Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tiếng cùm cụp cuối cùng qua đi, bốn phía lại yên tĩnh lại.
“Cơ quan?” Lăng Huyền Thư hỏi Hoắc Tư Quy, “Cái này ngươi biết không?”
Hoắc Tư Quy ngơ ngác mà lắc đầu.
“Với kinh nghiệm cùng trực giác nói cho ta biết, ” Lăng Huyền Kỳ cẩn thận từng li từng tí một mà đem trả quai ấm về, “Mau…”
Còn chưa nói hết một câu, mặt đất bất ngờ sụp xuống.
Lăng Huyền Uyên duỗi tay ôm lấy eo Bối Cẩn Du, nhảy vọt thẳng lên trên, treo người ở trên xà nhà, muốn theo đường cũ chạy ra. Nhưng đệ tử các phái theo đến đứng chắn đầy các cửa, nhao nhao lùi về sau loạn hết cả lên, làm hắn không có chỗ nào để đi.
“Làm sao bây giờ?” Thiệu Dục Tân ôm Lăng Huyền Sương, ở phía sau hắn hỏi.
Lăng Huyền Uyên cúi đầu xem hố sụp chưa tới chân những người khác, “Chờ người ngoài cửa tránh ra, chúng ta…”
“Phía dưới sắp đóng lại!” Lăng Huyền Sương chợt quát to một tiếng.
Mấy người cúi đầu nhìn, thấy trên vách tường nhà đang hạ xuống một tấm hoa văn giống hệt nền nhà ban nãy, đang từ từ tách khỏi vách tường, từ từ xê dịch tới.
“Huyền Thư, các ngươi đang làm gì, mau ra đây!” Lăng Huyền Uyên lớn tiếng hô.
Bối Cẩn Du đè lại cái tay Lăng Huyền Uyên đang ôm eo mình, “Huyền Uyên, các ngươi tí nữa chạy đi, đường kế tiếp phải cẩn thận một chút, không được tùy tiện động vào những thứ kia.”
Lăng Huyền Uyên càng dùng sức ôm lấy y, “Ngươi muốn làm gì?”
“Bọn họ bị cơ quan nhốt lại, ta đi trợ giúp bọn họ thoát ra.” Bối Cẩn Du nói xong, gỡ bỏ tay Lăng Huyền Uyên.
“Cẩn Du!” Lăng Huyền Uyên chụp phải khoảng không, không hề do dự nhảy xuống theo y.
Lăng Huyền Sương: “…”
Thiệu Dục Tân nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi nói thế nào?”
Lăng Huyền Sương khổ sở nói: “Ta không muốn ngươi thâm nhập hiểm cảnh, nhưng bọn đệ đệ…”
“Không muốn ra quyết định nhưng nếu muốn tiến vào cũng không vào được.” Thiệu Dục Tân nhắc nhở.
Lăng Huyền Sương nhìn mặt đất sắp khôi phục thành nguyên trạng, đem mặt vùi vào lồng ngực Thiệu Dục Tân, “Không biết, ngươi quyết định thay ta!”
(rungthanthoai.wordpress.com)
Thiệu Dục Tân lúc này buông tay, bảo vệ đầu hắn rồi cùng hắn cùng rơi xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Hai người chúng ta cũng không làm được cái gì, chẳng bằng đi cùng bọn họ, ít ra sẽ an tâm hơn.”
Mặt đất dần dần nghiêng thành dốc, Hạ Tĩnh Hiên trượt chân bị té lộn mèo một cái, làm cho Lăng Huyền Kỳ muốn kéo hắn cũng không thể thành công, đành phải đuổi theo trượt xuống theo hắn. Lăng Huyền Dạ lo lắng cho cậu em, cũng không chạy thoát một mình; gã không chạy, Mộ Phi Hàn cũng không trốn. Còn đang rơi tự do giờ đổi sang tư thế lướt xuống, Mộ Phi Hàn trong lúc lướt xuống kéo Lăng Huyền Dạ vào lồng ngực, phòng ngừa gã bị thương lần nữa. ( best công của êm
:)
Một bên khác, Dư Diệu vốn là một trong những người có khinh công tốt nhất, lại vì Phó Nam, hắn mất đi cơ hội nhảy thoát. Thấy Phó Nam bị rơi xuống, hắn theo bản năng đưa tay ra kéo, lại quên cánh tay mình vô lực, đau đớn làm cho hắn ngã xuống theo. Lăng Huyền Thư không thể bỏ lại Dư Diệu, Yến Thanh Tiêu không thể bỏ lại Phó Nam, hai người cũng không đi mà nhảy xuống.
Trượt được một nửa, phía dưới bỗng nhiên phân ra mấy con đường. Trong bóng tối khó mà nhìn rõ, phát hiện thì ra đã đến phụ cận, Lăng Huyền Thư muốn kéo đám người Lăng Huyền Dạ qua thì đã không kịp, đành cao giọng nói: “Cẩn thận tự chăm sóc tốt chính mình!”
Mặt đất dưới thân cuối cùng cũng coi như bằng phẳng.
Hạ Tĩnh Hiên xoa eo, rầm rì ngồi dưới đất, “Tới cùng là xảy ra chuyện gì…”
Lăng Huyền Kỳ ở trong bóng tối dựa vào âm thanh tìm được hắn, “Có té bị thương không?”
“Không có chuyện gì.” Hạ Tĩnh Hiên dựa vào sự giúp đỡ của hắn đứng lên, “Chúng ta đang ở đâu?”
Mộ Phi Hàn thổi hỏa chiết, soi tới bốn phía, thấy nơi này là một mật thất rất rộng rãi. Cũng may trong mật thất này trang trí duy nhất một cái ngọn đèn dầu, Mộ Phi Hàn đi tới thắp sáng đèn, lại trở về xem Lăng Huyền Dạ có bị thương hay không.
Lăng Huyền Dạ ôm cánh tay nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Lúc ở bên cạnh đệ muốn nói ‘Mau’ gì?”
Lăng Huyền Kỳ cười gượng nói: “Chạy mau.”
Lăng Huyền Dạ thở dài, “Mang đệ rời Ngự Kiếm sơn trang chính là sai lầm, mang đệ đi tới Ẩm Huyết Sơn chính là sai lầm trong sai lầm, mang đệ lên núi lại càng là đại sai lầm!”
Lăng Huyền Kỳ: “…”
Hoắc Tư Quy nói: “Chúng ta vẫn nên tìm đường ra trước được chứ?”
“Ta thấy sư huynh của ta nhảy ra được, ” Đào Tâm Duyệt nói, “Có thể huynh ấy ở ngoài sẽ…”
Trong lối đi bọn họ trượt xuống lại truyền tới tiếng vang.
Thiệu Dục Tân ôm Lăng Huyền Sương, trượt vào rất nhanh.
Đào Tâm Duyệt: “…”
Lăng Huyền Sương tựa ở trước ngực Thiệu Dục Tân, nghiêng đầu quét nhìn mọi người một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên mặt Đào Tâm Duyệt, “Tiểu sư muội, nhìn thấy chúng ta đến sao muội có vẻ mặt đó, không vui à?”
Đào Tâm Duyệt lườm một cái, “Ngươi nghĩ ta đang rất là vui đi.”
Lăng Huyền Sương: “…”
Lăng Huyền Thư thắp sáng đèn trong mật thất, thử hô hai tiếng Lăng Huyền Dạ Lăng Huyền Kỳ, ngoại trừ tiếng vọng của hắn thì không còn nghe thấy cái gì nữa, lúc này mới coi như thôi. Hắn cất cẩn thận hỏa chiết, nhìn Lăng Huyền Uyên cùng Bối Cẩn Du rơi xuống muộn một bước, “Hai vị có gì chỉ giáo?”
Bối Cẩn Du: “…”
Lăng Huyền Uyên nói: “Cẩn Du sợ các ngươi bị nhốt bên trong cơ quan không ra được, đặc biệt đến giúp đỡ.”
“Khả năng sẽ không ra được, ” Bối Cẩn Du quay đầu lại nhìn hắn, “Ngươi ở bên ngoài tốt xấu còn có thể nghĩ biện pháp, xuống đây làm cái gì?”
Lăng Huyền Uyên: “…”
“Tất nhiên là vì đại ca quan tâm ngươi, ” Lăng Huyền Thư ôm lấy Yến Thanh Tiêu, “Đổi lại là ta, cũng sẽ chọn không tách ra khỏi Thanh Tiêu.”
“Trước tiên phải tìm cách ra ngoài.” Yến Thanh Tiêu tránh hắn ra, “Còn ai ở bên ngoài, có giúp đỡ được việc hay không?”
“Lúc ta còn ở bên trên thì thấy Lưu Chưởng Môn cùng Hách bang chủ đều đi ở phía sau, giành chạy xuống trước;” Lăng Huyền Uyên nói, “Thiệu đại ca vốn ở bên cạnh, sau đó ta lại nghe thấy tiếng vang, chắc hắn cũng nhảy xuống.”
Lăng Huyền Thư nói: “Mấy người Lưu Chưởng Môn, nghĩ đến là biết không trông cậy nổi, xem ra chúng ta phải tự mình nghĩ cách.”
Phong Tích nằm sấp nhìn nơi vừa bị nơi từ trên xuống, tối om, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng có thể xác định được một điểm, hắn vuốt vách tường trơn nhẵn nói: “Đều đã được đánh nhẵn, không chỗ mượn sức, chúng ta muốn trở về từ đường cũ là không có khả năng.”
Bối Cẩn Du dọc theo vách tường tìm tòi, “Vậy thì chắc chắn sẽ có lối thoát khác, người xây dựng mật thất này rất muốn ra ngoài.”
Mấy người còn lại cũng tìm theo.
Phó Nam sờ soạng bức tường bên cạnh một lúc lâu rồi mà vẫn không tìm thấy cái gì, đang muốn đổi một chỗ khác, tay lại chạm phải cái gì ẩm ướt. Hắn đưa tay đến dưới ánh đèn nhìn, không khỏi ngẩn ra, “Máu…”
Mọi người đi qua nhìn.
Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Dư Diệu.
Dư Diệu đứng ở góc ngọn đèn không chiếu tới, tựa ở trên tường nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Ở đây chỉ có một mình ngươi bị thương.” Lăng Huyền Thư đi tới phía hắn.
Dư Diệu đứng thẳng, đem cánh tay phải giấu ra phía sau, “Ngươi muốn làm cái gì với ta?”
Lăng Huyền Thư: “…”
Phó Nam đi thẳng qua chỗ hắn, kéo cái tay bị hắn giấu ra.
Dưới ánh đèn lấp loé, sắc mặt Dư Diệu lại trắng thêm mấy phần.
“Vết thương bị rách, ” Phó Nam nhớ lại lúc mình bị rơi hắn giơ tay kéo, “Là vào lúc ấy…”
“Không phải lo lắng, ” Dư Diệu đưa tay đè ở trên vết thương, “Chảy có tí máu, cũng không chết người được.”
Phó Nam xé ống tay áo mình xuống, muốn băng bó giúp hắn lần nữa, “Đau không?”
“Không có cảm giác gì.” Dư Diệu nói.
Bối Cẩn Du xé xuống một mảnh vải từ vạt áo, nhét vào một chỗ dưới vách tường, sau đó đứng lên nói: “Ta lại thấy muốn ngươi có cảm giác, ngươi bị thương không nhẹ, đau cũng không phải chuyện đùa, vốn định đợi khi nào xuống núi mới cho ngươi dùng, mà giờ thì thấy nên dùng luôn.”
Lăng Huyền Thư vui vẻ nói: “Nhị tẩu còn mang theo trên người thuốc mỡ đó?”
Bối Cẩn Du gật đầu, lấy thuốc trong người ra giao cho Phó Nam, “Bôi lên vết thương cho hắn, để khô rồi mới băng bó.”
“Sẽ rất đau.” Lăng Huyền Thư nhắc nhở.
Dư Diệu không để ý lắm xì cười một tiếng, “Ta sẽ sợ đau? Hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, đại thương tiểu thương còn thiếu sao, nếu như ta sợ đau đã không… Ai u đây là thứ gì! Dừng dừng dừng ta muốn chết!”
Lăng Huyền Thư: “…”
Phó Nam: “…”
“Đó là cái gì?” Lăng Huyền Uyên chỉ vào chỗ lúc trước Bối Cẩn Du vừa nhét vải vào.
Bối Cẩn Du nói: “Là một lỗ tròn, ta đoán là lỗ để hun khói độc, bịt lại để ngừa vạn nhất.”
Yến Thanh Tiêu nhụt chí nói: “Còn muốn hun khói độc? Chúng ta không tìm được đường ra, nơi này lại không nước không lương thực, chỉ cần Hỏa Phong thả mặc kệ chúng ta, không tới mười ngày nửa tháng, chúng ta đều mất mạng hết.”
Lăng Huyền Thư vỗ ở trên tường mấy lần, lại gia tăng sức mạnh vỗ thêm mấy lần.
Yến Thanh Tiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Bằng một mình ta chưởng lực không đủ, ” Lăng Huyền Thư gọi Lăng Huyền Uyên, “Nhị ca, chúng ta hợp lực thử một lần?”
“Được.” Lăng Huyền Uyên để Bối Cẩn Du tránh ra, cùng Lăng Huyền Thư sóng vai đứng thẳng, “Ta đếm ba tiếng, cùng nhau xuất chưởng.”
Dứt ba tiếng, hai người cùng phát chưởng lực, đánh ở trên tường phát ra tiếng vang ầm ầm, đá vụn tung toé.
Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư xoay người lại, chia ra đem Bối Cẩn Du cùng Yến Thanh Tiêu bảo hộ ở trong lòng.
“Hai huynh đệ các ngươi thực sự hiểu rõ nhau.” Dư Diệu nói xong câu này, cũng nhịn không được nữa, tuột người xuống.
Phong Tích đỡ lấy hắn, để hắn ngồi xuống dựa vào vách tường, “Cố chống đỡ.”
Đôi môi Dư Diệu trắng bạch không còn tí máu, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, “Sợ là không chịu nổi nữa, A Tịch, chuyện ngươi cùng Giám Tâm, chắc ta… A… Chắc không giúp đỡ được gì nữa, ngươi phải nói hết những gì mình nghĩ ra, đừng tiếp tục trừng phạt thương tổn bản thân…”
Viền mắt Phong Tích có chút ửng hồng, “Ta biết, ta sẽ không.”
Phó Nam thu hồi thuốc, lau mồ hôi giúp hắn, trong mắt đầy lo lắng hổ thẹn sốt ruột đau lòng vò thành một đoàn, “Dư huynh, ngươi nhịn một chút, ngươi…”
Bối Cẩn Du chui ra từ lồng ngực Lăng Huyền Uyên, nhẹ nhàng quét qua Dư Diệu, “Máu đã ngừng chảy, đau tí cũng không đến nỗi chết được, ngươi đang diễn cái gì?”
Dư Diệu: “…”
Phong Tích cùng Phó Nam tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn.
Dư Diệu nhếch miệng cười gượng.
“…” Phong Tích nắm tay thành nắm. đấm, “Ta muốn đánh hắn làm sao bây giờ?”
Phó Nam đứng lên đi qua một bên, “Đánh đi.”
“…” Dư Diệu kêu rên, “Thật sự ta rất đau!”
...
chén đèn