Vệ Sĩ Là Người Tình Của Tôi

chương 39: chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngân Xuyến nâng ly lên kính hắn một lý, "Uống đi! Chúc giám đốc của anh sớm trả được thù, đừng luyên lụy tới tôi là được."

Thư kí Kim chỉ biết gật nhẹ đầu mà uống hết ly rượu của mình.

Hạ Bán Tử cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Hắn tiếp tục thúc dục thư kí Kim kí hợp đồng.

"Ăn cũng đã ăn xong, nói cũng đã nói xong, bây giờ nên bàn chuyện chính chứ nhỉ?"

Thư kí Kim nhìn sắc mặt của Hạ Bán Tử cũng nhận ra được hắn ta đang cực kì ức chế trong lòng nhưng không thể làm gì được.

Dù sao thì nhiệm vụ của anh chỉ đến để kí hợp đồng, diễn trò với Ngân Xuyến theo lời của giám đốc mà thôi.

Thời gian cũng không còn nhiều, anh lấy bút ra kí lẹ lên tờ giấy.

Nhìn thấy chữ kí mà Hạ Bán Tử đã mong đợi bấy lâu, làm cho hắn không thể che dấu được nụ cười thoả mãn.

Sau khi kí xong thì thư kí Kim cũng phải trở về công ty xử lý công việc riêng.

Bây giờ trên bàn ăn chỉ còn lại mỗi Hạ Bán Tử và Ngân Xuyến.

Cô vẫn đang rất nhàn hạ mà nhâm nhi ly rượu trên tay.

Đối tác đã rời đi, hợp đồng cũng đã hoàn thiện, bây giờ Hạ Bán Tử không cần phải nhận nhịn Ngân Xuyến như một người chồng ngoan ngoãn nữa.

Hắn tức giận, nắm chặt lấy cổ tay của cô, kéo ra ngoài.

"Anh làm gì đấy? Tôi đã ăn xong đâu!" Cô hất cánh tay của hắn sang một bên.

Thấy cô không chịu rời đi mà còn thản nhiên ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra khiến anh ta vô cùng tức tối.

Hắn ra hiệu cho nhân viên kiếm cớ đuổi hết khách ra ngoài, đóng chặt các cửa lại.

Bây giờ, trong một cái nhà hàng lớn đã vắng khách hoàn toàn, không gian vô cùng tĩnh lặng.

Mấy người phục vụ cũng biết điều mà đi chỗ khác, không dám ở lại mà rước hoạ vào thân.

Ngân Xuyến vẫn rất bình tĩnh mà hỏi anh ta: "Sao đây? Định ra tay giết tôi ở đây à?"

Chỉ thấy Hạ Bán Tử giữ chặt lấy hai tay của cô, trên khuôn mặt vô nhân tính đấy của hắn lại nở một nụ cười man rợ.

"Không đâu, tôi sẽ hành hạ cô, giống như vừa nãy cô lên mặt dạy đời tôi vậy."

Ánh mắt Ngân Xuyến sắc lạnh mà liếc nhìn hắn, "Anh định làm gì?"

Hạ Bán Tử nhếch mép cười, "Đương nhiên là làm chuyện vợ chồng nên làm với nhau rồi! Không phải cô rất mong chờ điều đó sao?"

Ngân Xuyến bật cười mà sỉ vả vào mặt hắn: "Ha! Ha! Ha! Không phải anh thuộc dạng đồng tính à? Sao giờ lại có hưng thú với tôi?"

Hạ Bán Tử cúi xuống thì thầm vào tai cô: "Nhưng mà giờ tôi đổi ý rồi! Tôi cũng rất muốn thân thể xinh đẹp này của cô."

Ngân Xuyến không thể chịu nổi mấy lời ghê tởm này của hắn.

Cô thẳng chân đá vào chỗ hiểm của Hạ Bán Tử khiến cho hắn đau đớn mà thả cô ra.

Ngân Xuyến đấm thẳng vào bụng của hắn một cú thật mạnh.

"Đừng tưởng tôi là một cô gái yếu đuối! Tôi cũng từng đóng phim hành động đấy!"

Cô đứng dậy, dùng chân đạp liên tục vào cơ thể của Hạ Bán Tử.

Hắn ta tức đến đỏ hết cả mặt thế nhưng lại chẳng thể phản kháng được.

Không hiểu sao cơ thể hắn lại nóng lên hừng hực một cách kì lạ.

Chân tay thì cứng ngắc, không thể cử động được.

Rõ ràng từ nãy đến giờ hắn chưa ăn được gì, chỉ uống rượu mà thôi, tại sao cơ thể lại như một con rối thế này cơ chứ?

Hắn lớn giọng mà gặng hỏi cô: "Rốt cuộc cô đã làm gì?"

Ngân Xuyến không vội trả lời câu hỏi của hắn, cô cầm ly rượu trên bàn đổ lên đầu của Hạ Bán Tử, "Cũng không có gì, chỉ là một ít xuân dược với thuốc tê mà thôi."

Lúc này, Hạ Bán Tử mới sực nhớ đến chai rượu mà hắn đã uống thay Ngân Xuyến.

Lẽ nào chính là lúc đó, cô đã bỏ thuốc vào trong rượu sao? Cô ta giả vờ uống thật chậm ly rượu không có thuốc để ép buộc hắn phải uống thay cô.

Hoặc có lẽ, ngay từ đâu, cuộc gặp mặt này đã nằm hết trong kế hoạch của cô ta rồi.

Hạ Bán Tử nghiến răng nghiến lợi mà chửi: "Cô thật bỉ ổi! Khi tôi thoát ra khỏi đây đi, tôi sẽ bóp chết cô, cho cả công ty của ba mẹ cô phá sản luôn."

Ngân Xuyến cười một cách giễu cợt về phía hắn: "Ha! Làm như tôi sợ anh lắm ấy! Ngon thì làm thử tôi coi, tôi sẽ đem hết mấy chuyện xấu của anh cho bàn dân thiên hạ biết."

Cô lấy từ trong túi ra một USB màu xanh lá giơ ra trước mặt hắn, "Nhìn đi, trong này là những con số mà anh đã ăn tiệt của các công ty khác đấy."

Khuôn mặt Hạ Bán Tử tối sầm lại, hắn cố gắng giơ tay lên để lấy lại USB trong tay cô, thế nhưng lại ăn một cái bạt tai của cô.

Ánh mắt hắn trông vô cùng hung dữ mà lườm Ngân Xuyến.

"Làm sao mà cô có được nó chứ?"

Rõ ràng hắn ta đã giấu rất kĩ chiếc USB ở trong mật thất riêng, chỉ có vân tay và mật khẩu bằng giọng nói mới có thể mở được căn phòng đó, làm sao mà cô có thể biết được chứ?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio