Edit + Beta: Nhà của Quơ
Mặc dù Trần Thi Kỳ rất hài lòng với Thẩm Thu, nhưng không thể vì giữ lại một vệ sĩ mà tăng lương tháng của cô ấy lên gấp năm lần. Cho nên hai người chỉ có thể dứt khoát chia tay.
Sau khi kết thúc hợp đồng với Trần Thi Kỳ, Thẩm Thu hiếm khi ở lại căn nhà mình thuê thêm hai ngày. Bạn cùng phòng, Phương Tiêu Tiêu không quen với việc cô cứ ở nhà suốt, thế là buổi tối trở về cũng không ngồi cày phim trong phòng khách như trước, sớm đã chui vào phòng ngủ.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Vào ngày chủ nhật, cô gọi đồ ăn bên ngoài để giải quyết xong bữa. Một lát sau, cô thay bộ quần áo chuyên ngành, đi đến chỗ hẹn đã định gặp người thuê.
Địa điểm là một quán trà tư nhân.
Trước khi đến, công ty có nói với cô rằng đối phương chỉ đích danh cô, đưa giá cao là vì đây không phải chuyện đơn giản, chí ít sẽ gặp nhiều rắc rối hơn so với việc bảo vệ ngôi sao nổi tiếng như Trần Thi Kỳ. Những rắc rối này, không có nghĩa là đối phương có nhiều kẻ thù, thường xuyên gặp nguy hiểm, mà đối tượng cần được bảo vệ rất khó đối phó, yêu cầu vô cùng cao đối với vệ sĩ riêng.
Thẩm Thu cảm thấy điều này là hợp lý. Cầm tiền thì ít nhiều phải chịu cực khổ, sự cân bằng này là chuyện đương nhiên.
Quán trà rất lớn, cô đi theo người mặc âu phục đi giày da lên một tầng lầu có phong cách cổ xưa, thấy được một người đàn ông ngồi sau chiếc bàn trà lớn làm từ gỗ tử đàn.
Người đàn ông khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, nhưng vóc dáng không phì ra theo tuổi tác, bộ âu phục cứng đờ khoác lên người ông để lộ ra phong vị nho nhã sâu lắng, khuôn mặt ẩn sau khói trà mờ mịt, vẫn có thể nhìn ra được vẻ trẻ trung của ông.
“Cô là vệ sĩ chủ chốt của Duệ Thuẫn?” Thẩm Thu đứng chưa đầy một phút, người đàn ông trung niên đã ngước mắt lên nhìn.
Thẩm Thu: “Chào Triệu đổng, tôi là Thẩm Thu.”
Người đàn ông trung niên trước mắt là Triệu Chính Nguyên, một trong những thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Vạn Thắng.
Tập đoàn này đã bắt đầu kinh doanh từ nửa thế kỷ trước, các công ty con bao gồm địa ốc, công nghệ AI, điện ảnh và truyền hình, tài chính… có tầm ảnh hưởng sâu sắc ở trong và ngoài nước.
Trong những năm này, không ai không biết đến Vạn Thắng.
“Tôi biết cô là Thẩm Thu, trước đây cô đã từng làm vệ sĩ cho phó giám đốc Lý của công ty chúng tôi. Ông ấy đã đề cử cô với tôi.”
Những người cấp cao quen biết nhau thường sẽ giới thiệu vệ sĩ cho nhau. Vì sau khi trải nghiệm, bọn họ đã biết rõ năng lực của người vệ sĩ.
“Vậy tôi phải cảm ơn phó giám đốc Lý rồi.”
“Đừng vội, đợi sau khi bàn bạc xong, cô hẳn quyết định xem có nên cảm ơn hay không.” Triệu Chính Nguyên ung dung thong thả rót trà, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc.
“Ý của ông là?”
Triệu Chính Nguyên: “Tôi thuê cô không phải làm vệ sĩ cho tôi, mà để bảo vệ cho con trai tôi.”
Việc thuê người để bảo vệ gia đình cũng không phải hiếm lạ.
Thẩm Thu gật đầu: “Được.”
Ông nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Không chỉ là bảo vệ, tôi cần cô phải quan sát nó. Khi nó làm chuyện gì quá trớn thì cô phải ngăn nó lại và báo cáo cho tôi biết.”
Thẩm Thu hơi nhíu mày: “Ý của ông là tôi cần phải theo dõi nhất cử nhất động của anh ta?”
“Phó giám đốc Lý nói cô rất thông minh, tôi cũng đã đến công ty để điều tra về cô. Cô không xuất sắc nhất về võ nghệ, nhưng trừ võ nghệ ra, trí nhớ và các kiểm tra về kỹ năng tinh thần cho đến bây giờ cô đều đứng nhất, vì vậy cô khá phù hợp.”
Cô ngẩn ngơ hỏi: “Xin hỏi, chuyện nào là chuyện quá trớn?”
“Ảnh hưởng đến bản thân nó, hoặc là ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn chúng tôi. Tất nhiên, tối nay tôi sẽ ghi cụ thể trong hợp đồng.” Triệu Chính Nguyên nói: “Thật ra, tên nhóc kia biết dụng ý tôi đặt cô bên cạnh nó, cho nên chuyện theo dõi cô không cần che giấu. Dù sao, mục đích tôi muốn đạt được là cảnh cáo nó, để nó không gây rắc rối cho tôi trong khoảng thời gian này thôi.”
Thẩm Thu: “Tôi đã biết.”
Triệu Chính Nguyên bật cười: “Cô gái nhỏ à, cô là vệ sĩ thứ bảy tôi đặt bên cạnh nó rồi. Sáu người trước đều đã từ chức, đứa con trai này của tôi rất khó để ở chung.”
Thẩm Thu: “Có tư liệu về con trai của ông không?”
Ông ra hiệu cho thư ký đứng bên cạnh. Anh ấy vội đưa cho cô một tập văn kiện…
——
Nắng chiều buông xuống, sự ồn ào và bận rộn vào ban ngày đã biến mất theo ánh mặt trời, chìm trong thành phố đông đúc.
Đèn đường bật sáng, xe cộ qua lại tấp nập, ban đêm sôi động chính thức bắt đầu.
Bên ngoài Tinh Huy Nhất Hào, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen đậu ở cửa. Sau khi vị trí ghế lái được mở ra, một người đàn ông bước xuống, đưa chìa khóa cho nhân viên giữ xe ở cửa, còn mình thì nhanh chóng đi vào trong, tìm phòng bao rồi đẩy cửa vào.
Trong phòng bao hơi ồn, tiếng nhạc không dứt, cả trai lẫn gái chơi đến vui vẻ. Người đàn ông mắt nhìn thẳng, đi đến chỗ trong cùng. Chiếc ghế sô pha này chỉ dành cho một người ngồi.
Anh cầm ly rượu, hoàn toàn khác xa với cảnh mơ màng và điên cuồng trước mắt. Bỗng nhiên có một người đàn ông đến gần, cúi người xuống, nhích đến gần tai anh nói: “Cậu chủ, cô Trần nói cô gái kia không còn ở cạnh cô ta nữa, nên… tôi không thể đưa người đến.”
“Đi đâu?”
“Nói là từ chức rồi.”
“Sau đó thì sao?”
Cấp dưới chần chờ: “Sau đó, sau đó… Cái gì cơ?”
Triệu Cảnh Hàng ngước mắt nhìn cấp dưới: “Sau đó cô ta đã đi đâu? Trực tiếp đến thẳng công ty vệ sĩ điều tra thì khó lắm à?”
Cấp dưới chưa nghĩ đến chuyện này, anh ta chỉ thực hiện mệnh lệnh của Triệu Cảnh Hàng vào tối nay: Lôi con nhỏ vệ sĩ bên cạnh Trần Thi Kỳ đến đây.
Người nọ đã không còn ở cạnh Trần Thi Kỳ nữa, đương nhiên anh ta phải trở về báo cáo rồi. Ai mà ngờ…
Sau lưng anh ta đổ mồ hôi lạnh: “Tôi, tôi lập tức đi điều tra.”
Triệu Cảnh Hàng: “Biến đi.”
“Vâng!”
Cấp dưới ảo não rời đi, Lý Tử Tấn ngồi chung với đám bạn, thấy Triệu Cảnh Hàng mặt lạnh thì hỏi một câu: “Cảnh Hàng, có chuyện gì thế?”
Anh trả lời: “Tìm người.”
“Tìm không được à?”
Chớp mắt cái đã từ chức, trong chốc lát thật đúng là không tìm được.
Triệu Cảnh Hàng cười khẩy.
Hai ngày nay bởi vì ông già nhà anh trở về, cho nên anh phải về lại nhà cũ. Vốn dĩ anh gần như đã quên chuyện đêm đó, nhưng hôm nay đến đây, anh chợt nhớ đến mình từng bị hắt rượu tại nơi này.
Lý Tử Tấn: “Vệ sĩ nhỏ của cô Trần? Mày muốn tìm nữ vệ sĩ đi theo Trần Thi Kỳ vào ngày đó?”
Cậu cả nhà họ Triệu vẫn luôn ôm thù.
Lý Tử Tấn cười nói: “Cô gái đó quả thật rất thú vị, dáng dấp cũng không tệ, nhất là đôi mắt. Khi ấy, tao còn mời cô ấy về làm vệ sĩ cho tao đó. Có điều sao lại từ chức nhỉ? Nhất định là sợ rồi.”
Triệu Cảnh Hàng uống ngụm rượu, trong đầu hiện lên ánh mắt bất biến của người phụ nữ kia.
Sợ ư? Anh thật sự không nhìn thấy.
“Được rồi, tìm người không dễ đâu, có gì tao đi hỏi giúp mày.” Lý Tử Tấn nói: “Qua đây, đừng ngồi đó nữa. Tụi tao đang chơi nè, thiếu mỗi mình mày thôi.”
Triệu Cảnh Hàng bị anh ta kéo đi chơi xúc xắc.
Cả đám bọn họ tụ lại một chỗ, chơi xúc xắc rất high, có đôi khi là một cuộc cá cược rất lớn về tiền bạc, đôi khi là một hàng rượu ngoại khó uống.
Hai ngày nay, tâm trạng của Triệu Cảnh Hàng không tốt, không để tâm vào trò chơi, cho nên ván nào cũng thua.
Mấy ván đầu làm tán tài đồng tử, đến ván cuối thì phải uống hết hàng rượu ngoại kia.
() Tán tài đồng tử: ý chỉ công tử thua bạc vung tiền cho người ta.
Đã đánh cược nên đành phải chịu, trong tiếng hò reo của đám người, Triệu Cảnh Hàng uống hết một ly. Nhưng vừa cầm ly thứ hai lên uống, có một bàn tay đột nhiên chặn chiếc ly của anh.
Tiếng ồn ào cũng ngừng lại khi bàn tay kia xuất hiện, mọi người nhìn theo bàn tay kia, lúc nhìn thấy người phụ nữ tóc ngắn thì ai nấy đều sững sờ.
Lý Tử Tấn là người chứng kiến vụ hắt rượu lần trước, anh ta hít vào một hơi: “Mẹ kiếp, là cô?!”
Thẩm Thu cũng nhớ rõ Lý Tử Tấn, lần trước có gặp qua, là cái người mặc nguyên cây màu trắng. Cô gật đầu với anh ta, giây tiếp theo nói với Triệu Cảnh Hàng: “Cậu chủ, tối nay anh uống ít rượu thôi.”
“…?”
Yên lặng như tờ.
Đừng nói những người khác, ngay cả Triệu Cảnh Hàng cũng rất ngạc nhiên. Người vừa nãy anh còn đang tìm kiếm, giờ lại xuất hiện trước mặt anh.
“Cô còn dám xuất hiện.” Triệu Cảnh Hàng lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói.
Nếu như có thể lựa chọn, Thẩm Thu cũng không muốn xuất hiện ở đây đâu. Nhưng thật không may, Triệu Cảnh Hàng lại là con trai của người thuê cô.
Cái tên trên hợp đồng, đối tượng mà cô phải bảo vệ, chính là vị Diêm Vương không ngừng thay đổi sắc mặt —- Triệu Cảnh Hàng.
Thẩm Thu không biết phải làm sao, nhưng nét mặt vẫn không đổi, thậm chí còn nở nụ cười chuyên nghiệp: “Tôi cần phải xuất hiện.”
“Sao? Biết mình gây chuyện nên đến nhận sai?”
“Cái này…”
“Cậu chủ! Cậu chủ cậu chủ.” Đúng lúc này, tên cấp dưới vội vàng chạy vào phòng bao, anh ta đi đến cạnh Triệu Cảnh Hàng, khom lưng nói nhỏ: “Cậu chủ, đây là vệ sĩ riêng mà Triệu đổng mới thuê, cô ấy tên là Thẩm Thu.”
“Gì?”
Cấp dưới toát mồ hôi: “Vừa nãy tôi có xác nhận qua, chính là cô ấy.”
Triệu Cảnh Hàng ngơ ngẩn, trực tiếp cười nói: “Cô là vệ sĩ của tôi?”
Thẩm Thu đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, gật đầu: “Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bảo vệ cậu chủ được an toàn toàn diện.”
“Bảo vệ toàn diện… rất là toàn diện luôn. Tôi đã lĩnh hội qua.” Lời nói của anh đầy vẻ mỉa mai.
Thẩm Thu không hiểu hết ý, chỉ làm những gì mình nên làm: “Đúng mười giờ sáng mai cậu chủ phải đến nhà cũ. Anh cần phải dậy sớm.”
Nói xong, cô nhìn đồng hồ: “Bây giờ là mười một giờ, anh phải về nhà nghỉ ngơi, đề phòng sáng mai dậy muộn đến trễ. Đương nhiên, càng không được uống rượu, cả người đầy mùi rượu sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh.”
Triệu Cảnh Hàng biết chuyện ngày mai. Ông nội tổ chức tiệc, tất cả mọi người đều phải đến. Nhưng đúng giờ hay không, lại là chuyện của anh.
“Cô dám quản lý tôi?”
Anh đương nhiên biết những vệ sĩ mà bố anh phái đến để làm gì, nhưng chưa một ai không sợ chết lại dám khống chế anh như này.
“Không phải quản lý, là nhắc nhở.”
Người phụ nữ trước mắt quá bình tĩnh, quá tỉnh táo. Triệu Cảnh Hàng nhìn mà tức giận trong lòng, kéo cánh tay của cô, khiến cô phải cúi đầu khom lưng.
“Tôi cần cô nhắc nhở?”
Thời gian tựa như chảy ngược.
Thẩm Thu trở tay chế trụ cổ tay của anh, y chang lần tóm trước đó.
Triệu Cảnh Hàng bị đau, nhưng lần này anh không thể nào nhịn được nữa, trong nháy mắt, một bàn tay lập tức bóp cổ cô: “Mẹ nó, do cô tự tìm cái chết.”
Thẩm Thu không phản kháng. Không phải không dám, mà là không thể. Bởi vì nếu cô thật sự dám bóp lại thì đoán chừng cô phải chạy lấy người, thù lao kếch xù kia tự nhiên cũng không có duyên với cô.
Người này bóp rất mạnh. Cổ họng cô đau đớn, sắp không hít thở được…
Nhưng Triệu Cảnh Hàng không có ý định buông tay, anh đang chờ cô hoảng sợ, giống như con thú nhỏ giãy giụa!
Tất cả mọi người bên cạnh anh cũng đang chờ.
Nhưng cô gái vệ sĩ bị anh bóp lấy mạch sống, dường như vẫn không hề sợ hãi. Cô để mặc cho anh bóp, sau đó từ từ nâng cánh tay khác lên, “bĩnh tĩnh” giơ đến trước mặt anh.
Triệu Cảnh Hàng nhíu mày, nghiêng mắt nhìn.
Điện thoại trên tay cô không biết được kết nối từ lúc nào. Trên màn hình hiển nhiên là một cái tên anh rất quen thuộc.
Bố anh – Triệu Chính Nguyên.
Triệu Cảnh Hàng cười lạnh: “Ý của cô là gì?”
Mặt Thẩm Thu đỏ bừng, cô mở loa ngoài lên.
Vì thế giấy tiếp theo, mọi người đều nghe được điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông trung niên: “Triệu Cảnh Hàng, mày bóp thêm một cái thử xem.”