Edit: Juri
Beta: Haf
Lan Tiểu Xuyên tin là thật, mở nút áo ra chui vào lồng ngực Thường Cửu: “Anh cắn đi.”
Thường Cửu dùng ngón tay vuốt ve vùng gáy hơi nổi lên một khối tuyến thể của cậu, lén lút khóa eo Lan Tiểu Xuyên lại, há mồm cắn.
“Ai nha!” Omega đau đến tỉnh táo thêm một chút, chân tay dùng sức giãy dụa lung tung.
“Tiểu Xuyên.” Thường Cửu cực lực dỗ cậu, “Lập tức sẽ hết đau.”
“Anh gạt tôi…” Lan Tiểu Xuyên bị tin tức tố Alpha kích thích đến cả người vô lực, dựa vào ngực Thường Cửu rơi mất vài giọt nước mắt.
“Không lừa em.” Thường Cửu cắn xong liếm sạch vết máu sau gáy Lan Tiểu Xuyên, đem người mặt đối mặt kéo vào lồng ngực mình ôm, “Đâu có đau đến vậy?”
“Đau đó.” Omega đem nước mắt cọ vào hõm cổ Alpha, “Chảy máu luôn rồi.”
Thường Cửu cảm thấy thanh âm mang theo giọng mũi của Lan Tiểu Xuyên như là đang làm nũng, nhất thời nhận ra không cưỡng bách cậu chính là một quyết định đúng đắn: “Làm gì có loại đánh dấu nào mà không chảy máu?”
“Vậy… Thành kết có phải còn đau hơn?” Lan Tiểu Xuyên vừa nói vừa run, “Tôi sợ đau.”
“Đau một lần là xong rồi.” Thường Cửu cách sườn xám xoa eo thon của Lan Tiểu Xuyên, có cảm giác hình như hắn động lòng rồi, liền trực tiếp bế cậu lên ngồi bên hông mình, “Chờ thời kỳ động dục của em đến rồi thành kết thì sẽ không đau như vậy.”
“Anh thật sự có thể đợi đến thời kỳ động dục của tôi?” Lan Tiểu Xuyên vẫn còn chút hoài nghi, mẹ ở diễn lâu của cậu luôn bảo tất cả các Alpha đều rất thô bạo, nhưng là Thường Cửu không giống thế, ôn nhu đến mức khiến Lan Tiểu Xuyên có cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Có thể.” Thường Cửu nói xong lập tức thấy hối hận, nhưng chỉ cần nhìn thấy ý cười dâng lên trong đôi mắt Lan Tiểu Xuyên liền đồng ý thỏa hiệp, “Em cũng đừng khiến tôi phải đợi quá lâu.”
Lan Tiểu Xuyên rốt cục cũng nở một nụ cười chân thành xuất phát từ nội tâm trước mặt Alpha, tiện đà nhào vào lồng ngực Thường Cửu sờ loạn: “Em có thể gọi anh là Cửu ca không?”
Thường Cửu bị một tiếng “Cửu ca” này của Lan Tiểu Xuyên làm cho thần hồn điên đảo, không nhịn được nhấc sườn xám của cậu lên, ngón tay thuận rãnh đùi chui vào miệng huyệt, ôn nhu xoa xoa một chút rồi cắm vào.
“Sao lại mò nữa a?” Lan Tiểu Xuyên kéo vạt áo sườn xám lên thẹn thùng cười.
“Lúc nãy mới sờ soạng mấy lần?” Thường Cửu hôn gò má cậu một cái.
Hai người nhất thời ngây ngẩn cả người.
Thường Cửu chậm rãi thân cận đôi môi của Lan Tiểu Xuyên, trước tiên thăm dò vuốt nhẹ, sau đó đầu lưỡi dễ như ăn cháo mà cạy mở hàm răng, quấn lấy cái lưỡi mềm mại tinh tế kia mút vào.
Nụ hôn đầu tiên của bọn họ ôn nhu nhiều hơn dục vọng, Lan Tiểu Xuyên bị hôn đến đôi mắt sáng lấp lánh, ôm eo Thường Cửu ngọt ngào cười: “Cửu ca, anh thật tốt.”
Thường Cửu cũng không biết sau khi mình gặp Lan Tiểu Xuyên sẽ dễ mềm lòng như vậy, liền thuận lời của cậu tiếp tục nói: “Thích em, đương nhiên phải tốt với em.”
“Cửu ca, em là Omega đầu tiên của anh sao?” Lan Tiểu Xuyên hồn nhiên hỏi, dù sao một Alpha có thể đánh dấu rất nhiều Omega, người như Thường Cửu, bên cạnh chỉ có một Omega mới là kỳ quái.
Nhưng Thường Cửu chính là loại người kỳ quái như vậy.
“Trước đây chuyện trong nhà không thuộc quyền quản lý của tôi, cha ép tôi quen một Omega, bất quá mấy năm trước nàng sinh bệnh rồi chết.” Thời điểm Thường Cửu nói lời này tự dưng có chút chột dạ.
Lan Tiểu Xuyên nghiêm túc nghe: “Hai người… Đều là thân bất do kỷ?”
(Thân bất do kỷ (身不由己): Không muốn nhưng vẫn phải làm)
“Ở nhà không chen mồm vào được chính là thân bất do kỷ, ” Thường Cửu véo mũi Lan Tiểu Xuyên, “Bây giờ thì tốt rồi, tôi đây không phải là đã gặp em?”
“Làm gì vậy…” Lan Tiểu Xuyên vểnh mông nhẹ thở, “Còn muốn đem em về nhà?” Lời nói này của cậu thực chất chỉ là đùa thôi, giọng nói nhẹ bẫng, vì Lan Tiểu Xuyên luôn cảm thấy tự ti với thân phận của chính mình, nên những hy vọng xa vời cậu đều không có.
Nhưng Thường Cửu lại đáp một cách thản nhiên: “Làm sao nỡ để em lại nơi này?”
“Cửu ca?” Lan Tiểu Xuyên sợ hết hồn, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên.
“Không muốn?” Thường Cửu nhíu mày dùng sức đâm vào, đỡ lấy vòng eo mềm nhũn của cậu.
“Em sao có thể…” Lan Tiểu Xuyên gấp gáp nói, ngón tay Thường Cửu cũng theo đó đâm càng lúc càng nhanh, cậu gập ghềnh trắc trở cố gắng nói một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua, víu lấy quần áo Alpha, “Bắn… Bắn trên người anh.”
“Không có chuyện gì.” Thường Cửu đau lòng nhìn bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của cậu, xé áo sơ mi đã bị cậu làm bẩn xuống, “Lần sau bắn trên người tôi.”
Lan Tiểu Xuyên đỏ mặt, như một con tôm nhỏ bị nướng chín chậm rãi co rúc trong ngực Thường Cửu: “Xấu hổ… xấu hổ chết đi được…”
Nhưng là một hành động nhỏ kia của Thường Cửu lại khiến Lan Tiểu Xuyên nảy lên một tia hy vọng xa vời, mà tia hy vọng ấy lại trở thành một hạt giống chôn sâu trong lòng cậu, theo từng ngày bọn họ gặp gỡ nhau mà từ từ mọc rễ nảy mầm, lại nhanh chóng mọc ra lá xanh quả ngọt, cũng từ đó mà tình cờ mở ra sự tự ti vốn có trong đáy lòng Lan Tiểu Xuyên.
Đây cũng là lần đầu tiên Lan Tiểu Xuyên thử cáu kỉnh với Thường Cửu, trong lúc vô tình dẫn tới Thường Cửu càng ngày càng đối tốt với cậu hơn, nếu như không xảy ra sự việc bắt cóc, Lan Tiểu Xuyên cảm thấy rằng chính mình có thể cả đời sống trong ảo giác đẹp đẽ kia.
“Tiểu Xuyên, còn khó chịu sao?” Thường Cửu xốc bộ đồ bệnh nhân của Lan Tiểu Xuyên lên, sờ bắp đùi trơn trượt của cậu, “Tác dụng của thuốc không còn nhiều, em muốn thì nói với tôi.”
Ánh mắt Lan Tiểu Xuyên cuối cùng cũng dời mắt khỏi tấm hình, đổi lại dừng trên khuôn mặt Thường Cửu: “Cửu ca, còn đâm nữa ngày mai em sẽ không dậy nổi.”
“Không dậy nổi thì nằm, tôi nằm cùng em.” Thường Cửu nhè nhẹ ấn lên miệng huyệt sưng tấy của cậu, “Chỉ sợ em đau.”
Lan Tiểu Xuyên thờ ơ cười cười: “Làm sao không đau được?”
Thường Cửu nghe vậy hơi sửng sốt: “Tôi làm em đau sao?”
“Không…” Mũi Lan Tiểu Xuyên chua xót, “Cửu ca tốt nhất.”
“Dọa tôi rồi.” Thường Cửu ôm cậu cười khẽ, “Ngày đó thành kết tôi nhịn không được, nghĩ lại vẫn sợ em tức giận.”
“Cửu ca, ” Lan Tiểu Xuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, vươn mình ngồi ở bên hông Thường Cửu vội vàng hỏi, “Chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau sao? Anh đừng gạt em… Em sợ.”
“Chúng ta bây giờ không phải đang rất tốt sao?” Thường Cửu nhẹ nhàng hôn cằm cậu than thở, “Đừng nghĩ lung tung.”
Lan Tiểu Xuyên kinh ngạc ngồi trên người Thường Cửu, một lát sau chìa tay tới trước mặt hắn: “Cửu ca, tay đau.”
“Vết thương nứt ra rồi?” Thường Cửu ôm cậu ngồi ở bên giường, cau mày đem vải băng từng chút từng chút cởi ra, “Bác sĩ bảo tôi buổi tối phải bôi thuốc lại, em nhẫn nhịn chút, tôi giúp em thay băng.”
Lan Tiểu Xuyên cắn môi đáp lại, ngón tay hơi phát run, trên vải băng vừa mở còn dính vài vết máu chưa khô.
“Chờ thời kỳ động dục của em qua, tôi sẽ lấy lại công bằng cho từng vết thương trên cơ thể em.” Thường Cửu tàn nhẫn nói, Lan Tiểu Xuyên sợ đến run lẩy bẩy, “Sớm nên khiến cho bọn họ hiểu được chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Lan Tiểu Xuyên nghe được mà hãi hùng, không nhịn được rụt tay về, Thường Cửu quýnh lên, thuốc nước nhỡ tay đổ quá mức, khiến cậu đau đến rơi nước mắt rơi đầy mặt.
“Làm em sợ?” Thường Cửu quay người lại đem Lan Tiểu Xuyên ôm vào lòng hôn hôn.
“Không…” Lan Tiểu Xuyên nằm nhoài trên bả vai Alpha nhấc cánh tay lên, “Em chỉ là cảm thấy mình quá vô dụng, toàn mang lại phiền phức cho Cửu ca.”