Vệ Sĩ

chương 27: hoàng hôn màu máu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoắc Truyền Võ đi chơi với Sở Tuần, ở bên ngoài vụng trộm hẹn hò, không biết tình hình phát sinh trong đại viện hôm đó.

Bọn họ chân vừa trèo tường chạy khỏi lồng, sau lưng liền có người của quân khu đến nhà cậu gõ cửa, nghiêm túc hỏi vợ Hoắc sư trưởng, “Con lớn Hoắc Truyền Quân nhà chị ở đâu?”

Lúc đó Lưu Tam Thái cũng nhận được điện thoại của chồng, Hoắc sư trưởng ở trong điện thoại nổi trận lôi đình, rống đến khàn giọng: “Mẹ cái X, nhẫm đi bắt Hoắc Truyền Quân trở về cho ông!”

Đường dây điện thoại của Hoắc sư trưởng đã bị bên trên nghe lén, cũng không để ý được nhiều, quát: “Thằng vương bát đản khốn kiếp này, bảo nó về ngay, tính hại chết bố nó hả!!!”

Lưu Tam Thái cũng có giác ngộ chính trị, lập tức liền hiểu Đại Quân nhà mình ở bên ngoài gây họa, vào thời điểm quan trọng này, nhất định là phạm sai lầm……

Hàng loạt mâu thuẫn tranh đấu trong nội bộ thượng tầng của Đảng đã có từ lâu, trước khi chuyện này phát sinh càng ngày càng có xu hướng bùng nổ, dây dẫn lửa là bất đồng về đối sách giải quyết vụ việc xảy ra vào cuối tháng năm, một phe chủ trương dụng binh, một phe kiên quyết phản đối.

Tám đại nguyên lão mở cuộc họp bí mật trong một biệt thự ở Tây Sơn, thế cục hỗn loạn không thể tiếp tục khống chế cuối cùng khiến bên trên quyết tâm đưa ra quyết định.

Vài ngày sau, tư lệnh viên quân khu gởi mật lệnh đến quân đoàn , yêu cầu phát binh, suýt tí nữa bị sập cửa vào mặt……

Sở sư trưởng ở Thạch gia trang đợi lệnh, cũng là nghe đồng nghiệp bên trong lộ ra tin tức, nói hai phe lúc ấy cơ hồ động thủ, tư lệnh quân khu bị bức lui.

Sở Hoài Trí trong lòng cũng tính toán một hồi, thời khắc chú ý chiều hướng khắp nơi, kinh hỏi: “Quân đoàn cự tuyệt quân lệnh?”

Đồng nghiệp âm thầm tiết lộ với hắn: “Lão Sở, anh cũng không phải không biết, hiện tại quân đoàn phó quân đoàn trưởng quân đoàn đều là người của phe khác, lúc này đã liều chết đồng lòng dừng lại.”

Sở Hoài Trí hỏi: “Lấy tay nhéo đùi, đùa sao?”

Đồng nghiệp nói: “Quân sư đoàn thiết giáp, sư đoàn xe tăng pháo binh là vương bài cơ giới hoá của toàn quân khu ta, đã bị phá hủy.”

Sở Hoài Trí không thể tin nói: “Tôi không tin…… Bọn họ dám……”

Đối phương gằn từng chữ: “Bọn họ, có thể, muốn, phản.”

Một chữ “phản” đối phương nói ra, Sở Hoài Trí nửa ngày không lên tiếng, giữa lông mày nhíu chặt nghiêm nghị, biết tình thế không tốt.

Sở sư trưởng hồi thần, bất động thanh sắc hỏi: “Đại diện quân đoàn phó của bọn họ hiện tại, vẫn là lão Hoắc đi?”

Đối phương đáp: “Đúng, chính là Hoắc Vân Sơn, quân đoàn phó của bọn họ là người Sơn Đông, tính tình ngoan cố, lúc này chết cũng bất động, mặt trên cũng không dễ động tới bọn họ.”

Sở Hoài Trí nghe, lưng chầm chậm ngả xuống, híp mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó trên trần nhà.

Hoắc Vân Sơn ơi Hoắc Vân Sơn, anh lão già này……

Sự tình đến nước này, anh tung một nước cờ, anh cự tuyệt quân lệnh, đây là muốn đem tánh mạng bản thân và người nhà bức vào tuyệt lộ sao!

Sở Hoài Trí tuy rằng không cùng một trận doanh chính trị với họ Hoắc, không mang quân đội, nhưng mấy năm nay hai nhà ràng buộc không ngừng, Hoắc gia tiểu tử cùng con nhà mình quan hệ mật thiết, đã hai lần cứu mạng Tiểu Tuần…… Nhiều chuyện như thế, đều làm hắn không đành lòng, nhưng vô luận không muốn thế nào, cũng sẽ có một ngày không thể không chĩa súng về phía Hoắc Vân Sơn, liều mạng ngươi chết ta sống.

Sở sư trưởng hắn cùng Hoắc sư trưởng đều là bộ đội phòng ngự thủ đô và vùng lân cận, hai bên nhìn thì xa, kỳ thật đều đang chặt chẽ chú ý động tĩnh đối phương.

Sở gia Sở lão gia tử thuộc quân đội cũ, lập trường về phe bảo thủ, Sở Hoài Trí vẫn luôn tỏ thái độ mập mờ; mà thượng cấp ân sư của Hoắc Vân Sơn lập trường theo phe đổi mới trong Đảng, trong phong trào lần này, không thể tránh đứng ở phía đối lập. Song phương giằng co, tùy thời giương cung bắn tên.

Ngày đó tư lệnh viên quân khu giằng co với Hoắc Vân Sơn, Hoắc Vân Sơn gọn gàng dứt khoát nói, “Quân lệnh này lão tử không thể tùy tiện nhận. Giấy tờ của nhẫm không đầy đủ, không có chữ ký?”

Tư lệnh viên nói: “Lão Hoắc, thời kì đặc biệt phải dùng trình tự đặc biệt, anh đây là biết rõ cố hỏi?!”

Hoắc Vân Sơn: “Yêm không thể chấp hành loại quân lệnh này.”

Tư lệnh viên phát hỏa: “Anh đây là muốn kháng lệnh? Anh có biết kháng lệnh bất tuân phải gánh chịu hậu quả quân pháp thế nào không?!”

Hoắc Vân Sơn là người tính tình rắn rỏi, không chút thỏa hiệp: “Lão tử chỉ biết một quân pháp. Là nhẫm cũng làm trái quân pháp, quân lệnh này của nhẫm là ‘giả truyền thánh chỉ’!”

Song phương vì thế trở mặt.

Hoắc Vân Sơn trịnh trọng, từng từ từng chữ nói thực khí phách: “Thời kì đặc biệt, có thể tôi không có tài cán gì. Lão tử hôm nay thà rằng mất đầu, cũng không thể phát binh, tuyệt không làm tội nhân lịch sử.”

Tư lệnh viên vô cùng giận dữ, nhịn không được nói ra tình hình thực tế: “Lão tiểu tử nhà anh cho là tôi không biết con trai anh làm gì sao?!”

Tư lệnh viên đương trường lấy ra một túi công văn làm bằng da trâu, hung hăng đập trước mặt Hoắc Vân Sơn.

Hoắc sư trưởng mở ra xem, gương mặt đột nhiên trầm xuống, vô cùng giật mình, người trong ảnh chụp là lão đại Hoắc Truyền Quân nhà hắn.

Tư lệnh viên chỉ vào Hoắc sư trưởng nói: “Anh cho là chúng tôi không biết con trai anh cũng tham dự sao, con anh hiện nay đang ở trên quảng trường, toàn gia các người muốn tạo phản!!!”

Hoắc Vân Sơn nghiêm nghị phản bác: “Chuyện này con mẹ nó không quan hệ với vợ con yêm!”

Trong túi giấy kraft là một đống ảnh chụp, Hoắc gia lão đại Hoắc Truyền Quân xen lẫn với một đám sinh viên Bắc Đại. Hoắc Truyền Quân mặc áo sơmi trắng, quần dài quân đội xanh lục, trên trán buộc một mảnh vải trắng, trong tay còn phất cờ…

Hoắc sư trưởng trong kinh sợ xoay người gọi một cuộc điện thoại khẩn về nhà.

Ngày hôm đó, Sở Tuần Truyền Võ mới vừa chạy về cổng đại viện, cảnh vệ cuống quít tìm kiếm một lúc lâu nhìn thấy hai người bọn họ, kích động liền xách hai người vào trong, “Tìm thấy hai tiểu tử các cậu rồi!”

Mẹ Truyền Võ nghe tin, từ phố đối diện chạy vội trở về, búi tóc bình thường vấn gọn gàng tròn trịa giờ xúc ra, tóc tai bù xù rối tung.

Lưu Tam Thái vừa thấy con mình trở lại, thần kinh căng thẳng rốt cục thả lỏng, sắp vội muốn chết, tức giận nói: “Nhẫm chạy đi đâu hả? Sao lại không hiểu chuyện như vậy, muốn toàn gia ta chết sao!”

Hoắc Truyền Võ biết sai, đuối lý chột dạ, cúi đầu chịu mắng, nhưng lại vẫn nắm chặt tay Sở Tuần không buông.

Lưu Tam Thái nhìn thấy con trai liều chết túm Sở Tuần, liền tức giận không có chỗ phát, lại không thể đánh con người ta, trong tay vừa lúc vơ lấy cái chổi, thuận tay hung hăng quất mông Hoắc Truyền Võ mấy cái.

Truyền Võ bị đánh, quật cường không hé răng.

Mắt Lưu Tam Thái đỏ lên, lắc lắc con trai hỏi: “Anh nhẫm đi đâu rồi?”

Truyền Võ nâng mắt: “Con không biết.”

Lưu Tam Thái sốt ruột: “Anh nhẫm không đi chung với hai đứa nhẫm sao? Không nhìn thấy nó?”

Truyền Võ mờ mịt, lắc đầu, hoàn toàn không biết tiền căn hậu quả.

Cậu lúc này cũng nhìn ra sắc mặt mẹ mình không đúng, thấp giọng nói: “Mẹ yêm biết sai rồi, về sau sẽ không chạy loạn nữa.”

Lưu Tam Thái run rẩy đôi môi, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt trào ra: “Cha nhẫm đã gặp chuyện không may, hai đứa khốn kiếp nhà nhẫm cũng không trở về, muốn yêm chết sao! Anh nhẫm rốt cuộc đã chạy đi đâu vậy?!!!”

Ánh mắt Truyền Võ đăm đăm, giật mình nhớ lại, trong lòng cảm thấy không tốt.

Tình thế trên đường đã biến thành như vậy.

Kinh thành lớn như thế, anh cậu Hoắc Truyền Quân sẽ đi đâu đây?

Tay Hoắc Truyền Võ dính đầy mồ hôi cùng bùn đất, nhẹ nhàng buông lỏng Sở Tuần.

Sở Tuần mờ mịt vô thố quay đầu nhìn đối phương.

Hoắc Truyền Võ thần tình ngưng trọng, nghiêm túc, mày nhíu chặt, cắn môi dưới. Vẻ mặt kia, Sở Tuần thật lâu sau này cũng không quên được.

Truyền Võ bỏ lại một câu: “Mẹ, nhẫm yên tâm, yêm tìm anh trở về.”

Truyền Võ quay đầu chạy ra cổng đại viện, một đường chạy như điên.

Mẹ Truyền Võ muốn túm người trở về, đáng tiếc bắt không được.

Sở Tuần trơ mắt nhìn Truyền Võ không quay đầu lại, thân hình thon gầy mạnh mẽ nhanh chóng lẫn vào đám người hỗn loạn, trên đường cái giờ đã là một mảnh biển lửa khói thuốc……

Sở Tuần sợ ngây người, giật mình.

“Nhị Võ!!!!!”

Mẹ Sở Tuần Cao Tú Lan tiến đến túm lấy Sở Tuần, liều mạng kéo về nhà, đứa con thật vất vả trở về, sợ chỉ chớp mắt lại tìm không thấy.

Chị sợ nhất là con trai mình lại đuổi theo Hoắc gia tiểu tử, cùng nhau chạy ra ngoài, thật muốn chết mà.

Lúc này làm gì còn lo lắng nhà người khác thế nào, làm cha mẹ giương cánh che chở bảo vệ huyết mạch nhà mình là thiên tính, cũng là chuyện thường tình.

Khi Cao Tú Lan mang con vào nhà, còn không quên ghé vào tai con thì thầm dặn dò: “Tiểu Tuần, mấy ngày nay ngàn vạn lần đừng xuất môn, cũng đừng chơi với mấy đứa nhỏ trong viện.”

Sở Tuần bất động thanh sắc hỏi: “Vì sao?”

Cao Tú Lan buồn bực: “Có chuyện một hai câu không thể nói rõ, hiện tại nói với con con cũng không hiểu. Mặt trên đã tới bắt người.”

Sở Tuần hỏi: “Bắt ai?”

Cao Tú Lan trừng mắt, lo lắng: “Con không phát hiện cửa nhà bên cạnh đều có người của quân khu tới gác sao? Anh Nhị Võ cũng không biết nghĩ cái gì nữa, đứa nhỏ này sao lại vậy chứ, hại cả cha mình! Con cũng đừng ra ngoài gây chuyện cho cha con.”

Sở Tuần trầm mặc không lên tiếng, nỗi hồ nghi trong lòng dần khuếch trương.

Hoắc Truyền Quân, mẹ Truyền Võ, Nhị Võ.

Nhị Võ cứ vậy chạy đi…… Đầu óc Sở Tuần trở nên rối loạn, Hoắc gia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?!

Anh cậu Sở Du lúc này đột nhiên từ trong phòng ló đầu ra, tóc tai rối bời, mặc áo T shirt cổ rộng.

Sở Du liếc mắt nhìn mẹ và em trai, ánh mắt lóe lên, khó được thế nhưng lộ ra hai phần nhún nhường.

Sở Tuần chạm mắt với Sở Du.

Sở Du không lên tiếng, lùi đầu về, “kịch” một cái đóng cửa phòng lại……

Sở Tuần một mình đứng trong phòng khách vẫn không nhúc nhích, suy nghĩ một phút, biểu tình trẻ con cười đùa vui vẻ, giận dỗi mắng mỏ, vào lúc này bỗng chốc tựa như gió cuốn mây tan, mặt mày bình tĩnh. Cậu thừa dịp mẹ mình không chú ý, quay đầu bỏ chạy……

Cao Tú Lan từ cửa sổ nhìn xuống dưới lầu vừa thấy, tức giận quát, “Tiểu Tuần con đi đâu?!”

“Con đây là muốn gây chuyện sao!”

“Bảo bối mau trở về cho mẹ!!!!!”

Đó là một buổi tối tàn khốc nhất, vặn vẹo nhất, tràn ngập bạo lực cùng mùi máu tươi trong trí nhớ Sở Tuần. Đó là địa ngục trần gian.

Ánh hoàng hôn ngưng tụ như màu máu, những đám mây đỏ rực như liệt hỏa địa ngục điên cuồng hừng hực thiêu đốt núi Tây Sơn.

Sở Tuần một đường đuổi theo bước chân Hoắc Truyền Võ, trong đám người hỗn loạn trên đường phố chạy như điên.

Tình cảm mãnh liệt áp đảo cố kỵ an nguy của bản thân, Sở Tuần khi đó chỉ nghĩ kéo Nhị Võ trở về, Nhị Võ không thể chạy ra ngoài đùa với mạng sống như vậy, xảy ra chuyện, sẽ bị thương, cho dù người nọ là anh ruột cậu, cậu cũng không thể vì anh mình mà mất mạng! Cậu đã hỏi tôi chưa, tôi không cho phép cậu đi!

Cậu chạy đến đầu một con đường lớn, vừa lúc đụng phải cảnh vệ và vài chiến sĩ chạy ra tìm người, lái chiếc xe jeep trong đại viện. Liền kêu cậu lên xe.

Bọn họ theo đường lớn chạy về phía nội thành, một đường đâu đâu cũng thấy khói thuốc súng, nhìn thấy ghê người……

Càng chạy về phía trung tâm, xe càng không chạy được. Tất cả các con đường chủ chốt đều bị thiết trí chướng ngại vật trên đường, ngăn cản xe qua lại, đủ mọi thứ bị ném ra, bay loạn trên đỉnh đầu.

Nhóm cảnh vệ này coi như thông minh, sớm đoán được sẽ như vậy, người nào cũng không dám mặc quân trang quân mạo, đều là thường phục. Xe jeep cũng không treo biển số quân đội, trước đó hủy đi giấy phép.

Quẹo vào con đường ở cổng phụ phía Tây, Sở Tuần tinh mắt liếc một cái liền nhìn thấy: “Nhị Võ!!!!”

Áo Hoắc Truyền Võ bị rách một lỗ, trên quần áo có dấu vết xé rách, dấu giày, bụi đất cùng vết máu do va chạm bị thương. Mái tóc ngắn đen nhánh của Truyền Võ chảy đầy mồ hôi, khung xương cứng rắn, đáy mắt là sự cố chấp khi gặp nguy hiểm, kiên cường vượt qua.

Có người quát to với Sở Tuần, chú ý tới xe bọn họ.

Xe jeep tuy rằng đã che chắn, nhưng vẫn có người “có tâm” phát hiện, đó là xe chạy ra từ đại viện quân đội, là xe lính lái!

Có người nhào lại, vung vẩy thiết côn, gậy gộc đập bể đèn xe.

Lại thêm một gậy, kính chắn gió phía trước xe jeep bị đập nát bấy. Bạn đang �

“Coi chừng!”

Liên trưởng xoay người ôm lấy Sở Tuần, ngăn chặn thủy tinh bị bể trút xuống……

Truyền Võ cầm gậy xông lên ngăn chặn, tình cảnh hoàn toàn không khống chế được. Ven đường bất ngờ tập kích, ném qua một chai rượu, chai thủy tinh trúng vào thái dương bên trái của Truyền Võ, đánh Truyền Võ lảo đảo quỳ xuống, lại đứng lên, máu từ trán chảy ra……

Sở Tuần thét to “A—–”, liều mạng gọi tên Truyền Võ.

Bọn họ buộc phải quăng xe bỏ chạy, nếu không chạy sẽ bị chết cháy trong xe.

Vài tiểu binh che chở Sở Tuần và Truyền Võ, ôm đầu chạy trốn.

Vào đêm bạo lực, cừu hận, tàn nhẫn, ranh giới sinh tử kia, tình cảm bị kích thích cùng thương tổn mãnh liệt, ở đáy lòng hai thiếu niên chôn xuống sự tổn thương sâu đậm.

Sở Tuần bụm cái trán đang chảy máu của Truyền Võ, hai tay phát run.

Sở Tuần không thể lý giải hết thảy mọi chuyện phát sinh trước mắt, cho dù sau này hiểu cậu cũng vô pháp thừa nhận.

Bình tĩnh cùng lý trí của cậu hoàn toàn bị đám người mất đi lý tính kia tiêu diệt, làm nó sụp đổ. Trong mắt đều là đám người cuồng bạo, phẫn nộ, ánh mắt thù hằn, quơ nắm tay, ném mạnh những thứ bốc cháy tự chế về phía bọn họ, ném vào xe đi trên đường, máu chảy thành sông……

Không thể quay trở lại thế ngoại đào nguyên an tĩnh thuần khiết nữa, khí phách cùng tín ngưỡng thiếu niên đều bị cái động đen của sự căm thù, cừu hận nuốt chửng.

Sở Tuần khi đó trong mắt trong lòng không có người khác, chỉ có Truyền Võ.

Cậu chỉ hy vọng Nhị Võ của cậu bình yên vô sự, nắm tay cùng nhau về nhà, gương mặt vẫn anh tuấn như cũ, trên quần áo không có vết máu.

Hoắc Truyền Võ mang theo một cây côn, xoay người còn muốn tiếp tục đi về phía trước.

Sở Tuần liều mạng kéo đối phương: “Không cho cậu đi, cậu không thể đi, đánh nhau tới đây rồi, bên kia đã đánh tới đây rồi!”

Hoắc Truyền Võ đẩy cậu ra, khàn giọng nói: “Tuần Tuần, cậu về đi.”

Sở Tuần ôm thắt lưng Truyền Võ, ôm chân Truyền Võ, nước mắt trào ra, gào thét: “Cậu đang chảy máu kìa, cậu theo tôi về nhà!”

Hai mắt Hoắc Truyền Võ nhìn thẳng vào Sở Tuần, đột nhiên gầm lên: “Anh tôi còn chưa tìm được!”

Sở Tuần cũng rống: “Tìm không thấy cũng không cho cậu tìm, theo tôi trở về!”

Hai mắt Hoắc Truyền Võ đỏ bừng, nước mắt trong nháy mắt đong đầy vành mắt: “Anh tôi nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm sao đây, tìm không thấy thì làm sao đây?! Tôi phải tìm anh tôi về!!!!!”

Sở Tuần cho tới bây giờ chưa từng thấy Nhị Võ như vậy.

Hoắc Truyền Võ toàn thân run rẩy, giọng khàn khàn, huyết tương ở trên trán đông lại thành màu đỏ tươi.

Một khắc kia thể xác và tinh thần quặn đau, cổ họng nghẹn ngào.

Truyền Võ cùng anh trai thuở nhỏ tình cảm rất tốt, trước khi gặp Sở Tuần, cậu thân nhất với ông anh trai. Nhưng từ sau khi gặp Sở Tuần, mới dần dần “Thay lòng đổi dạ”, thường bất hòa với anh trai, cả ngày dính một chỗ với Sở Tuần. Rất nhiều chuyện cậu không muốn nói ra, nhưng trong lòng đều biết, nội tâm cực kỳ mẫn cảm, trong lòng biết rõ mẹ và ông anh mình cũng không tán thành cậu thân thiết với Sở Tuần. Nhưng cậu thật sự rất thích Tiểu Tuần, không khống chế được tình cảm của mình.

Hiện giờ, Truyền Võ chỉ hối hận tại sao mấy ngày nay chỉ lo bản thân thích thú, chỉ lo chơi với Sở Tuần, làm thế nào cố tình hôm nay lại cùng Sở Tuần ra ngoài làm bậy, sao không thể sớm đoán trước chuyện xảy ra, sao lại không ở cùng với anh trai chứ?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio