Người trẻ tuổi, có hoài bão, đáng được cổ vũ.
""Được, em ủng hộ anh!" Tôi trả lại tấm thẻ mà Lục Thanh Dã đưa cho tôi lúc trước, mỉm cười nói: "Em sẽ đợi anh biến hai mươi triệu này thành hai trăm triệu."
Lục Thanh Dã gật đầu: "Được, đợi anh kiếm đủ hai triệu của hồi môn để cưới em."
15.
Lục Thanh Dã từ chức rồi, dọn ra khỏi nhà cũ của nhà họ Chu.
Hắn mua một căn nhà ba phòng ngủ, số tiền còn lại mở một công ty vệ sĩ.
Công ty vệ sĩ hắn mở không phải là công ty vệ sĩ bình thường, tiêu chuẩn rất cao.
Các vệ sĩ được chọn đều là những người tốt nghiệp từ các trường võ thuật, từng đoạt giải trong các cuộc thi võ thuật, nhất là một mình có thể đánh một nhóm người.
Hầu hết khách hàng của công ty hắn đều là những nhân vật có quyền có thế, còn có những doanh nhân giàu có và người nổi tiếng.
Hắn còn cử hai vệ sĩ tới bảo vệ tôi, hai người đó gọi tôi là "bà chủ".
Hì hì, cách gọi này nghe khá hay đấy.
Chẳng mấy chốc, một sự kiện gây chấn động cộng đồng mạng đã xảy ra.
Một nhân vật quan trọng nào đó do công ty Lục Thanh Dã bảo vệ, suýt bị ám sát trong một chuyến ra nước ngoài, đội vệ sĩ đã phòng bị với tốc độ nhanh nhất, ngăn chặn bi kịch xảy ra.
Lần này cử đi hai mươi người vệ sĩ, nhân vật quan trọng này không chỉ thưởng rất nhiều tiền cho vệ vĩ cùng Lục Thanh Dã, mà còn chọn sáu vệ sĩ hợp tác lâu dài từ công ty Lục Thanh Dã.
Các mối quan hệ phía sau nhân vật quan trọng này cũng dồn dập ném cành ô liu cho Lục Thanh Dã, tìm kiếm sự hợp tác.
Công ty của Lục Thanh Dã cũng trở nên nổi tiếng vì điều này, ngày càng có nhiều quan chức cấp cao chọn vệ sĩ từ công ty hắn.
Những mối quan hệ này không thể đo đếm bằng tiền, từ nay về sau, bất cứ ai nghe thấy tên của Lục Thanh Dã cũng sẽ tôn trọng mấy phần.
Bố tôi cũng nhìn Lục Thanh Dã với cặp mắt khác, khi nhìn thấy tin tức, lẩm bẩm một mình: "Thanh Dã làm vệ sĩ cho cũng ta những năm qua, đúng là nhân tài không được trọng dụng.
Một buổi họp mặt gia đình vào cuối tuần nọ, bố đã chủ động nói với tôi: "Nhiễm Nhiễm à, nếu Thanh Dã không bận, con bảo nó cùng tới đi."
Ờm, bố tôi vẫn khá giỏi đi theo chiều gió đấy.
Đây là bắt đầu ưu ái con rể tương lai sao?
Hay là, ông nội đã góp ý cho bố tôi.
"Dạ, con sẽ nói với anh ấy." Tôi mỉm cười trả lời, gọi điện thoại cho Lục Thanh Dã.
Lục Thanh Dã tới buổi họp mặt gia đình của nhà họ Chu với tư cách là bạn trai của tôi.
Mới 3 tháng thôi mà, hắn đã không còn như xưa nữa.
Trong bữa tiệc, bố tôi đối xử với Lục Thanh Dã khách sáo hơn rất nhiều, trước kia là chủ tớ, còn bây giờ là bạn trai của con gái.
Tôi tiến tới trước mặt ông nội, nhỏ giọng hỏi: "Ông nội, sao bố con lại đột nhiên đổi tính vậy?"
Ông nội cười hòa nhã: "Gần đây ông rất hay lải nhải bên tai nó, lời của ông, bố con không dám không nghe."
Tôi kéo cánh tay ông nội: "Ông à, cảm ơn ông."
Không khí bữa tiệc rất hài hòa, bố tôi tuyên bố, tôi sẽ từ từ tiếp quản việc kinh doanh của công ty.
Sau bữa trưa, tôi và Lục Thanh Dã xem phim trong rạp chiếu tư nhân ở dưới tầng hầm nhà tôi.
Xem được một nửa, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, đi với em tới quán bar mà em hay tới đi."
"Hở, bây giờ ban ngày ban mặt em muốn đi uống rượu sao?" Mặc dù Lục Thanh Dã nói như vậy, nhưng đã lấy áo khoác và dắt tôi đứng dậy.
"Không phải uống rượu, hôm qua em đã nằm mơ...." Giấc mơ dù sao cũng là bịa ra, tối nay là ngày xảy ra vụ rò rỉ khí gas ở quán bar, tôi phải ngăn chặn bi kịch này xảy ra.
Tôi và Thẩm Trăn không đính hôn, cốt truyện đã được sửa lại, nhưng nếu như khí gas vẫn bị rò rỉ, những người khác c.h.ế.t quá vô tội.
"Mơ cái gì?" Lục Thanh Dã vừa đi vừa hỏi.
Tôi bịa ngay tại chỗ: "Em mơ thấy quán bar em hay tới xảy ra hỏa hoạn, rất nhiều người bị c.h.ết, vừa rồi đột nhiên em cảm thấy bất an, có linh cảm chẳng lành, chúng ta đi xem một chút đi."
"Được." Lục Thanh Dã gật đầu đồng ý.
Trên đường đến quán bar, hắn nói với tôi: "Ông chủ quán bar đó hai ngày trước đã thuê một vệ sĩ chỗ công ty anh."
Tôi gật đầu: "Ừm, có người mình ở đó, vậy tốt hơn rồi."
16.
Quán bar đóng cửa vào ban ngày, nhưng có nhân viên hậu cần dọn dẹp, điều chỉnh thiết bị, chuẩn bị đồ uống và nguyên liệu.
Sau khi chúng tôi đến quán bar, Lục Thanh Dã gọi điện thoại cho chủ quán bar.
Mười phút sau, Trương tổng, ông chủ quán bar, cùng vệ sĩ đi xuống.
Ông chủ Trương rất khách sáo với Lục Thanh Dã, hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Lục Thanh Dã nói, tối nay muốn dẫn bạn quan trọng tới quán bar tổ chức tiệc thân mật, muốn kiểm tra an toàn của quán bar một chút.
Ông chủ Trương vội vàng yêu cầu nhân viên kiểm tra thiết bị của quán, còn Lục Thanh Dã thì đi kiểm tra hệ thống khí gas.
Kiểm tra xong, hắn nói nhỏ với tôi: "Anh kiểm tra kỹ rồi, gas trong quán bar không có vấn đề gì đâu."
Tôi hơi bối rối, nhìn vào điện thoại, ngày tháng hiển thị là ngày tôi gặp tai nạn ở kiếp trước.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Ông chủ Trương tươi cười hỏi: "Lục tổng, buổi tối mấy giờ cậu với bạn tới? Tôi giữ cho cậu phòng bao lớn nhất."
Lục Thanh Dã đáp: "Chín giờ."
"Được."" Ông chủ Trương lập tức dặn dò xuống dưới, để lại phòng bao lớn nhất.
Cảm thấy không ổn, tôi đi dạo quanh bếp một vòng, quay lại thì thấy một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh, đang lúi húi kiểm tra điện nước.
Bộ quần áo này nhìn quen quen.
Khi tôi ra khỏi nhà bếp, hỏi ông chủ Trương: "Ông chủ Trương à, người đàn ông mặc đồng phục màu xanh phía sau nhà bếp của ông là làm gì vậy?"
Ông chủ Trương trả lời: "Hắn là thợ sửa ống nước của quán bar chúng tôi, hắn chịu trách nhiệm kiểm tra điện, nước, khí gas hằng ngày, sao vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi." Tôi đang nhớ lại chi tiết những gì đã xảy ra trước khi tai nạn xảy ra ở kiếp trước.
Trong lúc này, ông chủ Trương đích thân tiễn tôi và Lục Thanh Dã ra ngoài cửa.
Trên đường về, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
Lục Thanh Dã kéo suy nghĩ của tôi trở về: "Nhiễm Nhiễm, em còn nghĩ tới giấc mơ đêm qua sao? Lỡ như trái ngược với giấc mơ thì sao?"
Tôi lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Không thể nào ngược lại, rốt cuộc là vấn đề ở đâu? Khí gas rõ ràng không có vấn đề, em có quên cái gì không nhỉ?"
Lục Thanh Dã thấy tôi đang suy nghĩ, không ngắt lời tôi.
Hình ảnh Lục Thanh Dã bế tôi chạy khỏi quán bar ở kiếp trước chợt hiện lên trong đầu tôi.
Liếc mắt nhìn ra, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh đang đứng trong bóng tối, trên môi nở nụ cười quái dị.
Tôi chợt nảy ra một suy nghĩ lớn mật, nếu khí gas trong quán bar không bị rò rỉ thì có thể là do con người tạo ra.
Người thợ sửa ống nước mặc đồ màu xanh vừa rồi trông rất sa sút, nếu đã gặp phải đả kích nào, còn là một người có tính cách chống đối xã hội, rất có khả năng cắt đường ống dẫn gas.
Nghĩ đến đây, tôi lo lắng nói với Lục Thanh Dã: "A Dã, người thợ sửa ống nước vừa rồi có vấn đề, anh cho người để mắt đến hắn, sau đó cử người điều tra lai lịch của hắn, xem gần đây hắn có gặp phải biến cố lớn nào trong cuộc sống hay không."
"Được." Lục Thanh Dã gọi điện cho vệ sĩ của ông chủ Trương, bảo hắn để mắt tới người thợ sửa ống nước, hắn sẽ cử thêm hai người nữa tới thay thế.
Hắn còn dặn dò vệ sĩ của ông chủ Trương điều tra lý lịch và tình hình hiện tại của người thợ sửa ống nước.
Nửa giờ sau, vệ sĩ gọi lại cho Lục Thanh Dã: "Ông chủ, thợ sửa ống nước tên là Lý Vinh, nửa tháng trước vợ hắn đã bỏ trốn theo người đàn ông khác. Hắn chơi cờ bạc thua rất nhiều tiền, bọn đòi nợ đã tới chặn hắn đòi tiền mấy lần rồi."
Lục Thanh Dã bật loa ngoài, vừa nghe tôi đã biết mình đoán đúng.
Vụ hỏa hoạn kiếp trước ở quán bar, là do thợ sửa ống nước đó gây ra, hắn cũng c.h.ế.t trong vụ hỏa hoạn đó.
Là một mình hắn nghĩ luẩn quẩn, lại kéo theo bao nhiêu người vô tội c.h.ế.t theo.
Tôi hỏi Lục Thanh Dã: "Có thể khống chế hắn trước không?"
Lục Thanh Dã đoán được điều tôi lo lắng, hắn phân tích:
"Bây giờ không có chứng cứ bắt hắn, lại dễ bứt mây động rừng, nếu hắn muốn báo thù, lần này không thành, còn có lần khác."
"Người của anh đã theo dõi hắn rồi, nếu hắn có hành động khác thường sẽ xông lên bắt hắn, yên tâm."
Tôi gật đầu: "Ừm, vậy theo dõi kỹ một chút, tối nay chúng ta tùy cơ ứng biến."
17.
Chín giờ tối, tôi và Lục Thanh Dã tới quán bar.
Hắn gọi một số vệ sĩ đóng vai bạn quan trọng mà hắn nói.
Chúng tôi ở trong phòng bao chờ thời cơ hành động.
Mười một giờ đêm là lúc không khí trong quán bar sôi động nhất.
Người thợ sửa ống nước cầm một con d.ao găm, đang chuẩn bị cắt ống dẫn gas ở phía sau góc bếp.
Hai người vệ sĩ đang âm thầm quan sát đã lao tới và giật lấy con d.ao găm từ tay hắn, không chế hắn tại chỗ.
Phía sau nhà bếp hỗn loạn, người thợ sửa ống nước có một con d.ao găm khác ở thắt lưng, hắn cầm d.ao găm chạy trốn, kéo theo một dì rửa bát làm con tin.
Tôi và Lục Thanh Dã đã sắp xếp cho những vị khách của quán bar sơ tán ra bên ngoài.
Người thợ sửa ống nước bắt dì rửa bát làm con tin, bước ra hành lang nhỏ.
Dì rửa bát nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Lý à, ngày thường dì đối xử với con không tệ, đừng xúc động, ở nhà dì còn mẹ già con thơ, con tha cho dì đi!"
Chắc là do dì rửa bát ngày thường đối xử rất tốt với tiểu Lý, nên hắn đổi ý.
Hắn đẩy dì rửa bát ra, bỏ chạy về phía hành lang.
Hắn nghĩ rằng mình có thể trốn thoát chạy qua cánh cửa cuối hành lang, nhưng cánh cửa đó đã bị Lục Thanh Dã gọi người khóa lại.
Trong tuyệt vọng, người thợ sửa ống nước đẩy cánh cửa phòng bao cuối hành lang ra, khóa trái lại.
Cảnh sát vừa đến, bao vây cửa, hét lớn vào bên trong: "Người bên trong, mau ra đầu hàng đi!"
Bỗng nhiên bên trong truyền ra tiếng thét chói tai, cảnh sát nhìn vào bên trong qua cửa sổ kính, sợ hãi nói: "Không xong rồi! Bên trong còn có hai con tin nữa!"
Người thợ sửa ống nước biết mình không còn đường lui, hắn đâm chém lung tung ở bên trong.
Cảnh sát đang phá cửa, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ căn phòng đó.
Diệp Vũ Đường khóc nấc lên nói: "Đại ca, xin anh đừng giết tôi, anh cần bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho anh!"
Giọng nói của Thẩm Trăn cũng run rẩy: "Tôi là chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, cậu đừng làm càn, Tôi đưa anh mười triệu, nếu mười triệu không đủ thì hai mươi triệu!"
"Mày nghĩ rằng bây giờ tao còn có thể sống để tiêu số tiền đó sao? Không phải hai người thích l.à.m tì.n.h trong quán bar sao? Vậy tao tiễn hai người tới địa ngục tiếp tục làm." Người thợ sửa ống nước mất đi lý trí, tiếp tục cầm d.ao găm đâm loạn xạ.
"Đi thôi, đừng nhìn nữa." Lục Thanh Dã bế tôi ra khỏi quán bar.
Tôi ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe Ferrari, Lục Thanh Dã lái xe như tên bắn.
Tôi châm một điếu thuốc để xoa dịu cơn sốc, nói với Lục Thanh Dã: ""Tới bãi biển đi, em muốn hít thở không khí."
"Ừm." Lục Thanh Dã lái xe về phía bờ biển.
Sau khi xe dừng lại, tôi và Lục Thanh Dã sánh vai nhau đi bộ đến bãi biển.
Lục Thanh Dã nhận được cuộc gọi của cấp dưới, nói rằng thợ sửa ống nước đã bị khống chế rồi, còn Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường quan hệ trong phòng bao, vì mất máu quá nhiều, nên c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Vụ tai nạn này ngoài hai người họ, tất cả những vị khách khác đều được dời đi an toàn.
Sau khi nghe xong, tôi chỉ muốn nói, họ đáng đời.
Trước đó tôi cũng không ngờ rằng Thẩm Trăn vẫn mèo mả gà đồng với Diệp Vũ Đường.
Họ vẫn ở cùng một thời gian, cùng một địa điểm, làm cùng một chuyện, tập trung đến nỗi bên ngoài loạn cào cào mà vẫn không hay biết gì.
Nước biển lạnh lẽo chảy qua bắp chân tôi, Lục Thanh Dã nắm lấy tay tôi, ôm tôi vào lòng: "Nhiễm Nhiễm, đừng đi về phía trước nữa. Có chuyện gì thì kể anh nghe nhé."
Tôi úp mặt vào ngực Lục Thanh Dã, kiếp trước khi tôi đau khổ, Lục Thanh Dã đứng ngoài phòng tôi cả đêm, tôi cũng không tâm sự với hắn.
Kiếp này, tôi lựa chọn tâm sự với hắn.
"Thanh Dã, thật ra chúng ta đã c.h.ết một lần rồi, em c.h.ế.t là do tai nạn đua xe, sau khi em c.h.ế.t anh cũng gieo mình xuống biển. Còn có Thẩm Trăn và Diệp Vũ Đường, họ bị t.hiệt mạng do rò rỉ khí gas trong quán bar."
Nghe có vẻ như chuyện hoang đường, nhưng Lục Thanh Dã lại tin tôi.
Hắn ôm tôi chặt hơn, âu yếm hôn lên tóc tôi: "Nhiễm Nhiễm, nếu ông trời đã cho chúng ta cơ hội để làm lại từ đầu, vậy chúng ta phải quý trọng nhau hơn."
"Được." Tôi gật đầu.
Ánh sao trên bầu trời chiếu lên người chúng tôi, gió biển hát ca bên tai chúng tôi.
Sau đó, công ty vệ sĩ của Lục Thanh Dã càng ngày lớn mạnh, hắn còn mở thêm một công ty an ninh mạng, phát huy hết năng lực hacker của mình, cũng từ đó tạo ra nhiều của cải hơn.
Bố tôi đã hoàn toàn chấp nhận Lục Thanh Dã, con rể tương lai này.
Khi bố tôi và những người bạn già của ông gặp nhau, thường nói về con rể tương lai, nói chọn con rể không quan trọng môn đăng hộ đối hay không, quan trọng là người có nhân phẩm tốt, đối xử tốt với con gái, nuông chiều con gái ông như công chúa.
Có vẻ như ông nội tôi thường xuyên nói với ông ấy, mỗi ngày ông nội đều luyện Thái cực quyền, cơ thể rất khỏe mạnh, còn thường xuyên nhắc tôi và Lục Thanh Dã mau sinh cháu cho ông bế.
Sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tôi rất chăm chỉ học vận hành, quản lý công ty, đạt được kết quả tốt.
Bố tôi hết lời khen ngợi, nói sinh con gái chẳng kém sinh con trai.
Lục Thanh Dã đã mua một căn biệt thự rộng hai nghìn mét vuông, tự tay trang trí, làm phòng cưới của chúng tôi.
Địa vị xã hội của Lục Thanh Dã ngày càng cao, hắn trở thành người mà những người quyền quý đều muốn lôi kéo.
Hắn còn tham gia giải thi đấu quyền anh quốc tế, lần thứ bảy giành chức vô địch.
Hắn đứng trên bục nhận thưởng, tay cầm huy chương, cầu hôn tôi trước ống kính: "Sương Nhiễm, công chúa của anh, gả cho anh nhé!"
Khán giả la hét: "Phu nhân Quyền vương, nhanh đồng ý đi!"
Tôi đứng dậy giữa tiếng reo hò của đám đông, đi lên sân khấu, ôm chặt Lục Thanh Dã: "Được, em gả cho anh."
Lục Thanh Dã dùng chiếc nhẫn kim cương bồ câu, bảy huy chương vô địch quyền anh, hai trăm triệu của hồi môn, còn có tình yêu ngập tràn của hắn, để cầu hôn tôi.
Tôi vui vẻ đồng ý với hắn.
Một năm sau, chúng tôi tổ chức hôn lễ long trọng dưới dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân.
Sau khi tiệc cưới của chúng tôi kết thúc, hắn bế tôi đi về phía phòng cưới, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường.
Tôi vô cùng hạnh phúc vòng tay qua cổ hắn, cười nói: "A Dã, đêm nay có thể ngủ cùng em rồi chứ?"
Hắn không hề kiềm chế, vội vã hôn tôi: "Vợ à, anh chờ ngày này lâu lắm rồi."
(Hết)