Nhâm Viễn đương nhiên không giết được Lăng Huyền Dạ, còn xuất sư bất lợi bị Lăng Huyền Dạ đánh cho một trận.
Lăng Huyền Dạ phát tiết xong xuôi, lôi kéo Nhâm Viễn ngồi xuống trước cửa thư phòng, nói: “Môn chủ các ngươi sao mà khó lấy lòng, ngươi có tuyệt chiêu tương truyền gì không hử?”
“…” Nhâm Viễn xoa xương sườn phát đau, “Ta vừa bị ngươi đánh cho một trận, mà còn hi vọng ta sẽ nói cho ngươi biết hử?”
Lăng Huyền Dạ tốt ý nắm bả vai hắn, “Ai bảo ngươi muốn giết ta, nên ta mới phản kháng, là ngươi thì cũng vậy.”
“Ta không giết được ngươi, thì cũng bị môn chủ giết, ” Nhâm Viễn bỏ tay hắn ra, “Nói chung tất cả vì ngươi, nên ta sẽ không nói.”
Lăng Huyền Dạ dùng ánh mắt cưỡng bức, “Làm sao mới chịu nói!”
Nhâm Viễn quay đầu sang hướng khác, “Ngươi để ta giết ngươi thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lăng Huyền Dạ: “…”
Đồng Tử Kê chậm rãi từng bước đi qua, tách hai người ra chén vào giữa ngồi, “Nhâm Viễn, yên tâm, ta sẽ thay ngươi cầu xin biểu ca.”
“Đừng, ” Nhâm Viễn nói, “Ngươi cầu xin ta sẽ càng chết nhanh hơn.”
Đồng Tử Kê: “…”
Lăng Huyền Dạ nói: “Mộ môn chủ biết võ công của ngươi không bằng ta, hắn nói câu đó là đùa thôi, đừng có nghiêm túc như vậy.”
“Ngươi không biết rồi, ” Đồng Tử Kê nói, “Biểu ca chưa bao giờ nói đùa.”
“…” Lăng Huyền Dạ chống cằm, “Sao tính tình hắn lạnh lùng quái gở thế hả?”
Nói đến cái này, vẻ mặt Đồng Tử Kê âm u hẳn lên, “Cậu mợ mất sớm, biểu ca còn trẻ đã phải tiếp nhận gánh nặng, khi đó có rất nhiều trưởng lão không phục, ngầm tàn hại với huynh ấy không ít, biểu ca vẫn cứ dựa vào thiên phú hơn người cùng thủ đoạn cứng rắn chống đỡ. Huynh ấy bị thương rất nhiều, nhiều lần thậm chí suýt nữa mất mạng, cũng bởi vậy học được không phải nương tay với người, đã biến thành tính tình hôm nay. Cũng chính từ đó, nhân tài trong môn dần dần héo tàn, danh tiếng ở trên giang hồ cũng càng ngày càng thấp.”
“Nhưng Quy Tuyết Môn còn thua thanh danh của hắn.” Nhớ tới gương mặt chỉ cần gặp được một lần sẽ khiến người ta không bao giờ quên, Lăng Huyền Dạ nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nhâm Viễn nói: “Đừng có ở trước mặt môn chủ đề cập tướng mạo của y.”
“Lại chuyện gì vậy?” Lăng Huyền Dạ tích cực hỏi, liên quan tất cả về người đó, hắn đều muốn biết.
Nhâm Viễn há miệng, nhưng vẫn không nói ra.
Đồng Tử Kê thở dài, “Ngươi suy nghĩ lại những gì ta vừa nói, con đường biểu ca đi gặp khó khăn liên tục, sao mà không cần người ngoài trợ giúp? Không phải không ai đồng ý giúp huynh ấy, chỉ là… Người đó đưa ra điều kiện, hắn muốn biểu ca…”
Lăng Huyền Dạ buồn phiền khó chịu trong lòng, “Vậy sau đó thì sao?”
“Tất nhiên biểu ca không nghe, ” Đồng Tử Kê nói, “Không quá hai ngày, huynh ấy đã giết người đó.”
Lăng Huyền Dạ nhìn bầu trời u ám, “Hắn cũng là một người đáng thương.”
“Ta cũng thấy ta thật đáng thương, ” Đồng Tử Kê đưa tay xoa nhẹ mắt cá chân hai lần, “Nhìn trời kiểu này chắc tuyết sắp rơi, ngồi ở đây lâu cũng sẽ lạnh, chúng ta có nên chuyển sang nơi khác tán gẫu hay không?”
“Ngươi không nói ta đây cũng quên, đi thôi.” Lăng Huyền Dạ đứng lên, cũng tốt bụng mà nâng Đồng Tử Kê dậy, nói với Nhâm Viễn, “Tuy ngươi không thể giết ta, nhưng ngươi đã tận lực, Mộ môn chủ sẽ không trách ngươi, huynh đệ, đi thôi!”
Nhâm Viễn: “…”
Cách ngày, Mộ Phi Hàn đến tìm Lăng Huyền Uyên.
Lúc đó, Lăng Huyền Uyên đang ở trong phòng Lăng Huyền Thư cùng gã thương nghị chuyện Hỏa Phong, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng chỉ nghĩ là Yến Thanh Tiêu hoặc Bối Cẩn Du, không ngờ người tiến vào lại là Mộ Phi Hàn.
Không chờ Lăng Huyền Uyên đứng lên, Mộ Phi Hàn đã ngồi xuống ghế ở bên cửa sổ, nói: “Ta tới đây là muốn nói, ngày mai ta muốn lên đường tới Ẩm Huyết Giáo, sau khi ta đi Quy Tuyết Môn không tiện giữ khách, cũng mời các ngươi rời đi.”
“Ngươi muốn đi Ẩm Huyết Giáo?” Lăng Huyền Thư hơi kinh ngạc.
Mộ Phi Hàn nói: “Ta phải đòi lại Thiên Tàm Tuyết Y bằng được, nếu ta không tìm được hắn, sẽ ở Ẩm Huyết Giáo ôm cây đợi thỏ.”
“Nghe nói vị trí Ẩm Huyết Giáo hiểm phong, dễ thủ khó công, nếu muốn một đường thâm nhập đến vị trí giáo chủ Hỏa Vân đỉnh là càng khó càng thêm khó.” Lăng Huyền Uyên hỏi, “Nếu ngươi muốn dẫn đệ tử trong môn đi theo, là dự định hi sinh bao nhiêu tính mạng người?”
Mộ Phi Hàn nắm chặt tay.
Lúc đầu hắn tính mang Nhâm Viễn cùng một đội đệ tử đi cùng, mà nếu đúng như Lăng Huyền Uyên nói, đem những người này theo cũng chỉ bồi thêm tính mạng không đáng; hơn nữa tính tình Đồng Tử Kê tản mạn, giao tất cả Quy Tuyết Môn cho nó cũng không phải là chuyện để hắn yên tâm, chẳng bằng cũng để Nhâm Viễn ở lại hỗ trợ khó khăn giúp mình. Nghĩ tới đây, Mộ Phi Hàn quyết định chủ ý, “Ta đi một mình.”
“Mấy huynh đệ chúng ta từng bị Ẩm Huyết Giáo ám hại, đại ca ta từng trúng châm độc của bọn chúng, nếu không nhờ Thiệu nguyên chủ cứu giúp, chỉ sợ tính mạng đã không còn từ lâu.” Lăng Huyền Thư vỗ nhẹ hai lần bên vai phải, “Chúng ta nhất định phải tìm cho được Hỏa Phong tính sổ, vết thương của ta chỉ cần hai, ba ngày là không đáng ngại, không bằng đến lúc đó cùng nhau lên đường?”
Mộ Phi Hàn hơi trầm mặc rồi bỏ qua chuyện này, “Ta quen một người.”
Lăng Huyền Uyên nói: “Nội lực Mộ môn chủ thâm hậu kiếm tài cao siêu, điểm này tất nhiên không thể nghi ngờ, nhưng giờ Hỏa Phong đã có Thiên Tàm Tuyết Y hộ thể, muốn đả thương hắn nào sẽ dễ dàng?”
“Mà khinh công kẻ này cao siêu hiếm thấy trên đời, Mộ môn chủ nắm mấy phần sẽ bắt được hắn?” Lăng Huyền Thư cười lạnh, “Cơ hội chỉ có một lần, nếu mà bỏ qua hắn sẽ càng phòng bị hơn, hi vọng việc muốn thu hồi bảo y chỉ sợ sẽ càng thêm xa vời.”
Mộ Phi Hàn cau mày suy tư một lúc, mới rốt cuộc mở miệng, “Được thôi, nhưng mà đến lúc gặp được Hỏa Phong, ta sẽ lấy lợi ích của ta làm trọng, nếu vướng chuyện của các ngươi, đừng có trách ta.”
“Đây là tự nhiên.” Lăng Huyền Thư nói.
Mộ Phi Hàn gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cạnh cửa thì dừng bước, quay đầu lại, “Vì sao các ngươi cứ muốn đồng hành với ta, đối với các ngươi mà nói hình như không hay ho cho lắm?”
“Làm sao biết, ” Lăng Huyền Thư nói, “Mộ môn chủ là sức chiến đấu hiếm có, nếu có ngươi giúp đỡ, tất nhiên là sự bán công bội.”
( làm ít công to; làm chơi ăn thật)
Mộ Phi Hàn bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, mở cửa ra ngoài.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Phi Hàn đi xa, Lăng Huyền Uyên mới nói: “Đi ra đi.”
Lăng Huyền Dạ chui ra từ tủ quần áo, sửa lại y phục cùng tóc tai ngổn ngang, “Ngộp chết đệ rồi, đệ ở bên trong không dám thở mạnh một cái, sợ bị hắn phát hiện.”
“Chuyện đệ cầu chúng ta đã làm thỏa đáng, ” Lăng Huyền Thư cười nói, “Tiếp theo được hay không được, còn phải xem bản lĩnh của đệ bao nhiêu.”
( Các anh ơi…. Đi vào con đường không lối về rồi sao!!!)
Lăng Huyền Uyên vẫn vẻ nghiêm túc, “Nếu đã chọn người ta, thì nên thu tâm lại, đừng có lại tới nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không cẩn thận sẽ gặp quả đắng.”
“Yên tâm, đệ có chừng mực.” Lăng Huyền Dạ giật giật hai chân cùng cánh tay, “Các huynh… Không phản đối chứ?”
Lăng Huyền Thư nói: “Tuy tính cách hắn quá mức cao ngạo, nhưng phẩm hạnh cũng không phải không hợp, Lăng gia ngay cả Nhị tẩu đầu lĩnh thổ phỉ còn tiếp nhận được, vì sao không chịu nhận Mộ môn chủ?”
Lăng Huyền Uyên: “…”
Lăng Huyền Thư chỉ chỉ nước trên bàn, “Nói đến thì sao đệ biết Mộ môn chủ muốn tới đây, vội vàng cướp trước một bước chạy tới muốn chúng ta giúp?”
“Ta nghe Tử Kê với Nhâm Viễn nói.” Lăng Huyền Dạ lập tức rót nước đưa tới.
Lăng Huyền Uyên nói: “Đệ ở cùng bọn họ không sai tí nào.”
Lăng Huyền Dạ đắc ý nói: “Đây là một bước để đi tới thành công.”
“Hiện giờ có một chuyện đúng lúc để cho đệ đi làm, ” Lăng Huyền Thư uống hai ngụm nước, “Hắn sẽ không hoài nghi động cơ đệ tiếp cận hắn.”
Lăng Huyền Dạ khiêm tốn thỉnh giáo, “Cái gì?”
Lăng Huyền Thư nhét cốc nước vào trong tay hắn, “Đã vừa thành đồng minh, đệ đi xin hắn rút những đệ tử đang canh gác đám người Lưu Chưởng Môn đi, ta tin lần này hắn sẽ đáp ứng.”
Lăng Huyền Dạ bật ngón cái với hắn, nhiệt tình mười phần rời đi.
Bưỡi tối ngày kế, Lăng Huyền Dạ thế mà gục đầu ủ rũ.
Hai ngày này mọi người đều tụ tập ở trong phòng Lăng Huyền Thư dùng bữa, Lăng Huyền Sương nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Huyền Dạ, chịu không nổi muốn trào phúng thằng em vài câu.
“Sao hử, không phải từng nói Lăng Tứ thiếu luôn làm việc thuận buồm xuôi gió hay sao?” Lăng Huyền Sương cười trên sự đau khổ của người khác, “Lại còn có người mà đệ không bắt được?”
Lăng Huyền Dạ không mặn không nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Đệ thấy huynh còn không được, chớ đừng nói chi là hắn.”
Lăng Huyền Sương ngửa đầu, “Ta làm sao?”
“Không làm được.” Lăng Huyền Dạ nói.
Thiệu Dục Tân đăm chiêu, “Thì ra là vậy.”
“…” Lăng Huyền Sương ngoan ngoãn gắp rau cho hắn, “Ngươi đừng nghe tiểu tử chết tiệt đó nói bậy, ta mà làm còn tốt vô cùng ấy chứ.”
Thiệu Dục Tân lập lại: “Thì ra là vậy!” Còn nhấn mạnh hơn trước.
Lăng Huyền Sương: “…”
Lăng Huyền Thư hỏi Lăng Huyền Dạ nói: “Những người canh đám Lưu chưởng môn không phải đã rút lui rồi sao, sự tình thuận lợi như vậy, nhìn đệ sao vẫn không vui?”
“Cũng vì quá thuận lợi, ” Lăng Huyền Dạ đảo xới đồ ăn trong bát, “Đệ mới nói với hắn xong, hắn không nói hai lời thì đồng ý, sau đó thì đuổi đệ ra cửa.”
Lăng Huyền Kỳ cười ha ha lên, “Tứ ca là lần đầu tiên bị người đối xử như vậy đúng không?”
Lăng Huyền Dạ phờ phạc nói: “Quả nhiên Giang Nam mới là nơi thích hợp để ta sinh sống.”
Lăng Huyền Uyên nhìn sang, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
“…” Lăng Huyền Dạ lẩm bẩm, “Đệ nói chơi thôi.”
“Ta nghe Nhị ca các ngươi nói dự định tiếp theo rồi, ” Bối Cẩn Du nói, “Chuyện này nói thì nói vậy nhưng khó mà dễ dàng kết thúc, cho nên cơ hội của ngươi sẽ còn rất nhiều, không nên nản chí.”
Lăng Huyền Dạ nói: “Cơ hội tuy nhiều vẫn chưa đủ tốt, khổ nỗi ta đây không có cơ hội tuyệt hảo như Nhị tẩu lừa gạt Nhị ca vào tay như thế mà.”
Bối Cẩn Du: “…”
“Sau này nói không chừng Bối trại chủ sẽ hối hận, ” Yến Thanh Tiêu nói lời mang ẩn ý, “Người nào dính líu quan hệ với Lăng gia các ngươi, thông thường đều sẽ xui xẻo”
Lăng Huyền Sương khoát tay nói: “Em dâu Thanh Tiêu, lần sau nếu còn nói vậy, nhất định phải giải thích đặc biệt ở đây là Huyền Thư, không là sẽ liên lụy đến những người vô tội chúng ta.”
Lăng Huyền Thư: “…”
Chính là một tiếng “Em dâu” này đó, Yến Thanh Tiêu sẽ không xem hắn là người vô tội, “Họ Lăng cũng chẳng có ai tốt!”
“Hừm, ” Lăng Huyền Thư nói, “Trở về ta sẽ giúp ngươi chuyển cáo lời này cho cha ta.”
Yến Thanh Tiêu: “…”
...