Vệ Sĩ Tạm Thời

chương 128

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

"Nói câu người trưởng thành phải chịu trách nhiệm từ miệng mình ra, không cảm thấy buồn cười à?"

"Trước kia tôi không tỉnh ngộ, bây giờ đã thay đổi rồi. Nếu tôi không có ý thức trách nhiệm thì đã ra nước ngoài rồi."

"Anh cứ khoác lác đi, chút tiền lương kia của anh mà cũng có thể đi định cư à?"

"Tôi có thể không bỏ chuyện đòi bồi thường, làm người dẫn đầu đàm phán với Cao Vũ Sanh, yêu cầu khoản bồi thường cao hơn người khác ba lần, cũng đủ cho tôi đi định cư nước ngoài theo kiểu đầu tư."

...

Hai người bên đó anh một câu tôi một câu, Địch Thần nghe mà đau hết cả đầu.

Cao Vũ Sanh thấy sắc mặt anh không tốt, giơ tay ôm người vào lòng: "Mệt thì dựa vào em ngủ một lát đi, có gì em gọi anh dậy."

"Không cần, anh cũng chẳng ngủ được." Địch Thần dùng đầu cọ cọ vai hắn, dùng cằm chỉ Phương Sơ Dương, "Từ khi nó tự tay giết được Cừu Kiêu, tính tình nóng nảy đã bớt đi phần nào. Vừa thấy Triệu Bân, lại bật mode chó điên."

Lúc trước, khi ở trạng thái làm việc, trên nguyên tắc trách nhiệm cảnh sát, Phương Sơ Dương vẫn là khá nghiêm túc, có thể tin tưởng được, đối xử với hắn theo kiểu giải quyết việc chung. Bây giờ quay lại trạng thái sinh hoạt, liền tự nhiên không cho hắn khuôn mặt dễ gần nữa, dù là lý do gì, đúng là năm đó Triệu Bân đã bỏ rơi Địch Tê Nguyệt.

Cao Vũ Sanh lén nhìn cậu cả Phương liên tục đóng mở miệng, cố gắng duy trì vẻ mặt của mình.

"Địch Tinh Tinh, anh nói ai là chó điên hả?" Phương Sơ Dương bỗng nhiên nhìn qua, doạ Địch Thần nhảy dựng. Chỉ có thể trách là trước cửa phòng phẫu thuật im ắng quá, nói chuyện nhỏ tiếng thế mà cũng có thể bị nghe được.

Địch Thần giả bộ chẳng nghe được gì: "Ui da, đau đầu quá, cần Thiên Tứ hôn nhẹ mới khoẻ được."

Tuy là cảm thấy cực kỳ không thích hợp hôn môi trước mặt cậu cả đang nổi giận, nhưng Cao Vũ Sanh không nhịn được cám dỗ vẫn cúi đầu lại gần.

Phương Sơ Dương vốn đang trừng to hai mắt như cái chuông đồng, lập tức bị cay đến phải nhắm mắt.

Trong nháy mắt khi môi sắp chạm tới, Địch Thần ngửa đầu tránh đi: "Sao em lại ngoan thế kia chứ, trong xã hội này mà làm cục cưng ngoan ngoãn thì bị thua thiệt đó nha."

Cao Vũ Sanh bất đắc dĩ nhìn anh, không nói lời nào.

"Tích tích tích ——" Điện thoại trong túi vang lên, Cao Vũ Sanh lấy ra. Hôm nay đã đẩy tất cả mọi chuyện xuống để lo cho việc phẫu thuật của Mông Mông, gọi điện thoại đến hơn phân nửa là có việc gấp, thấy màn hình hiển thị, không khỏi nhíu mày.

"Chào Cao tiên sinh, đây là viện điều dưỡng Cửu Hợp."

Viện điều dưỡng Cửu Hợp, không giống với viện điều dưỡng nửa công lập nơi mà mẹ nuôi Địch Thần ở, đây là viện điều dưỡng cao cấp mà tập đoàn Cửu Dật đầu tư. Là nơi cho dù không có bệnh gì, cũng có thể đến để nghỉ ngơi, dưỡng sinh. Sau khi Cao Chấn Trạch biến thành người thực vật thì vẫn luôn ở đây.

Cao Vũ Sanh đứng dậy, đi tới chỗ cách xa một chút để nghe, tránh ảnh hưởng đến phẫu thuật: "Không thấy ý là sao?"

"Chính là không thấy... Bây giờ anh có thể đến đây một chuyến không?" Bên kia dè dặt hỏi.

"Biết rồi." Cao Vũ Sanh cúp điện thoại, đứng tại chỗ im lặng một hồi.

"Sao thế? Cha em bị ai trộm mất à?" Địch Thần đi tới vỗ vỗ hắn. Người mà bọn họ quen biết nằm trong viện điều dưỡng kia chỉ có Cao Chấn Trạch, nói là không thấy đâu nữa, chỉ có thể là không thấy người này.

"Ừm, vẫn chưa rõ ràng là có chuyện gì xảy ra, em phải tới đó xem thế nào." Cao Vũ Sanh áy náy nhìn về phía Địch Thần.

Người thực vật biến mất một cách vô căn cứ, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Bây giờ Cao Chấn Trạch còn chưa chết, trong tay ông nắm % cổ phần của Cửu Dật. Nếu là người không có ý tốt bắt ông đi, chỉ cần một cái vân tay hoặc là chụp một tấm ảnh này nọ, cũng sẽ tạo thành phiền phức lớn cho Cửu Dật.

Tuy là Cao Vũ Sanh cũng chẳng để ý tới tài sản của Cửu Dật, nhưng nếu bây giờ hắn đang quản lý công ty này, thì không thể để nó gặp chuyện không may ở trong tay mình.

"Anh đi với em." Địch Thần muốn đi theo hắn như thói quen.

"Thôi." Cao Vũ Sanh nhanh chóng ngăn lại, "Mông Mông còn đang làm phẫu thuật, anh không thể bỏ mặc bé được. Em đi xem thế nào, sẽ sớm về thôi. Bây giờ không còn sát thủ nữa, em cũng có thể tự lo được chuyện bình thường thế này."

Nói xong, lắc lắc đồng hồ của mình với Địch Thần.

Địch Thần suy nghĩ một chút, miễn cưỡng gật đầu. Tuy rằng trên lí trí hiểu rõ, thật ra Tiểu Thiên Tứ nhà mình rất lợi hại, nhưng vẫn không tự chủ được đối xử với hắn như một đứa trẻ yếu đuối. Trên thực tế, ở trong mắt anh, bất cứ người trái đất nào cũng yếu ớt, vừa đụng đã vỡ, phải chăm sóc cẩn thận.

"Tới đó rồi gọi cho anh." Địch Thần tiễn hắn tới thang máy, mình thì lại vòng về ngồi trước cửa phòng giải phẫu, cứ cảm thấy việc này không đúng lắm.

"Sao thế?" Phương Sơ Dương tới ngồi cạnh anh, nhỏ giọng hỏi.

"Bỗng nhiên không thấy cha em ấy đâu nữa." Địch Thần cũng không giấu giếm, nhỏ giọng nói cho chú cảnh sát.

"Hở?" Phương Sơ Dương vô cùng khó hiểu, "Không phải là người thực vật rồi sao, còn có thể biến mất? Báo cảnh sát chưa."

"Cũng không biết nữa, chắc chỗ viện điều dưỡng sẽ báo. Chú nói xem, ai lại đi trộm người thực vật chứ? Không biết có phải là người yêu cũ của Cao Chấn Trạch không?"

Có người yêu Cao Chấn Trạch đến sâu đậm, cầu mà không được nhiều năm, chợt nghe nói ông biến thành người thực vật, nghĩ hết biện pháp bắt người đi. Không chiếm được lòng của người, thì cũng phải lấy được người của người, cho dù là một người thực vật.

Phương Sơ Dương bị cái loại suy đoán này làm cho rởn hết da gà lên: "Đừng có đoán mò lung tung, tốt xấu gì người ta cũng là cha chồng của anh đấy."

"Phải gọi là cha vợ, cảm ơn." Địch Thần kịp lúc sửa lại.

"Vâng vâng vâng, cha vợ." Phương Sơ Dương liếc mắt, "Thì cứ biết là người nhà là được rồi, đứng dậy đi dạo chút đi."

"Nếu ông ta thật sự tỉnh lại, vậy thì cũng phải vào tù nói chuyện cuộc sống, còn không bằng giả bộ nằm trong viện điều dưỡng ăn hương uống lạt. Có luật sư kia trông chừng, chắc chắn điều kiện sinh hoạt cũng sướng lắm." Địch Thần bĩu môi.

Luật sư tư nhân của Cao Chấn Trạch, lúc ông hôn mê thì là người đầu tiên nhảy ra can dự, đưa ông ta vào viện điều dưỡng Cửu Hợp. Người làm nhiều chuyện đuối lý, sẽ trở nên cực kỳ cẩn thận, lúc Cao Chấn Trạch còn tỉnh tính đã ký một bản thoả thuận uỷ thác, nếu như ông ta rơi vào trạng thái không thể tự chủ, tài sản của ông sẽ giao cho nhóm chuyên gia xử lý, phải bảo đảm ông ta nhận được trị liệu và chăm sóc tốt nhất.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, không có gì ngoài ý muốn xảy ra, có rất ít nhân viên y tế ra vào. Thỉnh thoảng có y tá vội vã chạy qua, cũng chỉ là đi ra lấy thuốc, không chịu nói một câu với người nhà. Ba người đàn ông cũng chỉ có thể giống như con ngỗng, thò cổ dài ra nhìn, lại không nói gì rụt lại.

Triệu Bân đứng đây hồi lâu, cũng đứng không yên, ngồi xuống cái ghế đối diện với hai người: "Có thể nói chút chuyện lúc còn bé của Mông Mông cho tôi được không?"

Phương Sơ Dương chẳng vui vẻ gì phản ứng với hắn.

Không có Cao Vũ Sanh ở bên cạnh, Địch Thần cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm, lại không ngừng cúi đầu nhìn đồng hồ, nhịn không được gửi tin nhắn cho Cao Vũ Sanh.

[Siêu Nhân Oxy: Đã tới viện điều dưỡng chưa?]

Một hồi lâu cũng chưa thấy nhắn lại.

Có thể là trên đường kẹt xe, Địch Thần liền ngẩng đầu nói chuyện với Triệu Bân: "Lúc Mông Mông vừa sinh ra thì Địch Tê Nguyệt mới vừa đi, tất cả mọi người không có tâm tư gì chăm sóc nó. Ở bệnh viện nửa tháng mới cho đón về nhà. Cho nên trong ấn tượng của tôi, nó vẫn là một con khỉ đỏ chót, ai biết khi ôm về lại là một cái bánh bao trắng trắng mềm mềm. Phương Sơ Dương còn nói là bệnh viện tráo rồi, không phải là cái con khỉ đỏ kia."

Phương Sơ Dương không biết sao mình cũng ở trong đó, lấy cùi chỏ thúc anh, bị Địch Thần thúc lại. Hai người liền bắt đầu so tài cùi chỏ, âm thầm phân cao thấp.

Triệu Bân nghe xong, nhịn không được cười rộ lên, nhưng mà cười xong lại lập tức cụp khoé miệng xuống. Con trai sinh ra, đi đôi với mẹ mình qua đời, sinh nhật cùng một ngày với ngày giỗ.

"À, có nhớ không, khi Mông Mông còn nhỏ, lúc ngủ đòi ngậm ti giả ấy." Địch Thần không hút ô-xy, không thọc lại bằng Phương Sơ Dương, liền bắt đầu giở trò ám chiêu, dời đi sự chú ý của hắn.

Phương Sơ Dương nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi: "Câm miệng, không cho phép nói ra."

"Ngậm ti giả thì sao?" Triệu Bân tò mò hỏi.

Địch Thần thần bí nói: "Có một hôm, tôi tìm không thấy ti giả đâu cả, thằng nhóc lại vừa khóc vừa buồn ngủ, chỉ có thể ôm nó tới trên giường của cậu Phương... Úi da!"

Nói chưa xong, Địch Thần đã bị Phương Sơ Dương thúc cùi chỏ một cái, đụng trúng cái ghế ở dưới.

Triệu Bân sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra "Ôm tới trên giường của cậu Phương" và "Tìm ti giả" có quan hệ gì với nhau, muốn cười lại không dám cười, khiến mặt nghẹn tới đỏ bừng.

Địch Thần cũng không kiêng nể gì cả, ngồi dưới đất nhe răng nhếch miệng lè lưỡi với Phương Sơ Dương.

Chân dài của Phương Sơ Dương duỗi một cái, để ngang trên ghế, ngây thơ không cho anh đứng dậy ngồi lên ghế. Địch Thần cũng không giận, vui vẻ vênh váo ngồi dưới đất nghịch điện thoại.

Náo loạn nửa ngày, Cao Vũ Sanh vẫn chưa trả lời anh.

Đối với tin nhắn của anh, từ trước đến nay Thiên Tứ vẫn luôn nhắn lại trong vài giây, cho dù là đang họp cũng không ngoại lệ. Thậm chí lúc lái xe ở trên đường, cũng sẽ nói Siri trả lời tin nhắn của anh, rất ít khi xảy ra tình huống không trả lời tin nhắn trong thời gian dài thế này. Trừ khi có chuyện lớn xảy ra!

[Siêu Nhân Oxy: Bây giờ cũng nên tới rồi nhỉ, thật sự không thấy Cao Chấn Trạch đâu nữa?]

Địch Thần gọi điện thoại qua, vang lên hai cái đã bị ngắt, trong lòng lập tức lộp bộp một cái.

Sau một lúc lâu, bên kia hiển thị đang gõ tin nhắn.

[Cục Cưng Bự: Bây giờ không tiện nghe điện thoại. Em đến rồi, tình huống có chút phức tạp, tối nay kể cho anh.]

Địch Thần liền ngồi dưới đất chụp selfie một tấm, gửi thẳng đi.

[Siêu Nhân Oxy: [Hình ảnh] Ghế ở bệnh viện kín rồi, anh chỉ có thể ngồi ở đây thôi.]

[Cục Cưng Bự: Trải tờ báo ra đi, coi chừng lạnh đó.]

Hai mắt Địch Thần biến thành lạnh thấu xương trong nháy mắt, nhanh chóng mở bản đồ Tiêu Điểm, kiểm tra định vị cộng hưởng thân thiết, hệ thống thông báo "Không tìm được thông tin vị trí."

Cộng hưởng thân thiết không bị tắt, tín hiệu mạng cũng thông, vậy chỉ có thể nói, định vị trong điện thoại đã bị tắt đi.

Địch Thần kiềm chế lại đầu ngón tay run rẩy của mình, hít sâu một hơi, gằn từng chữ gõ vào khung nhắn tin:

[Mày là ai? Cao Vũ Sanh đang ở đâu? Nếu như mày dám làm tổn thương em ấy, ông đây sẽ lôi ruột mày ra tròng vào cổ treo mày lên!]

Gõ xong, lại xoá đi, lại gõ một đoạn khác:

[Siêu Nhân Oxy: Sẽ lạnh đó, bên ngoài lạnh lẽo, bên trong lại nóng như lửa, lạnh nóng luân phiên đảm bảo em thích. Chụt ~]

/Hết chương /

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio