Vệ Sĩ Tạm Thời

chương 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Những lời này như là lời nguyền, nó vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của Cao Vũ Sanh. Hôm nay nó hợp với hình ảnh, lực tổn thương giống như là bom nổ.

Địch Thần nổi giận xong, chợt nhớ đến chuyện này, hai tay đỡ lấy vai của Cao Vũ Sanh, ép hắn nhìn anh: "Thiên Tứ, nghe này, việc này không chắc chắn giống như những gì chúng ta đang nghĩ."

"Là sao?" Cao Vũ Sanh chuyển ánh mắt lên mặt Địch Thần, cảm giác hít thở không thông kia đỡ hơn nhiều, lập tức không muốn dời đi nữa.

"Có thể là lúc đó mẹ em không nhảy xuống, khi bà ấy nhìn thấy em thì đã quay về. Chuyện qua đời có thể là còn có nguyên nhân khác." Vẻ mặt Địch Thần ngay thẳng nói đại, nói cho em ấy biết cái em ấy thấy không chắc chắn là hình ảnh cuối cùng.

Cái này giống như một loại hoãn thi hành hình phạt cho tâm lý, chủ yếu là dưới tình huống này thì phải kéo Cao Vũ Sanh ra. Đợi đến lúc rời khỏi hoàn cảnh này rồi thì nói rõ ràng cũng chưa muộn. Cái này dựa vào kiến thức tâm lý học của thầy giáo nhà trẻ để đưa ra phán đoán.

Sắc mặt của Cao Vũ Sanh chuyển biến tốt một chút. Tuy rằng biết rõ Địch Thần đang dỗ hắn, mẹ hắn chắc chắn đã chết ở đó, nếu không thì hắn cũng sẽ không gặp ác mộng về chuyện đó nhiều lần đến thế. Nhưng lời an ủi đó vẫn rất có hiệu quả, nhất là lời này từ trong miệng Địch Thần ra.

"Đường này khó đi lắm, để anh cõng em đi." Địch Thần giỏi nhất chuyện dỗ trẻ, nghĩ hết biện pháp dời lực chú ý của Cao Vũ Sanh đi. Về chuyện hôm bữa nói là muốn giữ khoảng cách một thời gian thì... giờ để qua một bên đi, dỗ trẻ quan trọng hơn.

"Hả?" Cao Vũ Sanh nhìn Địch Thần ngồi xổm xuống trước mặt mình, trong nháy mắt không biết phản ứng ra sao, "Không, không cần."

"Lên đi." Địch Thần đã sớm hít ô-xy, cũng đủ để cõng Cao Vũ Sanh đến chỗ đậu xe, "Không phải lúc còn bé thường hay cõng em à? Nếu bỏ qua cơ hội này thì sẽ rất khó có được lại đó."

Cao Vũ Sanh kháng cự lắc đầu. Đã đọc mấy lời kịch để theo đuổi ca ca lâu như thế, mà đối phương vẫn cứ thờ ơ, cái này khiến cho Cao tổng giỏi về xét lại mình nhận ra một điều. Muốn có được Địch Thần thì phải thoát khỏi hình tượng "trẻ nhỏ" cái đã, khiến cho Địch Thần ý thức được mình là một người đàn ông. Cõng này nọ, ôm một cái, nâng thật cao gì gì đó, sau này phải kiên quyết ngăn lại.

Nhưng mà ác ma sa ngã mê người không để cho hắn có cơ hội chạy trốn, trực tiếp kéo đầu gối hắn xuống một chút. Đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại thì người đã nằm úp sấp trên lưng Địch Thần.

"..." Đã hít đủ ô-xy, cơ thể đằng sau lưng càng thêm co dãn, giống như là dung dịch tốt nhất kết tủa lại. Cách lớp áo thật mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bỗng lên cao do mới hít ô-xy xong, đó là mê hoặc khó có thể cưỡng lại được, khiến cho Cao Vũ Sanh từ bỏ giãy dụa trong nháy mắt.

Đàn ông gì gì đó, thôi sau này rồi diễn tiếp.

Cao tổng cứ thế dựa lên vai Địch Thần, được anh cõng đi từng bước một ra khỏi đường nhỏ mọc đầy cò dại, cõng ra nơi bắt nguồn của cơn ác mộng. Giống như rất nhiều năm trước, tiểu thiếu niên gầy yếu đơn bạc dựa vào bình ô-xy đổi lấy từ khách du lịch, cõng hắn từng bước một ra khỏi núi.

"Ca ca, nếu như anh không ở trên tinh cầu này, thì có thể em đã sớm không sống nổi nữa rồi."

"Nói bậy gì thế, trái đất này không có ai cũng vẫn quay." Địch Thần nâng người lên áng chừng, tính nhân cơ hội đánh mông hắn, móng vuốt mới thò ta lại quay về chỗ đùi. Vật nhỏ nhẹ như lông chim năm đó giờ còn cao hơn anh, mông cũng không tuỳ tiện vỗ được nữa.

"Em cũng không phải trái đất, trái đất cái gì cũng có, em chỉ có ca ca."

"Vũ Sanh à..."

"Hửm?"

"Quên đi." Lớp học giáo dục tình cảm của anh Thần lại lần nữa lấy thất bại để tổng kết. Dù sao thì giờ Cao Vũ Sanh còn đang trong giai đoạn yếu ớt, không thích hợp nói đến chuyện này, Địch AQ () nghĩ như thế. Càng nghĩ càng thấy có đạo lý, trước cứ như thế này đi, sau này đợi trạng thái ổn định rồi... lại nói tiếp.

() AQ là một nhân vật trong truyện "AQ Chính Truyện" của Lỗ Tấn. AQ, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. AQ nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ "chúng đang đánh bố của chúng." Tóm lại, nó đại biểu cho sự thắng lợi trong tưởng tượng, nhưng thật chất là thua (Nguồn: Wiki).

Lúc quay về công ty thì đã hơn hai giờ chiều, hai người đói đến độ da bụng dán da lưng đi ăn lẩu nhúng. Chủ yếu là do giờ này thì số tiệm cơm còn mở cửa đã không nhiều lắm.

Đồ ăn có thể mang lại hạnh phúc cho người khác, sau khi ăn xong, Cao Vũ Sanh liền khôi phục trạng thái, ân cần đưa dưa hấu cho Địch Thần ăn. Về chuyện Cao Viễn, hai người trao đổi tin tức mà từng người tự tìm được. Những điều mà Cao Vũ Sanh biết không kém Địch Thần là bao, nhưng cũng chẳng nhiều lắm.

"Lúc trước ông ngoại làm ở Cục Khai khoáng, hơn nữa lúc đó lại vừa vặn được điều đến Trí Viễn, cho nên mẹ em nhận thầu quặng sắt mới dễ dàng như thế. Mỏ khai thác của Cao Viễn đã bị gạch bỏ, không tra được tin tức của công ty trên mạng. Hơn nữa những tin trên báo cũng bị người nào đó xoá đi." Về chuyện không có tin tức liên quan thì cũng chỉ là suy đoán của Địch Thần, giờ Cao Vũ Sanh cũng chắc chắn thế.

"Chúng ta phải tra chuyện này đến cùng." Địch Thần trầm giọng nói.

Không chỉ là để bắt được tên khốn khiếp dám hại Cao Vũ Sanh kia, còn để biết được nguyên nhân thật sự về cái chết của dì Diệp, nhằm chữa được tâm bệnh nhiều năm của Thiên Tứ.

Không tìm được gì trên các trang chính trên mạng, nhưng trong những góc nhỏ thì chắc chắn sẽ giấu gì đó. Nếu từ khoá tìm kiếm là tin đồn của chủ mà không tìm được gì, thì những chuyện liên quan khác chắc chắn sẽ để lại manh mối gì đó. Cao Vũ Sanh thử các loại từ khoá cùng một lúc, đồng thời còn nói thư ký Trịnh đi mua lại tất cả báo của năm đó.

Tin tức trên mạng thì có thể xoá đi, che đi, nhưng báo khi đã in ra rồi thì không thể nào xoá đi được. Công ty xuất bản nào cũng lưu lại những bản báo đã in, nhưng mà thời gian là mười lăm năm trước thì đúng là khó tìm. Thế mà thư ký Trịnh thần thông quảng đại lại mua được hết.

Báo của cả năm đó xếp chồng cao khoảng một người bình thường. Cao Vũ Sanh còn phải làm việc, việc tìm kiếm tin tức này liền do vệ sĩ Địch rảnh rỗi làm.

Địch Thần vốn chẳng thích chuyện đọc báo giấy, một lần lại hết tờ, đúng là cực hình. Nhưng mà không có cách nào khác, vì Tiểu Thiên Tứ của anh, chỉ có thể lật từng tờ ra để đọc. Mười mấy năm trước, ngành nghề báo giấy vẫn còn chưa xuống dốc, báo đô thị này đúng là rất dễ bán, nội dung trong đó phong phú, tin tức hot cực kỳ có giá trị.

Cái gọi là nội dung phong phú, chính là tờ nào cũng có hơn mười mục, mục kinh tế, mục xã hội, mục giải trí, mục dân sinh, mục giáo dục, mục tiểu thuyết...

Cao Vũ Sanh nói anh chỉ cần đọc mục xã hội là được. Nhưng Địch Thần đọc mấy tờ thì thấy không đúng lắm, báo ngày hôm đó chắc chắn là có chuyện. Bởi vì không thể đảm bảo một mục có thể bao gồm đủ thông tin, có đôi khi mục xã hội sẽ kết hợp với dân sinh, kinh tế, thậm chí còn chung với cả mục giải trí.

Nhà báo giải trí có khi cũng sẽ châm biêm thì tệ (), nhà báo xã hội thỉnh thoảng cũng sẽ viết truyện cười.

() Châm biêm thì tệ: chỉ ra lỗi lầm của ai đó, khuyên người cải chính.

Vì thế, Địch Thần chỉ có thể cam chịu số phận đọc từng tờ, đọc đến khi hoa mắt mới tìm được một bản tin. Tin tức này còn viết ở đầu báo!

Địch Thần: "..."

Uổng công thật.

Giờ này, trong phòng làm việc của tổng tài hàn đầy báo trên mặt sàn. Địch Thần đọc từng tờ, chính mình cũng chui trong đống báo, bất chấp tức giận cả ngày uổng phí, nhanh chóng gọi Cao Vũ Sanh lại xem: "Vũ Sanh, mau đến đây."

Cao Vũ Sanh thả con chuột, đứng dậy đi đến, lấy tờ báo Địch Thần đang đội trên đầu ra. Địch Thần đang vội vàng kéo hắn lại nói hắn ngồi xuống. Không ngờ dùng sức quá mạnh, trực tiếp kéo người xuống.

Địch Thần nhanh chóng giơ tay ra đỡ hắn, nhưng mà chưa có hít ô-xy, cơ thắt lưng không có sức chịu không nổi, trực tiếp bị Cao Vũ Sanh áp xuống ngã vào đống báo.

"Cao tổng, có một..." Thư ký Trịnh đẩy cửa đi vào thì thấy một màn như thế. Sếp mình quần áo chỉnh tề đang đặt vệ sĩ Địch xinh xắn bé bỏng ở dưới thân, báo cũ trải đầy đất biến thành giường chiếu phong cách kỳ dị trong nháy mắt, tôn lên da thịt trắng nõn quá mức của vệ sĩ Địch, đẹp cực kỳ.

Thảo nào sếp lại nói hắn đi mua báo, còn chỉ định năm. Mười lăm năm trước, đó không phải là năm bọn họ xa nhau hay sao? Cái này là muốn dùng báo để đền bù lại những năm đã mất trong quá khứ à? Mình có nên chuẩn bị trước báo của những năm còn lại không?

Thư ký Trịnh lại phiền muộn vì mình biết nhiều quá, "két" một tiếng đóng cửa phòng làm việc lại, cũng không chào hỏi gì, giả bộ như mình chưa từng xuất hiện.

"Trịnh Kinh này, từ sáng đến tối toàn nghĩ gì đâu, thật không đứng đắn." Địch Thần cười gượng hai tiếng.

Cao Vũ Sanh ngưng hai giây, liền ngồi dậy như không có chuyện gì xảy ra, kéo Địch Thần dậy, cùng anh đọc báo.

Địch Thần ngẩn người, cứ nghĩ rằng thằng nhóc này sẽ đọc lời kịch sến rện gì, kết quả là cái gì cũng chẳng nói. Nhưng mà giờ cũng không phải là bầu không khí đó... Phi! Nói kiểu như mình cũng mong chờ lắm vậy.

Thu lại tâm tình, Địch Thần giơ tay chỉ vào tiêu đề của tờ báo hôm đó.

[Pháp nhân () của Công ty Khai thác Cao Viễn họ Diệp nhảy lầu bỏ mình hôm qua.] Tiêu đề khiến người ta sợ hãi còn được in đậm.

() Pháp nhân: là người có khả năng nắm giữ các quyền lợi và nghĩa vụ hợp pháp trong một hệ thống hợp pháp nào đó (tập đoàn, tổ chức, công ty, vân vân) (Nguồn: Wiki).

Trên báo viết về chuyện pháp nhân của tập đoàn Khai thác Cao Viễn nhảy lầu, cũng chỉ rõ ràng là họ Diệp. Điều này khiến cho mấy câu anh dùng dỗ người mấy hôm trước biến thành bọt biển, nhưng mà cũng may là đã cách xa chỗ kia, giờ Cao Vũ Sanh có thể bình tĩnh đón nhận được.

Trong bài báo này, ký giả phỏng vấn một công nhân của Cao Viễn đã ở hiện trường. Những người đứng trong sân lúc đó đúng là công nhân mỏ và người nhà của họ. Công nhân nhận phỏng vấn nói, mình thì đi làm được một thân đau ốm, không nhận được bồi thường: "Chết thì được bồi thường, tôi đây loại nửa sống nửa chết này chẳng có ai ngó ngàng đến. Cần đợi tôi chết mới ngó đến à?"

Ký giả cảm thấy công nhân này hơi cố tình gây sự. Người gặp tai nạn mỏ thì đương nhiên được bồi thường rồi, nhưng chuyện mắc bệnh thì cũng đâu phải do mỏ tạo thành, cũng không thể là do bị doạ đến sợ chứ? Vì thế khuyên vài câu, nhưng mà người công nhân kia vẫn không chịu buông tha: "Cô ta nhảy lầu rồi, chúng tôi phải làm sao đây? Cô ta chết rồi thì xong hết mọi chuyện, còn một nhà già trẻ chúng tôi ăn không khí đó, phải gọi cho người đàn ông của cô ta bán nhà máy này đi bồi thường tiền cho chúng tôi."

Cuối cùng tổng kết, pháp nhân của Cao Viễn tự sát, có người nói, chẳng những liên quan đến việc công nhân gây chuyện, còn có thể dính đến chuyện buôn lậu kim loại hiếm. Việc này còn phải đợi xác nhận, là do có người tố cáo, còn cần đợi ngành liên quan điều tra thu thập chứng cứ

"Kim loại hiếm." Cao Vũ Sanh đưa tay chỉ trên mấy chữ này.

"Đoạn sau trên báo không còn nhắc về chuyện này nữa, chỉ nói Cao Viễn ngừng hoạt động, người đi nhà trống." Địch Thần mò ra một tờ báo của một tuần sau, bên trên có một phần to bằng miếng đậu hũ nói đến chuyện này, "Không phải là đào quặng sắt à? Bên chỗ đó còn có mỏ quặng khác?"

Tư nhân không được phép khai thác kim loại hiếm, nếu như Cao Viễn đào được loại kim loại này mà không báo, chọn giữ lại cho mình rồi lén bán đi, cái này đúng thật là nghiêm trọng.

Cao Vũ Sanh hơi nhíu mày, im lặng một lát không nói chuyện.

"Vũ Sanh?" Địch Thần vỗ vỗ hắn.

"À, em cũng không biết nữa. Hầm mỏ của Cao Viễn không ở đây, nó ở huyện Ngũ Đồng." Tìm tòi mấy ngày nay vẫn là có hiệu quả, Cao Vẫn Sanh đã tìm được vị trí của mỏ.

Huyện Ngũ Đồng là một huyện nhỏ địa cấp thị (), cách nơi này ba trăm ki-lô-mét. Hầm mỏ đó đã bị đóng, bây giờ không khai thác nữa. Dựa vào tư liệu Cao Vũ Sanh tìm được, đó đúng là quặng sắt, hơn nữa người ta nói chất lượng của khoáng thạch nơi đó cũng không tốt lắm.

() Địa cấp thị: cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện (Nguồn: Wiki).

"Anh biết huyện này, quê của Diều Hâu () chính là ở huyện Ngũ Đồng, để anh tìm cậu ta hỏi một chút!" Hai mắt Địch Thần sáng lên, cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Diều Hâu hỏi một chút.

Cao Vũ Sanh còn đang mất hồn, bỗng nhiên nghe câu đó: "Kỹ viện () gì? Không được đi."

() Diều Hâu (diêu tử) phát âm gần giống "Kỹ viện" (diêu tử).

/Hết chương /

Lẩu nhúng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio