Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Dung Liên đang nằm nghiêng ngả trên một chiếc giường trong sân hút thuốc phiện.
Bàn nhỏ đầu giường đặt vài quyển sách giải trí và một bình rượu nhỏ.
Thấy Cố Mang bước vào, Mộ Dung Liên thong thả hút một ngụm Phù Sinh Nhược Mộng, sau đó chậm rãi phun ra, nói với đám người hầu: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Đám người hầu lui xuống, trong sân chỉ còn hai người họ.
Mộ Dung Liên lười biếng nằm trên giường trúc, chẳng buồn nhìn thẳng vào Cố Mang, chỉ gõ gõ tro thuốc trong tẩu, thế rồi lại cho vào miệng ngậm, cười khẩy nói: “Hỏa Cầu Nhi thú vị thật, phái một đặc sứ đến phủ của ta, lại còn là kẻ đeo mặt nạ trùm áo choàng nữa chứ —— Nói đi, có chuyện gì.”
Cố Mang nói: “Là ta.”
Vừa nghe giọng nói của Cố Mang, Mộ Dung Liên nhất thời bị sặc khói: “Khụ khụ khụ!!” Không lâu sau gã thình lình bật dậy, trên mặt tức tốc chớp hiện vô số loại cảm xúc, kinh ngạc, lo lắng, căm hận, do dự… thậm chí còn lẫn với một ít tâm tình phức tạp người ngoài nhìn không thấu.
“Ngươi? Ngươi giả dạng đặc sứ đến chỗ ta làm gì, tìm đánh à?”
Ngoại trừ vài người ít ỏi, khắp Trọng Hoa không ai biết hiện giờ Cố Mang đã khôi phục ký ức, tất nhiên y sẽ không để lộ quá nhiều tỉnh táo trước mặt Mộ Dung Liên.
Y là mật thám mai phục ở nước Liệu năm năm, ngụy trang chẳng phải việc gì khó với y, y bèn làm bộ khù khờ nói: “Ngươi đừng tức giận, ta đến trả đồ cho ngươi.”
“…”
“Chủ thượng từng nói, không được tùy tiện chiếm lời của người khác, vậy nên ta đến trả vòng tròn này cho ngươi.”
Nói đoạn, Cố Mang tháo chiếc nhẫn ngọc bích kia xuống, đưa đến bên tay Mộ Dung Liên: “Cảm ơn ngươi tặng nó cho ta, nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả, ta không thích.”
“…”
Mộ Dung Liên như bị sỉ nhục nghiêm trọng, thiếu điều nhảy dựng lên: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Nhẫn kiểu này phủ Hi Hòa có mấy trăm cái lận.
Nếu ngươi thích vòng tròn nhỏ lóng lánh, ta có thể cho ngươi thêm mấy cái.”
“Vớ vẩn! Cái của hắn làm sao so được với cái này?!” Mộ Dung Liên giận dữ giật chiếc nhẫn: “Đây chính là ——”
Cố Mang bình tĩnh chờ gã nói.
“Đây, đây chính là, chính là…” Mộ Dung Liên lại bỗng như nghẹn họng, nghẹn trong chốc lát, ánh mắt của gã lấp loé những tia sáng mập mờ, cuối cùng gắt gỏng quát: “… Bỏ đi.
Ta nói mấy chuyện này với ngươi làm gì.
Cái này vốn dĩ là cho ngươi mượn, biến thành tặng ngươi hồi nào thế? Cho dù ngươi không đến trả, vài hôm nữa ta cũng sẽ đến phủ Hi Hòa đòi lại thôi, ngươi bớt tự mình đa tình giùm ta đi!”
Dứt lời, Mộ Dung Liên lại đeo chiếc nhẫn lên ngón cái của mình.
Cố Mang âm thầm than thở, quả nhiên Mộ Dung Liên sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật về chiếc nhẫn này cho mình biết.
Có điều y vốn dĩ chỉ định thử xem thế nào thôi, thật ra mục đích y đến phủ Vọng Thư chỉ vì muốn quay về dạo quanh nhìn một chút, dù sao dinh thự này vẫn chứa đựng một ít vết tích mà y quá nhớ nhung.
Thấy Cố Mang vẫn không nói không rằng, Mộ Dung Liên quan sát y chốc lát, hỏi: “Sao vậy, bị Chu Hạc hành hạ đến ngốc luôn rồi à? Đáp một tiếng nghe xem nào.”
Cố Mang ì ạch đáp: “Ta không ngốc.”
Dừng một thoáng, y liếc nhìn tẩu thuốc của Mộ Dung Liên: “Người hút cái này mới ngốc.”
“Ngươi ——!”
Cố Mang nói: “Ngươi lại muốn nổi giận nữa rồi.
Ngươi lúc nào cũng giận.
Được rồi, ta là con sói ngoan, không chọc ngươi mất hứng.
Đưa đồ xong rồi, ta về đây.
Tạm biệt.”
Mộ Dung Liên nhìn Cố Mang xoay người, đôi mắt hẹp dài bỗng dưng híp lại, chờ Cố Mang đến gần cánh cửa hình trăng tròn, Mộ Dung Liên thình lình cất một tiếng âm trầm: “Đứng lại.”
() Cửa hình trăng tròn
Gã bước chậm đến bên người Cố Mang, rảo quanh Cố Mang nhìn một vòng, gằn từng chữ: “Cố Mang.
Sao ta nhớ trước khi đến đảo Dơi… ngươi đã khôi phục không ít thần thức rồi mà?”
“…”
Chiếc tẩu mảnh khảnh chuôi dài vàng óng ánh vươn ra, đầu tẩu đặt dưới cằm Cố Mang, cưỡng ép nâng nó lên, Mộ Dung Liên nheo cặp mắt đào hoa, nói: “Ngươi đâu đến mức còn cảm thấy mình là con sói nhỉ.”
“…”
“Để ta nghĩ xem… hôm nay ngươi đến đây, phải chăng vì tưởng niệm dì Nê kia của ngươi?”
Cố Mang đột nhiên khựng lại.
Sau đó nghiêng mặt qua: “Đó là ai thế?”
“…” Mộ Dung Liên không đáp, ánh mắt gian giảo nhìn Cố Mang chằm chằm.
Hai người âm thầm giằng co, trong sân nổi một làn gió mát, thổi ống tay áo của Cố Mang phần phật.
Mộ Dung Liên hỏi: “Ngươi thật sự không nhớ bà ta là ai?”
Cố Mang lắc đầu.
“Tốt nhất ngươi đừng nói dối với ta.
Ngươi theo ta lâu như vậy, gạt ta sẽ có hậu quả gì, trong lòng ngươi nên rõ ràng.”
“Ta không rõ.
Ta cũng nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Nói đoạn, Cố Mang nhấc tay đẩy tẩu thuốc chống cằm mình của Mộ Dung Liên ra, nhíu mũi nói: “Mùi khó ngửi quá, sao ngươi lại thích cái này chứ.” Dứt lời hắt xì hai cái, xoay người đi thẳng ra ngoài sân.
Thoạt nhìn trông y rất bình tĩnh, nhưng tim lại đang đập thình thịch.
—— Sao tự dưng Mộ Dung Liên lại nhắc đến dì Nê với y?
Chuyện y khôi phục ký ức chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay biết được, là ai đó đã tiết lộ bí mật với Mộ Dung Liên? Hay là Mộ Dung Liên không chắc chắn, chỉ đang thăm dò thôi…
Bồn chồn đi một đường ra khỏi phủ Vọng Thư, Cố Mang đứng tại chỗ ngẫm nghĩ trong chốc lát, song chẳng nghĩ ra manh mối gì.
Cuối cùng y thở dài, quyết định trước tiên không nghĩ chuyện này nữa, mà là đi đường vòng ghé Khương trạch một chuyến.
Y thật sự không chịu nổi dáng vẻ mê thuốc như mạng của Mộ Dung Liên hiện giờ, tính tình của Mộ Dung Liên rất ngang tàng, từ nhỏ đã mất cha, sau khi mẹ là Triệu phu nhân qua đời cũng không còn ai kìm cặp gã, hơn nữa đến nay vẫn chưa chịu lấy vợ, dù rằng xét thân phận vẫn là một lão gia quý tộc thân mặc vàng đeo bạc, nhưng thật ra chỉ là gã đàn ông độc thân chẳng một ai đoái hoài tự tìm đường chết thôi.
Cố Mang cảm thấy Mộ Dung Liên không thể tiếp tục như vậy nữa, vì thế thừa dịp mình vẫn còn tỉnh táo, y định đến chỗ Khương dược sư tìm phương thuốc cai nghiện cho gã ta.
Đến Khương phủ mới phát hiện hôm nay người ngồi trong sảnh kê thuốc không phải Khương Phất Lê, mà là phu nhân của hắn, Tô Ngọc Nhu.
Tô Ngọc Nhu vẫn đội nón phủ mạng che như thường lệ, che khuất dung nhan nghiêng nước nghiêng thành trong lời đồn.
Nàng ta tiễn một bệnh nhân đi, ngẩng đầu thấy Cố Mang bước vào thì nhẹ giọng hỏi: “Khách quan đến khám bệnh sao?”
“Bốc thuốc.
Khương dược sư có ở đây không?”
“Trước đó vài ngày phu quân đã ra ngoài ngao du, nếu ngài không mắc bệnh nan y, thiếp thân cũng có thể khám hộ.”
“Sao lại đi ngao du rồi…” Cố Mang không khỏi cúi đầu suy tư.
Hành tung của tên Khương Phất Lê này đúng là kỳ lạ khó đoán, chưa kể một năm ba trăm sáu lăm ngày, phần lớn thời gian đều lăn lộn bên ngoài.
Người người đều nói ôn nhu hương chôn vùi chí anh hùng, hắn thì hay rồi, cưới một mỹ nữ tuyệt đại phong hoa, nhưng ngày nào cũng bắt người ta phải thủ tiết.
Có điều nghĩ kỹ lại, hình như y cũng không khá hơn Khương Phất Lê là bao, đại mỹ nhân như Mặc Tức đặt ngay trước mặt y, y cũng làm lỡ hơn mười năm của người ta còn gì.
Tô Ngọc Nhu hỏi: “Phương thuốc của ngài, không có phu quân thì không kê được sao?”
“Vậy thì không cần.” Cố Mang thở dài, nói: “Quấy rầy phu nhân rồi, ta chỉ muốn hỏi loại thuốc phiện như Phù Sinh Nhược Mộng, có cách nào cai được không.”
“… Khách quan là người của phủ Vọng Thư?”
“Xem là thế đi.”
“Vậy mời khách quan vẫn trở về đi thôi.”
Cố Mang trợn to mắt: “Tại, tại sao?”
Tô Ngọc Nhu nói: “Ngài hẳn nên biết, bản thân Vọng Thư quân không có ý định cai loại thuốc này.
Chuyện như cai thuốc, xưa nay thuốc luôn là phụ, tâm mới là chính, ngài ấy một lòng muốn hút, cho ngài ấy thuốc có tốt cách mấy cũng vô ích mà thôi, cần gì phải đập bảng hiệu của phủ Dược Sư nhà ta chứ.”
“…” Cố Mang há miệng muốn biện bạch gì đó, nhưng mà nghĩ kỹ lại, những lời Tô phu nhân này nói cũng không phải vô lý.
Bản thân Mộ Dung Liên muốn hút thuốc phiện, ai mà ngăn được gã.
Dù rằng trong lòng nôn nóng, Cố Mang cũng không còn cách nào, chỉ đành thở dài nặng nề, cảm ơn Tô Ngọc Nhu rồi rời phủ Dược Sư.
Thật ra không thể không nói, tình cảm của Cố Mang với gã Mộ Dung Liên này rất phức tạp.
Một mặt y thật sự không tán thành rất nhiều cách làm của Mộ Dung Liên, một mặt lại xem như thấu hiểu nỗi lòng của gã ta, mà còn kiềm lòng không đặng thương hại gã.
Cha của Mộ Dung Liên mất sớm, có lẽ Triệu phu nhân hy vọng con mình có thể trở thành nhân vật giống như Vọng Thư quân quá cố, vì vậy đã thẳng tay bóp chết tài năng thiên phú của Mộ Dung Liên, khăng khăng muốn đẩy Mộ Dung Liên bước lên một con đường, mà điểm đến của con đường đó là khiến gã trở thành người giống hệt cha gã.
Cố Mang nhớ rất rõ, hồi nhỏ Mộ Dung Liên cực kỳ thích ảo thuật, gã thường xuyên ngồi trong sân biến ra bướm màu bay đầy phủ, biển hoa lay chập chờn ——
Tiếc rằng Triệu phu nhân không cho phép.
“Ảo thuật thì làm được cái gì? Chỉ có thể làm viện binh cho quân đội thôi! Đều là thứ vô dụng! Sở trường của cha con là pháp thuật diễn tấu, con là con của ông ấy, nhạc tu mới là chuyện con nên làm, con bớt làm chuyện không đâu cho mẹ nhờ!”
“Con nhìn Mặc Tức người ta đi! Giỏi giang y chang Phất Lăng quân, người ta có thiên phú hơn con hay nỗ lực chịu khó hơn con, con không biết tự kiểm điểm lại à?”
“Mộ Dung Liên! Con còn mua đống cuộn giấy ảo thuật này về thử xem! Con có tin mẹ xé hết chúng không!”
Qua từng ngày đánh chửi la hét, phủ Vọng Thư không còn được thấy được hoa tươi và bướm màu biến ra từ ảo thuật nữa.
Những thứ Mộ Dung Liên cảm thấy đẹp biết bao, trước mặt mẹ gã đều không đáng nhắc đến, đều là thứ vô dụng.
Lúc Triệu phu nhân còn sống, câu thường xuyên nghe được nhất trong phủ chính là: “Mộ Dung Liên, lo mà học theo cha con đi, đừng để phủ Vọng Thư mất mặt.”
Dường như Mộ Dung Liên đang sống trong khuôn mẫu của cha gã, người ngoài sẽ không quan tâm gã là một sinh mạng hoàn toàn khác, chỉ biết nhét gã vào trong khuôn mẫu này.
Một khi gã làm chuyện gì vượt khỏi khuôn mẫu đó, bọn họ sẽ nhẫn tâm cắt máu thịt của gã, hoàn toàn không màng đến nỗi đau khi mộng tưởng bị chà đạp của gã.
Chỉ cần có vài chỗ làm không được thoả đáng, chờ đợi gã sẽ là cuộc răn dạy nghiêm khắc.
“Nghịch cái gì thế, còn không mau đi chăm chỉ tu hành?”
“Chịu một chút khổ là than mệt, Mộ Dung Liên, con không thể có chút tiền đồ à!”
“Cho con toàn là thứ tốt nhất, nếu con vẫn không chịu nên người, để mẹ xem con còn mặt mũi nhìn ai đây!”
Cố Mang nhớ ban đầu Mộ Dung Liên chống cự quyết liệt lắm, còn cãi vã với Triệu phu nhân, khóc lóc chạy ra khỏi dinh thự ——
“Nhưng mà con thích ảo thuật nha! Con không thích đàn đâu! Sao mẹ cứ ép con hoài vậy? Con không muốn làm con trai của Mộ Dung Huyền! Ai muốn thì làm đi!”
Câu nói đó đổi lấy cơn thịnh nộ khủng khiếp của Triệu phu nhân, đó là lần duy nhất Mộ Dung Liên bị đánh đến da tróc thịt bong, đứa trẻ nhỏ xíu xiu bị đánh thành một cục máu nhầy nhụa, nằm sấp trên giường khóc thút thít, uất mà không dám hó hé gì… Dáng vẻ đó thật sự rất đáng thương.
Cố Mang từng nhìn Mộ Dung Liên lớn lên, nhìn gã giống như cây mai bệnh, bị tước đoạt sở thích, bị loại bỏ bản tính, bị bóp méo số phận, ép phải lớn thành một phiên bản khác của cha mình.
Trong quá trình này, Mộ Dung Liên từ phản kháng đến nhẫn nhịn, từ nhẫn nhịn đến chết lặng.
Cuối cùng, đứa trẻ từng ngồi trong mảnh sân rợp nắng trời, vênh vang đắc ý vì biến ra được bướm màu bay đầy sân đã trôi vào dĩ vãng, chỉ còn tiếng đàn cổ lanh canh như nước chảy phát ra từ phòng đàn, chỉ còn tiếng sáo ngọc lan tỏa khắp vương thành, trong đông lạnh buốt giá hay hè nóng chói chang, trong mưa đêm rơi trên lá chuối tiêu, dằng dặc mười năm như một ngày.
Người ngoài đều khen tiếng đàn đó du dương, chỉ có Cố Mang biết không phải, trong tiếng chuông khánh đàn sáo đó, Mộ Dung Liên đang tổ chức biết bao lần lễ tang cho biển hoa và bươm bướm của mình.
() Chuông khánh đàn sáo: Chỉ các loại nhạc khí, hoặc chỉ các thứ âm nhạc.
Cuối cùng Mộ Dung Liên vẫn vặn vẹo.
Trước đó Cố Mang thiếu hụt ký ức, vì vậy đối mặt với Mộ Dung Liên giờ đây sống say chết mộng suốt ngày hút khói mê, y không cảm thấy có điều gì không ổn.
Sau khi ký ức tuổi thơ được gương Thời Gian trả về, y lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Người ngoài có thể không hiểu Mộ Dung Liên, cho rằng gã là kẻ thối nát đến tận xương, nhưng Cố Mang hầu hạ gã từ nhỏ đến lớn, Cố Mang thừa hiểu cách thối nát của Mộ Dung Liên tuyệt đối không phải như bây giờ.
Cảnh ngộ lúc nhỏ khiến cho tính tình của Mộ Dung Liên trở nên ác liệt đến tận cùng, gã sẽ giở trò xấu, sẽ dùng mánh khóe và thủ đoạn để đánh bại đối thủ của mình.
Chẳng hạn như năm xưa ở học cung lợi dụng anh em nô lệ lừa gạt lòng cảm thông của Mặc Tức, hại Mặc Tức bị quất roi.
Rồi chẳng hạn như lợi dụng Cố Mang để áp chế Mặc Tức, ép Mặc Tức phải chịu thua mình trong đại hội cạnh sư.
Dù rằng những hành vi này của gã rất hạ lưu, nhưng rõ ràng đều chứng minh một việc ——
Mộ Dung Liên thích thắng.
Mộ Dung Liên sao lại không thích thắng? Thuở nhỏ bị răn dạy nghiêm khác, gã đã như con chó săn chịu đánh chịu đòn quen, nghe tiếng gậy khua là răng va lập cập, run rẩy cả người.
Ganh đua hiếu thắng đã trở thành bản năng của gã, cho dù mẹ gã qua đời đã nhiều năm, gã vẫn không tài nào bỏ được.
Nhưng Phù Sinh Nhược Mộng là cái gì? Là hương liệu mà những kẻ suy nhược lâu ngày lừa mình dối người mới đi hút.
Những ai đầu óc tỉnh táo đều biết rằng, kẻ nào dính vào loại mê dược này, kẻ đó xem như đã tàn phế.
Thử hỏi với tính nết vót nhọn đầu cũng quyết trồi lên trên của Mộ Dung Liên, sao gã lại đột nhiên hút loại hương liệu khiến người ta sa đọa hết thuốc chữa trong năm năm mình phản quốc chứ?
Còn có chiếc nhẫn kia.
Dù vẫn chưa rõ về công dụng của nó, nhưng ắt hẳn không phải vật hại người.
Cố Mang có thể cảm nhận được một loại ý vị vô cùng kỳ lạ đến từ chiếc nhẫn này, y gần như chắc rằng Mộ Dung Liên đeo nó cho mình là vì muốn giúp mình.
Mộ Dung Liên… Mộ Dung Liên…
Rốt cuộc người này đã biết được bao nhiêu, đang che giấu cái gì, lại chịu đựng những gì?
Cố Mang nhíu chặt lông mày, nghĩ thế nào cũng không ra đầu mối, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cuối cùng đành phải dừng tại đây.
Về đến nhà thì trời đã đứng bóng, lúc này đang là giờ ăn trưa.
Cố Mang đi vào sảnh, không thấy đồ ăn trên bàn, cũng chẳng thấy người nào trong sảnh.
Đang buồn bực không thôi, chợt thấy một người hầu bưng mâm đựng trái cây bước vào từ ngoài sân, Cố Mang đi qua hỏi nàng ta: “Tỷ tỷ, Hi Hòa quân đâu rồi?”
Trước đây nô bộc của phủ Hi Hòa luôn mặt nặng mày nhẹ với Cố Mang, nhưng rất nhiều người thấy gió chiều nào là xuôi theo chiều nấy, mấy ngày nay Mặc Tức đối xử với Cố Mang tốt như thế, người mù cũng còn nhìn ra được, sao bọn họ lại không ngửi ra chút ý vị sâu xa trong đó chứ?
Nha hoàn kia lập tức cười bén nhạy: “Ôi, Cố tiên sinh cần gì gọi tôi là tỷ tỷ, gọi tôi Tiểu Tô là được rồi.”
Cố Mang còn chưa kịp thích ứng với xưng hô tôn kính như “Cố tiên sinh”, chỉ thấy nàng ta đặt mâm trái cây lên bàn, lau lau tay rồi cười chỉ dẫn: “Vừa rồi chủ thượng ở dưới gốc cây cam trong vườn hoa sau nhà, ngài có thể vào đó tìm thử trước, nếu như tìm không thấy, vậy thì đến phòng bếp nhỏ đi.”
Cố Mang sửng sốt: “Phòng bếp nhỏ?”
“Phải ạ.”
“Đệ ấy ở đó làm gì???”
______________
Tiểu kịch trường
《Người nhà Mộ Dung không dễ sống》
Mộ Dung Liên: Hoài niệm tháng ngày ta vừa lên sàn đã bị chị em dưới phần bình luận chửi đến chui xuống sàn, ầy, sau ngày mặc quần áo của Phẩm Như, trị số thù hận của ta mất sạch rồi, trái tim ta đau quá.
Quần áo của Phẩm Như: Xuất phát từ bộ phim truyền hình “Hoa hồng có gai” (Home temptation), nam chính Hồng Thế Hiền ngoại tình với Ngải Lị, bạn thân của vợ mình – Lâm Phẩm Như.
Hai người này thừa dịp không ai ở nhà đã “bậy bạ” với nhau.
Xong việc Ngải Lị đi tắm rồi mặc quần áo của Lâm Phẩm Như, Hồng Thế Hiền thấy vậy thì hỏi “Sao em lại mặc quần áo của Phẩm Như”, Ngải Lị nói “Nếu muốn theo đuổi kích thích, thì phải quán triệt đến cùng”, thế là Hồng Thế Hiền nói ra lời thoại kinh điển của mình “Em lẳng lơ quá”.
Từ đó nếu muốn nói ai đó lẳng lơ quá, dân mạng TQ sẽ dùng câu “sao bạn lại mặc quần áo của Phẩm Như”.
Quân thượng: Hoài niệm tháng ngày có xí đú cỡ nào, chị em dưới phần bình luận vẫn thù Mộ Dung Liên, ầy, sau ngày học kỹ năng diễn thuyết, trị số thù hận dồn hết sang người ta, trái tim ta đau quá.
Mộ Dung Mộng Trạch: Hoài niệm tháng ngày ta còn chưa lên sàn, ầy, sau ngày lên sàn, vừa mở miệng đã bị mắng tơi bời, trái tim ta đau quá.
Mộ Dung Sở Y: Hoài niệm tháng này chị em dưới phần bình luận cảm thấy ta là công.
Cố Mang Mang: ??? Anh tứ cữu, anh tỉnh lại đi, anh chưa từng có tháng ngày đó được không!!!.