Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cấp báo ——!”
Trong phủ Thái Thú, quốc sư nghe tiếng thì hờ hững ngước mắt lên.
Gã không ngừng động tác, vừa gảy dây đàn vừa nói: “Vào đi.”
Quan truyền lệnh bước chậm vào trong, quỳ xuống hành lễ.
Quốc sư dửng dưng hỏi: “Tình hình bên ngoài sao rồi?”
“Sáng nay Trọng Hoa tấn công lần hai, chòi gác ở thành Bắc đã sập, quân thủ thành đã rút lui đến chợ Bắc để gia cố kết giới.”
“Có chống được đến ngày mai không?”
Quan truyền lệnh trán ứa mồ hôi lạnh, chắp tay cúi đầu nói: “Thống lĩnh của quân thủ thành nói gã… gã bất tài, chỉ có thể cố… cố hết sức…”
“Vậy gã đúng là bất tài thật.” Quốc sư điềm tĩnh nói xong câu đó, tiếng đàn dần dần gấp rút, gã chợt nhấc ngón tay lên, gọi khẽ: “Lâm Linh, tới đây.”
Chỉ thấy tia sáng lóe lên, một trong chín con mắt được khảm trên đàn cổ nghe lệnh mở toang hoác —— Con mắt kia chớp chớp, tròng mắt tỏa vầng sáng xanh sẫm, hào quang càng lúc càng chói lọi, khiến cho người ta không thể nhìn thẳng vào.
Chờ hào quang lụi tắt, một mảnh giáp bạc sáng lấp lánh xuất hiện ở phía trên đàn cổ.
Quốc sư phất tay áo rộng, giáp bạc bay về phía quan truyền lệnh, lơ lửng trước mắt gã.
“Cầm lấy đi.
Đây là trọng giáp Huyền Vũ.”
Quan truyền lệnh kinh hãi!
Trọng giáp Huyền Vũ, chẳng phải là một trong những thần tích (sự tích thần quái) để lại từ thuở xa xưa sao? Đây chính là pháp khí phòng ngự vững chắc nhất thế gian! Sao lại giấu trong đàn chín mắt của quốc sư chứ?
Còn chưa kinh hãi xong, chợt nghe quốc sư bổ sung một câu: “Một mảnh trong đó.”
Quan truyền lệnh: “…”
“Ngươi đừng xem thường mảnh giáp này, nó cũng đủ sức ngăn cản mười vạn dũng sĩ công phạt rồi.
Cầm đi đưa cho quan thủ thành phế vật của chúng ta chống đỡ đi —— Nhớ nhé, quan thủ thành có thể chết, huyền giáp không thể mất.
Nếu lát nữa mảnh giáp bạc này bị tổn thất gì.”
Dây đàn “canh” một tiếng, quốc sư cười ngon ngọt:
“Ta sẽ cho tất cả các ngươi chôn cùng.”
Quan truyền lệnh đáp lời lia lịa, dùng hai tay nâng mảnh giáp bạc qua khỏi đầu, sau đó run lẩy bẩy lui xuống, phủ Thái Thú dày đặc quỷ khí chỉ còn lại một mình quốc sư.
Tiếng đàn vẫn đang tuôn chảy như dòng suối u tịch, mà trước mặt quốc sư, chùm sáng tên “Tịnh Trần” kia đã loáng thoáng hiện hình, thoạt nhìn giống như một con chó nhỏ toàn thân trắng như tuyết, mỗi cọng lông đều tỏa sáng lấp lánh.
Nhưng con chó nhỏ này không có ý thức gì, nó nằm trên thảm nỉ mềm bên trong phủ Thái Thú, dùng chân che mắt mình, nằm sấp không nhúc nhích.
Giữa tiếng đàn trấn an, trông nó rất điềm nhiên.
Quốc sư giương mắt lên, hào quang do linh thú toả ra chớp động nơi đáy mắt của gã, gã nói khẽ: “Tịnh Trần, ta đã giải được gần hết phong ấn mà bọn chúng yểm cho ngươi rồi.
Thêm một ngày rưỡi nữa, ta sẽ có thể đưa ngươi rời khỏi đây, về quê hương của mình.
Ngươi phải ngoan ngoãn đấy, đừng xảy ra chuyện gì bất trắc nữa nhé, biết chưa?”
Lỗ tai của chó nhỏ động đậy, mí mắt khẽ hé mở, bên trong lại là sắc xanh ma quái khác hẳn vẻ ngoài nhỏ yếu và đáng yêu của nó.
Cùng lúc đó.
Chòi gác ở thành Bắc.
Trận này nước Liệu thất bại thảm trọng, cờ đằng xà của quân Bắc Cảnh đã treo cao trên vách đổ tường xiêu.
Quân tiên phong của Mặc Tức tiến vào chiếm giữ góc này của thành Đại Trạch, mà phía trước cách bọn họ không xa, kết giới phòng ngự màu xanh do tu sĩ nước Liệu kiến tạo đang mọc lên từng lớp.
Lính trinh sát rút về, báo cáo tình hình với chủ soái Mặc Tức đang đánh giá hàng phòng ngự của quân sĩ nước Liệu, sau đó hỏi: “Mặc soái, có định thừa thắng xông lên không?”
Mặc Tức khẽ chau mày kiếm, khoanh tay nhìn kết giới thủ thành càng dựng càng cao kia, sắc mặt sa sầm.
“Bọn chúng lấy trọng giáp Huyền Vũ từ đâu thế…”
Lính trinh sát giật mình, quay đầu nhìn kết giới màu xanh kia: “Trọng giáp Huyền Vũ?! Đó, đó chẳng phải là thần khí mà Quân Tử Tuệ của chúng ta mới có sao?! Hơn nữa sau khi Quân Tử Tuệ qua đời, trọng giáp Huyền Vũ cũng đã mất đi người lập khế ước, chẳng biết đã thất lạc nơi đâu, sao bây giờ lại xuất hiện trong tay nước Liệu chứ?”
Mặc Tức mím môi, màu mắt u ám: “Kết giới này của chúng có hiệu lực kém xa sức mạnh thật sự của trọng giáp Huyền Vũ, ắt hẳn trọng giáp mà nước Liệu nắm giữ không toàn vẹn, có lẽ chỉ có một hai mảnh thôi.”
Dừng một thoáng lại nói: “Nhưng chỉ cần là trọng giáp Huyền Vũ, dù là nửa mảnh cũng đủ cản chúng ta rồi.”
“Truyền lệnh của ta, toàn quân tạm hoãn tấn công, chiếm giữ thành Bắc, tu chỉnh tại chỗ.”
“Rõ!”
“Ngoài ra mời tất cả thống soái đến lều chính, ta muốn bàn bạc kế hoạch công thành lần ba với bọn họ.”
Công thành lần ba, thay vì nói là công thành, chi bằng nói là lùng bắt.
Nơi mà năm đó Thẩm Đường phong ấn thú Huyết Ma là một hồ nước nằm ở phía Bắc thành Đại Trạch, đại quân Trọng Hoa đã chọc thủng một góc thành Đại Trạch, nếu đi vào từ đây, tu sĩ thân pháp nhanh nhẹn có thể đến hồ nước kia để tiến hành lùng bắt.
Có điều việc này liên quan đến cơ mật của Trọng Hoa, Mặc Tức không tiện nói rõ, hắn chỉ nói chuyện do thám tàn hồn của thú Huyết Ma cho một tiểu đội lùng bắt mà Quân thượng tuyển chọn, các tu sĩ còn lại đều được dùng lý do khác sắp xếp công việc, phối hợp tác chiến.
Nhiệm vụ của Cố Mang cũng được sắp xếp trong lần hành động này.
“Đại khái là như thế.” Sau khi mọi người rời khỏi lều, Mặc Tức lại nói rõ tình hình thực tế với Cố Mang lần nữa: “Ta phái hai đội quân của Mộ Dung Liên và Mộng Trạch tấn công chủ thành Đại Trạch, nhưng mục đích không phải công thành mà là phân tán lực lượng của quân đội nước Liệu.
Quan trọng hơn hết chính là tiểu đội do mười trinh sát tinh nhuệ kia hợp thành, nhất định phải thuận lợi đến hồ nước phía Bắc tróc nã tàn hồn của thú Huyết Ma lúc đại quân của chúng ta chiến đấu chính diện với nước Liệu.”
Nói đoạn, hắn giao la bàn lùng bắt và dây thừng trói hồn của Quân thượng cho Cố Mang.
“Chỉ cần chúng ta mang tàn hồn về, nước Liệu muốn đánh thức thú Huyết Ma lần nữa cũng không dễ như thế.
Vì vậy trong chiến dịch này, có đánh hạ được thành Đại Trạch không chẳng phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là không được để nước Liệu cướp tàn hồn của thú Huyết Ma trước chúng ta một bước.
Huynh hiểu không?”
Cố Mang buộc dây thừng lấp lánh ánh vàng kia bên hông, vỗ vỗ hông rồi nhận la bàn: “Yên tâm đi, Cố Mang ca ca của đệ đã bao giờ thất bại nhiệm vụ đâu.”
Lúc này Cố Mang còn chưa đeo mặt nạ, chỉ mặc quân phục bó sát thẳng thớm của quân Bắc Cảnh, tóc được thắt đuôi gà gọn gàng.
Bên hông trang bị dây thừng vàng, lưỡi lê và mặt nạ bảo hộ, cổ tay buộc Thiên Cơ Hạp, cổ áo viền xanh đen dựng cao, che khuất vòng Tỏa Nô dưới lớp áo bào nghiêm cẩn mà cấm dục.
Bây giờ nhìn vào, thế mà trông lại anh dũng oai vệ khí vũ hiên ngang giống hệt lúc xuất chinh của nhiều năm về trước.
Mặc Tức nhìn Cố Mang một hồi, thế rồi đột nhiên chìa tay ôm y vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên mái đầu của y: “Phải.
Trước giờ huynh chưa từng thất bại.”
Dừng một thoáng lại nói: “Nhưng mà lần này huynh phải nhớ, bất luận thế nào, an nguy của chính huynh mới là quan trọng nhất.
Nếu gặp chuyện gì không cầm cự nổi, huynh nhất định phải gọi ta đấy nha.”
Hắn giơ tay lên, cách cổ áo gấp ngay ngắn, vuốt ve sườn cổ của Cố Mang, nơi mà thời trẻ hai người đặt chú ấn hoa sen cho nhau nhằm bảo vệ đối phương.
Mặc Tức kề trán mình lên trán Cố Mang, nói khẽ: “Chỉ cần huynh gọi ta, ta sẽ đến với huynh ngay.
Nhớ chưa?”
Trước đây Cố Mang là người che chở Mặc Tức, y chỉ muốn cho Mặc Tức sự bảo vệ chu toàn nhất, mà chưa từng muốn san sẻ khổ nạn với Mặc Tức.
Vì vậy lúc trước y chỉ toàn cười ha ha nói “không sao đâu”, nói “Cố Mang ca ca của đệ lợi hại nhất”, nhưng mà bây giờ, y chỉ chớp chớp đôi mắt xanh veo vắt, sau đó ngẩng đầu lên.
“Ừm.” Y nói: “Ta nhớ rồi.”
Việc này không nên chậm trễ, đợt tu chỉnh này chỉ kéo dài chưa đến hai canh giờ, lúc hoàng hôn buông xuống, nắng chiều đỏ như máu, quân lệnh của Bắc Cảnh hạ xuống —— Trọng Hoa phát động lần công thành thứ ba.
Đợt công thành này đến quá nhanh, cho dù nước Liệu đã sớm phòng bị, cuối cùng vẫn luống cuống tay chân.
Mộ Dung Liên thống lĩnh năm vạn tu sĩ công phạt làm quân tiên phong đối chọi chính diện với binh đoàn nước Liệu, còn đội quân của Mặc Tức thì đụng độ chém giết với quân phòng thủ ở phía Bắc thành Đại Trạch, khói lửa nhất thời che khuất mặt trời, máu loang dưới đất còn rừng rực hơn cả mây đỏ nơi chân trời.
Dưới sự yểm hộ của cuộc tấn công rầm rộ đó, mười trinh sát tinh nhuệ bao gồm Cố Mang xuất phát từ phía Bắc, mỗi người theo một tuyến đường riêng lẻn sâu vào trong thành trì của Đại Trạch, lao như gió giật đến hồ nước vây khốn tàn hồn thú Huyết Ma.
Ven hồ Đại Trạch.
Đây là một chiếc hồ rộng mênh mông vô ngần, dãy núi ngoằn ngoèo chạy dọc hai bên bờ, nhìn không thấy đầu cuối.
Lúc này sắc trời đã cực kỳ u ám, một chùm tia nắng trải ngang chính giữa hồ, hai ba con nhạn bị dọa cho giật mình, hót ríu rít bay về phía tà dương.
Cố Mang mặc áo bào đen phóng lên đỉnh của một lầu gác ven hồ, chắp tay đứng trong gió, liếc nhìn màu sắc trên mặt hồ.
Đang định nhảy xuống bên hồ, ngờ đâu đúng vào lúc này, đầu óc thình lình đau nhói, tiếp theo là một cơn quặn thắt bùng nổ từ trái tim, chạy dài từ cột sống lên trên —— Cố Mang đau đến rên “a” một tiếng, vội vàng bụm góc trán nảy thình thịch của mình.
Sao cứ phải là lúc này chứ…
Y hít sâu vài hơi, một lát sau, cơn đau mới thuyên giảm đôi chút, song cảm giác choáng váng chẳng giảm mà còn tăng.
Lúc này đây, nơi xa vang lên tiếng chém giết rung trời, đợt công thành chính thức của đội quân chủ chốt đã hoàn toàn bùng phát.
Cố Mang tự biết không thể trì hoãn nữa, vì vậy cố gắng mở to mắt, muốn mau chóng khôi phục lại thị lực.
Mà khi Cố Mang ngước đầu lên, nhìn về phía hồ Đại Trạch thênh thang, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một ảo ảnh mơ hồ.
Cố Mang ngây ngẩn: “Thẩm, Thẩm Đường…?”
Trong ảo giác, y như lại chứng kiến Thẩm Đường đứng ở giữa hồ nước, phía sau là sóng lớn dâng cuồn cuộn ngập trời.
Gió sét bắt đầu rục rịch, Thẩm Đường đạp sóng bay lên, áo trắng phần phật phấp phới.
Nét mặt buốt lạnh mà thê lương, người đàn ông tựa như trích tiên đó nâng tay triệu hồi chiếc đàn cổ bảy dây, khẽ ngước cằm lên: “Hoa Phá Ám, ngươi nghe đây.
Dã tâm của ngươi sẽ chấm dứt tại đây, đại lục Cửu Châu lẫn Trọng Hoa tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay ngươi —— Ngươi vĩnh viễn sẽ không chiếm được thứ ngươi muốn.”
() Trích tiên: Tiên bị đày xuống trần.
Hoa Phá Ám…
Hoa Phá Ám.
Ba chữ này hệt như thâm ý mà chính nó ẩn chứa, tựa hoa quỳnh phá vỡ màn đêm dài tăm tối, nổ tung trong đầu óc hỗn loạn của Cố Mang.
Cố Mang chỉ cảm thấy cái tên này như có sức mạnh nào đó khiến lòng mình trỗi dậy sát ý khát máu mà điên cuồng.
“Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một tên đệ tử hai bàn tay trắng ở học cung tu chân.”
Đáy lòng Cố Mang như có một giọng nói gầm lên: Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy! Ta phải xé xác ngươi, chờ ta giết ngươi rồi —— Ta muốn cái gì mà không có?! Ngươi dựa vào đâu mà quyết định vận mệnh của ta chứ, kẻ buồn cười nhà ngươi… kẻ… kẻ vô dụng nhà ngươi!
Thẩm Đường nói: “Kết thúc cả rồi.”
Ngón tay vừa thả xuống, đàn cổ “canh” một tiếng.
Cố Mang chấn động, cảm thấy hắc ma khí khắp người mình như sắp phá xác trào ra vào lúc này!
Mắt thấy tình hình sắp vượt tầm kiểm soát, Cố Mang cắn răng quát một tiếng: “Vĩnh Dạ, tới đây!”
Lưỡi lê ma khí nghe lệnh hóa hình, Cố Mang cầm lấy nó, nghiến răng đâm mạnh một nhát lên mu bàn tay trái của mình ——
Máu tươi tung tóe!
Cơn đau kịch liệt kéo Cố Mang ra khỏi vũng lầy của ảo giác, y thở dốc một hơi, dùng sức nhắm chặt hai mắt mình.
Lúc y giương mắt lên lần nữa, hồ Đại Trạch trước mặt đã yên ả trở lại, sóng gờn gợn óng ánh, ảo ảnh của Thẩm Đường đã biến mất.
“…” Cố Mang thở hổn hển thu hồi Vĩnh Dạ, giơ tay nhanh chóng xử lý miệng vết thương, lòng còn sợ hãi mà nhìn hồ nước lăn tăn kia.
Y thật sự không biết vì sao mình lại thấy được tàn ảnh của trận đại chiến mấy trăm năm về trước, nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên y nhìn thấy Thẩm Đường.
Vì sao vậy?
Ngàn manh vạn mối xộc lên não, tiếc rằng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Cố Mang định bụng sau khi trở về sẽ kể lại dị trạng của mình cho Mặc Tức nghe, việc cấp bách bây giờ vẫn là bắt giữ tàn hồn do thú Huyết Ma để lại.
Nghĩ vậy, y điều chỉnh la bàn, rót linh lực cho nó rồi đưa ra trước hồ nước mênh mông.
“Chỉ đường.” La bàn nhận lệnh, bắt đầu xoay điên cuồng, qua thời gian đủ uống nửa chén trà, kim chỉ hình nhánh liễu mới từ từ chậm lại, cuối cùng nằm yên không nhúc nhích.
Cố Mang bỗng chốc sững người.
La bàn chỉ hồn không có chỉ vào giữa hồ như lời của Quân thượng, mà là chỉ thẳng vào Cố Mang! Cố Mang sửng sốt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau lưng là dãy nhà san sát, la bàn chỉ hồn này thế mà lại chỉ vào trung tâm thành Đại Trạch.
“… Hỏng rồi ư?”
Cố Mang điều chỉnh vị trí đứng rồi lắc lắc la bàn.
Quả nhiên la bàn kia do dự run lạch cạch, không biết nên chỉ về hướng nào.
“Rốt cuộc mảnh tàn hồn dưới hồ của thú Huyết Ma nằm ở đâu?” Hỏi lại như thế hai ba lần, kim chỉ của la bàn mới bắt đầu chuyển động, nhưng cuối cùng vẫn chỉ vào trung tâm thành Đại Trạch.
Cố Mang im lặng, cất la bàn vào, sờ cằm suy tư.
Dựa theo do thám của Quân thượng, tàn hồn của thú Huyết Ma chìm sâu dưới hồ Đại Trạch, không biết la bàn của các trinh sát khác biểu hiện như thế nào, nhưng của y cứ nhất mực chỉ vào trong thành trì, có lẽ không phải là trùng hợp.
Vậy có khi nào…
Lòng y giật thót.
Có khi nào tàn hồn của thú Huyết Ma đã bị nước Liệu thành công tóm được trong vài ngày ngắn ngủi, bây giờ đang kẹt ở đâu đó trong thành Đại Trạch không?!
Hết chương
Stormi: Hông biết bình loạn gì, thôi thì đăng vài tấm hình cute mừng Noel =)
Artist: 「 Emma 」@lofter
Mang Mang hồi mới về phủ còn ngáo ngơ bị công chúa hạch họe vì tội ăn nhiều…
Artist: 老婆回收站@lofter
Artist: 查理的巧克力工厂@lofter
.