Về Việc Tại Sao Lăng Gia Tuyệt Tự

chương 1-2: ngươi không vui, chúng ta sẽ rất vui

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cậu cả Lăng Huyền Sương

Cậu hai Lăng Huyền Uyên

Cậu ba Lăng Huyền Thư

Cậu tư Lăng Huyền Dạ

Cậu út Lăng Huyền Kỳ

Xưng hô ngẫu nhiên đổi

Giang Nam non xanh nước biếc, có Ngự Kiếm sơn trang nổi tiếng thiên hạ.

Sơn trang trăm năm gia nghiệp, ở trên giang hồ được nhiều kính ngưỡng, các đại môn phái tranh chấp giao hảo rất tốt. Có điều trang chủ Lăng Kha hiện tại không màng thế sự giang hồ, giao hết tất cả cho con trai của mình quản lý.

Nói tới Lăng Kha có năm con trai, xác thực so với lão trang chủ chính quy như lão càng được nhiều người đời chú ý hơn, đặc biệt là cậu hai cùng cậu ba, người ngoài mỗi khi nhắc tới tên, đều phải giơ ngón tay cái lên. (like)

Cậu hai Lăng Huyền Uyên, có thể nói là trang chủ chân chính Ngự Kiếm sơn trang, công việc lớn nhỏ của Ngự Kiếm sơn trang ở trên giang hồ, đều do hắn xử lý. Có cái trước giờ hắn luôn kiệm lời ít nói, làm người lãnh đạm lãnh khốc, cho nên tuy ở trong chốn giang hồ có vô số người muốn kết giao với Ngự Kiếm sơn trang, chân chính có can đảm đạp cửa lớn xông vào sơn trang cũng không nhiều lắm. Lăng Huyền Uyên võ nghệ tinh xảo, còn trẻ thì đã thành danh, càng hơn cha hắn năm đó, có thể nói là người hiện nay được giang hồ tôn sùng số một.

Con thứ ba Lăng Huyền Thư, chấp chưởng danh nghĩa tất cả cửa hàng Ngự Kiếm sơn trang. Nổi tiếng bằng với võ học Ngự Kiếm sơn trang, chính là tài sản. Châu báu ngọc khí vải vóc gạo thóc, liên quan đến chuyện làm ăn của Ngự Kiếm sơn trang đạt được nhiều đến đếm không hết, cửa hàng rải khắp thiên hạ, buôn bán thuận lợi. Trước khi Lăng Kha đem chuyện làm ăn trong nhà giao cho Lăng Huyền Thư quản lý, chuyện làm ăn trước đây của Ngự Kiếm sơn trang còn chưa bằng một nửa bây giờ, Lăng Huyền Thư ở hai mươi tuổi tiếp nhận chuyện làm ăn, chỉ trong bốn năm ngắn ngủi, đã biến Ngự Kiếm sơn trang thành thủ phủ Giang Nam. Hắn làm người khôi hài, mỗi khi vung tay nhấc chân đều hiện rõ vẻ tiêu sái hết mức, người từng cùng hắn nói chuyện làm ăn đều khen không dứt miệng về hắn, cho dù sau đó phát hiện cũng không chiếm được chỗ tốt gì từ hắn.

Cậu tư Lăng Huyền Dạ, danh tiếng phong lưu lan xa. Mấy cô nương Thanh lâu ở các thành lân cận Ngự kiếm sơn trang, không ai không biết đại danh Lăng Huyền Dạ, hàng đêm đều ngóng trông gã đến thăm. Có người nói gã nam nữ đều ăn, chỉ cần là người lọt vào mắt gã, thì chưa từng thất bại. Đáng tiếc Lăng Huyền Dạ chỉ chơi chuyện tình một đêm, đến nay vẫn chưa từng có người gắn bó lâu dài được với gã. Giang Nam mỗi khi nhắc tới Lăng Huyền Dạ, trong mười phần có □□ bày tỏ cái tên này như sấm bên tai, còn lại năm, sáu phần thì mặt lộ vẻ ngóng trông, đủ thấy mị lực cỡ nào.

Con cả Lăng Huyền Sương cùng con út Lăng Huyền Kỳ rất ít khi đi lại ở trên giang hồ, nhưng cũng bị nhiều người luân phiên hỏi thăm.

( Đáng ra phải dùng xưng hô cổ trang, nhưng sợ vài người không hiểu, thôi thì chỗ nào dễ hiểu thì ta edit, mọi người cứ lờ đi nha!!!)

Lăng Huyền Sương cùng môn chủ Mộ Phi Hàn phái Tây Bắc Quy Tuyết được người trong giang hồ cùng xưng là “Song bích”, tục truyền dung mạo cực đẹp. Người gặp hắn không nhiều, chuyện xưa của hắn lại bị lưu truyền đến mức xôn xao. Có người nói mẹ đẻ Lăng phu nhân của hắn không được Lăng Kha yêu sủng, bởi vậy tuy thân hắn là trưởng tử con của vợ cả, nhưng không bằng con thứ Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Dạ được Lăng Kha vui sủng. Chuyện của Ngự Kiếm sơn trang chưa bao giờ hỏi đến hắn, trưởng tử như hắn bị người trên dưới trong sơn trang coi là phiền toái, ai cũng không để hắn vào trong mắt, mà ngay cả hạ nhân cũng muốn cưỡi ở trên đầu hắn. Cho nên, Lăng Huyền Sương bị truyền thành một mỹ nhân tràn ngập bi thương.

Con út Lăng Huyền Kỳ thì vừa vặn ngược lại, Giang Nam thịnh truyền hắn rất được Lăng Kha yêu sủng, bất luận có làm chuyện gì cũng được Lăng Kha tùy theo ý cậu, hầu như muốn xem cậu thành bảo bối mà đối xử, chỉ lo cậu gặp phải chuyện không may. Lời đồn nói tướng mạo Lăng Huyền Kỳ cực kỳ đáng yêu, đúc từ ngọc ra, khiến người nhìn thấy chỉ muốn ôm vào trong lòng mà đau, cầm thiên kim để đổi cũng tuyệt không chịu buông tay. Cậu làm người vừa thật thà vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, bởi vậy Lăng Kha mới thiên vị đứa con này.

Khi Lăng Huyền Thư nghe được mấy lời đồn đại này, hắn đã suy nghĩ rất không tử tế, nếu như có người đồng ý cầm thiên kim đến để đổi lấy Lăng Huyền Kỳ, nhất định hắn sẽ không nói hai lời lập tức đồng ý. Thuộc tính ngoan ngoãn nghe lời, cùng đại vương chuyên gặp rắc rối không hề ăn nhập gì, bởi thế có thể thấy rõ, lời đồn không thể tin hết.

Chuyện trên giang hồ đều do Lăng Huyền Uyên quản lý, trước đây các phái khác có việc phát thiệp mời đến, ở trên nhiều nhất chỉ viết tên Lăng Kha, còn đồ vật thì hạ nhân sẽ đem đưa cho Lăng Huyền Uyên xử lý. Với Lăng Huyền Uyên nếu không muốn đi thì sẽ không đi, mà không đi không được thì hắn cũng sẽ cho một người khác đi, nhưng tình huống trên thiệp mời viết cụ thể rõ ràng tên huynh đệ bọn họ thì khác. Lăng Huyền Kỳ đăm chiêu mà nhìn thiệp mời, “Chẳng lẽ vị Lưu chưởng môn này không muốn gặp Nhị ca?”

Lăng Huyền Thư không thèm liếc mắt nhìn cậu, “Lưu chưởng môn có lý do gì không muốn gặp Nhị ca, mà lại muốn gặp đệ?”

Lăng Huyền Kỳ không để ý tới hàm ý trêu chọc của hắn, “Hay vì lời đồn đại về đệ, đáng yêu hơn nhiều so với Nhị ca.”

Lăng Huyền Thư muốn cười ra tiếng, “Đệ sẽ nhận được thiệp mời, hoàn toàn là vì mọi người đều biết đệ nhược quán(), dựa theo quy củ của Ngự Kiếm sơn trang, đệ có thể hành tẩu giang hồ, lúc này mới không muốn mất thất lễ, nên đệ đừng nghĩ quá nhiều.”

() nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng tuổi là nhược quán)

“Cho nên Nhị ca vẫn có thiệp mời?” Rốt cục đã được ra ngoài chơi, Lăng Huyền Kỳ rất không muốn có một Nhị ca vạn sự đều rất nghiêm túc nhìn cậu một đường.

“Cái này thì không thể nghi ngờ.” Lăng Huyền Thư bỗng nhiên cười cười, “Ta chỉ tò mò một điều, đại ca có nhận được hay không.”

Ánh mắt Lăng Huyền Kỳ sáng ngời, “Đi hỏi thử xem?”

“Chắc đại ca còn chưa dậy.”

Lăng phu nhân mới vừa đi vào trong tiểu viện Lăng Huyền Sương, bắt gặp Lăng Tiểu Vụ thường ngày phụ trách chăm sóc Lăng Huyền Sương, hai tay đang nâng thiệp mời màu hồng đi tới đi lui ở trước cửa phòng Lăng Huyền Sương.

Lăng Tiểu Vụ thấy nàng đi vào, gấp rút đứng lại gật đầu, “Phu nhân.”

“Hỗn tiểu tử còn chưa dậy?” Đã gần đến giờ Tỵ, trong giọng nói của Lăng phu nhân không hề mang theo bất ngờ, có vẻ đã tập mãi thành quen.

“Vâng.” Lăng Tiểu Vụ cúi đầu càng sâu hơn.

Lăng phu nhân lấy thiệp mời trong tay Lăng Tiểu Vụ nhìn một lần, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ mặt hưng phấn, “Đây là cho Huyền Sương? Thực sự quá tốt rồi, hiếm khi có người để mắt tới nó nha, ta đi gọi nó dậy, ngươi đi thu dọn đồ đạc, rồi các ngươi lên đường.” Nói xong gọi vọng nha hoàn còn đang chờ ở bên ngoài, đẩy cửa phòng Lăng Huyền Sương ra rồi đi vào, còn không quên bàn giao, “Ta đưa thiệp mời cho nó thay ngươi, ngươi đi làm đi.”

“…” Lăng Tiểu Vụ đứng ngây ra ở tại chỗ, thầm nói phu nhân, Đại thiếu gia thực sự do ngài sinh ra sao…

Lăng phu nhân một đường đi vào phòng trong, không chút khách khí xốc chăn Lăng Huyền Sương đang đắp lên, vỗ bộp một cái vào cái mông Lăng Huyền Sương, “Mau dậy cho mẹ!”

Thanh âm chát chúa, vô cùng lanh lảnh.

Không sai, Lăng Huyền Sương rất thích ngủ khỏa thân.

Xoa xoa cái mông bị đánh cho đỏ chót, Lăng Huyền Sương trở mình, kéo cái chăn che người mình lại, hơi mở mắt ra nhìn mẹ hắn, u oán nói: “Mẹ, thân thể của con không thể tùy tiện cho người ta nhìn.”

Lăng phu nhân nỗ lực để cho ánh mắt của bà nhìn vào rất chi là bình tĩnh, “Hiếm khi nhìn thấy con cũng biết xấu hổ.”

Lăng Huyền Sương tựa hồ cảm thấy mình nói chưa đủ chuẩn xác, lại bồi thêm một câu: “Không thể cho nữ nhân nhìn.”

“…” Lăng phu nhân tức giận muốn kéo lại chăn, “Mẹ nhìn đó, con do mẹ sinh ra, ở đâu mà mẹ không được nhìn?”

Lăng Huyền Sương gắt gao kéo lấy chăn, “Mẹ phải tự trọng, nam nữ thụ thụ bất thân!”

Lăng phu nhân sắp tức ngất vì hắn, “Mẹ thế nào mà lại sinh ra cái đồ không có chí tiến thủ như con, tiểu tử ngu ngốc nhà con hại mẹ ở trước mặt mẹ Huyền Uyên cùng Huyền Thư không nhấc đầu lên nổi, mẹ nhìn thấy con liền cảm thấy chướng mắt.”

Lăng Huyền Sương lùi vào góc giường, con ngươi chuyển động, “Mẹ, mẹ từng nghĩ tới chưa, có khi… Là do mẹ có vấn đề?”

Mặt của Lăng phu nhân lộ vẻ nguy hiểm, lại muốn động thủ.

Lăng Huyền Sương lớn tiếng xin tha, “Mẹ, chí hướng của con không phải cùng những người giang hồ kia giao thiệp và cũng không phải kiếm tiền, những đồ vật tục khí đó con không thích.”

Lăng phu nhân dừng lại thở hổn hển, hơi chút vui mừng, “Con còn có chí hướng? Chí hướng gì hả?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Huyền Sương nở nụ cười mê người, “Tìm một nam nhân xuất sắc, cùng hắn sống hết đời.”

“…” Lăng phu nhân đã không biết phải nói cái gì mới tốt, cầm thiệp mời trong tay vứt qua, “Con đi nhanh đi, con đi rồi mẹ sẽ bớt lo.”

Lăng Huyền Sương tiếp nhận thiệp mời đọc lướt qua, vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ đồng ý cho con ra ngoài tìm nam nhân?”

Lăng phu nhân tức giận đến cắn răng, “Tốt nhất con đừng bao giờ trở về!” Nói xong liền quay đầu rời đi.

Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Kỳ ngồi ở trên đầu tường tiểu viện Lăng Huyền Sương, nhịn cười tới mức muốn nội thương, nhìn Lăng phu nhân đi rồi, hai người mới cùng nhau nhảy vào trong viện, không chút hoang mang ngồi xuống chờ Lăng Huyền Sương đi ra.

Lăng Huyền Sương ăn mặc chỉnh tề rửa mặt xong xuôi, mới ra khỏi phòng thì bắt gặp Lăng Tiểu Vụ ôm một đống hành lý lớn chạy tới, thấy hắn thì nói: “Đại thiếu gia, có thể đi rồi.”

“Đi chỗ nào?” Lăng Huyền Sương ngẩn người, mới nhớ tới tấm thiệp mời kia, “Gấp vậy?”

Lăng Tiểu Vụ bất đắc dĩ, “Phu nhân vừa mới dặn dò thêm một lần, nói để Đại thiếu gia đi càng nhanh càng tốt.”

Nhìn Lăng Huyền Sương không hề thấy không vui, mà còn cười đến hạnh phúc, “Xem ra đối với chuyện con muốn đi tìm một nam nhân tốt, mẹ còn nóng ruột hơn so với con.”

Lăng Huyền Thư, Lăng Huyền Kỳ: “…”

Lăng Huyền Uyên đúng lúc từ bên ngoài đi vào, trên mặt kết liễu một tầng sương trước sau như một, “Sớm khởi hành một chút cũng được, Lưu chưởng môn đưa cho năm tấm thiệp mời, chúng ta cũng không nên thất lễ.”

Tầm mắt Lăng Huyền Sương lướt qua hắn, rơi vào trên người Lăng Huyền Dạ đi theo phía sau, “Mới từ thanh lâu trở về?”

Lăng Huyền Dạ vui vẻ nhìn lại hắn, đầy mặt tự hào.

Lăng Huyền Thư khẽ thở dài một cái, “Ta không đi được không?”

Bốn người khác cùng nhau nhìn hắn, chờ lý do.

“Tại sao trên thiệp mời không phải viết Ngự Kiếm sơn trang, mà nhất định phải ghi tên của ta hả?” Lăng Huyền Thư nói nhỏ, sau đó ngẩng đầu nói với các huynh đệ của y, “Ta thấy các ngươi hoàn toàn có thể đại biểu thay ta.”

Lăng Huyền Dạ nhún vai, “Hiển nhiên Lưu chưởng môn không cho là chúng ta có thể đại biểu thay đại ca cùng Huyền Như, không vì thế thì hai người bọn họ cũng sẽ không nhận được thiệp mời.”

“Không viết Ngự Kiếm sơn trang cùng tên cha, tất nhiên là không hy vọng chỉ có một mình Huyền Uyên đi.” Lăng Huyền Sương nói, “Trên giang hồ đều biết lễ nhược quán của Huyền Kỳ đã qua, chính là muốn nhân cơ hội này gặp gỡ ta với nó, chúng ta không nể mặt mũi là không đúng.”

Lăng Huyền Thư bĩu môi, “Chỉ sợ cho người ta mặt mũi liền mất luôn mặt mũi Ngự Kiếm sơn trang.”

“Tam ca…” Lăng Huyền Kỳ oan ức.

Lăng Huyền Sương đột nhiên nói: “Có phải do đệ sợ nhìn thấy y?”

Mí mắt Lăng Huyền Thư giật mạnh, chớp mắt thu lại gợn sóng trong con ngươi, nghiêm mặt nói: “Chẳng qua là đệ cảm thấy, năm người đều đi thì phải chuẩn bị năm phần quà cáp, thực sự quá lãng phí.”

“Huynh đừng có giống thần giữ của được không.” Lăng Huyền Dạ nhỏ giọng nói.

Lăng Huyền Sương thong dong mà nhìn Lăng Huyền Thư, “Chỉ vì nó phải gặp người vô cùng không muốn gặp, có hơi không vui mà thôi.”

Khóe miệng Lăng Huyền Kỳ không khống chế được giật một cái, giả ý quan tâm nói: “Tam ca, đừng quá để ý.”

“Có điều, đều đã qua lâu thế rồi.” Trong mắt Lăng Huyền Dạ đều là cười trên sự đau khổ của người khác.

Lăng Huyền Uyên đưa ra kết quả cuối cùng, “Cứ quyết định như thế.”

Lăng Huyền Thư cười khổ, “Quyết định thế nào?” Có điều quản sự chính vẫn do Lăng Huyền Uyên, hắn đã nói chắc chắn, thì đó chính là quyết định.

“Bởi vì đệ đang không vui đó sao?” Lăng Huyền Sương cười với hắn.

Lăng Huyền Thư nhìn hắn, “Cho nên lúc này các ngươi muốn theo ta ra ngoài giải sầu?”

Lăng Huyền Sương lắc đầu, vỗ vỗ vai y, “Đệ mà không vui, chúng ta sẽ rất vui.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio