Truyền Võ bỗng nhiên ôm đầu Sở Tuần, phủ lên đôi môi đang mím lại của cậu, mạnh mẽ hôn lên……
Miệng Sở Tuần bị lấp kín: “Ưm……”
Cậu vùng vẫy đầu, bị đôi tay Truyền Võ giữ chặt, bá đạo phủng trong lòng bàn tay hôn môi. Truyền Võ đè lên cậu, đôi môi ẩm ướt nghiền áp môi cậu, bộ râu thô ráp cọ xát lên. Không thể dùng ngôn từ nói hết phẫn uất cùng thâm tình, toàn bộ đổ lên nụ hôn này, mạnh mẽ, thô bạo, trộn lẫn với gió biển mằn mặn ẩm ướt, quanh thân ẩn nhẫn đè nén một đốm lửa, sắp bùng cháy.
Vào một khắc đầu lưỡi chạm vào nhau kia, Sở Tuần phát giác Nhị Võ nhà cậu chưa từng kịch liệt như hôm nay. Đầu lưỡi một đường tiến quân thần tốc, chạm vào đầu cổ họng cậu, chặn lại những lời cậu chưa nói ra, làm cậu ồ ồ thở gấp, sắp hít thở không thông. Hai người đều tức giận bất bình, đều rất để ý đối phương, con tàu tình cảm đột ngột mất kiểm soát, sắp trật đường ray, hai người đồng loạt kéo lấy đầu xe, ra sức kéo trở lại. Truyền Võ càng hôn trong lòng càng khó chịu, có cảm giác uất ức thỉnh cầu mà không được. Sở Tuần cảm thấy gân lưỡi mình bị cuốn lấy đến phát đau.
Hạ tổng từng dặn dò quy củ khi làm nhiệm vụ, trong lúc cộng tác không thể có gút mắt tình cảm, tuyệt đối có đạo lý của mình. Nhân tố tình cảm cực dễ khiến người sinh ra phán đoán sai lầm, lệch lạc, mặc dù là quân nhân nội liễm nghiêm túc như Hoắc Truyền Võ.
Đồng chí Tiểu Hoắc mới vừa rồi là hiểu lầm Sở Tuần. Anh trắng đêm không ngủ, ở trên sân thượng một tòa nhà cao tầng khác đối diện khách sạn, trong bóng đêm yên lặng chờ đợi, không hề nhúc nhích, quanh thân phủ đầy hàn khí của gió biển.
Súng anh không lên đạn, dùng kính ngắm của súng bắn tỉa truy đuổi vị trí Sở Tuần, chữ thập tinh chuẩn bồi hồi trên mặt Sở Tuần. Anh mắt nhìn Sở Tuần cả đêm cùng Hoắc Hoan Hoan dính với nhau, tươi cười vui vẻ, ân cần có thừa. Kết thúc buổi trao giải, ngay sau đó là tiệc rượu tư nhân, Sở Tuần và Hoắc Hoan Hoan ngồi trong góc sô pha, nói chuyện đặc biệt ăn ý.
Từ góc Hoắc Truyền Võ mai phục, anh chỉ có thể nhìn thấy lưng hai người kia, đầu tựa vào nhau, cảnh tượng kia cực kỳ thân thiết, giống một đôi tình nhân đang tán tỉnh nhau. Hơn nữa từ góc độ nào đó nhìn tới, tầm mắt sinh ra ảo giác, tựa như cảnh quay tạo hiệu ứng trong phim, thật giống như Hoắc Hoan Hoan dán vào ngực Sở Tuần, cùng Sở Tuần ôm hôn……
Mắt Truyền Võ dần dần nhiễm đỏ, trong mắt phủ đầy tơ máu do khổ sở cùng mất ngủ. Anh trong nháy mắt có xúc động lên đạn, bắn bạo đầu người phụ nữ kia.
Đây nếu không phải làm nhiệm vụ, anh thật có thể xuống tay bắn Hoắc Hoan Hoan.
Lúc trước Lâm Tuấn và Tiểu Thang Bao anh đều nhịn, cho dù trong lòng từng rối rắm, lần đầu tiên của Sở Tuần thực có thể là cùng Lâm Tuấn…… Nhưng kia dù sao cũng là trước kia, hai người tách ra trải qua cuộc sống riêng của mình, đều là đàn ông, đều có nhu cầu sinh lý, cậu ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt quản không được tiểu lão Nhị, Hoắc gia cũng không truy cứu. Hiện giờ hai người ở bên nhau, mặc dù không có thề non hẹn biển, nhưng trong lòng anh đã xem Sở Tuần như vợ mình, chồng cậu ở đây nhìn chằm chằm cậu, cậu còn dám như vậy?
Tiểu Tuần, cậu còn dám như vậy, lão tử nhất định không tha cho cậu.
Lão tử nếu lúc này còn có thể nhẫn, sẽ không là đàn ông.
……
Hoắc Truyền Võ nhắm mắt lại, che dấu dục vọng dày vò, mày nhíu lại đau đớn, vong tình hôn người của anh, lực đạo như muốn nuốt lấy Sở Tuần, triệt để chiếm giữ, trở thành một bộ phận của anh.
Sở Tuần bị anh hôn đến nghẹt thở, môi sắp cọ ra máu, niêm mạc trong khoang miệng như bị lửa thiêu.
Sở Tuần “Ưm” một tiếng, dùng sức giãy dụa, cắn một cái.
Hoắc Truyền Võ: “A……”
Khóe miệng Truyền Võ bị Sở Tuần cắn chảy máu. Hai người mày đen mặt trắng, tức giận không thể áp chế, nhìn chằm chằm nhau, thở dốc. Đều yêu đối phương, cũng không thể dễ dàng tha thứ phần tốt đẹp thuần khiết bảo tồn tận đáy lòng này, bị người ngoài làm bẩn, hoặc là không chịu được khảo nghiệm.
Lãnh đạo đều biết, ngầm đồng ý, cha cậu biết, mẹ tôi cũng biết, hai ta thiên kinh địa nghĩa ván đã đóng thuyền, tương lai còn có thể thay đổi sao?
Hai người ở góc cầu thang dây dưa chốc lát, trong khách sạn đã có đại biến.
Vài tên đặc công Pháp đeo kính râm mặc tây trang xám đen đã lục soát đến khách sạn này.
Trong tai nghe của Sở Tuần có người gõ nhẹ một cái.
Sở Tuần vội lên tiếng trả lời: “Tiểu Đinh Đương?”
Vương Hân Hân ở bên kia hừ một câu: “Này, tôi ra khỏi bữa tiệc nhưng tìm không thấy các cậu, hai cậu chạy đi đâu vậy?”
Sở Tuần nói: “Tụi tôi ở trên lầu khách sạn…… Vừa ra thôi.”
Vương Hân Hân giọng điệu lưu manh, nửa đùa nửa thật: “Tôi nói hai vị đại gia, đừng mẹ nó ôm nhau trên lầu khanh khanh ta ta, nhanh trốn thôi, lôi tới rồi kìa!”
Sở Tuần căng mày: “Rút, giữ nguyên kế hoạch chạy trốn, chờ tôi.”
Nói tới đám người thuộc cơ quan tình báo Pháp này, hiệu suất quả thật thấp, ngày thường tinh lực đều tiêu phí ở nghỉ phép, rượu vang cùng mỹ nữ, vào thời khắc quan trọng theo không kịp, truy đuổi rề rà, giờ mới đuổi tới Cannes. Đối phương cũng không rõ bọn Sở Tuần ở đâu, chỉ theo lệ kiểm tra khách sạn, mò kim đáy biển.
Vương Hân Hân đội tóc giả, dán hai miếng râu mép, ngay dưới mắt đặc công Pháp đi ra khỏi tiệc rượu, mật báo với Sở Tuần.
Sở Tuần Truyền Võ một phút trước còn đang gặm, cắn, cấu nhau, lúc này sắc mặt đều trầm xuống, đưa mắt ý bảo: chạy!
Truyền Võ cầm hộp súng, sải bước. Sở Tuần thân hình như điện, tây trang dán chặt cơ thể, hai chân chạy mang gió.
Đặc công từ dưới lầu lục soát lên từng tầng một, tra xét những người Trung Quốc khả nghi, Sở Tuần ra lệnh cho Truyền Võ: đi xuống từ cầu thang thoát hiểm.
Lối thoát hiểm phòng cháy bình thường không ai đi, mỗi một tầng đều có chốt mở đèn bằng âm thanh. Hai người trong bóng đêm im lặng đi, bước chân mau lẹ, như hai con mèo lớn trong đêm tối lướt dọc theo mép cầu thang, trên chân tựa như mang một tầng thịt đệm, không phát ra tiếng động, không kích hoạt đèn trên hành lang.
Bọn họ không ra tiếng, đối thủ ngu ngốc càng muốn ra tiếng.
Một gã kính râm tây trang cầm súng lục, thật cẩn thận đi từng bước lên lầu, đến mỗi một tầng, chân dậm xuống, chờ đèn sáng, sau đó cầm súng cảnh giới tứ phía, tìm kỹ từng ngóc ngách.
Chân hắn vừa dậm, đèn trên trần sáng trưng. Hắn vừa chuyển nòng súng, Sở Tuần liền xuất hiện trong tầm nhìn.
Đối phương cầm súng nhắm vào Sở Tuần: “Không được nhúc nhích.”
Sở Tuần mặt không đổi sắc, dang hai tay: “Đừng nổ súng, tôi không động.”
Người đàn ông cảnh giác dò xét Sở Tuần: “Xoay người sang chỗ khác, giơ tay lên.”
“Không cần.” Sở Tuần mỉm cười, ánh mắt hướng lên trên, “Nhìn phía trên anh kìa.”
Người kia nhanh chóng ngẩng mặt lên, trong khoảnh khắc tầm mắt hắn vừa chạm vào ô vuông trên đỉnh đầu, căn bản không kịp phản ứng. Tấm thông gió trên trần nhà bị mở mạnh, một đôi chân dài bận quần đen từ trên trời giáng xuống, ngang nhiên kẹp lấy cổ hắn!
Sở Tuần đồng thời ra chân, một cú đá bay tinh chuẩn, đá rơi súng đối phương, phối hợp ăn ý không tiếng động.
Chân Hoắc Truyền Võ săn chắc cường kiện, động tác chân mạnh mẽ khiến người khiếp sợ, mắt cá chân kẹp lấy cổ đối phương, gọn gàng vặn một cú……
Truyền Võ lưu loát nhảy xuống, giấu cơ thể mềm oặt của đối thủ vào góc tối trong hành lang.
Truyền Võ đưa mắt: Đi lên.
Sở Tuần dẫm lên tay vịn cầu thang, hai tay bắt lấy thành cửa thông gió, cơ bụng dùng sức, hít lên trên.
Truyền Võ ở phía dưới nâng mông cậu.
Sở Tuần trong lòng còn nghẹn hỏa, mông ngọ nguậy: “Đừng sờ tôi.”
Truyền Võ lười vô nghĩa, dùng sức đẩy lên trên: “Lên nhanh đi.”
Truyền Võ theo sát Sở Tuần, hai tay bám chặt, cánh tay cùng cơ thắt lưng dùng sức, thân thủ mạnh mẽ, hai chân biến mất ở cửa thông gió.
Cửa sổ trên lầu bên hông khách sạn thoảng qua bóng người, một sợi dây thép bền chắc được ném vào nơi nào đó trên sân thượng đối diện. Hai con mèo lớn mạnh mẽ nắm lấy dây thép, nửa người dưới dán vào nhau, hai chân dùng tư thế linh hoạt quấn lấy nhau duy trì cân bằng, mọi tiếng động ẩn nấp dưới âm thanh rào rạt của thủy triều, lướt qua bầu trời đêm. Bàn chân như mang đệm thịt bước trên sân thượng, một trước một sau, vượt nóc băng tường, tao nhã đào thoát trong buổi sớm tinh mơ……
Rạng sáng, tổ nhỏ ba người cắt đuôi đối thủ theo dõi, gặp mặt ở nơi đã hẹn, lái xe thẳng về phía Nam, thuận lợi đi qua biên giới Pháp Ý, hữu kinh vô hiểm.
Vương Hân Hân lại đổi một bộ tóc giả, lần này là tóc ngắn màu đen, trang điểm hết sức lẳng lơ, ngay cả Sở Tuần cũng mém nhận không ra thằng nhãi này.
Xe là Sở Tuần hôm qua kiếm được, Hoắc Hoan Hoan bảo trợ lý giúp Sở Tuần thuê xe, còn cố ý chuẩn bị cho cậu mấy bộ quần áo cùng tóc giả. Hoắc Hoan Hoan cũng là xuất phát từ một phần tâm ý với Sở thiếu gia, cố ý giúp cậu.
Vương Hân Hân một tay buông ngoài cửa sổ, nhàn nhã hứng gió, gõ thùng xe: “Tuần nhi, Hoắc tiểu mỹ nhân đủ nghĩa khí, đối với cậu tốt nhỉ.”
Sở Tuần ở ghế sau nhấc chân: “Đương nhiên, tôi với Hoan Hoan, ai với ai a.”
Vương Hân Hân vui vẻ nói: “U, cậu với cô ấy, ai với ai a?”
Sở Tuần liếc nhìn vị nào đó đang lái xe: “Tôi cùng cô ấy đặc biệt thân thiết.”
Sở Tuần lời còn chưa dứt, xe liền rung mạnh, đảo một cái đổi làn xe rồi gia tốc, như một con ngựa hoang chạy như điên trên đường. Sở Tuần “A” một tiếng, ngã ngửa người về phía sau, cơ hồ lăn xuống ghế……
Bọn họ một đường lái tới Milan, đưa Vương Hân Hân an toàn tới lãnh sự quán Trung Quốc ở đó.
Vương Hân Hân có thân phận bên ngoài là nhân viên ngoại giao của Trung Quốc, chỉ cần né tránh đặc công Pháp đuổi giết, tiến vào lãnh sự quán của nước mình, lại vốn được miễn quyền ngoại giao, bên trong lãnh sự quán có chuyên gia tiếp ứng, càng có biện pháp ổn thỏa đưa người an toàn về nước.
Xe bọn họ dừng ở một nơi bí mật đối diện lãnh sự quán, nhìn cái đầu tóc ngắn buồn cười của Vương Hân Hân, mặc bộ đồ da kẻ sọc vàng, bước lên cầu thang trong lãnh sự quán.
Sở Tuần thấp giọng trong microphone: “Anh em, bảo trọng.”
Vương Hân Hân nói: “Hai ngươi cũng bảo trọng, chú ý an toàn, hẹn gặp lại.”
Sở Tuần phóng tầm mắt về phía xa, từ xa nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương. Cậu nhìn thấy trong nháy mắt Vương Hân Hân đi vào cửa lãnh sự quán, lại quay lại. Vương Hân Hân hướng về vị trí bọn Sở Tuần ẩn nấp, thực cảm kích mỉm cười, lặng lẽ nhanh chóng kính một quân lễ, thân hình nhỏ gầy lập tức biến mất trong tòa nhà……
Mắt Sở Tuần lập tức nóng lên, bùi ngùi.
Thị lực cậu vô cùng tốt, cách một con phố nhìn lại, thậm chí có thể đọc ra thần ngữ Vương Hân Hân mấp máy khi cúi chào.
Tuyệt đối trung thành.
Đồng chí Tiểu Hoắc lái xe, nhìn mặt Sở Tuần trong kính chiếu hậu, thần thái vĩnh viễn bình tĩnh, trầm ổn như vậy: “Đi đâu.”
Sở Tuần nhìn phong cảnh thành phố không ngừng xẹt qua ngoài của sổ xe, các giáo đường cổ mang theo vết tích thời gian, đôi tình lữ bên đường dắt chó đi dạo, một lúc lâu không nói gì.
Cậu cường ngạnh dằn xuống tình tự xúc động, từ phía sau chậm rãi vươn tay, hai tay hợp lại, ôm đầu Truyền Võ.
Ngón tay vuốt ve kẽ xương sọ, một bụng oán giận, thâm tình, toàn bộ dồn trên vân tay……
Sở Tuần là người có cảm xúc thập phần đa dạng, dễ dàng nắm bắt tâm tư ai đó, tựa như có một ngàn gương mặt, làm người ta đoán không ra, Truyền Võ ngẫu nhiên cũng bối rối, đoán không ra thối tính tình của cậu.
Sở Tuần trong khung duy nhất không biến, chính là tấm chân tình này.
Trải qua khúc chiết cuối cùng bình an tiễn đưa Vương Hân Hân, làm tinh thần cậu dỡ xuống một gánh nặng, tâm tình lập tức mềm mại. Hai người một đường vào sinh ra tử, mưa gió cùng về, mỗi lần làm nhiệm vụ nương tựa lẫn nhau, dùng chính lồng ngực mình bảo vệ phía sau lưng đối phương, hai người ôm chặt lấy nhau, cùng treo trên dây thép xuyên qua đô thị phồn hoa ồn ào náo động…… Sống sót sau sóng to gió lớn, người trước mắt chính là chỗ dựa tình cảm nửa đời sau, có cái gì phải luẩn quẩn trong lòng, tối hôm qua làm càn cái gì?
Sở Tuần vuốt ve đầu Truyền Võ, hít một hơi: “Cậu về sau, không cho phép cãi nhau với tôi.”
Một câu nói ra làm mắt Sở Tuần nóng lên, ngực Truyền Võ cũng nóng lên. Hai người yên lặng không nói gì, đều ảo não, ầm ĩ khó chịu cái gì?
Sở Tuần đêm qua vì sao tức giận? Nhị gia là người kiêu ngạo như vậy, tính tình như vậy, từ nhỏ đến lớn được người phủng trong lòng bàn tay, chỉ có cậu lừa dối người khác, cậu khi nào lại bị người bên cạnh chẳng hay biết gì, đùa giỡn một trận, cỡ nào mất mặt.
Nhị Võ là người của cậu, cậu thích như vậy, để ý như vậy. Lấy tính cách phải nắm mọi thứ trong tay cùng tự tôn tự phụ mãnh liệt của Sở Tuần, người cậu yêu, mỗi một phân một hào, đều phải thuộc về cậu; đôi mắt đen láy của Nhị Võ lóe ra mỗi một tia sáng, đều là vì Nhị gia! Thơ ấu của Nhị Võ, thời thiếu niên, mười lăm năm Nhị Võ và cậu chia lìa, hiện tại, tương lai của Nhị Võ, thẳng đến khi hai người già đi, thẳng đến vĩnh viễn, anh là người của cậu, không dung được người ngoài nhìn trộm, người khác đừng nghĩ muốn.
Cũng may mắn Hoắc Hoan Hoan và Truyền Võ không có quan hệ gì, hai người kia nếu trước đây thực sự có cái gì, Sở Tuần nhất định sẽ nổi điên cắn người, cấu chảy máu.
Sở Tuần khép hai tay lại, nắm cổ Truyền Võ, ngón tay đặt vào xương cổ họng yếu ớt nhất không hề bố trí phòng vệ của đối phương. Cậu dùng lực, liền có thể bóp nát xương cốt.
Truyền Võ lái xe, mắt nhìn phía trước, thân hình vẫn không nhúc nhích, đem yết hầu lõa lồ cho cậu, để cậu nắm.
Truyền Võ khàn khàn nói: “Cậu về sau, cũng không cho lại như vậy.”
Sở Tuần: “Tôi lại thế nào cơ?”
Truyền Võ: “Yêm trong lòng khó chịu.”
Sở Tuần: “…… Tôi không muốn làm cậu khó chịu, cậu cứ luôn chê tôi không tốt. Tôi không tốt như trước kia sao?”
Giọng điệu Sở Tuần chua xót, ngậm một miệng dấm chua còn chưa phun đây: “Cậu lúc trước thật đúng là biết chọn, cô vợ kia chọn đủ xinh đẹp, thực xứng.”
Truyền Võ: “Không phải yêm chọn. Yêm với cô ta không liên quan, cắt đứt rồi, cũng chưa từng có ‘cái kia’.”
Sở Tuần: “Ngực to, mông cũng to, sinh tốt, nhất định có thể sinh cho cậu một đàn.”
Truyền Võ: “…… Yêm đừng như vậy.”
Sở Tuần tự giễu nói: “Mẹ cậu chọn cho cậu đi? Người mẹ cậu không muốn gặp nhất chính là tôi, tôi cũng biết.”
Truyền Võ: “Yêm chỉ muốn gặp cậu nhất.”
Sở Tuần: “……”
Truyền Võ khẩu khí lạnh lùng, lời thổ lộ nói ra miệng, đáy mắt bình tĩnh vô ba, tay nắm tay lái không run một chút. Tựa như nói ra một câu trần thuật chôn trong lòng hơn hai mươi năm. Trải qua lâu lắm, đã không còn xúc động của thời thanh xuân, chỉ còn lại lưu luyến không muốn rời xa do năm tháng lắng đọng lại, đơn thuần nhất, cũng sâu đậm nhất. �
Tâm tư Sở Tuần đột nhiên mềm mại đến rối tinh rối mù, mũi lên men.
Trán cậu để trên ót Truyền Võ, hai tay từ phía sau vây quanh lồng ngực đối phương, ôm thật chặt, đem anh lấp vào ngực mình.
Nhị Võ a……
Bọn họ vốn hẳn là trực tiếp chạy đến sân bay Milan, đáp chuyến bay bay thẳng đến quốc nội.
Xe đang chạy về hướng ngoại thành, Sở Tuần đột nhiên nói: “Lối ra tiếp theo, quẹo.”
Truyền Võ hỏi: “Sân bay không phải hướng đó, cậu muốn đi đâu?”
Sở Tuần kề trên gáy Truyền Võ, thanh âm khàn khàn: “Không đi sân bay, không muốn trở về.”
Giọng Truyền Võ càng khàn: “…… Không quay về cậu muốn đi đâu.”
Sở Tuần: “Đi đâu cũng được.”
Truyền Võ: “……”
Lối ra gần ngay trước mắt, Truyền Võ không cần Sở Tuần nhắc nhở lần thứ hai, đột ngột chuyển tay lái!
Xe “két” rẽ ngang, phóng khỏi lối ra đường quốc lộ. Sở Tuần “a” một tiếng, thân mình theo quán tính ngưởng ra sau, xe quẹo nhanh vào một lối rẽ. Hai bên đường thôn quê là đồng cỏ humilis cao nửa thân người, nở những bông hoa dại nho nhỏ vàng óng, dập dờn dưới ánh mặt trời……
Hai người trong lòng đều biết, không cần nhiều lời, thậm chí không cần nhìn mắt đối phương. Nhiều năm như vậy, sớm đã qua cái tuổi cần dùng lời nói giảng hòa, trao đổi ánh mắt.
Hai người nếu ngày nào đó nhiều lời vài câu, khẳng định là hai vợ chồng cãi nhau, nhéo nhau, nếu không căn bản không cần phải nói.
Sở Tuần tới cung điện ngầm hai lần, mỗi lần vào cửa liền cấp tốc ôm chầm đối phương, đầu gối đỉnh vào nhau, chân giẫm lên nhau, vừa cọ vừa đi đến giường nhỏ, sau đó bổ nhào xuống. Còn nói cái gì? Đều là đàn ông, đàn ông yêu nhau, không cần vô nghĩa.
Sở Tuần dán vào tai Truyền Võ, thấp giọng chỉ đường cho đối phương, như lời thì thầm.
Lòng bàn tay cậu đổ mồ hôi, chùi trên vai Truyền Võ. Tay nắm vô lăng của Truyền Võ cũng đổ mồ hôi, hầu kết trượt, lồng ngực phập phồng. Hai người trong lòng đều hiểu, chuyến này là đi đâu, một bước này bước ra, không thu lại được. Nhưng là một bước này của hai người, đã chờ lâu lắm. Vì đối phương, cũng là vì chính mình. Mấy năm nay thua thiệt đối phương, làm sao không phải thua thiệt chính mình?
Ngoại ô phía Đông Milan, đi vào vùng thôn quê Apennine, có một trấn nhỏ u tĩnh, phong cảnh như tranh, khắp núi đồi trải rộng màu vàng rực rỡ của cúc dại cùng màu tím của hoa diên vĩ, đẹp đến nghẹt thở.
Xe xóc nảy trên đường làng, một ông chú đang làm việc trong vườn quả mâm xôi ngẩng đầu lên, vẫy vẫy mũ rơm với bọn họ.
Sở Tuần cười khoe một hàm răng trắng, vẫy tay với ông chú kia.
Truyền Võ: “Cậu quen?”
Sở Tuần: “Không quen.”
Xe dừng trước một ngôi nhà gỗ nhỏ trên mảnh đồi trong rừng. Trước cửa nhà gỗ có quây hàng rào, trên có ống khói, chung quanh trồng tulip cùng hoa cúc dại, nhưng không có ai ở.
Sở Tuần giải thích: “Nhà nghỉ của một người bạn của tôi, cậu ta bình thường ở miền Nam nước Ý, thỉnh thoảng mới đến một lần. Cậu ta để tôi tùy tiện đến ở.”
Truyền Võ làm như thuận miệng hỏi: “Bạn nào?”
Sở Tuần cười to: “Không phải kiểu bạn như cậu. Như cậu ấy hả, một người là đủ rồi.”
Truyền Võ cười ra má lúm đồng tiền, thực dễ dàng thỏa mãn.
Cửa đóng chặt, khóa cửa rỉ sắt.
Truyền Võ: “Chìa khóa đâu?”
Sở Tuần hai tay đút túi, vẻ mặt “Lão tử là thiếu gia”, dùng ánh mắt ý bảo: “Trên đỉnh ống khói, trong tổ chim.”
Truyền Võ lộ hàm răng trắng: “Ai……”
Chữ “mẹ” vừa nói ra, thân hình màu đen đã nhảy lên mái nhà, thật cẩn thận giẫm lên mái ngói, tay chân cùng sử dụng, giống một con báo thân hình tuấn mỹ……
Đồng chí Tiểu Hoắc tìm được chìa khóa, thoải mái nhảy xuống mái hiên.
Khi chìa khóa bằng đồng tra vào ổ khóa, bởi vì thời gian cách quá lâu, làm rơi ra một lớp tro bụi, những hạt bụi li ti khiêu vũ dưới ánh mặt trời.
Truyền Võ dùng sức đẩy vài cái, lấy chân đỉnh, gõ gõ bụi, ra sức mở cửa.
Sở Tuần thở hổn hển, từ phía sau ôm lấy Nhị Võ, cứ ôm như thế, chăm chú nhìn sườn mặt Nhị Võ, hàng mi nồng đậm. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu rọi vào rừng, trước mắt là một cánh cửa, là thời gian trộm được, là thời gian hoàn toàn thuộc về nhau. Nơi này không có nhiệm vụ kinh tâm động phách, không có áp lực thượng cấp, thậm chí không hề cố kỵ băn khoăn điểm mấu chốt cuối cùng……
Cửa gỗ khép lại, Truyền Võ xoay người ôm chầm Sở Tuần. Hai người siết chặt người trong ngực, cắt bỏ gông xiềng trói buộc trên vai, cắt bỏ hết thảy cách trở, siết đối phương không thể hô hấp. Sở Tuần dùng sức hút lấy hương vị trong hõm vai Truyền Võ, khóe miệng vẽ nên một đường cong, muốn rơi lệ.
Bốn chữ tận đáy lòng.
Tuyệt đối trung thành.