Sau khi Trịnh Lan rời đi, một đêm không trở về tẩm điện.
Nửa đêm nửa hôm, Trạm Vương điện hạ không yên ổn nằm trong tẩm điện, lại đi thẳng một mạch ra ngoài. Nha hoàn Bách Linh nghĩ hai vị chủ tử lại cãi nhau, bèn giả vở không thấy, lẳng lặng hầu hạ Tiểu Viện tắm rửa.
Tiểu Viện mặc áo ngủ màu trắng, suối tóc đen óng rũ xuống tận eo, dưới ánh trăng đen huyền như gấm.
Nàng nằm xuống giường nhưng mãi trằn trọc không ngủ được.
Nàng lấy hết dũng khí mới dám thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng với Trịnh Lan, nhưng không ngờ, chàng lại thoải mái đáp ứng. Nhưng bóng dáng phẫn nộ lại có vài phần bi ai lúc rời đi, cứ dằn vặt trong tim nàng, chẳng thể nguôi ngoai.
Từ khi hai người quen biết, chàng vẫn luôn giữ thái độ cao ngạo, khinh cuồng, mỗi lời nói ra đều mang vẻ châm chọc, khiêu khích, khiến người ta khó có thể nắm bắt tâm tư. Nhưng khí thế ngạo mạn, bễ nghễ ấy đồng thời cũng tạo cho kẻ đối diện cảm giác chàng vô cùng mạnh mẽ, cường đại, chẳng để bất kỳ thứ gì vào trong mắt.
Trước đây vì chàng quá mạnh mẽ, nàng cảm thấy dù bất cứ khi nào rời đi cũng không cảm thấy chàng bị thua thiệt điều gì.
Nhưng hiện tại hình như có điều gì đó đã đổi khác. Tiểu Viện nhắm mắt lại, ép buộc bản thân mình chìm vào giấc ngủ, dừng lại những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng.
Nhưng không những không thể vào giấc, mà cơ thể còn càng ngày càng nóng lên.
Không biết có phải tối nay không có ai thi châm không, mà từ trong cơ thể cuộn trào lên một dòng nước nóng.
Cuối cùng Tiểu Viện vẫn quyết định ngồi dậy, châm nến, ngồi xuống trước bàn trang điểm, tuỳ ý chỉnh lại trang dung, khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng ra bên ngoài, sai Bách Linh lấy đèn, xách váy bước nhanh về phía thư phòng.
Trịnh Lan không có ở Phàn Cầm viện.
Trên thực tế, chàng không có mặt trong phủ thượng, chẳng biết đã đi nơi nào.
Hải Thăng đứng gác đêm trước cửa thư phòng, thấy đêm đã khuya Vương phi còn tìm đến, buồn bực nói: “Điện hạ không có trong thư phòng, không phải buổi tối hai người còn đến Vân Vương Nguyệt Ảnh dùng bữa sao?”
Bách Linh ném cho Hải Thăng ánh mắt ra hiệu, Hải Thăng nhìn sắc mặt không thoải mái của chủ nhân, lòng thầm suy đoán tình hình.
Không tìm được Trịnh Lan, lòng Tiểu Viện không khỏi cảm thấy trống rỗng, nhưng nàng không định trở về.
“Trong thư phòng của điện hạ có sách liên quan đến độc dược không?” Tiểu Viện hỏi Hải Thăng.
Hải Thăng đốt đèn, dẫn Tiểu Viện đi vào trong thư phòng chồng tầng tầng lớp lớp giá sách bằng đồng.
Sách được sắp xếp chỉnh tề, chia thành từng loại rõ ràng, từ nông học đến lịch sử, thậm chí còn có cả thư tịch của Tây Man và Đông Nhung. Nhìn số lượng sách khổng lồ, đa dạng về chủng loại này Tiểu Viện mới mường tượng được sự yên bác, đọc rộng, hiểu nhiều của Trịnh Lan.
Cuối cùng đã tới khu vực sách về độc dược, y học, Tiểu Viện và Bách Linh chong đèn pha lê, đứng lên trên ghế, tìm sách.
Mất một hồi lâu, rốt cuộc hai chủ tớ cũng tìm thấy dòng “Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán” bên trong cuốn “Tuyển tập Đại Trịnh kỳ độc”.
“Phân loại: Kịch độc. Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán, Thời hạn phát độc: ngày kể từ ngày trúng độc. Nếu như trong ngày xảy ra việc ân ái, độc sẽ được chuyển dời sang cơ thể người kia, người trúng độc tự khắc sẽ được giải độc. Người thừa kế độc dược thất khiếu chảy máu cho đến chết. Chỉ người luyện thành Phù Diêu Thần Công hoặc sở hữu nội lực thâm hậu, vận công đè ép độc dược, mới có thể trì hoãn thời gian độc phát tác.”
Người luyện thành Phù Diêu Thần công, hoặc là người có nội lực thâm hậu…
Tiểu Viện cẩn trọng suy nghĩ từ ngữ trong sách, hỏi Hải Thăng: “Điện hạ võ nghệ cao cường, nội lực thâm hậu, đúng không?”
Hải Thăng chưa từng thấy Trạm Vương điện hạ sử dụng võ công bao giờ, nhưng nhiều năm hầu hạ bên cạnh cũng có nghe phong thanh, bèn đáp: “Cái này… Tiểu nhân cũng không rõ. Có điều trong kinh có người nói, điện hạ thuở nhỏ đã tập luyện võ công, lại được danh sư chỉ điểm, xác thực võ nghệ siêu quần, còn về nội lực… tiểu nhân không hiểu lắm… cho nên…”
“Ừ.” Tiểu viện gập cuốn “Tuyển tập Đại Trịnh kỳ độc” lại, đưa cho Bách Linh mang về tẩm điện.
Trước đây Trịnh Lan từng nói với nàng, độc này chỉ cần viên phòng là có thể giải, nàng còn tưởng chàng nói hươu nói vượn trêu chọc mình, không ngờ thực sự có cách giải độc kỳ quái như vậy.
Chắc chắn kẻ hạ độc biết rõ Trịnh Lan nội lực thâm sâu, bình thường chàng lại hành sự cẩn trọng đa nghi, không tìm được cơ hội hạ độc, vì thế mới thông qua nữ sắc bỏ độc chàng. Đúng là kẻ nội tâm độc ác, hèn hạ, vừa có thể giết nàng diệt khẩu, giúp bọn chúng giữ bí mật chuyện khi quân, vừa có thể tiêu diệt Trạm Vương. Quả là một mũi tên trúng hai con chim.
Nếu như kẻ hạ độc là Tiền Trọng Mưu vậy lão ta đang mưu tính điều gì? Đào nương tử chỉ cần một chén canh có độc, hoặc một cây độc châm cũng dễ dàng biến nàng thành cái xác mãi mãi không thể tiết lộ bí mật của lão được nữa.
Tiểu Viện vô tình nghĩ đến Thái tử. Trịnh Lan trước nay yêu lối sống nhàn vân dã hạc, không mê quyền lực, vô tâm với chính trị, trong triều ắt không có kẻ nổi dã tâm hãm hại chàng. Vì vậy chỉ còn khả năng duy nhất là chàng trở thành mục tiêu của cuộc chiến tranh giành hoàng vị. Dù sao đến cả một tiểu cô nương như Tiểu Viện cũng nhìn ra được, trong tất cả hoàng tử của mình, người Hằng Xương Đế thưởng thức nhất là Trịnh Lan.
Cả đêm thao thức, trời đã tờ mờ sáng. Bách Linh ngáp một cái, Tiểu Viện thu dọn cẩn thận tài liệu mình đã đọc, sau đó kéo Bách Linh trở về tẩm điện nghỉ ngơi.
—-----
Một đêm này, Trịnh Lan sau khi rời khỏi vương phủ bèn tới tìm Tần Chí Thành.
Trong viện tử, Tần Chí Thành ngồi uống rượu giải sầu, không phải uống kiểu thưởng thức, nhâm nhi mà từng bát từng bát lớn nuốt xuống. Tử Vân ở bên cạnh hầu hạ, chăm sóc hắn, thấy Trịnh Lan bước tới, thì dịu dàng, đoan trang hành lễ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tử Vân chàng hơi bất ngờ. Nàng ta không còn khoác trên mình trang dung diễm lệ, hay xiêm y lộng lẫy dành cho hoa khôi như ở Hậu Sơn Trà Tự nữa.
Trong một thoáng chàng suýt nữa không nhận ra Tử Vân.
Cũng đúng, sau khi Tần Chí Thành chuộc thân cho nàng ta, Tử Vân chính là thị thiếp của Tần phủ, từ biệt chốn phong nguyệt hồng trần, đương nhiên cách ăn mặc, trang điểm cũng sẽ khác đi.
Từ khi vào phủ tướng quân Tử Vân rửa sạch duyên hoa, thường ngày trang điểm mộc mạc, tóc cũng chỉ tuỳ ý vấn lên, nhìn không khác gì một thị thiếp nhà quan gia bình thường. Nhưng nàng ta vẫn cực kỳ am hiểu cách phối hợp phục sức và xiêm ý. Nàng mặc một bộ thường phục màu xanh ngọc, đồng màu với giày, chỉ đeo duy nhất một chiếc vòng vàng đơn giản trên cổ, trang sức lóng lánh kết hợp cùng thường phục màu xanh ngọc vừa tôn lên nét thanh lịch, đoan trang lại không mất đi vẻ quý phái.
“Ồ. Khách quý đã lâu không gặp.” Tần Chí Thành đặt chén rượu xuống, kéo Trịnh Lan ngồi xuống bên cạnh. Trịnh Lan nhìn được ra người huynh đệ này của mình đang mượn rượu giải sầu, thầm nghĩ vừa hay, hai người họ cùng có chuyện trăn trở, cũng coi như có nạn cùng chịu.
“Tử Lưu, sao huynh cũng có vẻ buồn phiền thế? Bị trái ớt nhỏ đuổi ra khỏi nhà sao?” Tần Chí Thành đã chếch choáng say.
Trịnh Lan nhìn Tử Vân đang đứng một bên, Tần Chí Thành sực nhớ ra, chuyện của Tiểu Viện là bí mật, lập tức lau khoé miệng, dịu dàng phân phó Tử Vân: “Vân Nhi, muội đi nghỉ đi, hai huynh đệ chúng ta có vài lời muốn nói riêng.”
Tử Vân cung kính hành lễ, ngoan ngoãn lui ra.
Trịnh Lan bưng bình rượu, tự rót cho mình, đồng thời buông lời trêu chọc: “Bản vương tới là muốn chúc mừng Tần tiểu Tướng quân sắp hưởng trọn phúc thọ tề thiên. Hoa khôi đệ nhất kinh thành cũng bị ngươi cướp về phủ, giờ kim chi ngọc diệp cũng từ trên trời giáng xuống Tần phủ.”
Tần Chí Thành bật cười: “Thôi đi, đừng làm ta buồn cười. Tử Lưu, ta vẫn luôn xem An Thái như thân muội muội. Nếu nói về tình huynh muội, so với huynh ta thậm chí còn giống ca ca của muội ấy hơn.”
Nhất thời Trịnh Lan không biết Tần Chí Thành và An Thái ai mới là người đáng thương hơn. Chiếu chỉ tứ hôn đã được ban bố xuống buổi trưa hôm qua. Hoàng hậu giật dây Hằng Xương Đế sắp xếp hôn sự vào bảy ngày sau, vừa vặn trước khi Tần Chí Thành trở về biên giới một ngày.
Vì hậu vị và quyền thế, Hoàng Hậu đúng là vội vàng không nhịn được nữa.
“Ta mặc kệ, ta chỉ muốn dẫn Tử Vân tới biên quan.”
Tần Chí Thành buồn bực rót đầy một ly rượu.
“Từ khi nào ngươi lại có tình có nghĩa thế? Trước kia không phải không thích “Loại người từ chốn kia” sao?” Trịnh Lan đoạt chén rượu trong tay hắn, mặc dù tửu lượng của Tần Chí Thành cực tốt, nhưng khắp xung quanh vò rượu đã chất đầy thành đống quả thực không nên uống thêm nữa.
“Mới đầu, ta đúng là thấy sắc nổi lòng tham. Nhưng mà… nhưng mà Tử Lưu, Vân Nhi là một cô nương tốt. Đừng nói biên ải nghèo nàn,dù có là núi đao biển lửa, nàng ấy cũng sẵn lòng đi cùng ta. Ta không thể phụ nàng. Nàng ấy…” Tần Chí Thành lại gần, Trịnh Lan muốn tránh hơi rượu nồng nặc bốc ra từ người hắn, thế nhưng Tần Chí Thành vẫn mặt dày sát lại, hai mắt híp lại, vui vẻ nói: “Trong lòng Vân Nhi chỉ có ta. Huynh nói xem có trùng hợp không?... So với trái ớt nhỏ nhà huynh, nàng ấy có tâm hơn nhiều.”
Trái ớt nhỏ vô tâm… Tần Chí Thành thuở nhỏ đã không thích thi từ văn chương, nhưng dùng hình ảnh để ví von Tiểu Viện lại cực kỳ sinh động, chuẩn xác.
Trịnh Lan đỡ Tần Chí Thành đã say khướt, nằm xuống dưới bệ cửa, dựa vào giường la hán, lời vừa rồi tuy rằng của kẻ say, nhưng lại đâm vào lòng Trịnh Lan nhức nhối, khó chịu.
Tử Vân bưng khăn nóng tiến đến, cung kính hành lễ với Trịnh Lan, ánh mắt không liếc chàng nhiều hơn một cái. Có lẽ đối mặt với những chuyện xảy ra trong quá khứ, hiện thời nàng ta lại càng câu nệ cấp bậc lễ nghĩa hơn. Ngẫm lại dáng vẻ phong tình vạn chủng, điên đảo chúng sinh một thời của hoa khôi đệ nhất kinh thành… tất cả chỉ vì kế sinh nhai.
Tử Vân dịu dàng, đau lòng nhìn Tần Chí Thành, cầm khăn ấm, ngồi bên mép giường tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán hắn.
Trong mắt chỉ thấy sóng sánh nét nhu tình, hệt một vò rượu ngon muốn giấu cũng chẳng giấu được hương thơm ngào ngạt.
Trịnh Lan dứt khoát lui về sau mấy bước, ngồi xuống tú đôn bên cửa sổ.
Lúc này Tần Chí Thành đã hoàn toàn mê man, hắn nắm chặt tay Tử Vân, ánh mắt đầy si mê, lưu luyến: “Nàng yên tâm.”
Tử Vân cúi đầu khẽ cười một tiếng, không chút ngượng ngùng, hỏi lại Tần Chí Thành: “Tướng quân muốn ta yên tâm điều gì?”
Tần Chí Thành liếc nhìn Trịnh Lan ngồi cách đó không xa, đáp: “Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho muội muội người này bắt nạt nàng đâu.”
Tử Vân có hơi xấu hổ. Tần Chí Thành to gan thổ lộ, hứa hẹn với nàng trước mặt Trịnh Lan khiến lòng nàng xuyến xao rung động, nhưng lại không biết hành động ấy to gan lớn mật cỡ nào: “Tướng quân say rồi. Chớ nói lung tung.”
Tần Chí Thành biết nàng không tin mình, cong cong khóe môi mỉm cười, nói với Trịnh Lan: “Trở về bẩm báo bệ hạ, Tần Chí Thành ta đời này chướng mắt nhất là nhìn đám hoàn khố ăn chơi trác táng, con người ta cũng sẽ không vì tiền đồ công danh mà cưới nữ tử mình không thích, cho dù có là kim chi ngọc diệp chăng nữa.”
Tử Vân kinh hãi, hoảng sợ nhìn về phía Trịnh Lan, nhưng không ngờ, trên khuôn mặt tuấn dật ấy chẳng có chút căm tức, thịnh nộ, ngược lại trên môi nở nụ cười xán lạn, thoải mái, nhưng đang nói vài câu chuyện phiếm với tri kỷ. Chàng còn không nóng không lạnh buông lời trêu chọc: “Tần đại tướng quân ngươi là người si tình, tại hạ biết. Các ngươi cứ ân ái mặn nồng, đừng kéo người ngoài như ta vào làm gì.”
Kỳ thực Trịnh Lan đang tự giễu cợt bản thân, chàng nhìn tình cảm Tần Chí Thành và Tử Vân dành cho nhau, vô cùng ngưỡng mộ. Cùng là giơ tay cứu kẻ phong trần, sao lại khác nhau đến thế? Tiểu Viện vĩnh viễn sẽ không bao giờ trao cho chàng ánh mắt thâm tình như Tử Vân nhìn Tần Chí Thành.
Không chỉ không cho còn luôn mồm đòi chàng trả “tự do”.
Trịnh Lan không muốn làm bóng đèn, chậm chậm đi ra khỏi phòng. Nhìn khoảng sân đong đầy ánh trăng, chàng lẳng lặng cảm nhận hương hoa lài thơm ngát đến mê người.
Mẹ chàng và Tần Chí Thành đều mất sớm. Có điều Tần Hưởng đại tướng quân sau này vẫn một mực trấn giữ biên ải, không chịu tục huyền. Phủ tướng quân không có nữ chủ nhân chăm lo, trang hoàng, chỉ có võ tướng thay nhau canh gác, sắp xếp cho nên không tránh được sự vắng vẻ, quạnh hiu. Từ sau khi Tử Vân vào phủ, các bồn cây được lấp đầy đủ loại hoa sặc sỡ, khung cảnh chung quanh cũng được bài trí tinh tế hơn, có sức sống hơn hẳn ngày trước.
Còn tình cảm của nàng ta dành cho Tần Chí Thành, không chỉ có chăm sóc, quan tâm, mà còn có si mê, quyến luyến. Đó cũng chính là thứ tình cảm khuyết thiếu mà những người như chàng, như Tần Chí Thành khao khát, nhớ nhung.