Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chú Quách, chú đến đúng lúc lẳm! Tòi muốn sa thải tên vệ sĩ này, nếu bố tôi hỏi đến, cứ nói là tôi làm!”, Tiêu Ái Lệ ngước nhìn chú Quách.

“Cô chủ, tôi không làm chủ chuyện này được! Hay là cô thương lượng với ông chủ thử xem!”, chú Quách cười khổ đáp.

Tiêu Ái Lệ liếc xéo Tân Mặc, sau đó cầm lấy cái Iphone màu trắng trên bàn và bấm gọi cho

Tiêu Kính. Sau một hồi chuông, rốt cuộc đầu dây bên kia cũng vang lên giọng của Tiêu Kính.

“Con gái ngoan, sao con lại đột nhiên gọi điện cho bố vậy?”

“Bố, không phải lần trước con đã nói rồi à, con không cần vệ sĩ gì cả. Sao bố lại tìm cho con nữa vậy, mà lại còn tìm một kẻ vừa hèn mọn vừa bỉ ổi nữa chứ?”, Tiêu Ái Lệ trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Con gái ngoan, Tiểu Mặc không giống với những vệ sĩ khác, cậu ta có bản lĩnh rất cao, có cậu ta bảo vệ con, bố sẽ cảm thấy an tâm hơn!”

“Bố, người này không được, bố tìm đại ai đó còn tốt hơn anh ta gấp trăm lần! Hay đổi lại người lần trước đi! Tuy thực lực có hơi kém một chút, nhưng miễn cưỡng vẫn chấp nhận được!”, nói đến đây, Tiêu Ái Lệ còn liếc nhìn Tân Mặc một cái.

“Con gái ngoan, nghe lời bố, con phải hiểu cho bố! Tiểu Mặc chắc chắn có thể bảo vệ được con!”

“Con không cần đâu mà!”, Tiêu Ái Lệ làm nũng.

“Ái Lệ, chẳng lẽ con đã quên tháng trước xảy ra chuyện gì rồi sao? Bố chỉ có một đứa con gái

là con, nếu như còn xảy ra chuyện gì thì bố phải làm sao bây giờ?”

“Nhưng mà… nhưng…”, Tiêu Ái Lệ còn muốn nói thêm gì đó nhưng mãi vẫn không nói nên lời.

“Không nhưng nhị gì cả, cứ quyết định như vậy đi! Sau này cậu ta sẽ cùng con đến trường, sống cùng con. Có Tiểu Mặc bảo vệ, bố cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Hơn nữa Tiểu Mặc và con cùng trang lứa, con hoàn toàn có thể xem cậu ta là anh trai của mình!”

“Anh trai?”, Tiêu Ai Lệ lẩm

bấm, trong đầu chợt hiện lên những tình huống sẽ xảy ra trong tương lai.

Tân Mặc tà ác nhìn cô, trong tay cầm một cái thước dây, bước từng bước đến gần, cười dâm đãng nói: “Lại đây, em gái Ái Lệ, để anh trai kiểm tra thân thế cho em! Hề hề!”

Nghĩ đến hình ảnh này, Tiêu Ái Lệ không khỏi rùng mình, ai muốn ở cùng tên khốn kiếp này cơ chứ!

“BỐ, con không cần! Con không cần!”, Tiêu Ái Lệ lại tiếp tục làm nũng.

“Haiz, con gái cưng à, bố làm vậy cũng vì muốn tốt cho con, cứ quyết định vậy đi nhé! Bố còn có một cuộc họp, cúp máy nhé!”, Tiêu Kính dứt khoát cúp điện thoại, không cho Tiêu Ái Lệ có cơ hội thương lượng.

Điện thoại bị cắt ngang một cách vô tình khiến Tiêu Ái Lệ đứng sững tại chỗ. Người bố luôn cưng chiều cô trước đây nay đã tỏ rõ quyết tâm. Vừa nghĩ đến chuyện phải ở cùng nhà cùng một tên đàn ông xấu xa luôn dùng ánh mắt dâm đãng để nhìn mình, tim Tiếu Ái Lệ bất giác run lên.

“Cô chủ à, nếu không có

việc gì nữa thì tòi đi trước! Đợi lát nữa sẽ có người đưa cơm tối đến!”, nói xong, chú Quách liền rời khỏi biệt thự, vì vậy, cả một tòa nhà to như vậy chỉ còn lại hai người là Tiêu Ái Lệ và Tân Mặc.

Tân Mặc chọn một căn phòng ngủ ở lầu một, rồi mang những thứ hắn đã mua được ở cửa hàng bày biện vào đó. Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng thì một mùi thơm bay đến khiến bụng hắn đánh lô tô. Vì vậy, Tân Mặc lập tức chạy đến nhà ăn bất chấp tất cả, sau đó dùng tốc độ ánh sáng ăn một lượt các món trên bàn, mà quá trình này chỉ

diễn ra có ba phút mà thôi. Tiêu Ái Lệ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, còn Tân Mặc thì sao? Lúc này hắn đang tựa lưng vào ghế, bày ra dáng vẻ thỏa mãn sau khi cơm no rượu say.

Ăn xong thì đến tiết mục xem TV, tiếp đến ai về phòng nấy, một ngày cứ thế trôi qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio