Khác với không khí căng thẳng của quân Đường, quân y Tân La lại ung dung vui mừng.
"Nếu không có tình báo Từ tiên sinh đưa tới, chúng ta sẽ không biết đây là thời khắc quân Đường suy yếu nhất."
Người dẫn đầu chúng quân y tên Kim Xuyên, ông ta dùng tiếng Triều Tiên nặng khẩu âm, cười híp mắt nhìn người trẻ tuổi cũng coi như đồng bào trước mặt, ra vẻ tán thưởng: "Văn tướng quân có lẽ cũng đang khen ngợi ngươi không ngớt!"
Văn tướng quân trong miệng ông ta chính là công thành chủ soái lần này, Văn Huấn.
Văn Huấn trước đây ở Tuyền thành đón đánh Tiết Nhân Quý, trong nghịch cảnh mà chiến thắng, bây giờ lại được Kim Pháp Mẫn đưa đến tiền tuyến Mãi Tiếu thành đối chiến Lý Cẩn Hành, chỉ chút ít nữa là có thể đạt được hai trận thắng liên tiếp, trong lúc này có thể nói là phong quang vô hạn.
Chỉ cần trận này thắng lợi, Tân La có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục từ đại bại Thất Trọng thành, một lần nữa cùng quân Đường xác định Sở hà Hán giới.
Vừa nghĩ tới việc nhục nhã cuối cùng cũng sắp được rửa sạch, quân y ở hậu doanh không khỏi nhiệt huyết sôi trào, thắng lợi tựa ánh rạng đông, đâm thủng đêm tối đã bao phủ quá lâu, rọi sáng quốc gia đứng ngạo nghễ nơi bán đảo nho nhỏ này.
Đối với thắng lợi có thể nhìn thấy trước mắt, Từ Dung có vẻ vui sướng nhưng cũng rất thận trọng: "Ta có thể xuất lực vì Tân La quốc đã một vinh hạnh, đâu cần lời khen ngợi từ Văn tướng quân? Chỉ cần tiên sinh không chê, cho Từ mỗ một chỗ đặt chân, Từ mỗ đã rất biết ơn rồi."
Kim Xuyên lãnh đạm liếc nhìn hắn, cũng không lập tức trả lời.
Lý do quy hàng của Từ Dung rất đầy đủ, hắn vốn là người Cao Ly, giờ đây Cao Ly đã diệt, tự nhiên cũng nên được coi như người Tân La. Hơn nữa trước khi hắn trở mặt với quân Đường, mọi ý kiến hắn đưa ra đều bị Lý Cẩn Hành phủ quyết, đương nhiên không còn mặt mũi nào ở lại nữa.
Nếu như ông ta là Từ Dung, ông ta cũng sẽ lựa chọn tìm một cành cây khác cao hơn, kiếm một minh chủ khác.
Vấn đề ở chỗ, Từ Dung cũng không phải tới một mình, hắn còn mang theo một "xác chết" và ba người khác.
Ba người kia thì không nói làm gì, nhưng tiểu tử tên gọi Tam Mao Nhi rõ ràng đã nhiễm truyền thi, tuy Văn tướng quân đã hạ lệnh giam giữ riêng cậu ta nhưng vẫn không thể khiến vị lão quân y đã tòng quân vài chục năm này yên tâm.
Lấy truyền thi làm vũ khí, đưa đến hậu doanh của địch nhân, một chiêu này là bọn họ suy tính ra, đương nhiên cũng sẽ luôn phòng bị.
Vị lão quân y này trầm mặc nửa ngày mới khoan thai mở miệng: "Ngươi cùng ba vị đồng bạn của ngươi lập được công lao không nhỏ, nhưng tên tiểu tử tên Tam Mao Nhi lại không có tác dụng gì, trái lại còn mang theo một thân bệnh khí, ngươi không phải là muốn mô phỏng chiêu thức của quân ta..."
"Tiểu nhân nhất định không dám, chỉ là Tam Mao Nhi này ngày thường cùng ta có giao tình, vì lẽ đó tiểu nhân muốn dẫn hắn cùng chạy trốn khỏi chỗ tối, đi ra ánh sáng." Từ Dung cong hai chân, trực tiếp quỳ trước mặt ông ta, mặt mày tái mét lo sợ.
"Nếu ngươi muốn từ bỏ nơi tối để ra chỗ sáng, đáng nhẽ nên quyết đoán một chút mới phải." Giọng nói già nua mạnh mẽ của Kim Xuyên tựa gió thu, vô tình mang theo hàn ý, "Nếu ngươi muốn chứng minh lòng trung thành của mình, cần phải có quyết tâm lớn hơn."
"Ý của tiên sinh là..."
"Người kia đã không thể cứu nổi, nếu như ở lại trong quân ta chỉ có thể trở thành một mầm họa. Ta nghĩ, Văn tướng quân cũng không muốn lưu lại hắn ta." Kim Xuyên nói đến đây thì dừng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt khó xử của Từ Dung, cẩn thận quan sát phản ứng của người trẻ tuổi này.
Phản ứng của Từ Dung cũng không khiến ông ta thất vọng.
"Nếu là ý của Văn tướng quân, một người nhỏ bé như vậy chỉ có thể buông bỏ bản thân để bảo toàn đại cục."
"Tốt." Kim Xuyên lấy một bình sứ ra từ trong tay áo, giao vào tay Từ Dung, nhỏ giọng nói,"Đây là hạc đỉnh hồng thượng hạng, nhất định sẽ không khiến đồng bạn của ngươi phải thống khổ lâu, chờ hắn chết, ngươi liền mang hắn đi cẩn thận mai táng."
Bàn tay Từ Dung khẽ run lên, nhanh chóng tiếp nhận lọ độc dược này.
Kim Xuyên vỗ vỗ bờ vai hắn: "Người Hán bọn họ có một câu nói thật hay, người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, ngươi không nên vì nhất thời lòng dạ mềm yếu mà mất đi tin tưởng của Văn tướng quân."
"Sao có thể? Tiểu nhân chỉ là đang suy nghĩ khi nào sẽ động thủ thôi." Từ Dung cẩn thận nhét bình sứ vào ống tay áo, hai mắt cong cong như trăng khuyết nơi chân trời, mang theo hàn ý lãnh như băng sương.
Kim Xuyên lặng yên nhìn biểu hiện này của người trẻ tuổi, mỉm cười gật gù: "Vậy thì tốt, ngươi lui đi."
___
Bởi vì mang bệnh truyền thi trên người, Tam Mao Nhi cũng không ở cùng chỗ với Từ Dung bọn họ mà là bị giam ở một lao tù trong sơn động nhỏ bên ngoài quân doanh, có binh lính canh chừng từ xa.
Từ Dung trong lòng rõ ràng, Văn Huấn tướng quân đối đầu với Tiết Nhân Quý đại danh đỉnh đỉnh mà giành được thắng lợi, chỉ rõ đây không phải một người có thể khinh thường. Sự tin tưởng của hắn cũng không phải chỉ dăm ba câu là có thể kiếm lấy.
Vì lẽ đó hắn đặc biệt dẫn một bệnh nhân nhiễm truyền thi như Tam Mao Nhi đến đây, chỉ cần Tam Mao Nhi vừa đến, quân Tân La sẽ sinh lòng nghi ngờ hắn là thám tử từ quân Đường giả ý quy hàng, sau đó nhất định sẽ phải giết Tam Mao Nhi để biểu thị trung tâm.
Chỉ khi hi sinh Tam Mao Nhi hắn mới có thể thực sự nhận được tín nhiệm của Văn Huấn, đánh vào quân y Tân La.
Một màn kịch như vậy, đối với một hài tử lần mò trong chiến trường để lớn lên mà nói, thật sự là không quen.
Tam Mao Nhi vừa thấy Từ Dung dẫn theo một binh sĩ đến, gấp đến độ cơ hồ muốn lao ra khỏi lao tù, nhưng lại kiêng kỵ vũ khí trong tay binh sĩ kia, chỉ dám ngẩng đầu, tội nghiệp mà nhìn vị y trợ giáo hảo tâm nọ.
"Vì sao sắc mặt lại kém như vậy, không uống nước sao?" Từ Dung dùng tiếng Triều Tiên nói chuyện với cậu ta.
Tam Mao Nhi biết đây là muốn nói cho binh Tân La nghe, cũng dùng tiếng Triều Tiên đáp lại: "Phải, Từ huynh có mang nước đến hay không, liệu có thể cho ta uống một hớp."
"Ta biết ngươi ở nơi này cũng không dễ chịu." Từ Dung thương hại liếc cậu ta một cái, lấy ra một túi nước từ bên hông, còn chưa kịp kéo nút đã bị Tam Mao Nhi cách song tù đoạt mất.
Tam Mao Nhi như một người lạc trong sa mạc hồi lâu, nâng túi nước đổ vào miệng, khiến cái bụng mèo phồng lên tròn vo như quả dưa hấu.()
"Đừng uống." Từ Dung nhịn không được, dùng Hán ngữ hô một câu.
Binh sĩ Tân La theo tới lặng lẽ dùng dao găm chọc vào lưng hắn, ra hiệu hắn không được phép nói tiếng Hán.
Tam Mao Nhi uống liền một hơi mới xoa xoa vết nước bên môi, mở đôi mắt to sáng lấp lánh, cười cười nói với Từ Dung: "Sao lại không uống chứ? Ta cũng đã sắp chết khát rồi... Khụ... Từ tiên sinh, ngươi xem, bệnh của ta thế này, không thể tốt lên được, có thể sống tới hôm nay đã là phúc phận của ta, nước ngươi mang tới cho ta, cho dù hiện giờ ta có chết cũng là chết không oan uổng."
Cậu lại thấp giọng ho khan vài tiếng, hai tay nắm chặt túi nước tựa như nắm lấy một đoạn dây thừng cứu mạng, năm ngón tay tựa hồ khảm sâu vào túi.
"Từ tiên sinh, ngươi... Ngươi là người tốt, Tam Mao Nhi có được ngày hôm nay, là Tam Mao Nhi..."
Cậu còn chưa dứt lời đã ngã quỵ xuống, cả người co quắp, cuộn thành một đoàn, tựa như mèo con phơi nắng đang say ngủ, vùi đầu thật sâu vào trong bụng.
Dù là vậy, khóe môi cậu lại tràn ra máu tươi, dần dần nhiễm đỏ quần áo rách rưới, Từ Dung chỉ nghe thấy cậu nghẹn ngào vài tiếng rồi dần dần không còn tiếng vang nữa.
Binh sĩ đi theo lúc này dùng dao găm đập nhẹ lên đầu cậu ta, xác Tam Mao Nhi bỗng tản ra, như bùn nhão mà nằm trên mặt đất.
Từ Dung lạnh lùng nhìn thi thể thất khiếu chảy máu của Tam Mao Nhi, trong mắt như ngậm hàn hỏa, thiêu đốt đến đỏ viền mắt.
"Sự tình đã thành." Nửa ngày, hắn mới thu lại ánh mắt, nói với binh sĩ kia, "Mời đưa ta trở về."
___
Văn Huấn vừa trở về từ tiền tuyến, còn chưa kịp uống một ngụm trà nóng đã thấy Kim Xuyên đứng trước trướng.
Hắn đối xử rất kính trọng với vị lão quân y đa mưu túc trí, địa vị cao cao tại thượng này, hơn nữa, kế sách dùng truyền thi đánh bại quân Đường lần này cũng là cao kiến của lão tiên sinh, hắn càng không dám có nửa phần thất lễ với ông ta.
Hắn vội vàng mời người vào trong trướng, nghe ông nói về những việc quan trọng trong hậu doanh hôm nay.
Kim Xuyên vuốt chòm râu dài bạc trắng, nói: "Kỳ thực cũng không có chuyện gì khác, chỉ là tên y quan xin vào thành mấy ngày trước, Từ Dung."
"Tiên sinh không phải đã nói không thể hoàn toàn tin tưởng hắn sao?"
Kim Xuyên gật gù: "Ban đầu lão phu cũng hoài nghi hắn muốn mượn truyền thi để mưu hại tướng sĩ quân ta, nhưng như vậy cũng không khỏi quá ngu xuẩn, truyền thi không phải ngày một ngày hai là có thể phát tán, càng không thể dùng một người mà truyền nhiễm cho toàn quân doanh. Mà người hắn mang đến cũng quá lộ liễu, vì lẽ đó lão phu mới nói hắn có thể tin tưởng, nhưng cũng không được tin hoàn toàn."
"Bản tướng cũng nghe nói, hôm nay hắn đã giết bệnh nhân nhiễm truyền thi kia, chứng minh trung tâm của bản thân."
"Vì vậy lão phu mới đặc biệt bẩm báo tướng quân."
Hai người vừa nói chuyện vừa ngồi xuống.
"Tiên sinh cảm thấy có thể ủy thác trọng trách cho người này?"
"Không, người này đã phản bội quân Đường, vậy thì cũng sẽ có một ngày hắn phản bội Tân La ta, hơn nữa hắn lại có thể ra tay với thân tín, điều này chỉ rõ hắn là cỏ đầu tường chỉ biết nói chuyện lợi ích mà không giảng đạo nghĩa." Kim Xuyên chậm rãi uống một ngụm trà, mới nói ra mục đích thực sự của chuyến đi này.
Văn Huấn nghi hoặc mà nhìn lão nhân kiến thức rộng rãi trước mắt: "Như vậy, ý của tiên sinh là người này không thể dùng?"
"Cũng không hẳn." Kim Xuyên xoa nhẹ tay, nói, "Hắn có thành ý lớn như vậy để xin dựa vào chúng ta, nếu như bị chúng ta vứt bỏ, như vậy về sau cũng không còn ai dám hướng chúng ta quy hàng nữa."
"Vì vậy." Ông ta đặt chén trà trong tay xuống, như thể mới kết thúc một nước cờ, "Người này có thể dùng mà không thể trọng dụng."
Văn Huấn nghe phân tích lợi hại, cũng cảm thấy lời ấy rất có đạo lý.
"Tiên sinh dự định xử trí người này thế nào?"
Kim Xuyên trầm ngâm suy nghĩ, chậm rãi nói: "Để hắn tạm thời lo công tác ở hậu doanh, còn nội dung trọng yếu trước trướng tuyệt đối không thể cho hắn biết."
- --
Hal: () Người đã sắp không còn, có cần thiết phải tả dễ thương như vậy không OTL
...Thế cái chết của bạn mèo con cuối cùng có ý nghĩa nào không TTvTT Bản thân Từ Dung là một người khôn khéo, mong rằng đây chỉ là bước đệm, sau đó từng bước lấy được tin tưởng của quân địch, không để cái chết của Tam Mao Nhi trở nên vô dụng ;;v;;