Theo băng ghi hình có thể thấy được, khoảng ba giờ chiều, chú Quách lái Mercedes tiến vào bãi đỗ xe cùng lúc với một chiếc BMW 730 màu trắng, sau đó chú đã bước xuống xe và trò chuyện với tài xế BMW mấy câu rồi rời đi. Tâm 10 phút sau, chú Quách quay lại, ngồi lên chiếc BMW kia và rời khỏi bãi đỗ xe, nửa giờ sau đó, trong khung hình không có bất kỳ nhân vật nào xuất hiện.
Cứ kéo dài như vậy độ khoảng 1 tiếng, lúc này, có một người mặc đồng phục bảo vệ tiến vào bãi đỗ xe, hắn ta nhìn
quanh một lượt, sau đó nhanh chóng đi khỏi. Màn hình lại quay về trạng thái như cũ.
Nhưng không lâu sau đó, một bóng người mặc đồng phục chợt xuất hiện trong màn hình khiến hai người chú ý. Tân Mặc nhíu chặt mày.
Trong màn hình, nữ sinh kia vô cùng xinh đẹp, dù hình ảnh quay được từ camera không quá rõ nhưng vẫn không chút ảnh hưởng đến dáng người hoàn mỹ cùng khuôn mặt xinh đẹp của cò ta.
Vừa liếc nhìn Tân Mặc liền nhận ra nữ sình này chính là Tô
Phi – người ngày hôm qua đã hẹn hắn đi ăn cơm trưa lúc ở hành lang. Cò ta, sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ chuyện hôm qua là do cô ta làm? Tân Mặc cảm thấy vò cùng khó hiếu, tuy hắn không có ấn tượng gì tốt với Tò Phi, nhưng cũng không xem là xấu. Nói gì đi nữa thì cô nàng cũng là hoa khôi giảng đường, cho nên hắn không hi vọng chuyện này có liên quan đến cò ta.
Nhưng chuyện thường không như những gì ta mong muốn, trong màn hình, Tô Phi xuất hiện trước ống kính camera, cô ta đứng nhìn chiếc Mercedes Benz 350 hồi lâu,
dường như đang lẩm bẩm nói gì đó, không lâu sau đó, Tô Phi đi một vòng quanh chiếc xe, rồi mới rời khỏi bãi đỗ xe.
Mọi người đều biết camera luôn có một vài điếm mù, tuy bốn chiếc camera cùng ghi hình ở nhiều góc độ khác nhau có thể tăng thêm khả năng giám sát nhưng vẫn không cách nào quay rõ được hình ảnh cận xe Mercedes, cho nên ở vị trí điểm mù kia, Tô Phi có thật sự động tay động chân hay không thì vần là một bí ẩn. Lại nói, khoảng thời gian tuy ngắn, nhưng phá hỏng phanh là chuyện rất có khả năng, với thân thủ của Tân Mặc, hắn hoàn toàn có thể làm được
việc này chỉ trong một giây, trong khi khoảng thời gian Tò Phi ở vị trí điểm mù kéo dài đến 6,7 giây, chính vì điều đó, cô ta càng có hiềm nghi lớn hơn.
Khoảng thời gian sau đó, trong băng ghi hình ngoại trừ một bảo vệ tiến vào bãi đỗ xe tuần tra 1 vòng thì không còn bất kỳ ai khác.
Mãi đến năm giờ rưỡi chiều, vào thời điểm học sinh tan ca, lúc đó chắc chắn trong bãi đỗ xe có rất nhiều người, muốn phá hỏng phanh là chuyện không thế nào.
Tiếp đó, độ khoảng năm giờ
bốn mươi lăm phút, Tân Mặc cùng Tiêu Ái Lệ đi vào, thông qua camera có thể thấy hai người đang trò chuyện, Tân Mặc vẫn còn ấn tượng về việc này.
Chẳng mấy chốc Tiêu Ái Lệ đã ngồi vào ghế lái, khởi động xe và lái ra khỏi bãi đồ, trong khoảng thời gian có khả năng gây ra sự cố nhất, băng ghi hình chỉ ghi lại được như vậy. Tân Mặc nhíu mày đăm chiêu.
“Thế nào? Tân Mặc, cậu có phát hiện gì không? Trong khoảng thời gian xe của ông chủ đỗ ở bãi, chỉ có nữ sinh kia là đáng nghi nhất, chẳng lẽ do cô ta làm?”, Vương Phi Dương tắt
video và hỏi.
“Không hẳn!”, Tân Mặc lẩm bẩm.
“Có cần gọi nữ sinh kia đến đây rồi hỏi rõ không?”, Vương Phi Dương đưa ra đề nghị.
“Không thể! Nếu chuyện do cô ta làm thì không còn gì để nói. Nhưng nếu không phải thì chẳng khác nào chúng ta đang bôi nhọ danh dự học sinh, hơn nữa rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ!”, Tân Mặc lập tức bác bỏ đề nghị của Vương Phi Dương.
“Tân Mặc, cậu nói phải, xem ra tôi đã không suy nghĩ chu đáo
rồi!”, Vương Phi Dương cười nói.
Tân Mặc rơi vào trầm tư.
Thật sự do cô ta làm ư? Động cơ là gì? Ghen tị với vẻ ngoài của cò chủ? Không thể nào! vẻ ngoài của Tô Phi có thể nói là ngang tài ngang sức với Tiêu Ái Lệ, cùng lắm có thể do hồi bé uống sữa đu đủ quá nhiều cho nên phát triến tốt hơn Tiêu Ái Lệ một chút mà thôi. Nếu vậy, động cơ kia không có khả năng. Chẳng lẽ vì mình? Bởi vì mình thẳng thừng từ chối đã khiến cô ta thẹn quá hóa giận, nảy sinh ý định hủy hoại cô chủ? Ha ha, chuyện này cũng không thế nào! Tuy sức quyến rũ của mình rất lớn, những cũng không đến mức khiến một
hoa khôi giáng đường phái làm ra chuyện như vậy.