Editor: Miya + Beta: Mia
Ý vị mờ mịt, nhưng đáp án lại rõ ràng.
Xe được đánh tới, Thẩm Thu mở cửa xe cho hai người, sau đó cô mở cửa ghế phụ, ngồi xuống dưới ánh mắt kinh ngạc của chú Dương.
“Thiếu gia, chúng ta đi đâu?” Chú Dương sửng sốt một lát rồi mới hỏi.
Triệu Cảnh Hàng dựa ra sau, tùy ý chống một tay lên cửa kính xe, lười biếng nói: “Tôi hơi say, bây giờ muốn nghỉ ngơi.”
Chú Dương: “Để tôi đưa cậu về nhà.”
“Không cần, ở gần đây thôi.” Triệu Cảnh Hàng nói, “Tới khách sạn gần nhất đi, hôm nay tôi không muốn về nhà.”
Chú Dương không nói gì, nhìn những người ở ghế sau từ kính chiếu hậu.
Cô gái ngồi bên cạnh Triệu Cảnh Hàng kia, ông chưa từng thấy. Cũng không biết vì sao, nhưng sau khi nhìn, ông lại liếc sang Thẩm Thu đang ngồi bên cạnh, có một loại lo lắng không giải thích được.
“Tôi thấy hôm nay cô cũng đã uống nhiều. Tôi sẽ đưa cô đi nghỉ ngơi, không có vấn đề gì chứ?”
Nhan cúi đầu, nhận ra anh đang nói với mình.
Cô ta quay đầu nhìn anh, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng vui vẻ vẫn chiếm phần lớn.
Ngày đó Doãn Hưng Trình nói muốn mang cô ta đến gặp Triệu Cảnh Hàng, trong lòng cô ta đã suy tính, sớm nghe nói qua anh là thiếu gia nhà giàu, cũng là trùm địa ốc, gần đây còn giành được Thành Nam…
Cô ta biết, đi theo anh sẽ khiến sự nghiệp thiết kế trong tương lai của cô ta nhanh chóng vượt bậc. Hoặc là… Không thăng tiến trong sự nghiệp, thì cũng có bước ngoặt trong cuộc đời.
Tuy nhiên, cô ta chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy, ban đầu chỉ nghĩ đến việc được quen anh… Ngay cả khi Doãn Hưng Trình nói rằng anh thích mẫu người có vẻ ngoài lạnh lùng, cô ta cũng không nghĩ tới phát sinh cái gì với anh.
Cho nên tối nay cô ta vừa kinh hỉ cũng vừa là ngoài ý muốn.
Nhan thấy được biểu tình của những người trong xe, có chút đắc ý: “Được ạ, em cũng muốn nghỉ ngơi.”
Triệu Cảnh Hàng: “Uống say sao?”
“Có chút, nhưng không sao.” Nhan ngồi lại gần anh nói: “Nếu anh vẫn muốn uống, chúng ta có thể uống thêm một chút.”
“Uống cái gì.”
“Cái gì cũng được.”
“Cái gì cũng dám uống?”
“Anh dám cho em dám uống.”
“Ồ, tửu lượng so với người nào đó khá hơn nhiều, có vài người uống chút rượu thì biến thành hai nhân cách.”
“Phải không, ai vậy?”
Triệu Cảnh Hàng lại không nói, anh không nhìn cô ta, ánh mắt dừng ở trên ghế phụ… Không, phải nói là anh vẫn luôn không nhìn qua.
Rõ ràng đang nói cùng cô ta, thậm chí nói tới chuyện ái muội, nhưng anh lại kỳ quái, vẫn luôn không nhìn sang.
Chú Dương lái xe chậm rãi tới khách sạn sao gần nhất.
Dọc theo đường đi, trong xe rất yên lặng, chỉ có ghế sau ngẫu nhiên truyền tới tiếng người nói chuyện rất nhỏ.
Chú Dương rút ngắn khoảng cách, tỉnh bơ mà liếc Thẩm Thu một cái. Ông lái xe lâu như thế, tự nhiên có thể cảm giác được Thẩm Thu và thiếu gia nhà mình có điểm không bình thường…
Thế nhưng, giờ đây Thẩm Thu cũng không có bất cứ biểu hiện gì, thậm chí một ánh mắt cũng chưa liếc ra sau.
Đây chính là muốn đi khách sạn nha, thiếu gia còn mang theo phụ nữ nữa…
Chú Dương thở dài, giữa những người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy.
Mười mấy phút sau, xe tới khách sạn.
Thẩm Thu xuống xe, mở cửa cho người ngồi ghế sau.
Sau khi Triệu Cảnh Hàng và cô ta đi ra, cô phải ngồi lại một lần nữa, mới vừa đặt chân vào, cô đã bị Triệu Cảnh Hàng xách ra.
“Ai cho cô lên xe?!”
Nhan hoảng sợ, kinh ngạc đứng ở một bên.
Thẩm Thu ngước mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng: “Cậu chủ, anh đi khách sạn, tôi không phải đi cùng chứ.”
“Tôi bảo cô không đi cùng sao?” Triệu Cảnh Hàng kìm nén tức giận nói: “Tôi chưa nói cô đừng tự mình làm chủ.”
Thẩm Thu hít sâu một hơi: “Được, vậy anh nói xem cần tôi làm gì.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô mà nổi giận: “Khi nào cần tôi sẽ nói cho cô.”
“Ồ.”
“Tự mình thuê một phòng đi.” Triệu Cảnh Hàng ném thẻ vào tay cô: “Gọi là phải đến.”
“…”
Khách sạn năm sao lộng lẫy, xa hoa.
Thuê hai gian phòng, vẫn là sát vách.
(sát vách: bên cạnh, hai phòng sát nhau.)
Thẩm Thu im lặng đi theo sau hai người lên thang máy.
Không ai lên tiếng, ngay cả Nhan vừa rồi ở trong xe nhỏ giọng nói chuyện với Triệu Cảnh Hàng cũng nhận ra sự kỳ lạ, không nói lời nào.
Đinh ——
Thang máy tới rồi.
Hai người phía trước đi ra ngoài, tầm mắt Thẩm Thu xẹt qua bàn tay đang nắm lấy tay anh rồi đưa mắt đi chỗ khác.
“Phòng của hai người ở đây.” Thẩm Thu mắt cũng chưa ngước lên, trực tiếp đưa thẻ vào tay người phụ nữ kia.
Nhan liếc mắt nhìn cô một cái: “Được, cảm ơn.”
“Chúc anh chơi vui vẻ.”
Triệu Cảnh Hàng: “…”
Thẩm Thu cũng không ở lại lâu, đi thẳng về phòng mình.
Tiếp theo quẹt thẻ rồi vào phòng, đầu cô cũng không quay lại.
Triệu Cảnh Hàng nghe động tĩnh cách đó không xa, sắc mặt tối đến đáng sợ.
Nhan theo tới khách sạn, trong lòng thầm lo lắng, nhất thời không để ý tới vẻ mặt của Triệu Cảnh Hàng, đưa thẻ qua: “Anh Triệu, đây.”
“Không mở cửa được sao?” Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói.
Nhan sửng sốt, vội vàng cầm thẻ quẹt vào cửa, lúc này cô ta mới nhận ra sắc mặt của Triệu Cảnh Hàng vô cùng khó coi.
“…”
“Vào đi.” Triệu Cảnh Hàng trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Nhan mím môi đuổi theo, đóng cửa phòng lại.
Bên kia, Thẩm Thu bước vào phòng rồi thơ thẩn đi quanh phòng.
Căn phòng rất rộng, phòng ngủ và phòng khách được chia ra, trong phòng khách còn có cửa sổ lớn trong suốt từ trần đến sàn có thể ngắm nhìn cảnh đêm của cả nửa thành phố.
【 Thu Thu… Cậu có sao không? Cậu đang làm gì thế? 】
Điện thoại rung lên, có tin nhắn, là của Phương Tiêu Tiêu.
Thẩm Thu đi tới cửa sổ sát đất trước, sau một lúc đứng im cô nhắn lại.
【Mình đang ở khách sạn, không có việc gì】
【 Khách sạn??? Anh ta mang cậu đi khách sạn là muốn làm gì?! 】
Thẩm Thu dường như có thể thấy được bộ dáng dậm chân của Phương Tiêu Tiêu, cúi đầu trả lời lại: 【 Đưa anh ta đến khách sạn thôi 】
Phương Tiêu Tiêu: 【 Là sao? 】
Thẩm Thu: 【Đưa anh ta và một người phụ nữ đến khách sạn, đêm nay ở đây đợi lệnh】
Phương Tiêu Tiêu một lúc sau vẫn chưa trả lời, khi trả lời lại, cô đã muốn mắng người: 【 Cái tên khốn này không phải thích cậu sao? 】
Không phải thích cậu sao?
Thích cậu…
Thẩm Thu rũ mắt nhìn màn hình, thế nhưng trong mắt lại nổi lên sương mù.
Là đã từng thích cô đi.
Cô sẽ không quên màn pháo hoa đó.
Cũng không quên anh ngàn dặm xa xôi từ nước ngoài chạy về tổ chức sinh nhật cho cô. Đêm giao thừa vượt qua gió tuyết chỉ để gặp mặt cô. Còn vào lúc sinh tử, nhường quần áo cho cô giữ ấm…
Rất nhiều rất nhiều, bọn họ ở chung lâu như vậy, Triệu Cảnh Hàng thích cô như thế nào cô đều biết.
Nhưng mà không còn nữa.
Bởi vì hết thảy ngọn nguồn của chuyện này, chính là một âm mưu.
Cô lừa anh, anh cũng không tin cô, thậm chí… Chắc hẳn là bây giờ anh cực kỳ chán ghét cô.
Cho nên, anh cố ý mang phụ nữ ra, làm trò nói trước mặt cô, thật sự không coi cô ra gì.
Thẩm Thu không trả lời tin nhắn Phương Tiêu Tiêu nữa, cô nhẹ hít một hơi, bỏ qua nỗi đau âm ỉ trong lòng, ngồi bệt xuống thảm.
Quả thực… Cô cũng không được tính cái gì cả.
——
Đêm dần đen đi, nhưng thành phố hối hả không hề lặng đi cùng màn đêm, thậm chí càng lúc càng trở nên náo nhiệt.
Thẩm Thu cũng không biết mình ngồi ở đó bao lâu, chỉ cảm thấy lúc sau mơ mơ màng màng liền ngủ trên sô pha.
Nhưng dường như… Cũng chưa ngủ được bao lâu, khi cô bị chuông điện thoại đánh thức, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Thẩm Thu cầm điện thoại, đáp: “Alo.”
“Ngủ ngon quá nhỉ?”
Thẩm Thu mở mắt, tỉnh táo: “Anh dậy rồi sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Cảnh Hàng tức giận nói, “Lăn tới đây.”
Bên kia cúp điện thoại, Thẩm Thu liếc mắt nhìn căn phòng, mới sáu giờ.
Cô từ trên sô pha đứng dậy, ra ngoài, đi tới trước cửa phòng Triệu Cảnh Hàng.
Khoảnh khắc cô giơ tay ấn chuông cửa, trong lòng rất bài xích, không muốn nhìn thấy gì cả.
Nhưng một giây sau lại cảm thấy buồn cười, những chuyện đó, bây giờ liên quan gì tới cô.
Bấm chuông, một lúc sau mới có người ra mở cửa.
Người phụ nữ đêm qua đứng sau cánh cửa, cô ta cởi giày cao gót, thấp hơn cô một chút, lúc này cô ta đang mặc váy ngủ của khách sạn, tóc hơi rối, đang đứng ở cửa nhìn cô.
Thẩm Thu nhẹ giọng nói: “Bây giờ đi vào có tiện không?”
Nhan mở rộng cửa, nhường đường cho cô.
Thẩm Thu nói tiếng cảm ơn rồi đi vào.
Cách bài trí trong phòng Triệu Cảnh Hàng không khác phòng cô lắm, sau khi bước vào, nhìn thấy đầu tiên là phòng khách, đi qua một hành lang nhỏ nữa mới đến phòng ngủ.
Triệu Cảnh Hàng không ở phòng khách, Thẩm Thu cũng không định vào phòng ngủ, đành phải đứng ở phòng khách chờ.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Nhan mặc áo ngủ rồi lại bước vào phòng ngủ.
Bởi vì cô ta không mở cửa phòng ngủ nên Thẩm Thu rời tầm mắt, hướng về phía cửa sổ sát đất.
Qua khoảng mười phút, có tiếng bước chân vang lên.
Triệu Cảnh Hàng cuối cùng cũng đi ra, theo sau anh là Nhan đã ăn mặc chỉnh tề.
“Cậu chủ, có chuyện gì sao?”
Triệu Cảnh Hàng ngồi trên sô pha, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô: “Đưa Nhan tiểu thư về nhà.”
“Vâng.”
Thẩm Thu trả lời xong liền quay đầu bước ra ngoài.
Câu nói Triệu Cảnh Hàng muốn đáp lại cô đều mắc kẹt trong họng, nhìn theo bóng cô, sắc mặt anh xanh mét.
Nhan liếc anh một cái: “Triệu tổng, vậy em đi trước.”
Triệu Cảnh Hàng không để ý cô ta, Nhan cũng không nói nhiều, quay đầu đi ra cửa.
Trời sáng chưa được bao lâu, lúc hai người đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Nhan không nhịn được mà ngáp.
Sau khi lên xe, Nhan cho cô địa chỉ, mí mắt đã dính vào nhau.
Thẩm Thu nhìn kính chiếu hậu nói: “Cô cứ ngủ một lát đi.”
Nhan: “Ừ, tôi gần như cả đêm không ngủ, thật mệt.”
Thẩm Thu ngẩn ra: “Được rồi, khi nào tới tôi sẽ gọi cô.”
Lái xe nửa giờ, đưa người tới nơi, Thẩm Thu lại trở về khách sạn.
Khi cô đi đến phòng Triệu Cảnh Hàng, anh đã ăn sáng rồi.
“Đưa người đến nơi?” Anh hỏi.
Thẩm Thu: “Đã đưa đến.”
“Đã chuẩn bị bữa sáng cho cô ấy chưa?”
Thẩm Thu nhíu mày: “Cái gì?”
“Sáng sớm như vậy đưa người đi, không biết mua đồ ăn sáng cho người ta sao? Quả nhiên không phải là người chuyên nghiệp, cái nghề vệ sĩ này cũng diễn không đúng.”
Thẩm Thu biết anh đang cố ý trào phúng.
(trào phúng: nói móc, mỉa mai.)
Chỉ còn hai tháng thôi, cô đã nghĩ mặc kệ anh làm gì, cô cũng đều chịu được.
Nhưng không biết tại sao, cô lại không kìm được tức giận “Ai nói vệ sĩ phải chuẩn bị bữa sáng? Đó là việc của trợ lý, chuyện gì cũng đều bắt vệ sĩ làm là sao?”
Triệu Cảnh Hàng ngừng lại: “Bây giờ cô đang nói chuyện với ai vậy? Làm sao, không diễn kịch tính tình cũng không tốt lắm.”
Thẩm Thu nhanh chóng trả lời: “Sáng sớm anh đưa người ta đi, cũng mặc kệ cô ấy ngủ ngon không, bây giờ còn giả bộ ân cần làm gì?”
Triệu Cảnh Hàng tức phát cười, đứng dậy đi tới trước mặt cô: “Ân cần sao, vậy cô nói xem, tôi nên giữ cô ta tới lúc nào.”
Thẩm Thu thấy anh đến gần, cau mày lui ra phía sau một bước.
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô cố ý tránh xa, trong lòng tức giận, trực tiếp nắm lấy áo của cô kéo cô về phía mình, trầm giọng: “Nói đi, cô bị câm sao?”
Anh còn đang mặc áo choàng tắm, giống như trước đó Nhan đã mặc.
Khoảng cách gần như thế, cô có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng rực trên người anh.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nhiệt độ này, phỏng chừng còn thỏa mái mà kề sát người khác cách đây chưa lâu.
Trong chốc lát Thẩm Thu cảm thấy đầu óc ong ong, đẩy mạnh anh ra, lạnh lùng nói: “Không phải việc của tôi.”