Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khe cũng không sâu như Phong Tích tưởng tượng, hắn dùng cả tay chân vịn vào vách đá khô héo quan sát bên dưới, liếc mắt một cái đã nhìn thấy đáy. Tiếng chém giết bên trên có thể nghe thấy rõ ràng, lại bị lớp khói độc ngăn cách, không nhìn thấy nửa bóng người.
Nơi này tanh hôi làm Phong Tích hơi khó chịu, hắn giơ cánh tay lên che miệng mũi lại, cúi đầu nhìn xuống.
Mấy thứ chiếm giữ ở phía dưới đã phát hiện ra hắn, một con rắn đang thăm dò lè lưỡi nhìn hắn sít sao không rời; bò cạp độc cong đuôi thật cao còn to lớn hơn những con hắn nhìn thấy trước đây, diễu võ dương oai dọc theo vách đá bò tới chỗ hắn; kiến độc cũng rất nhiều, thậm chí có vài sâu độc Phong Tích chưa từng gặp chạy đi chạy lại, nhìn ra được hắn có hơi buồn nôn.
Cũng may hắn không sợ những thứ này.
Phong Tích ngừng thở, toàn lực đánh ra mấy chưởng về đám bò cạp đang bò tới, thừa dịp phía dưới hỗn loạn, vận khinh công đạp lên trên những độc vật này, mượn lực chạy qua đối diện.
Hắn ra chưởng khá mạnh, độc vật tạm thời ngủ đông lại, lộ ra thứ màu trắng bên trong đống màu đen.
Xương đầu người.
Phong Tích có hơi hoảng thần, nơi này đã bị những độc vật này ảnh hưởng nên không có thứ gì sống nổi, thực vật cũng không mọc ra được, vì sao chúng nó vẫn chiếm giữ ở chỗ này không rời đi? Xuất hiện hài cốt ở đây, là đệ tử Ẩm Huyết Giáo không cẩn thận trượt chân, hay là Hỏa Phong vì nuôi dưỡng những độc vật này, có ý định bỏ người xuống cho chúng nó ăn?
Trong lòng hắn càng nghiêng về vế sau, bởi vì đệ tử Ẩm Huyết Giáo quanh năm ở lại chỗ này, ắt sẽ phòng bị chỗ này, cho dù thật sự có người không cẩn thận rơi xuống, số lượng cũng tuyệt đối không thể đủ cho rất nhiều độc vật dùng ăn.
Hỏa Phong này, đúng thật tàn nhẫn.
Hai con rắn độc đột nhiên từ phía dưới bay lên, chia ra cắn ở chân cùng tay Phong Tích.
Phong Tích còn đang phân tâm, tuy rằng phản ứng cực nhanh đá văng một con ở chân, tay cũng hơi co lại, nhưng vẫn bị rắn độc cắn ở trên lòng bàn tay phải. Hắn không dám tiếp tục phân tâm, bước chân di chuyển càng nhanh chóng hơn, còn phải dùng sức mà đuổi rắn độc không chịu nhả ra.
Nhưng răng rắn độc vẫn cắm ở trên tay hắn.
Phong Tích lên xuống mấy bước đã tới vách đá đối diện, một tay nắm lấy vách đá nhô ra, nội lực tập trung ở trên tay phải, ra sức chấn động.
Thân thể rắn độc chia lìa tứ tán, nửa cái đầu rắn vẫn treo ở trên như cũ.
Phong Tích căm ghét nhíu nhíu mày, dựa vào vách đá không bằng phẳng đạp chân nhảy lên trên, cùng lúc dùng tay trái kéo đầu rắn ra.
Da thịt bị cưỡng ép kéo rách, Phong Tích đau đến cắn chặt răng.
Máu người tươi sống rơi xuống bên dưới, dẫn tới đám độc vật trở nên hưng phấn, không còn e ngại chưởng lực của hắn, càng thêm liều mạng mà đuổi theo.
Phong Tích một khắc cũng không muốn ở thêm, nắm lấy xích sắt được thả xuống bên cạnh vách đá, phát ra mấy chưởng càng lớn hơn, lại giẫm lên đám độc vật không cam lòng bị hắn chưởng lực chèn ép mà ló đầu đi ra, nhảy về bên này, nhanh chóng bò lên phía trên.
Nửa vòng tròn càng co càng nhỏ lại.
Lăng Huyền Sương quay đầu lại liếc nhìn cái khe gần trong gang tấc, có chút sợ hãi.
Bối Cẩn Du nắm lấy cánh tay của hắn, “Chớ sợ, sẽ không sao.”
Hạ Tĩnh Hiên nói: “Nhiều người như vậy sao mà đánh mãi không xong, nếu còn vừa đánh vừa lui, không phải chẳng mấy chốc sẽ ngã xuống đó sao?”
“Sẽ không, ” Đào Tâm Duyệt liếc Lăng Huyền Sương một chút, “Sư huynh hắn… Sẽ không để cho chuyện như thế xảy ra.”
Dư Diệu ở cuối cùng cẩn thận bảo vệ mấy người Lăng Huyền Sương, nói: “Sư huynh ngươi nếu như có biện pháp, còn không sớm dùng?”
Lăng Huyền Sương giẫm mạnh lên chân hắn một cái, “Nàng nói có là có!”
Dư Diệu đau đến suýt chút nữa không đứng nổi.
Phó Nam vội vàng kéo hắn, “Đừng đùa, bên này nguy hiểm.”
“Ai đùa với hắn?” Dư Diệu dở khóc dở cười, “Rõ ràng không biết võ công, bình thường cũng là vẻ nhu nhu nhược nhược, giẫm người sao lại có sức thế hả?”
Lăng Huyền Sương hừ nói: “Tại sao không nói ngươi miệng cọp gan thỏ? Phó Nam, tin ta, ngàn vạn không thể theo hắn, nếu không tháng ngày sau này sẽ không hạnh phúc!”
Dư Diệu, Phó Nam: “…”
“Trở về!” Đào Tâm Duyệt chỉ tay xuống phía dưới.
Đám người Lăng Huyền Uyên ở tận đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn tiếp tục như vậy, dù có thể bảo vệ một tấc vuông ở phía sau này, chỉ sợ sớm muộn gì cũng phải mất hết sức mà chết. Tuy đã nhìn ra Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa ở phía sau hỗ trợ, nhưng bên này có khói độc, bọn họ không dám tới gần, có thể giúp đỡ khó khăn cũng chỉ có hạn.
Cũng may, Phong Tích trở về.
Một người bất ngờ bay lên từ trong đám đệ tử Ẩm Huyết Giáo.
Là một trong ba tên Ẩm Huyết Sử lúc trước xông ra, hai tên còn lại đã giết dưới kiếm của Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư, gã này mắt thấy không ổn đã trốn ở trong đám đệ tử, vào lúc chẳng biết vì sao lại xuất hiện.
Ẩm Huyết Sử dùng vai đệ tử làm bàn đạp, nhảy một cái rất cao, nhắm vào cái khe kia.
“…Có phải gã điên rồi?” Hạ Tĩnh Hiên ngẩng đầu nhìn.
Tay Ẩm Huyết Sử tay cầm roi thép chín đoạn, ở giữa không trung quất một cái. (hình minh họa)
Lăng Huyền Sương lôi kéo Bối Cẩn Du ngồi xổm xuống, còn không quên nhắc nhở những người còn lại đứng ở trong vòng, “Cẩn thận không là sẽ bị đánh vào, nhìn qua sẽ rất đau á!”
Cánh tay Ẩm Huyết Sử run nhẹ, roi thép chín đoạn vẽ một vòng tròn, bay qua lỗ khóa, quấn nhẹ ở trên đó.
Mọi người mới biết hắn muốn làm gì.
Hoắc Tư Quy cách hắn gần nhất, nhảy vọt tiến lên, ra một chưởng vào ngực Ẩm Huyết Sử.
Đào Tâm Duyệt thấy vị trí hắn vừa đứng xuất hiện lỗ hồng, vội vã bù vào.
Hoắc Tư Quy trở về nhanh chóng, bức nàng lại vào trong.
Ẩm Huyết Sử không chịu nổi chưởng lực của hắn, miệng phun máu tươi vào đám đệ tử Ẩm Huyết Giáo, nhưng tay nắm roi thép chưa từng thả lỏng tí nào.
Leng keng hai tiếng, lỗ khóa bị hắn kéo cho xê dịch, rơi xuống dưới khe, bị roi thép của hắn cuốn đi.
“Sức gã này rất lớn!” Bối Cẩn Du thán phục.
“Khốn nạn!” Lăng Huyền Sương giơ chân, “Muốn làm hỏng thì sớm làm cho rồi, hà tất chờ chúng ta đến mới làm, chúng ta uổng công khổ cực, hắn còn muốn bồi thêm tính mạng!”
Dư Diệu nói: “Sớm làm hỏng Hỏa Phong cũng không thể đi tới đi lui. Đại Hỏa Phong ta còn chưa thấy, nhưng Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong ngày hôm nay chắc đã ra vào đến mấy lần.”
Phong Tích bám vào trên vách đá, tay cầm xích sắt đang muốn quăng vào chỗ lỗ khóa, chợt thấy lỗ khóa bị kẻ nào đó dùng roi thép cuốn đi, ầm ĩ nói: “Hiện giờ phải làm thế nào, các ngươi mau mau nghĩ biện pháp!”
Phó Nam nhìn xuống phía dưới, “Phong huynh lên trước rồi nói sau đi.”
“Được!” Phong Tích đáp một tiếng, đề khí nhảy lên, “Lỗ khóa không còn, ta ở chỗ này kéo dây, các ngươi thử xem có thể…”
Coong!
Trên dây sắt truyền đến chấn động rất mạnh, suýt nữa bị chấn cho thả cả tay ra.
Phong Tích phản ứng cực nhanh nắm càng chặt hơn, lại bị sức mạnh kéo tới làm cho lùi lại vài bước, nếu như không có Dư Diệu đúng lúc túm được, hắn đã rơi vào trong khe.
“A Tịch, ” Dư Diệu liếc nhìn gan bàn tay bị nứt của hắn, đưa tay muốn đoạt lấy xích sắt, “Cho ta!”
“Không thể, có độc!” Phong Tích dùng thân thể đẩy hắn, chuyển tay, nhìn sang đối diện.
Ẩm Huyết Sử đối diện chẳng biết từ lúc nào đã thay đổi vị trí, ngồi vào sát khe, hai chân thả xuống phía dưới, đang nhấc đại đao chém xích sắt.
Đầu xích sắt bên đó được khảm vào vách núi lồi lõm, cách chỗ Ẩm Huyết Sử lúc trước ngồi vẫn còn một khoảng cách, còn bị một khối đá nhô ra chặn lại, vốn gã với không tới. Nhưng Phong Tích lại kéo ngang xích sắt, tuy vẫn cách gã rất xa, nhưng đao của gã rất dày lại dài, mũi đao đã có thể chạm tới xích sắt, mà sức mạnh cực kỳ nặng nề.
Lại tới một cái!
Bàn tay Phong Tích truyền tới cảm giác nóng rát.
Phó Nam thấy một tay khác còn đang chảy máu, vội vàng xé xuống một miếng áo ngoài qoa loa quấn lại cho hắn.
“Đa tạ!” Phong Tích chen tách hai người ra, lại nhảy xuống khe, leo vịn dưới vách đá.
“A Tịch!” Dư Diệu ngồi xổm ở khe bên cạnh nhìn hắn.
Phong Tích nói: “Đại đao của hắn dày nặng, sau mười lần dây xích sẽ đứt.”
Dư Diệu nhìn về phía đối diện, sau khi dây xích chìm xuống Ẩm Huyết Sử không với tới được, quả nhiên ngừng chém.
Phong Tích tiếp tục nói: “Ta ở chỗ này kéo dây xích, các ngươi nhanh qua!”
“Nhưng chúng ta đạp lên, ngươi không chịu nổi lực thì sao?” Dư Diệu nói, “Không được, như vậy quá mạo hiểm.”
Ánh mắt Phong Tích kiên định, “Ta tin vào khinh công của các ngươi.”
Dư Diệu còn đang do dự.
Phong Tích quát: “Nhanh!”
“Chúng ta đánh trận đầu.” Dư Diệu duỗi cánh tay ôm lấy Phó Nam, quay đầu nói với Lăng Huyền Thư, “Huyền Thư, theo ta!”
Lăng Huyền Thư ra chiêu thẳng thắn thoải mái, đỡ được không ít kẻ địch, nói: “Các ngươi đi trước, ta chặn phía sau.”
“Phải cẩn thận.” Lăng Huyền Uyên mượn cơ hội lui khỏi vòng chiến, ôm Bối Cẩn Du theo sát phía sau Dư Diệu.
Thiệu Dục Tân cùng Lăng Huyền Kỳ cũng ôm lấy Lăng Huyền Sương cùng Hạ Tĩnh Hiên đuổi thei.
Hoắc Tư Quy lại giúp đỡ Lăng Huyền Thư giết mấy tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo, thấy một mình hắn lùi thoát còn nhanh hơn so với cùng mọi người hợp lực, nhưng là ở trong lúc không có nguy hiểm tới tính mạng, nên cũng trở về duỗi tay lôi kéo Đào Tâm Duyệt nhảy lên dây xích.
Mấy người trong phút chốc đã qua đối diện, gã Ẩm Huyết Sử hoàn toàn biến sắc đang muốn chạy đi bẩm báo, chạy chưa được bao xa thì bị Dư Diệu giết.
“Thanh Tiêu, ngươi đi trước!” Lăng Huyền Thư nói.
Yến Thanh Tiêu không chịu, “Phải đi cùng đi!”
Lăng Huyền Dạ cười hì hì hai tiếng, “Tam ca, vậy ta cùng Phi Hàn đi trước.”
“Đi!” Lăng Huyền Thư đánh một chiêu quét chân hơn nửa người bên đó.
Lăng Huyền Dạ đẩy Mộ Phi Hàn một cái, “Ngươi đi trước, ta đi theo phía sau ngươi.”
Mộ Phi Hàn vốn muốn để gã đi trước, nhưng lúc này không phải là lúc để tranh luận, hắn cũng không dám trì hoãn kéo dài thời gian, nhảy lên xích sắt trước. Phát hiện Lăng Huyền Dạ nhảy tới ngay phía sau, hắn mới yên lòng.
Phía dưới vang lên tiếng ma sát, Phong Tích cúi đầu nhìn, lại có sâu độc bò cạp độc bị chính mình dẫn tới. Có điều chúng nó nấn ná ở dưới chân hắn khoảng ba thước không dám bò lên nữa, nghĩ đến người bên trên vách đá đã sớm có thuốc phòng ngừa chúng nó.
Trong lòng Phong Tích thoáng thả lỏng, lại cảm thấy choáng váng, ý thức lại có dấu hiệu bị hút ra. Hắn theo bản năng thả xích sắt ra, hai tay chộp vào vách đá.
Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu nhảy lên xích sắt chỉ sau Mộ Phi Hàn cùng Lăng Huyền Dạ phát giác không đúng.
“Huyền Dạ đi mau!” Lăng Huyền Thư đi ở cuối cùng đầu bên kia nói, cùng lúc đưa tay áp tới phía sau Yến Thanh Tiêu.
Yến Thanh Tiêu rùng mình, biết hắn là muốn chờ Mộ Phi Hàn cùng Lăng Huyền Dạ nhảy lên xong sẽ dùng chưởng lực để đưa y tới, có thể làm thế, nhưng hắn sẽ không có thời gian thoát thân.
Không thể để cho hắn có chuyện.
Yến Thanh Tiêu nghĩ như vậy, toàn thân né tránh bàn tay Lăng Huyền Thư chống ở bên hông mình, đạp một cái ở trên xích sắt, mượn lực nhảy tới một bên, cùng lúc lấy ra ba tiêu Phi Vũ, nhắm ngay một lỗ mắt xích sắt.
Trong tình thế cấp bách diễn biến kỳ hiệu, ba tiêu Phi Vũ thành công mang theo xích sắt đóng vào vách đá, nhưng Yến Thanh Tiêu biết, so với xích sắt mà nói thì tiêu Phi Vũ quá nhẹ, chống đỡ cũng chỉ được trong nháy mắt. Bất quá đối với cao thủ như Lăng Huyền Thư mà nói, nháy mắt này là đủ.
“Thanh Tiêu!”
Tiếng Lăng Huyền Thư phát điên gào thét truyền vào trong tai.
Yến Thanh Tiêu nhắm hai mắt lại, mặc cho thân thể rơi xuống phía dưới, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt.
Lăng Huyền Thư, ta trả ngươi.
roi thép chín đoạn