Vết Nhơ Dư Ô

chương 188: 188: vũ khí trên núi chiến hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cùng là con nối dõi của nhà Vọng Thư, tất nhiên Mộ Dung Liên cũng có thần võ nhạc tu của riêng mình, chỉ là xưa giờ gã không thích, thế nên gần như chưa từng triệu hoán nó.

Nhưng mà lúc này đây, Mộ Dung Liên đặt thần võ đàn nhị bọc vảy rồng ở bên hông, thấy Cố Mang nhìn mình thì lại trừng mắt nói: “Làm gì? Nhìn cái gì! Không được cười!”

“…”

Cố Mang không cười.

Y chỉ không nghĩ rằng, thì ra Mộ Dung Liên cũng sở hữu một thanh thần võ có thể công phá ba quân bằng thanh âm của một người.

Mộ Dung Liên nhấc tay lên cao, kéo mạnh một cái.

Chỉ nghe tiếng đàn nhị lanh lảnh, hòa với tiếng kèn xôna phía đối diện, hai luồng âm thanh hệt như hai con giao long phóng lên khỏi mặt nước, va vào nhau kịch liệt, sấm gió cuồn cuộn nổi!

Đây là trận chiến giữa hậu duệ nhạc tu, không ai dám khinh suất, Mộ Dung Liên nheo cặp mắt đào hoa, chăm chú nhìn “Cố Mang” mà mình quen thuộc ở đối diện, bàn tay trắng ngần nhấc cao kéo dây đàn.

Tiếng đàn kia càng lúc càng bén nhọn, càng lúc càng ác liệt, hai nguồn năng lượng lao vào cắn xé nhau, tất cả mọi người đều bị tiếng đàn sắt kèn sáo kia làm cho màng nhĩ ù đi, linh lực hỗn loạn.

Tiếng nhạc của hai người họ cứ như giao long quấy sóng, lúc thì đàn nhị của Mộ Dung Liên chiếm thượng phong, lúc thì Phong Ba của ảo ảnh “Cố Mang” hơn một bậc.

Chém giết kiểu này tuy không đẫm máu như binh khí gặp nhau, nhưng lại không kém phần nguy hiểm.

Mộ Dung Liên trở tay kéo mạnh dây đàn, tiếng đàn đột ngột cao vút, mà sau phút chốc yếu thế, ảo ảnh “Cố Mang” thình lình nheo mắt lại, môi khẽ rời khỏi thân kèn, Cố Mang thật sự nhìn ra manh mối, vội quát lên nhắc nhở: “Cẩn thận!!”

Mộ Dung Liên lập tức cảnh giác, kéo căng dây đàn, ngay khi tiếng đàn của gã đạt tới điểm nào đó, “Cố Mang” bỗng nhắm mắt nhấc tay, ngửa đầu thổi một tiếng bén nhọn nhất!

“Ruýt!”

Một luồng sóng âm bất ngờ bắn ra, Mộ Dung Liên cúi đầu, hộc ra một búng máu.

Cố Mang hốt hoảng gọi: “Mộ Dung Liên, ngươi sao rồi?!”

Mộ Dung Liên liếm máu đỏ giữa răng môi, sầm mặt ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Không có gì… không chết được.”

Gã lạnh lùng quan sát “Cố Mang” phía đối diện, mà ảo ảnh “Cố Mang” cũng không có đủ mười phần sức mạnh, sau đợt giao chiến quyết liệt, nó bị sóng âm bắn cho rời rạc, biến thành làn sương mờ ảo, cuối cùng từ từ tan biến.

Mọi người im thin thít, chờ khi ảo ảnh “Cố Mang” hoàn toàn biến mất, binh sĩ Trọng Hoa cùng hoan hô ầm ĩ.

“Tan biến rồi! Tan biến rồi!”

“Trời đất quỷ thần ơi, Vọng Thư quân còn biết cái này nữa à? Sao chưa thấy ngài ấy dùng bao giờ?”

Cố Mang bước qua, xác nhận Mộ Dung Liên thật sự không có gì mới thở phào nhẹ nhõm: “… Sao xưa giờ ngươi không thể hiện bản lĩnh?”

Mộ Dung Liên hừ một tiếng, bực dọc hóa giải thần võ đàn nhị, xụ mặt bảo: “Có gì hay mà nói, ta ghét nhất là nhạc tu, đàn đàn hát hát, õng a õng ẹo, chẳng thú vị gì sất.” Nhưng khi thấy nhóm tiểu tu reo hò, sau đó dồn sức chiến đấu với quân Liệu để giành lò luyện ma, nét mặt của Mộ Dung Liên vẫn hiện đôi phần đắc ý.

Nào ngờ đúng lúc này —— Chợt nghe một tiếng nổ đùng đùng có thể chấn nát lục phủ ngũ tạng của con người vang lên ở phía xa!

Tiếng động ấy nghe như Thái Sơn sụp đổ, Hoàng Hà dậy sóng, tưởng như đất trời sắp bị hủy diệt ngay vào giờ khắc này.

Tất cả đều sợ ngây người, có vài tiểu tu trên mặt còn hiện nét mừng rỡ của thắng lợi trong tay, bấy giờ thôi cười ngẩng đầu lên, dung nham đỏ như lửa rọi sáng gương mặt của bọn họ, tẩy sạch mọi hy vọng, bôi đắp nỗi kinh hoàng.

“Huyết, Huyết… Huyết…” Nhóm tiểu tu lắp bắp: “Là thú Huyết Ma… thú Huyết Ma!!!”

Khi lò luyện ma đạt đến màu vàng óng lóa mắt, dung nham cuồn cuộn trào lên từ lòng đất, nung chảy đất đai và núi đá, hệt như Bàn Cổ () nhảy ra từ trong cõi hỗn độn, mang theo một loại sức mạnh uy nghiêm mà đáng sợ, liên tục ra sức khai phá đất, sau đó gầm rống lao đi như gió lốc, tức khắc điền kín ảo ảnh của thú Huyết Ma vừa mới đặt chân lên nhân thế!

() Bàn Cổ được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc.

Trong đầu Cố Mang chợt đau nhói!

“A…”

—— Y chính là nó, nó cũng là y.

Lẽ ra y định ngăn cản nó sống lại, nhưng giờ phút này đây, Cố Mang có thể cảm nhận thật rõ ràng, một nguồn ma lực đủ sức dời núi lấp biển hủy diệt trần thế đang tuôn ồ ạt vào bốn chi và trăm xương của nó.

Nó ở trong ngọn lửa cháy hừng hực, sắp…

Dục hỏa.

Trùng sinh!!!

“Tránh ra!!! Mở kết giới nước!!!”

“Mặc Tức, Thôn Thiên ——!!!”

Tiếng hét của Cố Mang khiến cho đám tu sĩ đơ như tượng tỉnh lại, bọn họ cũng hiểu đại kiếp sắp ập xuống, nhao nhao căng kết giới hệ nước để chống đỡ.

Ngay vào lúc đó, đất rung núi chuyển, hàng vạn mảnh vỡ và sóng lửa như lệ quỷ gào rú bắn ra khắp đất trời! Nện “ầm ầm” vào kết giới phòng ngự của bọn họ.

Sức mạnh của một người làm sao địch nổi thú Huyết Ma đúc từ trăm ngàn vạn oán linh? Theo ma thú trùng sinh, ngọn lửa chẳng những không lụi tắt mà còn bùng dữ dội, ngập tràn khí thế tận diệt trời đất, các tu sĩ dần dần chịu không nổi, có người linh lực thấp kém, kết giới nước căng ra đã bị lửa áp chế, bọn họ tức khắc bị nuốt lấy, cuốn vào vòng xoáy linh lực của thú Huyết Ma.

Mặc Tức nghiến răng, dồn hết linh lực trong người, lại quát lớn một tiếng: “Thôn Thiên! Tới đây!!!”

Giữa máu lửa rợp trời, linh thể cá voi khổng lồ rốt cuộc giáng thế, hào quang xanh biếc lập tức rọi sáng cả một vùng biển lửa, bao bọc các tu sĩ Trọng Hoa không còn chỗ trốn ở bên trong.

Cách lớp hào quang của Thôn Thiên, mặt mũi ai nấy cũng lấm lem vết cháy, đồng thời còn chứa đầy sợ hãi, không cam, lẫn tuyệt vọng…

Chỉ thấy giữa ngọn lửa hừng hực, thú Huyết Ma luyện ra một thân da lông màu trắng bạc, móng vuốt to cỡ một cung điện, tròng mắt xanh thăm thẳm.

“Grào ——!!”

Giữa trời sập đất nứt, ác thú trong truyền thuyết nhảy ra khỏi biển lửa, nó cao đến mức có thể che khuất cả bầu trời, khiến cho người đứng bên dưới có ngửa đầu cũng khó mà nhìn rõ toàn bộ diện mạo của nó.

Thú Huyết Ma nghểnh cổ rống ầm ĩ, mà trên đỉnh đầu của nó, quốc sư nước Liệu đang ôm đàn mà đứng, tà áo bay phần phật, lạnh lùng quan sát nhân gian sắp phải thần phục mình.

“Tịnh Trần, đi thôi.”

Theo tiếng ra lệnh của quốc sư, thú Huyết Ma Tịnh Trần gầm rú nhảy lên không, cuốn theo ngọn lửa chưa lụi tắt, bay về phía kết giới Đế đô của Trọng Hoa ——

“Nó đến rồi!”

“Kết trận! Mau kết trận!”

Các tu sĩ phòng ngự đóng giữ bên bờ sông kêu to, bọn họ bắn ra vô số hào quang pháp chú, tụ tập trên kết giới Đế đô.

Cùng lúc đó, Tịnh Trần đã dùng sức mạnh như núi rơi xuống biển tông thẳng vào kết giới.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, sau cú tông thứ nhất, kết giới Đế đô đã nứt một khe dài.

Sức mạnh của ác thú thượng cổ chung quy vẫn quá kinh người.

Cho dù các tu sĩ phòng ngự dốc hết sức vá lại, chỉ e cũng không chống được qua ba lần va chạm.

Mộ Dung Liên và Mặc Tức có lòng trở về tiếp ứng, nhưng lúc này quốc sư lại cưỡi gió nhảy xuống từ trên đầu Tịnh Trần.

Chiếc đàn trong tay gã rung động, bảy con mắt trên đàn lũ lượt mở trao tráo.

Ngoại trừ “Cố Mang” khi nãy bị đánh tan và một con mắt cuối cùng trên mũi đàn, bên trong các con mắt còn lại đều toát ra ảo ảnh của nguyên chủ.

Những thứ bị quốc sư luyện vào trong đàn chín mắt, ngoại trừ trọng giáp Huyền Vũ và đại tông sư khinh công nước Lê Xuân đã sớm được diện kiến, còn có yêu vật dị thú và tu sĩ tà ma khác.

Mà giờ đây bảy luồng ảo ảnh đại diện cho bảy loại sức mạnh quá mức trác tuyệt ở phương diện nào đó đang chắn trước con đường tiếp viện của bọn họ.

Mộ Dung Liên trầm giọng mắng: “Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì! Hèn hạ vô sỉ, đánh nhau phải dựa vào người khác, ra ngoài còn phải đeo mặt nạ —— Xấu quá không dám gặp người à?!”

Quốc sư chẳng buồn để ý, gã đứng phía sau bảy ảo ảnh, tay áo tung bay, cười nhạt một tiếng: “Mặt nạ hả? Ta chỉ đeo miết thành quen thôi, chẳng có cái gì không dám gặp người cả.

Với lại ta cũng không đeo mãi đâu, chờ khi phá sập thành Trọng Hoa, ta vào tới đô thành, tất nhiên sẽ tháo xuống.”

Gã dừng một thoáng, điệu cười càng ngọt ngào: “Vọng Thư quân chỉ cần cầu nguyện mình có thể sống đến lúc đó là được rồi.”

Dứt lời phất tay một cái, bảy luồng ảo ảnh hệt như lợi kiếm phóng đến tập kích Mặc Tức và Mộ Dung Liên.

Ở phía bên kia, mặc dù Cố Mang đã chạy tới gần kết giới Đế đô, song thú Huyết Ma đã nhe nanh múa vuốt tông vào kết giới lần thứ ba.

Giữa tiếng kêu la thảng thốt của mọi người, kết giới vỡ thành vô số điểm sáng, rơi lả tả xuống đất như mưa đá.

Thú Huyết Ma giũ giũ da lông, nhảy lên tông vào lớp cấm chế chực vỡ toang cuối cùng, thế rồi phóng vút lên trời như ngốn mây nuốt gió, bay thẳng về phía vương đô Trọng Hoa.

Không ngờ phá kết giới lại diễn ra nhanh như thế, các tu sĩ bên bờ sông nhất thời sững sờ tại chỗ, không ai biết nên làm sao cho phải.

Nhạc Thần Tình thống lĩnh đàn dị thú và đội quân võ sĩ trúc là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta vội vàng quát: “Còn thất thần làm gì! Chờ nó hủy diệt toàn bộ vương thành sao! Mau đi ngăn cản nó!”

Chúng tu sĩ giật mình choàng tỉnh, vừa định đuổi theo, chỉ thấy Cố Mang ngự kiếm trở về, hét lớn: “Mọi người đừng đuổi theo!”

“Cố soái…”

“Tạm thời không đuổi kịp nó đâu.”

“Nhưng nó đã bay về phía vương thành rồi! Nó phá hủy kết giới Đế đô cũng chỉ trong chớp mắt, huống chi là một tòa thành ——”

Cố Mang lại nói: “Nó sẽ không lập tức làm vậy đâu.”

“…!?”

Cố Mang nói: “Thú Huyết Ma vừa mới trùng sinh, sức mạnh nhìn thì khủng khiếp thật, nhưng chỉ là so với người phàm thôi.

Lúc này chính nó vẫn còn yếu, mà vài ngày trước vì trận biến loạn của Mộ Dung Thần, khắp Đế đô đều trải đầy ma khí.

Đống ma khí này là bùa đòi mạng với chúng ta, nhưng với thú Huyết Ma lại là dòng sương ngọt hiếm có.

Trước khi hút hết ma khí trong thành, chắc chắn nó sẽ không hủy thành.”

Quả nhiên vừa nói đến đây, thú Huyết Ma đã bay đến vòm trời trên vương đô.

Nhưng cũng như Cố Mang đã giải thích, nó không triển khai tấn công ngay mà lượn quanh không trung vài ba vòng, cuối cùng đáp xuống cạnh một ngọn núi ở ngoài thành Trọng Hoa, mở cái mồm như chậu máu khổng lồ, bắt đầu hút lấy hút để ma khí vào trong người mình.

Chúng tu sĩ nhìn mà hãi hùng, Cố Mang lại cười lạnh một tiếng: “Cũng tốt, cho ngươi giải sầu giúp các bách tính trúng ma độc của chúng ta.”

Dứt lời quay đầu nói với các binh sĩ: “Lúc nó đang hút ma khí, phòng thủ yếu ớt nhất —— Nhìn kỹ nhé, bảy thước dưới ngực con thú này chính là tử huyệt của nó đấy.”

Tiếp theo nói với Nhạc Thần Tình: “Nhạc Thần Tình, đệ qua đây.”

Nhạc Thần Tình hoang mang bước qua.

Cố Mang chỉnh lại áo giáp hơi lệch của cậu ta, ngước cặp mắt xanh thẳm, nói: “Ta xin nhờ đệ, lập tức thống lĩnh một nửa quân phòng ngự, chạy đến núi Chiến Hồn.”

Nhạc Thần Tình sửng sốt, ngờ vực hỏi: “Đến núi Chiến Hồn làm gì?”

Cố Mang khựng lại giây lát rồi trả lời: “Trong sách binh khí của nước Liệu có viết, tượng đá của các đời tiên vương nước Trọng Hoa dựng trên núi Chiến Hồn chính là một bố cục kết giới, bên dưới bảy pho tượng trấn giữ vũ khí của thống soái lập nên nước Trọng Hoa.”

Nhạc Thần Tình kinh ngạc nói: “Cái gì?! Thế mà lại có chuyện này, tại sao bản thân nước Trọng Hoa lại không biết…”

“Bởi vì thống soái lập nên nước Trọng Hoa không phải là ai khác, ông ta chính là anh em của quân vương đời đầu, do đoạt quyền thất bại nên bị đày làm nô lệ —— Tổ tiên của Hoa Phá Ám.”

“!!”

Cố Mang vừa nhìn thú Huyết Ma cắn nuốt ma khí vừa nói: “Năm đó sau khi người này thất thế, quân vương đời đầu xóa sạch dấu vết và công trạng của ông ta, mà thanh nửa thần võ nửa ma võ của ông ta là một loại vũ khí đặc biệt, cũng bị phong ấn trên đỉnh núi Chiến Hồn, dùng tượng đá trấn giữ.”

“Nhưng do kết giới phong ấn cần gia cố mỗi trăm năm một lần, mà bí mật này lại không thể công bố với thiên hạ, vì vậy quân vương đời đầu bèn lập ra một quy củ —— Mỗi vị quân vương từ nhiệm, bất luận có hiền đức hay không, đều phải dùng đá Trấn Linh đúc một pho tượng, đặt trên đỉnh núi Chiến Hồn.”

Nhạc Thần Tình lẩm bẩm: “Một vị quân vương cho dù chết vì tuổi già, trước sau cũng không quá trăm năm, bởi vậy mới phải lấy cớ đúc tượng để gia cố kết giới…”

“Phải.

Nhưng cho dù là thế, vì uy lực của vũ khí quá mạnh mẽ hiếu chiến, qua mấy trăm năm sát khí vẫn chưa tiêu, tuy rằng một mực gia cố, nhưng vào buổi đêm khi âm khí dày nặng, vẫn có thể nghe được tiếng trống trận chém giết và tiếng hành quân rầm rập trên núi Chiến Hồn.

Đó chính là tiếng tru tréo phát ra từ thứ vũ khí này.”

Nhạc Thần Tình hỏi: “Đó là vũ khí gì?”

“Nghe đồn là một cây trường cung, do một vị kiếm sư đúc từ sức mạnh thần ma vào ngàn năm trước.”

Dứt lời, Cố Mang dặn dò Nhạc Thần Tình: “Đệ nhớ kỹ những lời sau đây của ta.

Theo phỏng đoán từ bí văn của nước Liệu, đệ chỉ cần dẫn theo một nửa quân phòng ngự, đập nát tất cả tượng đá trên đỉnh núi, dùng máu từ lòng bàn tay của trăm người hiến tế, cung Thần Ma sẽ phá phong ấn bay ra.

Đến lúc đó đệ tập hợp sức mạnh của mọi người, đúc thành một mũi tên linh lực, bắn chết thú Huyết Ma lúc nó hút hết ma khí trong thành.”

“Vậy còn huynh?”

“Ta sẽ thống lĩnh một nửa quân phòng ngự còn lại thi pháp sau lưng thú Huyết Ma, giữ chân nó tại chỗ.

Bởi vì chỉ có vào lúc đó, thú Huyết Ma hút quá nhiều ma khí, không thể tiêu hóa ngay lập tức, mới là lúc nó yếu ớt nhất.

Một khi vuột mất cơ hội này, nó sẽ trở nên hùng mạnh gấp bội, không gì cản nổi.”

Cố Mang nhìn thẳng vào Nhạc Thần Tình, nói: “Nhớ kỹ, vị trí bảy thước dưới ngực chính là tử huyệt của nó.

Đệ chỉ có một cơ hội thôi.”

Hết chương

Stormi: Cộng tâm là sống chết có nhau nha mọi người…

Đàn nhị nè…

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio