Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

chương 75: diệt cỏ diệt tận gốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Dừng tay! Lâm Phi, anh đang làm cái gì thế?

Hai người Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến cuối cùng cũng chạy tới nơi. Họ đã phải dốc toàn sức lực để đuổi theo mới có thể đến kịp.

Nhìn thấy Bao Tuấn Luân đã ngất lịm bên cạnh Lâm Phi và một gã đàn ông đang bị Lâm Phi giẫm lên cổ như thể sắp tắt thở, hai người sợ đến mức hét lên.

Lâm Phi đương nhiên sẽ không giết tên này. Hắn trực tiếp lấy chân đá một cước vào tên đàn ông này, rồi đá cả người gã bay đến cạnh thang máy như thể đang chơi đá bóng.

Sau đó, hắn dùng một tay nhấc tên mập Bao Tuấn Luân lên như nhấc một con gà rồi vứt ra phía bên ngoài thang máy.

Bao Tuấn Luân bị ngã xuống nền, vừa mới mơ màng tỉnh dậy, mặt mũi xanh xao vừa nhìn thấy Lâm Phi đã sợ hãi đến nỗi bất động, không biết phải làm sao.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Hân Nghiên chất vấn Bao Tuấn Luân.

- Cảnh sát! Người này...người này muốn giết tôi!

Bao Tuấn Luân nhìn thấy Bạch Hân Nghiên như vớ được cây cỏ cứu mạng, tay chỉ vào người đàn ông vẻ mặt âm lệ kia mà nói.

Sắc măt Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến sầm lại. Nhìn tên đàn ông đang nằm trên mặt đất còn không tự ôm nổi cánh tay của mình, quả nhiên như lời của Lâm Phi, chúng chính là những tên sát thủ mạo danh là bác sĩ.

- Nói láo! Ông có bằng chứng gì không?

Gã đàn ông này không chịu thừa nhận. Gã biết, bản thân mình hiện nay không thể nào chạy thoát được. Thân thủ của Lâm Phi không hề bình thường, hơn nữa, hiện tại gã cũng đã bị gãy mấy cái xương sườn, vô cùng đau đớn.

Chỉ e gã còn chưa kịp đứng lên sẽ lại bị đạp ngã xuống đất. Gã dứt khoát ỷ vào việc chỗ này không có cameras, cứng đầu cứng cố nhất định không chịu nhận.

- Còn muốn bằng chứng chó má gì nữa! Vừa rồi chính cái tên chết tiệt nhà mày đã tiêm cho tao. Cảnh sát, cô xem! Đây chính là mũi kim tiêm.

Bao Tuấn Luân nhặt ống tiêm lên, đưa cho Bạch Hân Nghiên.

Sắc mặt của Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến vô cùng khó coi.

Ngay tại bệnh viện mà vẫn có kẻ định dùng ống tiêm thuốc độc để hành hung.

Tại sao tên Bao Tuấn Luân vừa được thả ra lại có người muốn giết gã. Trừ phi đám người kia sớm đã sắp xếp tai mắt trong bệnh viện.

Gã đàn ông đó cười nhạo nói:

- Đây rõ ràng là ống tiêm tôi dùng để điều trị cho bệnh nhân. Tôi vừa mới đi ra đây đã bị tên kia đánh ra nông nỗi này. Người mà các ngươi phải bắt là hắn mới đúng!

Gã đàn ông này vừa nói vừa chỉ vào Lâm Phi.

Hai người con gái này có chút mơ hồ, rốt cuộc chuyện này là sao.

Mặc dù Bao Tuấn Luân không nên giúp Lâm Phi gạt họ nhưng con người Lâm Phi họ vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng.

- Hai cô ngớ ngẩn đấy à?

Cuối cùng, Lâm Phi cũng không thể chịu đựng được nữa. Hai người con gái này đúng là đần độn hết mức.

- Anh nói gì! Anh dựa vào cái gì mà mắng bọn tôi! Tôi chỉ nhìn thấy là anh đang đánh gã còn những chuyện xảy ra trước đó tôi đâu có biết!

Bạch Hân Nghiên phẫn nộ nói.

Lâm Phi không nói lời nào, trực tiếp giật lấy ông kim tiêm trong tay Bạch Hân Nghiên, tiêm luôn chất trong ống tiêm vào tay hắn, ngửi một chút.

Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu, Lâm Phi không còn đủ kiên nhẫn nói với Bạch Hân Nghiên:

- Có biết đây là chất gì không? Là Psychedelic – drug lớn hơn rất nhiều so với sức chịu đựng có hạn của con người. Trong tiếng Hi Lạp chính là Mind – revealing, chính là tiết lộ bí mật, không giấu được bất cứ điều gì. Thường được dùng trong các bệnh viện nước ngoài chuyên điều trị bệnh tâm thần hoặc do Cục đặc cần dùng một lượng rất nhỏ để thẩm vấn phạm nhân.

- Nếu như nồng độ của loại thuốc này quá lớn còn nguy hiểm hơn những kẻ giết người ban đêm. Loại thuốc này chỉ cần dùng một vài giọt đã có thể khiến cơ thể con người sinh ra ảo giác, có thể khiến người bị hại có tâm lý tự sát. Là một sự lựa chọn giết người không hề tồi. Mày muốn tạo hiện tượng giả tạo là sợ tội tự sát sao?

Lần này, gã đàn ông mạo danh bác sĩ kia mặt mày tái mét. Gã không thể ngờ rằng, Lâm Phi chỉ cần ngửi một chút lại có thể phát hiện ra loại thuốc này.

Thực ra, mặc dù gã có ý định dùng loại thuốc này để giết người nhưng không thể am hiểu được nhiều như thế. Gã chỉ biết, sau khi tiêm chất này vào người có thể khiến tên mập kia tự đi nhảy lầu.

Nhìn sắc mặt của gã đàn ông kia, Bạch Hân Nghiên và Uông Thiến có thể phán đoán rằng sự việc chắc chắn như Lâm Phi đã nói, không có gì sai sót.

Bao Tuấn Luân nghe xong, vô cùng tức giận, dùng hết sức lực còn lại của mình nắm chặt cổ áo gã đàn ông này, nói:

- Là ai phái mày tới! Tại sao mày lại muốn hãm hại tao?

Gã đàn ông đột nhiên cười lớn:

- Coi như mày gặp may...Nhưng sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp tao ở dưới địa phủ thôi...

Nghe thấy vậy, mọi người đều rất bực mình. Nhưng ngay sau đó đã thấy khóe miệng gã phun ra máu tươi.

- Ặc!

Không biết từ lúc nào gã đã rút con dao găm từ trong túi ra đâm vào bụng mình.

- Chết tiệt! Gã ta tự sát rồi!

Bạch Hân Nghiên xông lên phía trước, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. Gã đã chết rồi.

Gã đàn ông này vô cùng tàn nhẫn, đã dùng dao đâm vào bụng mình, gã còn rạch ngang một đường, rạch ngang cả những bộ phận nội tạng.

- Phản ứng quá chậm. Tay của gã rút từ túi ra, rõ ràng là muốn tự sát.

Lâm Phi bĩu môi nói.

Bạch Hân Nghiên căm tức, ngoái đầu lại nhìn hắn:

- Anh sớm đã biết, vậy tại sao còn không ngăn cản hắn? Như vậy manh mối chẳng phải đã mất rồi sao.

- Đâu liên quan gì tới tôi. Tôi đến đây cũng chỉ muốn cô nhìn cho rõ, nếu tên mập này có chết thì cũng không phải do tôi giết mà là người khác muốn lấy cái mạng của gã.

Lâm Phi căn bản không muốn dính líu tới chuyện của người khác.

Hắn muốn đối phó với tên Thanh Phong Đường kia có thể bắt đầu từ tên mập này.

- Anh đúng là kẻ biến thái! Cầm thú! Khốn khiếp!

Bạch Hân Nghiên vô cùng tức giận nhưng không làm gì được Lâm Phi, uất đến rơi nước mắt.

Cô không hiểu, tại sao người đàn ông này rõ ràng có thể cứu được mạng người, có thể xử lý những kẻ xấu này theo pháp luật nhưng sao lại tàn nhẫn đến như thế, như thể chẳng liên quan gì tới hắn.

Chẳng lẽ hắn không thể làm người tốt sao? Lẽ nào cần phải cực đoan như vậy?

Lâm Phi ngoảnh mặt làm ngơ. Quan điểm của mỗi người khác nhau, nguyên tắc xử lý mọi chuyện cũng khác nhau. Hắn có cách sống của hắn, đàn bà có sự cố chấp của đàn bà, dù là đúng hay sai cũng đều không quan trọng.

Uông Thiến đứng bên cạnh lại vô cùng tỉnh táo, vội vàng giúp Bạch Hân Nghiên giải quyết cái xác kia. Đây là bệnh viện, mặc dù hiện tại sẽ không có ai tới nhưng tránh khi có người tới sẽ gây ra những ảnh hưởng không tốt.

Bao Tuấn Luân mày mặt xanh lét ngồi bệt dưới đất. Dường như gã vẫn đang suy nghĩ điều gì đó nhưng lại không thể tin nổi.

Đợi khi Uông Thiến gọi một vài nhân viên tới, thay đổi quần áo cho thi thể thành quần áo bệnh nhân, Bạch Hân Nghiên mới quay sang hỏi Bao Tuấn Luân:

- Anh có biết gã đó là ai, có thông tin gì về gã không?

Bao Tuấn Luân im lặng không nói, vô cùng hoảng hốt đứng dậy bấm vội nút bấm thang máy.

Bạch Hân Nghiên kéo tay gã lại:

- Rốt cuộc anh đang sợ cái gì? Có gì thì phải nói ra. Nếu anh không nói, phía cảnh sát chúng tốt biết giúp anh như thế nào? Lẽ nào anh vẫn chưa biết tình cảnh nguy hiểm hiện nay của anh sao?

- Buông tôi ra!

Bao Tuấn Luân giằng tay Bạch Hân Nghiên ra, mặt đỏ tía tai hét lên:

- Tôi muốn về nhà ngay lập tức! Cô đừng quản chuyện của tôi.

Bạch Hân Nghiên nhìn Bao Tuấn Luân như đang bốc cháy, tự nhiên cô đứng im cạnh đó, không biết nói gì thêm.

Lâm Phi đột nhiên nói:

- Anh nghĩ bây giờ mày vẫn có thể trở về? Hơn nữa, tính mạng của anh còn khó có thể bảo toàn.

Cơ thể Bao Tuấn Luân cứng đơ, khó khăn lắm mới quay đầu lại nhìn Lâm Phi, run rẩy nói:

- Anh....anh có ý gì?

- Thực ra anh cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi đúng không? Đối với bọn họ, anh đã chẳng còn giá trị lợi dụng gì nữa. Hơn nữa, tổn thất lần này, tất cả lỗi lầm tất nhiên đều thuộc về anh rồi.

- Hơn nữa, anh còn biết rất nhiều bí mật của bọn họ, đã từng làm những chuyện không thể nói ra được. Cứ cho là hôm nay anh không nói nhưng họ đâu có gì chắc chắn rằng sau này anh sẽ không nói cho ai.

- Nếu tôi là Đường chủ của Thanh Phong Đường, một tên thuộc hạ tàn phế, lại biết quá nhiều bí mật, khiến tao tổn thất mấy chục triệu, còn làm hỏng một con đường kiếm tiền, mất đi cả một nhóm trợ thủ đắc lực, như vậy đương nhiên tôi sẽ không tha cho nó. Và chắc chắn sẽ phải giết để diệt cỏ tận gốc.

Lâm Phi cười một cách khá thoải mái. Nhưng nụ cười ấy trong con mắt của Bạch Hân Nghiên và Bao Tuấn Luân lại giống như nanh vuốt của những con ác ma trong khu rừng lạnh lẽo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio