thôi!”

Vừa nói Tần Hạo vừa ôm chặt Từ Mộng Kiều.

Từ Mộng Kiều cảm thấy không quen khi được một người đàn ông ôm trước mặt nhiều người như vậy. Cô ta vốn đã rất trưởng thành về mặt tâm lý, không còn giống những cô thiếu nữ hơi tý là xấu hổ nữa. Chỉ là cô ta cảm thấy không quen.

“Buông tôi ra được không?”

Từ Mộng Kiều ghé sát vào tai Tần Hạo nói nhỏ.

Tần Hạo lắc đầu. Anh khẽ nhếch môi, để lộ ra nụ cười nham hiểm pha lẫn xấu xa. Anh khẽ nói: “Hình như chị lao tới ôm tôi mà!”

“Hả?”

Từ Mộng Kiều giật mình. Cô ta định buông tay ra nhưng lại cảm thấy không nỡ. Thế là sau khi do dự một lúc thì cô ta vẫn không hề nhúc nhích.

“Xem ra chị Từ rất thích được tôi ôm nhỉ. Hôm qua được tôi ôm cả buổi tối mà vẫn không đủ sao!”

Tần Hạo lại nở nụ cười xấu xa khiến Từ Mộng Kiều vừa ghét lại vừa thấy yêu. Thật mâu thuẫn. Cô ta giơ nắm đấm khẽ dí vào người Tần Hạo rồi lại ngượng ngùng vùi đầu vào ngực anh.

“Này!”

Triệu Thiên Thành tức xì khói, nhướn mày. Mặt thì vừa sưng vừa đỏ trông vô cùng dữ tợn. Sát khí đằng đằng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Từ Mộng Kiều không dám nhìn anh ta, cứ núp vào người Tần Hạo.

Triệu Thiên Thành cười lạnh lùng, nhìn chăm chăm Tần Hạo. Anh ta nghiến răng nói: “Tôi nhận ra anh. Cái ngữ anh chẳng tốt đẹp gì. Cha nội bám lấy Đường Kiều năm đó chính là anh phải không. Ha ha, còn lừa tôi đi đập xe của mình. Đúng là loại vô liêm sỉ.

Tần Hạo chợt nhớ ra. Chẳng trách anh cảm thấy tên này quen thế. Hóa ra là người quen cũ!

Bây giờ nhìn khuôn mặt này đã không còn giống với khuôn mặt đại gia lúc trước nữa rồi. Có thể thấy một buổi tối thôi đã tàn phá nhan sắc con người này gớm đến mức nào.

“Xe là anh tự đập, và cũng là do anh muốn đập, liên quan gì tới tôi? Ha ha, thật nực cười!”

Tần Hạo nhún vai. Anh vốn đồng cảm khi nhìn thấy vẻ thê thảm của đối phương và cảm thấy đám anh Báo làm hơi quá. Nhưng bây giờ nhìn thấy cha nội này đổ vấy lên mình thì bỗng cảm thấy anh không nên lo chuyện bao đồng thì hơn. Để anh Báo tùy ý hành hạ anh ta.

“Nào, để tôi nói cho anh biết. Cha nội này còn là một đại gia đấy. Chỉ đi siêu xe, khi mà không vui còn tùy hứng đập vài chiếc, mà vài chiếc đó đủ để anh ăn cả đời đấy. Các người nhìn mà tự xử lý, tiếp đãi ông nội này cho tốt vào! Dù sao cũng không liên quan gì tới tôi”.

Nói xong, Tần Hạo ôm Từ Mộng Kiều quay người bỏ đi. Có người đẹp trong tay, ai lại chịu ở cùng đám ông nội này chứ!

Lúc này Từ Mộng Kiều thật không biết giấu mặt vào đâu.

“Mộng Kiều ơi là Mộng Kiều. Chị đâu còn là thiếu nữ đâu, làm gì mà bẽn lẽn thế? Tôi có làm gì chị đâu cơ chứ!”, nụ cười của Tần Hạo giống như men rượu say khiến người ta chếnh choáng mãi không thôi.

Từ Mộng Kiều nũng nịu: “Ai bảo là không làm gì? Ôm người ta giữa ban ngày ban mặt mà còn kêu là không làm gì à?”

“Ấy, ôm ấp ở đây mà còn ít sao? Tôi nói cho chị biết, chỉ ngay tối qua thôi, có không biết bao nhiêu người đã để mạng lại đây đấy!”, Tần Hạo mỉm cười, trông thuần khiết vô cùng. Biểu cảm hồn nhiên của anh khiến Từ Mộng Kiều càng thấy xấu hổ hơn.

“Ăn nói linh tinh gì thế. Cậu đừng nói nữa. Tôi thấy đói rồi. Đưa tôi đi ăn sáng được không?”

Từ Mộng Kiều không muốn đôi co với Tần Hạo nữa. Ở cái nơi hoang vu rừng rú này, Tần Hạo càng táo tợn hơn. Có thể ăn không nói có ngay được, làm gì còn chút liêm sỉ nào.

Tần Hạo cầm tay cô ta. Thứ tình cảm mông lung nảy sinh giữa họ thật không thể miêu tả thành lời.

Họ chuẩn bị xuống núi sau khi ăn sáng xong.

Bỗng nhiên Từ Mộng Kiều chợt nhớ ra những lời người đàn ông kia nói ở trên núi. Cô ta tò mò hỏi: “Đường Kiều là ai vậy?”

“Hả? Bạn học đại học của tôi, sao thế?”

Tần Hạo biết ngay không thể giấu giếm. Con gái rất nhạy cảm, có thể dễ dàng tìm ra được điểm mấu chốt trong đoạn hội thoại, sau đó đào bới cho tới cùng, vô cùng lợi hại.

Quả nhiên Từ Mộng Kiều tỏ ra nghi ngờ. Cô ta nhìn anh chăm chăm rồi lại hỏi: “Không đơn giản chỉ là bạn học phải không?”

“Đương nhiên rồi. Cô ấy xinh lắm. Là bạn gái đại học của tôi. Sau khi tốt nghiệp thì chia tay. Cô ấy lên núi dạy học. Còn tôi thì tới làm ở tập đoàn Triều Dương. Là như vậy đấy!”

Tần Hạo quyết định nói thẳng. Nhưng nguyên nhân tại sao chia tay thì anh không nói giống như điều đó chỉ bình thường như chuyện thường ngày ở huyện.

Dù sao mùa tốt nghiệp cũng là mùa chia tay. Bao nhiêu lời thề non hẹn biển thời đại học, một khi tốt nghiệp chia tay là điều hết sức bình thường.

Từ Mộng Kiều cũng đã từng sống đời sinh viên nên hiểu rất rõ chuyện này. Nhìn biểu cảm thương tâm của Tần Hạo khiến cô ta không khỏi đau lòng bèn dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, mau ăn đi!”

“Ăn xong chúng ta sẽ xuống núi!”

“Chị tin lời tôi à? Thực ra tôi có rất nhiều bạn gái đấy!”, Tần Hạo bỗng nhiên tỏ ra nghiêm túc.

“Này!”

Đương nhiên Từ Mộng Kiều không tin. Cô ta tức giận nói: “Ăn đi, đàn ông mà thích nói khoác. Ăn rồi mà cũng không khiến cậu ngậm miệng lại được. Với một học sinh nghèo như cậu, chẳng phải cậu chủ giàu có gì, ai mà thèm thích chứ. Bây giờ con gái thực tế lắm!”

“Haizz, bị chị nói trúng tim đen mất rồi!"

Tần Hạo thở dài, thầm nghĩ tới Vương Tú Quân. Nghe nói cô nhóc đã nhập ngũ. Trước đây do bố ruột dây dưa với xã hội đen, sống cuộc đời tăm tối, không khác gì quân trộm cướp. Thật không ngờ cô ấy lại lựa chọn nhập ngũ, trở thành lính đặc chủng. Quả đúng là tạo hóa vi diệu.

Hai người ăn đơn giản. Lúc này Từ Đào cũng đã đuổi kịp, thế là ba người xuống núi.

“Chân tôi đau quá, hôm qua suýt ngã nên bị trẹo chân!”

Vừa mới đi được vài bậc thang thì Từ Mộng Kiều đã nhấc chân phải lên, không dám đặt xuống đất. Cô ta nhăn nhó, ấm ức nhìn Tần Hạo.

Tần Hạo hơi nhếch môi, khẽ mỉm cười. Anh làm ra vẻ đầy tình nghĩa, khẽ nói: “Người bạn tốt, tới lượt anh thể hiện rồi đó!”

Từ Đào trợn mắt. Nếu không nói thì còn tưởng có gì mập mờ. Anh ta vội phất tay: “Thôi đi ông, người phụ nữ của cậu thì cậu tự mà lo đi. Liên quan gì tới tôi chứ? Tôi đi trước đây!”

Nói xong, Từ Đào khoác ba lô chạy trước.

Xuống núi luôn nhẹ nhàng hơn khi leo lên. Tốc độ của Từ Đào rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy đâu.

Tần Hạo nhún vai, thở dài bất lực giống như chịu uất ức lắm. Anh tỏ ra không cam tâm làm việc này.

Biểu cảm của Từ Mộng Kiều còn ấm ức hơn. Cha nội này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Lúc này, Tần Hạo đưa lưng tới trước mặt cô ta rồi cúi xuống: “Hết cách, đừng nói tôi lợi dụng chị đấy nhé. Tôi hơi bị ngây thơ đó!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio