Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Triệu Tử An nhìn thấy Địch Thần, lập tức đổi qua khuôn mặt tươi cười: "Cảm ơn Địch tiên sinh."
Địch Thần nhìn hắn, lại nhìn Tiểu Trần không kịp che được tức giận: "Sao thế, lại đánh nhau ngay cổng bệnh viện."
"Hiểu lầm thôi, cậu ấy nghĩ tôi là phóng viên trà trộn vào." Triệu Tử An cười khổ, kéo Địch Thần tới làm chứng cho hắn, vô cùng phiền não với sứ giả chính nghĩa bỗng dưng nhào ra này.
Địch Thần tò mò nhìn hai người: "Cảnh sát mà cũng quản chuyện phóng viên nữa à?"
Trần Chiếu Huy không trả lời lại, chỉ lên tiếng chào Địch Thần: " Anh Thần, em đi vào trước đây."
Dường như giờ Triệu Tử An mới biết được thân phận cảnh sát của Tiểu Trần: "Cậu ấy là cảnh sát sao..."
Bình thường cảnh sát không hay mặc đồng phục, không nhìn ra được cũng là bình thường. Địch Thần nhíu mày, hỏi Triệu Tử An tới đây làm gì.
Triệu Tử An lắc lắc cái túi trong tay: "Quý tổng chuẩn bị để tôi tham gia vào một hạng mục hợp tác với Tiêu Điểm, tôi đây chỉ là, khụ khụ, thừa dịp hạng mục còn chưa bắt đầu nên tới làm quen với Cao tổng đó mà."
Giọng nói vẫn dịu dàng như trước, nói đến lưu manh như Địch Thần cũng không có chỗ xuống miệng: "Thì ra là thế sao, tôi đang muốn đi mua đồ ăn vặt cho Cao tổng, hai ta đi cùng nhau đi, lát nữa tôi sẽ mang anh đi vào."
Không nói lời nào trực tiếp kéo người đi, không để cho Triệu Tử An có được cơ hội ở một mình với Cao Vũ Sanh. Sát thủ kia vẫn còn đang trong bóng tối, bây giờ ai anh cũng đề phòng, lúc nào cũng không dám thả lỏng.
Triệu Tử An cũng chẳng phản kháng, vui vẻ đi trước, lại còn giới thiệu cho Địch Thần: "Trên con đường đó có một quán bán phở áp chảo xào thịt bò ngon lắm, là một quán nổi tiếng sạch sẽ." Hắn đoán là thiếu gia nhà giàu như Cao Vũ Sanh sẽ không muốn ăn đồ có dầu cống ngầm, chỗ được đề cử là một quán ăn chính quy vừa sạch vừa ngon.
Địch Thần không thể không thừa nhận, người này rất biết cách sống. Nhưng mà anh Thần đã lăn lộn ngoài xã hội lâu thế rồi, cũng không phải dễ bị mua chuộc, mang Triệu Tử An vào trong quán ngồi xuống: "Cho ba phần phở áp chảo xào thịt bò, hai phần ăn ở đây, một phần mang về."
Triệu Tử An thấy anh như vậy, cũng không khách khí từ chối, thuận thế ngồi xuống: "Bữa này để tôi mời, xem như là hối lộ cho vệ sĩ tiên sinh."
"Có thể dùng phở áp chảo xào thịt bò để hối lộ sao?" Địch Thần dùng điện thoại quét mã trả tiền, cũng không cho quản lý Triệu có cơ hội hối lộ, kim bài vệ sĩ tuyệt không nhận hối lộ, "Sao nãy anh lại chọc tới cảnh sát người ta thế?"
"Tôi người này có chút tật nhỏ, thích bắt chuyện với người khác. Lúc đậu xe gặp được, thuận miệng nói vài câu, nói đến tin tức sáng nay, cậu ấy liền tức lên." Triệu Tử An cũng chẳng hiểu ra sao.
"Tin tức gì?" Sáng nay Địch Thần bận rộn chăm sóc lớn nhỏ, đến giờ vẫn còn chưa lên mạng.
"Chính là cậu bé mập ở nhà trẻ mà anh từng làm đó, đã tìm về được rồi, người nhà của em ấy đăng Weibo." Triệu Tử An đúng là một người nghiêm túc trong công việc, lúc biết muốn giao tiếp với Cao Vũ Sanh thì đã hỏi thăm rõ ràng tất cả mọi thứ. Ngay cả chút tin tức này của Địch Thần cũng biết, mở miệng liền làm quen được.
Địch Thần hiểu được, nếu như nói tới chuyện này, cũng khó trách Tiểu Trần lại nổi điên. Phương Sơ Dương vì chuyện này mà còn nằm trong bệnh viện, nếu như có phóng viên tới thăm dò chuyện này, còn hỏi hắn biết chuyện này không, trong mắt người thành thật như Tiểu Trần thì nó chính là gây hấn.
Cúi đầu mở điện thoại ra xem, trang cá nhân của mẹ Tiểu Bàn đúng là có bài đăng mới, nói với mọi người là đã tìm được Tiểu Bàn rồi, cảm ơn cảnh sát vân vân. Lần này thì đã có kinh nghiệm, nói tới đó là ngừng. Mà cư dân mạng hiền lành chỉ có vui vẻ, sôi nổi chúc mừng Tiểu Bàn đã về nhà.
Phương Sơ Dương nằm bệnh viện ba ngày, xương cốt tốt rồi thì liền về nhà. Hắn cũng không phải là gãy xương hoàn toàn, về nhà ổn định đợi tự bản thân hồi phục là được. Cảnh sát Phương nhiệt tình yêu nghề nghỉ ở nhà vài ngày liền quay về làm việc.
Mà từ lúc Triệu Tử An nhận hạng mục làm việc với Tiêu Điểm, khiến cho Địch Thần cảm nhận được toàn bộ phục vụ cấp kim cương của công ty đầu tư. Cuối tuần nào cũng đến thăm, còn luôn chu đáo mang quà đến cho mọi người, bao gồm Địch Mông Mông.
Đã có lần Địch Thần nghi ngờ người này làm thế vì để thám thính tình báo, sau này sẽ lôi ra lấy lòng Cao Mục Địch.
"Đúng là có ý này." Triệu Tử An lại thoải mái thừa nhận, cười híp mắt đưa món đồ chơi đem tới cho Địch Mông Mông, "Tiểu Cao tiên sinh thật dễ thoả mãn, tôi chỉ cần nói một vài chuyện thú vị của Cao tổng nằm trong phòng bệnh, là cậu ta sẽ rất vui vẻ."
Câu này nói rất uyển chuyển, không phải là kể chuyện không hay ho của Cao Vũ Sanh cho em trai nhà họ Cao nghe để người kia hả hê một phen. Nhưng mà loại lời nói này nói thật ra, ngược lại khiến người yên tâm, mỗi tuần mỗi lần cứ thế trôi qua.
Qua như thế một tháng, cuối cùng Cao Vũ Sanh cũng có thể xuống giường đi lại, là kiểu dùng nạng.
"Đến, đến chỗ ca ca này." Địch Thần đứng cách năm bước, giơ tay ra cổ vũ Cao Vũ Sanh bước đến.
Cao Vũ Sanh chống nạng, khó khăn đi về phía trước. Nằm trên giường cả tháng trời, tuy là có chuyên viên phục hồi chức năng tới xoa bóp chân cho hắn để ngừa co cơ, hắn cũng cố gắng không động tới phạm vi hoạt động của vết thương, nhưng vẫn còn có chút hết sức.
Đầu của cái nạng ghìm trên mặt thảm, coi đó là điểm chống đỡ để nhấc chân. Một bước, hai bước, ba bước, bốn... Bước thứ tư vẫn còn chưa đi xong, đầu gối chợt mềm nhũn, cả người Cao Vũ Sanh đổ về phía trước.
Địch Thần vững vàng tiếp được hắn: "Luyện thế này mấy ngày, kiểu gì cũng đi được trọn năm bước."
Cao Vũ Sanh không nói lời nào.
Địch Thần sợ đả kích hắn, lại thấp giọng an ủi: "Đừng vội, từ từ là được, vết thương động gân động cốt cần trăm ngày, chúng ta còn có thời gian hai tháng để luyện đó."
Cao Vũ Sanh vịn anh, thoáng đứng thẳng, cúi đầu nhìn qua có chút uể oải: "Giờ chủ yếu là do chân không có sức, đầu tiên phải luyện chân trước, sau đó mới luyện dùng nạng."
"Có đạo lý." Địch Thần nhìn cái nạng nhọn như giày cao gót, đúng là làm khó đại hiệp một chân mà, đơn giản ném nạng qua một bên, tự mình đỡ hắn tập luyện.
Cao Vũ Sanh vô cùng tự giác ôm eo Địch Thần.
"Nhóc trứng ung." Làm sao Địch Thần không nhìn ra mờ ám này được, kéo móng vuốt kia khoác lên vai mình, "Ôm eo mà em cũng đi được à?"
"Có thể." Vẻ mặt Cao Vũ Sanh thành thật nói.
"Có thể cái lông ấy." Địch Thần cho hắn một cái tát, đỡ hắn luyện tập.
Phương Sơ Dương tới đón Mông Mông, vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Hai người không dùng thiết bị phục hồi chức năng lắp trên vách tường, lại cứ thế dùng sức người nguyên thuỷ nhất để tập đi. Cao tổng cà thọt một chân, giống y như bán thân bất toại mắc trên người anh em nhà mình. Mà người anh em thiếu não nhà mình còn nghiêm túc kêu một... hai... một...
Địch Mông Mông ngồi trên sô pha, mặt không thay đổi ôm một bịch khoai tây chiên, rôm rốp rôm rốp.
"Đây không phải là phòng suite cao cấp sao? Ngay cả một chuyên viên phục hồi chức năng cũng không có." Phương Sơ Dương vẫn còn treo một bên cánh tay, đi trên đường tới độ đầy sức sống, so sánh ra thì nhìn Cao tổng cực kỳ giả tạo.
"Chuyên viên phục hồi chức năng mới đi, tụi này đang làm bài tập về nhà." Địch Thần hùng hồn nói, tiếp tục đỡ Tiểu Thiên Tứ đi từ từ.
Phương Sơ Dương lười quản hai người bọn họ, nhướng cằm với Địch Mông Mông, ý bảo bé đi tới đó. Hôm nay là ngay đi đến viện điều dưỡng Nam Sơn thăm mẹ nuôi Diêu Hồng Mai, lần trước đã dẫn Địch Mông Mông tới thăm một lần, bác sĩ nhận thấy việc xuất hiện của trẻ con có giúp ích cho bệnh nhân, liền khuyên Phương Sơ Dương thường dẫn bé tới.
Địch Mông Mông từ từ gặm miếng cuối cùng xong, leo xuống sô pha, dùng bàn tay dính đầy vụn khoai tây chiên nắm một ngón tay của Phương Sơ Dương: "Đi thôi, quả nhân ở chỗ này cũng chỉ là dư thừa."
Địch Thần: "..."
Cao Vũ Sanh: "Về sớm một chút, hôm nay xe hơi nhỏ của con sẽ tới."
Địch Mông Mông hoan hô một tiếng: "Ồ de, bái bai mợ."
Phương Sơ Dương mở to hai mắt trong nháy mắt: "Con gọi cậu ta là gì?"
Địch Mông Mông: "Chú Cao."
Phương Sơ Dương: "... Con nghĩ cậu bị điếc đấy à?"
/Hết chương /