Nơi Từ Mộng Kiều sinh sống là tầng mười tám của một khu dân cư bé nhỏ. Tần Hạo đi theo sau Từ Mộng Kiều lên lầu.
Dọc đường đi, nét mặt của Từ Mộng Kiều không được tự nhiên. Cô vừa cảm thấy lo lắng lại vừa có chút mong chờ. Tâm trạng vô cùng phức tạp. Tay cô cứ mãi vân vê vạt áo khiến Tần Hạo cảm nhận rõ ràng sự bất an trong nội tâm của cô.
Sau khi mở cửa bước vào nhà, Từ Mộng Kiều càng mất tự nhiên hơn. Cứ như cô mới là khách vậy. Tay chân cô cứ luống cuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cậu uống nước không? Tôi rót cho cậu một cốc nước nhé!”
“Chị Từ, nhìn tôi giống quái vật ăn thịt người lắm sao?”, Tần Hạo buồn cười nói.
“Đâu có?”, Từ Mộng Kiều ngượng ngùng đáp lại.
Tần Hạo khẽ mỉm cười, trông nụ cười vô cùng trong sáng. Anh nói với vẻ chân thành: “Vậy sao trông chị như sợ tôi định giở trò vậy? Tôi có ăn thịt người đâu!”
“Nhưng đó chỉ là cảm giác thôi mà!”, Từ Mộng Kiều ấm ức nói.
Tần Hạo thấy buồn cười: “Vậy tôi nên đi thì hơn!”
Nói xong, Tần Hạo quay người định bỏ đi.
Từ Mộng Kiều đột nhiên giữ anh lại, nắm chặt cổ tay anh, không chịu buông ra.
“Đừng đi!”
Giọng nói của Từ Mộng Kiều chất chứa cảm giác không nỡ rời xa. Có thể trước khi xảy ra sự việc của em trai, cô vẫn còn cảm thấy nghi ngờ nhưng bây giờ thì cô đã có thể khẳng định được tình cảm của mình rồi.
Tần Hạo vui mừng bước tới, dịu dàng nói: “Chị bảo tôi đừng đi, có khi nào là muốn tối nay tôi ở lại không?”
“Hả? Đương nhiên là không phải vậy!”
Từ Mộng Kiều nhìn vẻ mặt đê tiện của Tần Hạo, biết là mình bị trêu chọc nên không khỏi vừa xấu hổ lại vừa tức giận: “Vào trong ngồi một lát rồi biến đi cho tôi! Còn định qua đêm ở đây à, nằm mơ đi!”
Từ Mộng Kiều vừa nói vừa rót cho Tần Hạo một cốc nước, sau đó kéo anh ngồi xuống ghế sô pha.
“Chị ở một mình à?”, Tần Hạo quan sát xung quanh. Không giản ở đây khá ổn, yên tĩnh, nhẹ nhàng, bố trí hợp lý. Mặc dù căn phòng không quá lớn nhưng khiến người khác có cảm giác thật ấm cúng.
Từ Mộng Kiều gật đầu.
Tần Hạo buột miệng hỏi: “Vậy còn em trai của chị? Hình như cậu ta chưa kết hôn nhỉ?”
“Ừ, với bộ dạng hiện tại của nó thì làm gì có ai thèm thích nó chứ?”, dường như cảm thấy chuyện này đúng là vấn đề khá quan trọng nên Từ Mộng Kiều không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tần Hạo bỗng cạn lời.
Từ Thiên Kiêu mới tý tuổi đầu chứ mấy?
Hình như Từ Mộng Kiều lại nhớ tới đứa em trai ngỗ nghịch của mình. Cô thở dài: “Sao nó ở cùng với tôi được chứ. Nó chỉ muốn tránh tôi càng xa càng tốt, để không ai quản nó!”
“Yên tâm đi, ba tháng sau tôi đảm bảo em trai chị sẽ tái sinh thành một người hoàn toàn khác!”, Tần Hạo mỉm cười bước tới, vuốt ve khuôn mặt của Từ Mộng Kiều và nói: “Dù gì cũng là em vợ của tôi mà!”
“Ai là em vợ của cậu chứ? Đừng nói linh tinh nữa! Đúng là đồ mặt dày!”, Từ Mộng Kiều đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt Tần Hạo, chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran.
Tần Hạo chỉ cảm thấy khoái chí khi trêu đùa chị đẹp. Anh cười nói: “Được rồi, không trêu chị nữa. Tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại nhé!”
Tần Hạo nói xong định bỏ đi thì Từ Mộng Kiều đột nhiên đứng dậy: “Hay là ở lại ăn cơm rồi hẵng đi?”
Từ Mộng Kiều nói xong thì bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Tần Hạo ngồi bịch xuống, cười với vẻ đê tiện: “Sao chị không nói sớm chứ!”
“Sao cậu giống trẻ con thế!”
Từ Mộng Kiều cảm thấy bó tay với anh nhưng cũng không biết làm thế nào nên đành phải mở tủ lạnh xem còn gì không. Vừa mở tủ cô vừa hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Tần Hạo nhếch môi, để lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý với vẻ nham hiểm táo tợn: “Tôi muốn ‘ăn’ chị, có được không?”
“Cậu bị thần kinh à, tôi có ăn được đâu!”
Rõ ràng là Từ Mộng Kiều hiểu ra ý vị trong câu nói của anh. Cô bỗng giật thót, sợ hết hồn.
Từ Mộng Kiều mặc kệ Tần Hạo trêu chọc. Cô đích thân vào bếp, nấu vài món cho anh, hơn nữa còn mở một chai rượu vang, hai người ngồi xuống và uống một chút!
“Thời đại ngày nay, rất hiếm gặp phụ nữ biết tề gia nội trợ! Ai có thể cưới được chị Từ thì đúng là có phúc!", Tần Hạo nói với ẩn ý sâu xa, anh nhấn mạnh từng từ một.
Từ Mộng Kiều trừng mắt nhìn anh, thật cạn lời với loại người suốt ngày trêu chọc người khác như cha nội này.
Hai người ăn mà không có tâm trạng. Vì tâm trạng của họ đang hướng về điều khác.
Tần Hạo nhấp một ngụm rượu, trêu chọc Từ Mộng Kiều rồi rời khỏi nhà cô.
Có những chuyện không nên nóng vội!
Tần Hạo lái xe quay trở về biệt thự. Vừa bước vào cửa, anh đã nhìn thấy hai chị em nhà họ Lâm đồng loạt quay qua nhìn.
“Ôi chao, ai đây? Công tử nhà ai vậy, có phải là ‘hoa hoa công tử’ không?”, Lâm Vũ Nghi thánh thót.
Hình như Lâm Vũ Hân cũng thấy bực dọc. Cô xị mặt không nói gì như mặc kệ Tần Hạo.
Tần Hạo hơi chột dạ. Anh cũng không dám nói gì, đành phải giả bộ ngây ngô: “Nói gì vậy? Vừa mới về đã bị chế giễu rồi!”
Lâm Vũ Nghi liếc xéo, mắt đảo tròn rồi đột nhiên nói: “Nói, nói cho thật thà vào, tối hôm qua đi đâu?”
Tần Hạo làm bộ nghiêm túc nói: “Đi ra ngoài chơi? Không phải là cô đã biết rồi sao?”
“Tôi biết gì chứ? Tôi chẳng biết gì sất, đừng có mà lòng vòng, nói thẳng đi!”
Lâm Vũ Nghi đặt mạnh điện thoại xuống bàn, ra vẻ nghiêm túc như là đã biết được gì đó vậy.
Nhưng Tần Hạo đâu có sợ. Anh nhìn là biết ngay. Cô nhóc này chỉ làm bộ làm tịch, thế là anh thật thà trả lời: “Nói thì nói, có gì mà không dám. Hôm qua tôi ra ngoại ô chơi với một người đẹp trong công ty. Bọn tôi leo núi, đi tắm suối nước nóng, sau đó cắm trại ngủ lại một đêm!”
“Hả? Anh ngủ lại một đêm cũng nữ đồng nghiệp trong công ty chúng ta sao?”, Lâm Vũ Nghi giật mình vôi vàng hỏi.
Tần Hạo gật đầu: “Đúng vậy! Có vấn đề gì không? Chúng tôi thuê vài cái lều, cùng ngắm sao rồi ngủ!”
“Vài cái sao?”, Lâm Vũ Hân nhạy cảm nắm bắt được từ ngữ mấu chốt.
Đương nhiên, Tần Hạo cố tình để lộ như vậy.
“Đúng vậy! Chúng tôi đi mấy người mà. Còn có cả thanh mai trúc mã của người đẹp đó nữa. Và cả vài người bạn tình cờ gặp mặt nữa!”
Tần Hạo tỏ vẻ bùi ngùi. Anh thở dài: “Duyện phận là thứ không ai ngờ tới? Có phải không!”
Tình cờ là tình cờ nhưng có phải bạn hay không thì lại là chuyện khác.
Vì vậy cảnh giới cao nhất của nói dối chính là chín phần thật và một phần giả, chỉ cần một phần giả thôi là ý tứ đã khác hoàn toàn rồi.
Tần Hạo không hề giải thích mình và người đẹp đó đã làm những gì. Nhưng bây giờ thì Lâm Vũ Nghi cũng không còn nghi ngờ chuyện đó nữa.
Bởi vì có nhiều người đi cùng như vậy thì chẳng thể nào xơ múi được gì.
“Cô còn muốn biết gì nữa không?”, Tần Hạo ung dung cười.