Edit: Juri
Beta: Haf
“Chị dâu.” Thường Hành ngượng ngùng gãi đầu, “Không phải mọi chuyện đã sớm được giải quyết rồi sao? Em muốn làm lễ cưới sớm một chút.”
Thường Cửu qua loa cầm lấy thiệp mời của y: “Thân thể chị dâu em…”
“Đi thôi.” Lan Tiểu Xuyên lại nhỏ giọng đánh gãy lời nói của Thường Cửu, “Cửu ca bồi em, em chỉ muốn đi thôi.”
Thường Cửu do dự thở dài: “Nếu thân thể cảm thấy không thoải mái, chúng ta phải lập tức trở về.”
Lan Tiểu Xuyên vội vàng gật đầu, chờ Thường Hành đi khỏi liền nhào qua hôn Thường Cửu, một bên hôn một bên cầm tay hắn ấn vào ngực mình.
“Con vẫn còn chưa sinh ra đấy, làm sao lại gấp như trướng sữa vậy?” Thường Cửu mở nút áo Lan Tiểu Xuyên ra, nhẹ giọng than thở, khiến Omega xấu hổ quay mặt không nói lời nào, mãi đến tận khi núm vú của cậu bị nắn bóp mới nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Thường Cửu dùng sức xoa, bàn tay khác lướt xuống bên hông Lan Tiểu Xuyên vuốt ve làn da mịn màng của cậu, sau đó vùi đầu tỉ mỉ ngửi: “Tiểu Xuyên, tôi thật sự rất nhớ em.”
Lan Tiểu Xuyên ôm cổ Thường Cửu liều mạng gật đầu, nói năng lộn xộn: “Em… Em cũng… cũng nhớ anh.” Nói xong không ngừng ưỡn ngực chui vào lòng Alpha, “Em cho anh liếm, Cửu ca em cho anh liếm đó.”
Thường Cửu cúi người ngậm lấy đầu nhũ thịt mềm mại của Lan Tiểu Xuyên mà mút vào, đầu lưỡi không ngừng đùa bỡn hạt nhũ, liếm đến nỗi khiến Lan Tiểu Xuyên cả người phát run, hai chân căng cứng, chim nhỏ bắn vài giọt tinh dịch mới chịu bỏ qua.
“Có đang ẩm ướt không?” Thường Cửu vừa hỏi vừa đưa tay sờ bắp đùi Lan Tiểu Xuyên.
Omega thở hồng hộc gật đầu: “Ướt, Cửu ca liếm em tới ướt luôn rồi.”
“Chờ bụng em lớn thêm chút nữa.” Thường Cửu cắn răng rút bàn tay dính đầy dịch thể ra, ôm Lan Tiểu Xuyên trở về phòng ngủ.
Lan Tiểu Xuyên nằm trên giường mấy phút, dần dần lấy lại tinh thần, ôm cánh tay Thường Cửu nghĩ bậy nghĩ bạ, cuối cùng bỗng nhiên ngồi dậy: “Cửu ca, lễ cưới của Thường Hành sẽ diễn ra vào ngày kia hả?”
“Ba ngày sau.” Thường Cửu dựa vào đầu giường đưa thiệp mời cho Lan Tiểu Xuyên nhìn.
“Ba ngày sau…” Lan Tiểu Xuyên mắt đăm đăm nhìn thiệp mời, dáng vẻ trông rất ao ước, “Em cũng muốn…” Lời còn lại cậu nói nhỏ như muỗi kêu, cũng chỉ có một mình Thường Cửu có thể nghe rõ.
Alpha buồn cười kéo người đến giữa hai chân mình: “Muốn cùng tôi kết hôn rồi?”
Lan Tiểu Xuyên bấm đầu ngón tay không trả lời.
“Lời cầu hôn này của tôi có phải vẫn chưa chính thức hay không?” Thường Cửu thở dài, làm bộ muốn đứng dậy quỳ xuống.
Lan Tiểu Xuyên lại nhào vào lồng ngực Thường Cửu, cái gì cũng không chịu nói, cũng chẳng chịu buông tay, sau đó lại òa lên khóc ướt cổ áo của Alpha.
“Tiểu Xuyên?” Thường Cửu bất đắc dĩ xoa xoa gáy cậu.
“Em muốn… Em muốn đăng báo.” Lan Tiểu Xuyên trầm giọng hờn dỗi mà nói thầm.
“Được, ngày mai sẽ đăng báo.” Thường Cửu không nhịn được cười nói, “Còn muốn gì nữa không?”
“Muốn đăng một bức ảnh.” Lan Tiểu Xuyên càng nói thanh âm càng nhỏ.
“Chọn tấm em thích nhất rồi đăng lên.” Thường Cửu vui vẻ đáp ứng.
Lan Tiểu Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn ngậm vành tai Alpha vào, như khẩn cầu mà hỏi: “Em có thể muốn cùng Cửu ca sống cả đời này hay không?”
“Không thể.” Thường Cửu bỗng nhiên giả vờ nghiêm túc cự tuyệt.
Lan Tiểu Xuyên nháy mắt bị doạ cho bối rối, nơm nớp lo sợ muốn bò xuống dưới giường.
Thường Cửu vội vã kéo người trở về ôm vào lòng, lại gần hôn tuyến thể sau gáy cậu: “Yêu cầu này tôi đã sớm đáp ứng em rồi, đổi cái khác.”
Lan Tiểu Xuyên lúc này mới ý thức được Thường Cửu đang đùa cậu, tức giận đến nỗi vừa khóc vừa cười, cuối cùng chui vào trong chăn bụm mặt sống chết không chịu nói nữa.
“Không biết xấu hổ!” Đôi chân tinh tế của Omega đá eo Thường Cửu, “Cửu ca là đồ không biết xấu hổ.”
“Mấy chuyện xấu hổ chúng ta cũng đã làm hết rồi, mấy việc nhỏ nhặt này em còn sợ gì cơ chứ?” Thường Cửu nắm mắt cá chân Lan Tiểu Xuyên kéo người trở về lồng ngực dỗ, “Em định sinh con ra xong mới tổ chức hay tổ chức luôn bây giờ.”
Lan Tiểu Xuyên đưa tay sờ bụng mình, đung đưa hai chân tính toán: “Thường Hành sắp kết hôn rồi, chúng ta chờ thêm chút nữa đi.”
“Vậy ngày mai đi đăng ký trước.” Thường Cửu thuận theo cậu gật đầu, “Kết hôn phải lu bu nhiều chuyện lắm, khiến em mệt mỏi sẽ không tốt đâu.”
Lan Tiểu Xuyên tò mò ngẩng đầu: “Sẽ mệt lắm ạ?”
Thường Cửu buồn cười xoa đầu cậu: “Chờ lúc Thường Hành kết hôn, em nhìn một phát thì biết.”
Lan Tiểu Xuyên nghe vậy lập tức hưng phấn tới nỗi hai mắt sáng lấp lánh, ngồi trong lồng ngực Thường Cửu mân mê tấm thiệp cưới, lật qua lật lại rất nhiều lần không nỡ buông tay, khiến Alpha nhìn thấy lại đau lòng.
“Thích tôi đến vậy mà vẫn cứng đầu chạy trốn, Tiểu Xuyên em thật ác độc.” Thường Cửu ôm cậu nhẹ giọng than thở.
“Cũng bởi vì yêu nên mới phải chạy.” Lan Tiểu Xuyên cầm thiệp cưới vuốt góc viền nhô lên, lại trịnh trọng đặt nó ở đầu giường, “Em cho rằng nếu không còn em, cuộc sống của Cửu ca sẽ càng tốt hơn.”
“Không tốt, một chút cũng không.” Thường Cửu vừa nói vừa hôn bả vai quấn băng của Lan Tiểu Xuyên.
“Hiện tại đã biết, vẫn chưa được tính là chậm trễ chứ.” Lan Tiểu Xuyên vỗ ngực nói thầm, “Cửu ca anh là của em.”
Thường Cửu không hề hé răng, nhưng lại động lòng khi nghe Lan Tiểu Xuyên rúc trong lồng ngực mình thì thầm nhỏ giọng, sau đó nhịn không được dán môi lên hôn cậu, một bên hôn một bên đặt người xuống dưới thân, quấn quýt đến tận khi Lan Tiểu Xuyên chủ động mở hai chân ra mới ngừng lại.
“Tiểu Xuyên, chúng ta bây giờ đi đăng ký luôn được không?” Thường Cửu đứng dậy lộn xộn mặc quần áo vào, không nói hai lời liền ôm Lan Tiểu Xuyên chạy.
Lan Tiểu Xuyên mơ mơ màng màng thật lâu mới phản ứng được, bưng bụng dưới xấu hổ duỗi chân: “Thay quần áo, để em thay bộ quần áo đã!”
Thường Cửu làm bộ không nghe thấy, dùng áo khoác của mình bao lấy Lan Tiểu Xuyên, đem người nhét vào toa xe lái đi.
“Cửu ca, anh gấp cái gì?” Lan Tiểu Xuyên nằm nhoài trên ghế dựa nắm cánh tay Alpha, chỉnh lại quần áo vội vội vàng vàng nhìn ra ngoài cửa xe.
“Tôi phải sớm nên kết hôn cùng em.” Thường Cửu nghiêng đầu lườm cậu một cái, “Tôi làm sao không nóng nảy được? Nhỡ em lại chạy mất thì sao.”
“Em đã bảo là không chạy rồi mà.” Lan Tiểu Xuyên tức giận ngồi trên ghế dậm chân.
Thường Cửu không tin tưởng mà hừ nhẹ, tới nơi liền bế Omega lên liều mạng chạy vọt vào. Lúc này sắc trời đã tối, nhân viên chỗ đăng ký kết hôn đang buồn ngủ nâng cằm, bị tiếng bước chân của Thường Cửu dọa cho suýt chút nữa từ chỗ ngồi ngã xuống.
“Bọn tôi muốn đăng ký.” Thường Cửu ôm lấy eo Lan Tiểu Xuyên, bất luận Omega có giãy giụa như thế nào cũng không buông tay, “Nhanh lên!”
Lan Tiểu Xuyên náo loạn một lát, bỗng nhiên không nhịn được cười rộ lên: “Cửu ca, anh trông giống như ăn cướp ấy.”