Mấy chục hạm đội dần dần vây hãm xung quanh cả hòn đảo.
Bên trên ngoài một số du thuyền chở người, chỉ còn lại vài chiếc thuyền thô sơ và mấy chiếc máy bay trực thăng. Tất cả đều không trang bị võ trang.
Đối diện là ánh đèn lập lòe, quân hạm với những khẩu pháo hoành tráng, hơn mười chiếc trực thăng vũ trang. Sắc mặt vị cán bộ chấp chính trong truyền kỳ khó đăm đăm.
Nếu nói hạm đội này chỉ tới để bắn mấy quả pháo tiễn đưa Lâm Phi, có đánh chết bọn họ cũng không tin.
Chỉ với hạm đội này và từng nhóm từng nhóm bộ đội hải quân đặc chủng mang đạn thật cũng đủ thấy mục đích chuyến đi của những người này.
- Cuối cùng cũng đã biết vì sao Eva lại không xuất hiện rồi, xem ra đã bị đám người này bắt lại… Chính phủ Hạ Quốc nắm giữ kỹ thuật vật chất, xem ra họ sử dụng rất tốt đấy.
- Tuy cũng đoán được phần nào, chính phủ Hạ Quốc tiếp đón khách khí như vậy chắc chắn là giả, nhưng trận chiến này quá lớn, phải đánh chìm hết sao?
Nghe mấy người phía sau nói chuyện, Natasha cười lạnh, nhìn về Diệp Tử Huyên ở bên cạnh:
- Thiên Lôi bà à, thử dùng tần suất đặc biệt liên lạc với người ở gần đây xem. Không có hắn, lát nữa đánh nhau tốn sức lắm.
Với tư cách là bà trùm súng ống toàn cầu, ngoài một số nơi ít người lui tới, còn không, cô ta đều có cách vận chuyển vũ khí tới đây.
Diệp Tử Huyên cười khổ, tính thử xem nên liền gọi điện thoại cho thuộc hạ. Nhưng sau đó lại lắc đầu:
- Không được rồi, tín hiệu đã bị làm nhiễu. Có lẽ chỉ có tần số vệ tinh đặc thù của Hạ Quốc mới dùng được. Chúng ta không phá giải được.
- Nói vậy, vũ khí nhảy dù cũng không được rồi.
Natasha nhếch miệng, có chút hối hận lúc nãy không mang theo súng bắn tỉa, nếu không đã giết được mấy tên rồi.
Dưới áo choàng màu đen bỗng lộ ra con dao:
- Vũ khí… tôi luôn mang theo.
Một câu đơn giản lại khiến cho không ít người thuộc thế hệ truyền kỳ nhếch miệng cười hưng phấn. Bọn họ biết rõ trận đấu sắp tới là cửu tử nhất sinh, nhưng bọn họ không sợ hãi chút nào.
Thời gian dần trôi, một con tàu ở gần nhất tấp vào bờ, dẫn đầu là Diệp Vô Nhai. Hơn mười người võ trang phi xuống từ trên thuyền.
Những người này đến từ nhiều môn phái, cũng có người là cao thủ trong quân đội. Trong đó, người trẻ tuổi nhất là đại đệ tử Võ Đang hôm qua đã so chiêu với Odin – Huyền Ky Tử.
Những người khác đều đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, chân khí sung mãn, tinh thần phấn chấn.
Đối mặt với những nhân vật đại biểu cho thế hệ truyền kỳ, đám người kia có địa vị ngang bằng. Cho dù không thắng được nhưng chắc chắn sẽ không thua trong thời gian ngắn.
Chờ sau khi đám người kia xuống thuyền từ chiếc thang đang thả xuống. Người đi xuống khỏi quân hạm là một vị tướng trung niên mặc quân trang.
Quân hàm trên vai cho thấy ông ta có cấp bậc thiếu tướng. Dáng người cao ráo, khuôn mặt cương nghị, mang theo nét dấu ấn của thời gian.
- Các vị bằng hữu thế hệ truyền kỳ, không cần lo lắng. Tôi là tổng chỉ huy của hạm đổi hải quân biển Đông Nam Hạ Quốc, phó tổng chỉ huy của bộ đội Ẩn Long, thiếu tướng Lục Thiết Quân.
- Hôm nay tôi tới đây vì một lý do. Tôi muốn thương lượng với các vị một chuyện nhưng chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến các vị đâu, trước tiên nên an táng người đã mất.
- Hóa ra là con trai trưởng của nhà họ Lục trong Thiên Tự Hào gia tộc, Lục tướng quân. Các người phô trương quá rồi đấy, không giống tới thương lượng mà giống tới để gây chiến thì đúng hơn.
Natasha trêu đùa.
Lục Thiết Quân mặt không biến sắc:
- Nghĩ thế nào là việc của các vị. Lục mỗ thay mặt quốc gia đến đàm phán. Trên góc độ cá nhân, tôi hy vọng các vị có thể suy nghĩ thấu đáo tình cảnh lúc này.
Lúc hai nhóm người giương cung bạt kiếm, Enzo với thính lực nhạy bén nhíu chặt mày, quay người xem xét.
Chỉ thấy chính giữa đảo, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đám binh sỹ quân đội lục quân, hải quân. Đám người đó mang hai người Tô Ánh Tuyết, Cố Thải Anh đi mà không chú ý đến sự giãy dụa của họ.
Còn lại chỉ có cha con Lâm Đại Nguyên, mẹ con Hứa Vân, lão Bao của bang hội Miên Hoa Đường và đám người Vương Đại Vỹ. Chỉ có điều, những người này không thể ngăn cản hành động của đội quân này, dù sao người ta cũng đang mang súng mà.
Mọi người muốn xoay người đuổi theo nhưng đã không kịp. Hơn nữa, trong tình huống trước mắt, bọn họ cũng không thể tùy tiện đi đi lại lại.
Trong chốc lát, lễ truy điệu đã tiến hành được một nửa, tuy nhiên bỗng bị gián đoạn giữa chừng.
Ngay sau đó, một tên lính chạy từ trên xuống, báo cáo với Lục Thiết Quân:
- Báo cáo tướng quân, Cố phu nhân và Tô tiểu thư đã an toàn dời khỏi đảo.
Lục Thiết Quân khẽ gật đầu, lo lắng dường như cũng giảm bớt. Ông ta tự tin nói:
- Các vị, các vị không định an táng kẻ địch trước sao?
Sắc mặt mọi người trầm xuống. Đối phương làm như vậy, rõ ràng là muốn đưa những người cần bảo vệ dời khỏi đảo. Những người còn lại chắc chắn đều sẽ bị giết chết, họ cũng không tiếc.
- Tôi thấy, không bằng an táng trước đi, được không?
Enzo với thân hình cao lớn, phong độ nhẹ nhàng nhưng tính tình lại rất ngang ngược. Anh ta sải bước dài lên phía trước, trên người tản mát ra từng đợt sát khí, đồng tử dần biến thành màu xanh lá cây.
Sát khí không ngừng dấy lên, cơ bắp trên thân thể dần biến đổi khiến một số chỗ trên âu phục bị rách toạc ra.
Lúc bước đến bước thứ , dưới chân Enzo như có một lực đẩy. Thân thể bắn lên như một mũi tên, đâm thẳng về đám người Lục Thiết Quân.
Tóc vàng của Enzo đã biến thành màu đỏ sậm, kéo dài thành một mái tóc dài rối tung. Cơ bắp trên người làm rách áo khoác, lộ ra bên ngoài, hiện ra một lớp lông ngắn trên tay. Bộ dạng tuy không thay đổi, nhưng anh ta phát ra tiếng gào thét của sói hoang.
Người sói!
Loài sinh vật duy nhất có thể chống lại huyết tộc.
Từng hình thù quỷ dị màu xen đen bám vào trên người Enzo khi anh ta hóa thân thành sói. Trong quá trình này, tốc độ và sức mạnh của anh ta lại biến hóa, nhanh tới mức không nhìn rõ thân ảnh.
Ma pháp Long đồ đằng và huyết thuật của huyết tộc đều là những ma pháp đặc thù, chỉ có người sói và bổn tộc huyết tộc mới học được. Hơn nữa, phần lớn đều là bẩm sinh.
Tuy Enzo đã nhanh đến mức không thể dùng mắt thường để nhìn, nhưng vẫn có cao thủ thông qua âm thanh di chuyển để phán đoán góc độ tiến công của Enzo.
Chỉ thấy một phụ nhân trung niên mặc váy màu xanh thuộc phái Nga Mi bỗng xông lên. Trên tay cầm một thanh trường kiếm, xẹt qua một đạo kiếm huyền diệu, sắc kiếm màu xanh tạp thành hình mặt quạt, khuếch tán trước mặt Lục Thiết Quân.
- Lục bình phiến!
Kiếm quang tỏa ra đụng phải bóng đen của Kenzo.
Sau khi trên móng vuốt sói của Enzo hiện ra một lớp đồ đằng màu xanh đen va chạm với kiếm quang, bỗng phát ra tiếng “Khanh khanh”. Dường như, móng vuốt của anh ta còn sắc hơn cả kim loại.
Sau khi xé rách mặt quạt, thân ảnh của Enzo bỗng dừng lại.
Phu nhân Nga Mi kia nhân cơ hội này, tiếp tục đam kiếm về phía trước. Đó chính là chiêu kiếm tinh túy trong kiếm pháp Nga Mi, Phi Tuyết Hồng Mai.
Kiếm khí tinh tế tách ra như những cánh hoa mai, mềm dẻo sắc bén, phiêu hồn bất định giữa không trung, đánh úp về các tử huyệt của Enzo.
Enzo tru lên một tiếng. Anh ta liên tục dùng móng vuốt sói tiếp được các loại kiếm khí, nhưng sức lực đã yếu đi rất nhiều, một cú không thành, nên đành nhanh chóng lui ra.
Từ đầu đến cuối, Lục Thiết Quân vẫn đứng bất động tại chỗ, mí mắt không chớp lấy một lần. Nhưng thành viên thế hệ truyền kỳ khác cũng không ra tay. Quân cổ trang Hạ Quốc cũng không hề xuất hiện.
Hai bên đều biết, đây chỉ là một hình thức thăm dò, để xem đối phương có khả năng đến đâu.
Kết quả đã rõ ràng. Tuy Enzo vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng nếu như liều mạng, cũng không thể đạt được mục đích tác chiến ban đầu “bắt giặc cần bắt vua trước”.
Huống hồ, lần này, những lão già của gia tộc Thiên Tự Hào cố tính phái Lục Thiết Quân tới đây, chỉ vì muốn chiến đấu theo phương thức an toàn.
- Bà là ai?
Enzo dùng ánh mắt thiếu thiện chí nhìn phu nhân mặc áo xanh. Trong ấn tượng của anh ta, chiến thần bảng và huyết toản bảng không có nữ nhân.
Phu nhân trung niên không cảm thấy kỳ quái, lãnh đạm nói:
- Ta là một kẻ nhàn vân dã hạc, đại trưởng lão Nga Mi, Quan Ly. Nếu anh chưa từng nghe qua cũng là lẽ thường.
- Đừng tưởng rằng người trong giới võ cổ Hạ Quốc chỉ có cái gọi là chiến thần bảng hay huyết toản bảng kia. Người ở đây không có mấy người nằm trong bảng đó. Nhưng điều đó không có nghĩa là tài nghệ của chúng tôi không bằng người ta.
Quả nhiên là vậy! Đám người thế hệ truyền kỳ đều vô cùng kinh hãi. Tuy đã sớm biết, giới võ cổ Hạ Quốc có nhiều cao thủ, vì ẩn cư núi rừng, không thường ra ngoài, vì thế trên bảng danh sách đã bỏ sót rất nhiều cao thủ.
Nhưng khi được tận mắt nhìn thấy một trưởng lão Nga Mi không có danh tiếng có thể đánh một trận với Enzo, họ vẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ, quả là một đất nước Tàng Long Ngọa Hổ.
Nếu không phải hiện nay đã tạm biệt thời đại vũ khí lạnh, chỉ với thực lực trong giới võ cổ này, Hạ Quốc cũng đủ qua mặt tất cả các nước khác trên thế giới.
Lục Thiết Quân mặt sáng bừng, khí thế chắc nịch nói:
- Nghe nói sát thủ Ferrari Enzo đứng thứ trong Huyết Toản bảng là con lai giữa người sói và con người. Hôm nay mới được gặp mặt, quả đúng như lời đồn. Tuy biến thân thành người sói những vẫn giữ lại được khuôn mặt người.
- Có thể khống chế đại não lâm vào trạng thái cuồng điên, người sói vận dụng tài tình đồ đằng. Chỉ tiếc là… lần này chúng tôi có chuẩn bị rồi mới tới. Các vị đừng phí sức nữa.
Dường như cảm thấy không phục, sát khí trên người lại vọt lên, chuẩn bị đánh thêm một trận nữa. Nhưng Natasha đã thấy rõ thế cục nên giơ tay ngăn lại, lắc đầu với anh ta.
Có dù Quỷ Nhẫn có thể áp đảo được người tên Quan Cách này, nhưng ngoài ra vẫn còn mười mấy cao thủ Tiên Thiên khác, chỉ sợ toàn bộ người của thế hệ truyền kỳ xông lên cũng sẽ chết thảm.
Ánh mắt Lục Thiết Quân lộ vẻ hài lòng:
- Nếu mọi người không muốn hoàn thành lễ tang, cũng được, chúng ta bắt đầu đàm phán điều kiện được rồi chứ?