Thuyền hạch đào chạy băng băng trên biển mây ngút ngàn, tốc độ của chiếc thuyền hoa lệ cũng ngang bằng với nó, song khoảng cách lại kéo xa thật xa, rõ ràng sự căm ghét của Mộ Dung Sở Y dành cho Giang Dạ Tuyết đã lên đến đỉnh điểm, ngay cả chạy song song với nhau cũng không muốn.
Hiện giờ đang là hoàng hôn, nắng chiều rọi sâu vào biển mây, ánh sáng dập dềnh bên mép thuyền tựa như Trường Giang và Hoàng Hà ở nhân gian.
Do chưa được nhìn thấy bao cảnh đời, Cố Mang vẫn một mực vịn mép thuyền chiêm ngưỡng, trong ánh mắt xanh biếc như rửa bằng nước mưa, khi thì phản chiếu cảnh mặt trời lặn về phía Tây, khi lại phản chiếu cảnh non sông bát ngát.
Đang nhìn say mê, đột nhiên có thứ gì chọt chọt cẳng chân y.
Cố Mang quay đầu lại, thoạt đầu không thấy người đâu, cúi mắt xuống mới thấy ra là một người hầu gốm biết đi biết chạy đã được làm phép.
Người hầu này được vẽ hết sức vụng về, mắt thì con cao con thấp, mũi miệng còn dính thành một cục.
Cố Mang thấy hài hước quá, thế là phá lên cười ha ha: “Ai nặn con này vậy? Ha ha ha, xấu đau xấu đớn luôn!”
Màn trúc của khoang thuyền vén lên rồi hạ xuống, Giang Dạ Tuyết mặc áo bào màu ngó sen đi ra từ bên trong.
Hắn ngồi trên xe lăn vận hành bằng linh lực, nói với Cố Mang: “Là huynh nặn đó.”
“…”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc lẫn ngỡ ngàng của Cố Mang, Giang Dạ Tuyết cười nói: “Là rất lâu về trước, lúc huynh còn đang hành quân, huynh thấy ta nặn tượng đất nên nhất quyết đòi nặn theo một con.
Ngặt nỗi lúc đó huynh không được nhẫn nại cho lắm, làm việc bao giờ cũng nhất thời nổi hứng rồi đầu voi đuôi chuột, mới nặn theo ta được phân nửa thì huynh đã ngại phiền, chỉ vẽ đại ngũ quan cho xong chuyện.”
“Ra là thế…”
Cố Mang đánh giá tượng gốm xấu xí kia, nghĩ đến việc nó được nặn ra từ tay mình, cảm xúc có phần khó diễn tả.
Tượng gốm thoạt nhìn đã có tuổi, một ít nước sơn đã bong tróc.
Nó lượn quanh Cố Mang, cái mồm méo xệch lúc mở lúc đóng, nói một cách vụng về: “Ăn cơm, ăn cơm.”
Cố Mang lục lọi hai tay áo, thế rồi ra chiều bất đắc dĩ: “Ta không có đem theo cái gì ngon hết, với lại tượng đất sét như mi đòi ăn cơm làm gì?”
Tượng gốm xấu xí vẫn cố chấp nói: “Ăn cơm, ăn cơm!”
Cố Mang nhủ thầm, điệu bộ cố chấp nhăn mặt nhíu mũi này thế mà lại giống Mặc Tức như đúc.
Có điều lời này chỉ được nghĩ bừa trong đầu thôi, bất luận để cho bản tôn Mặc Tức biết, hay để cho các cô nương Trọng Hoa mến mộ Hi Hòa quân biết, chắc y lãnh đủ gạch luôn quá.
Cố Mang xua nó đi: “Không có gì cho mi ăn đâu, đi mau đi.”
Tượng gốm xấu xí vươn tay nhỏ túm Cố Mang: “Ăn cơm, ăn cơm!”
Giang Dạ Tuyết cười nói: “Không phải nó đang đòi huynh cho ăn đâu, nó đang bảo huynh vào khoang thuyền ăn cơm đó.”
Cố Mang cứ tưởng loại “đi xa” này chỉ được ăn tạm lương khô thôi, không ngờ còn được ngồi xuống ăn cơm nữa, y không khỏi sửng sốt: “Là cơm ngươi nấu hả?”
“Không phải.”
“Vậy thôi đi.” Cố Mang lắc đầu như trống bỏi: “Cơm do Hi Hòa quân nấu ăn gì nổi.”
Giang Dạ Tuyết nói: “Ta có thả vài tượng gốm nhỏ tương tự thế này vào trong thuyền hạch đào, yểm phép cho chúng nó, cơm nước đều do chúng nó nấu.
Mặc dù chỉ là một ít cơm canh đạm bạc, nhưng mà…” Hắn ngừng một lát rồi cười nói: “Vẫn đỡ hơn là Hi Hòa quân nấu.”
Bấy giờ Cố Mang mới yên lòng, nhưng rồi lại ngoảnh đầu nhìn chiếc thuyền hoa lệ cách thật xa, hỏi: “Chúng ta không gọi Tiểu Long… khụ, không gọi Mộ Dung tiên sinh qua ăn sao?”
“Tiểu cữu sẽ không qua đâu.” Nét mặt của Giang Dạ Tuyết trở nên ảm đạm, thấp thoáng chút u ám giữa nắng trời ngả màu.
Hắn nhích đầu ngón tay, xe lăn gỗ lập tức đổi hướng, chạy vào trong khoang thuyền: “Chúng ta đi thôi.”
Trong khoang thuyền, hai tượng gốm nhỏ đang chạy tới chạy lui bận rộn châm trà chia thức ăn.
Có điều chúng nó thật sự đẹp hơn tượng gốm do Cố Mang nặn nhiều, mũi ra mũi, mắt ra mắt, một nam một nữ, xinh xắn đáng yêu.
Thức ăn trên bàn đích thực không thịnh soạn, được cái thanh đạm vừa miệng, nước trà cũng ngọt mát.
Cố Mang không thích uống trà, Giang Dạ Tuyết cũng đã chuẩn bị một bình rượu ấm.
Mặc Tức nói: “Uống ít thôi.”
Giang Dạ Tuyết từ tốn nói: “Rượu Hương Tuyết, không dễ say đâu, nếu huynh ấy thích thì huynh cứ tùy ý huynh ấy đi.”
Cố Mang liếm liếm môi, cười ngu ngơ một tiếng.
Nhìn y lè đầu lưỡi ướt át liếm môi mình, Mặc Tức buồn bực nói: “Thanh Húc trưởng lão, huynh ấy là người mang tội, huynh cần gì dùng lễ nghĩa ngày xưa tiếp đãi huynh ấy.”
Miệng thì nói vậy chứ vẫn tuỳ ý Cố Mang.
Rượu Hương Tuyết đúng là không dễ say, nhưng suy cho cùng vẫn là rượu.
Cố Mang nhất thời mê rượu, cảm thấy ngòn ngọt uống đã quá, uống nhiều rồi cũng ngà ngà say, chưa kể cơm canh do tượng gốm nấu lại mang đến mùi vị mới lạ khác, nhiệm vụ thêm canh thêm thức ăn cũng do chúng nó tiến hành luôn.
Để được quan sát dáng vẻ chân tay lóng ngóng xới cơm của chúng thêm vài lần, Cố Mang ăn nhiều hơn mọi ngày hẳn ba chén.
Ăn cơm xong, bọn họ tự về khoang thuyền của mình nghỉ ngơi.
Do linh lực của Cố Mang không ổn định, lúc ở dưới trướng Mộ Dung Liên đã từng bị bùng nổ linh lực, mà thuyền hạch đào của bọn họ đang bay trên trời cao, không thể mạo hiểm được, Mặc Tức phải tận sức theo dõi y mọi lúc, thế nên tối đó Cố Mang ngủ chung khoang với hắn.
“No quá đi…” Cố Mang ôm bụng lầm bầm, ngã cái “phịch” xuống giường.
“Dậy đi.” Mặc Tức mắc chứng khiết phích, bèn xốc Cố Mang dậy ép buộc y: “Đi tắm rồi hẵng ngủ.”
Cố Mang không chịu: “Ta không tắm đâu.”
“Huynh không tắm thì lăn ra boong thuyền ngủ dưới đất đi.”
Cố Mang bèn ôm chăn định ra ngoài boong thuyền hứng gió ngủ thật.
Mặc Tức giận dữ nhướn mày kiếm, kéo Cố Mang trở về, gắt giọng: “Ai cho huynh ra ngoài? Nằm xuống.”
Cố Mang nhập nhèm lờ đờ, tròng mắt xanh thẳm trông như mặt hồ lập lờ khói sương: “Ta không tắm được không?”
“Không được.”
“Xin ngươi đó, Hi Hòa quân…”
“Miễn đi.”
“Chủ nhân.”
“Dẹp đi.”
“Công chúa.”
“Huynh đang cố tình chọc tức ta phải không?”
Cố Mang bĩu môi, tủi thân nói: “Sư đệ ngoan…”
“…” Mặc Tức nghiến răng sau: “Cố Mang huynh tỉnh táo lại cho ta!”
Chân mày sắp nhíu thành một nhúm, Cố Mang chậm rãi co người lại: “Không muốn tắm thật đó… cả người ta kiệt sức rồi… hay là ngươi tắm giúp ta đi?”
Lẽ ra Mặc Tức vẫn nghiêm nghị như ông thầy khắt khe, nào ngờ Cố Mang lại đáp trả như thế, hắn nhất thời không biết phải nói gì, sắc mặt cũng có phần xấu hổ.
Cứ thế, uy nghiêm của người răn dạy thoáng chốc giảm đi mất ba phần.
“… Huynh đừng có mơ.”
Cố Mang thở dài một hơi rồi lại ngã xuống giường, giạng tay giạng chân nằm trong đệm chăn, coi bộ định ngủ luôn như thế.
Mặc Tức hết cách với y, chỉ đành tự mình đi tắm, sau đó thay quần áo sạch sẽ.
Hắn cứ tưởng Cố Mang lười tắm nên cố tình ăn vạ, nào ngờ chờ khi hắn trở về, chỉ thấy Cố Mang rúc vào sâu trong đệm, ôm bụng nhíu mày rên khe khẽ, tóc đen mềm mại rơi trên gò má tái nhợt.
Lúc này cần chi giả vờ nữa, Mặc Tức sửng sốt, nhận ra Cố Mang thật sự không được khỏe.
Hắn bèn lau mái tóc ướt sũng, đi đến trước giường của Cố Mang, cúi đầu hỏi y: “Sao vậy? Còn khó chịu à?”
Hàng mi mảnh dài run nhè nhẹ, Cố Mang hé mắt ra, đôi mắt xanh trong dập dờn chút hơi nước, uể oải nhìn Mặc Tức một cái, thều thào: “Ừ.
Ăn nhiều… no quá, đau dạ dày.”
“… …” Im lặng hồi lâu, Mặc Tức phun ra một chữ: “Đáng.”
Nhưng rồi vẫn ngồi xuống bên người Cố Mang, sầm mặt ngoắc tay với y: “Lăn qua đây.”
Cố Mang hơi do dự, nghĩ thầm mọi khi người này đã khó chọc, bây giờ mình khí hư thể nhược thì càng không thể chọc, hảo hán không ăn thiệt trước mắt, bảo mình lăn thì mình cứ lăn vậy.
Y bèn lăn vài vòng trên giường, lăn đến bên tay Mặc Tức, sau đó thở dài hỏi: “Cần lăn nữa không?”
Mặc Tức nói: “Nằm yên đừng nhúc nhích.”
Cố Mang bèn nằm ngửa như con cá mắm.
Lúc này áo quần của y rất xốc xếch, cổ áo phanh rộng để lộ tảng lớn da thịt săn chắc hằn sẹo cũ bên dưới.
Mặc Tức nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi tối đi, hắn đưa tay khép cổ áo của Cố Mang lại trước, bấy giờ mới đặt tay lên bụng y xoa chầm chậm.
Cố Mang bặm môi hai cái: “Công chúa, ngươi đang phạt ta tội ăn nhiều hả?”
Mặc Tức bực bội nói: “Huynh cứ nói đi?”
Thật sự không thể trách Cố Mang lòng dạ tiểu nhân được, chủ yếu vì tính tình của Mặc Tức quá khó ở, trước đó kiếm chuyện với Cố Mang quá nhiều lần, thế nên Cố Mang mới tưởng rằng kiểu xoa nắn hơi dùng sức của hắn cũng là một cách trừng phạt mình.
Chẳng qua cách này không gây khó chịu lắm, mặc dù lúc bị xoa cảm thấy hơi là lạ, song cơn đau quặn thắt nơi dạ dày đã từ từ dịu lại giữa từng cái xoa này.
Cố Mang nằm trên giường, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng, cuối cùng y nghiêng đầu qua, áp mặt vào cánh tay của Mặc Tức, mê man ngủ thiếp đi.
Đêm nay Cố Mang lại nằm mơ, những ký ức đã mất ấy lại tỏa sáng chập chờn trong đầu óc đang rỉ sét của y.
Y mơ thấy túp lều vải thấp bé, ngoài lều gió rét đang rít gào, trong xoang mũi là mùi Lê Hoa Bạch, còn có mùi hương như mật ngọt trên cơ thể của Mặc Tức.
Là đêm nhược quán ấy.
Lần trước y chỉ mơ thấy Mặc Tức hôn môi mình, sau đó ký ức chợt đứt đoạn, thế nên suốt thời gian dài qua, Cố Mang vẫn hoang mang không biết rốt cuộc tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, vì sao trạng thái của hai người họ lúc đó lại khiến mình cảm thấy bứt rứt và nóng ran.
Mà giờ phút này đây, có lẽ nhờ men rượu thúc đẩy, cộng thêm Mặc Tức đang ngồi bên giường giúp y xoa dạ dày quặn thắt, tiết tấu đều đều mạnh mẽ đó như khớp với một loại nhịp độ khác trong ký ức.
Tựa như mây tản sương tan, Cố Mang thình lình nhớ ra.
Chính vào tối hôm đó, y giấu một quyển xuân cung đồ vơ được từ sạp thư họa cũ, bụng đầy ý xấu định tặng cho Mặc sư đệ một phần quà thành nhân, ngờ đâu tự dẫn lửa đốt người, cuối cùng bị Mặc Tức kéo ngã xuống giường…
Giường gỗ nhỏ hẹp phát ra tiếng “cót két”, y bị Mặc Tức đè dưới thân, xoang mũi ngập đầy mùi hương của đối phương, y không còn đường lui.
Cố Mang không nhớ lúc đó Mặc Tức nói với mình những gì, chỉ biết chờ khi mình phản ứng lại, Mặc Tức đang dùng tay tháo đai lưng của mình —— Đôi tay ấy rất vồn vã, tựa như một bé trai đang tháo món quà nó khao khát đã lâu.
Mà lúc ấy chính bản thân Cố Mang cũng chẳng khá hơn là bao, thậm chí y cảm thấy mình còn căng thẳng hơn Mặc Tức, bởi lẽ xưa nay ở trước mặt sư đệ, y luôn là người bao dung và chở che lõi đời, là “ca ca” của Mặc Tức.
Nhưng khi bị thân hình nặng trĩu của chàng trai trẻ này đè lên, y bỗng dưng phát hiện địa vị suốt bao nhiêu năm qua đã đảo điên mất rồi.
Lần đầu tiên trong đời y nhận ra, tiểu công tử mà mình cưng chiều, bảo vệ, sợ người khác làm tổn thương, thật ra chẳng hề ngoan hiền và thủ lễ như tưởng tượng của mình.
Đè bên trên y là một người đàn ông lưng dày vai rộng, mạnh mẽ khiếp người, vậy mà trước đó y lại cho rằng người ta cần được và chỉ cần mỗi mình mình dẫn dắt và chở che.
Hầu kết trượt lên trượt xuống, Cố Mang liếm bờ môi ướt át, ánh mắt thấp thỏm nhìn xung quanh, y muốn tìm về cảm giác huynh trưởng quen thuộc của mình, nhưng y tìm không được.
Rọi vào trong mắt y, là gương mặt động tình của Mặc Tức khi ấy.
Gương mặt trẻ trung tuấn tú cấm dục đó bị sương mù của ái dục bao phủ, khiến cho đôi mắt đen mọi khi lạnh lùng và khắc chế của Mặc Tức trông có phần mê man, hệt như thú non rơi nhầm vào bẫy rập của dục vọng.
Non tức là ngây thơ, lỗ mãng, chất chứa năng lượng vô cùng vô tận muốn bùng phát.
Thú tức là bản tính, dã tâm, tích trữ dục vọng vô bờ vô bến muốn giải phóng.
Cố Mang bị cặp mắt đó nhìn chòng chọc, áo quần từ từ rơi xuống, tựa như vỏ trai bị cạy mở, để lộ thịt trai run rẩy và mùi hương tanh nồng của biển sâu.
Hông y bị bàn tay ấm nóng của Mặc Tức ghìm chặt, cảm giác kích thích này khiến y không khỏi nhắm mắt bật một tiếng thở dốc.
Cố Mang nuốt nước miếng, sau đó chậm rãi mở đôi mắt ươn ướt ra… y nhìn thấy Mặc Tức cởi quần áo —— Dáng vẻ đó thật sự… thật sự kích thích và đáng sợ tột độ.
Người đàn ông trẻ ngực rộng eo gầy, bắp thịt cân đối.
Lúc đó trên người Mặc Tức vẫn chưa có nhiều sẹo, đặc biệt là lồng ngực.
Bấy giờ lồng ngực của Mặc Tức vẫn lành lặn không tỳ vết, chưa có vết thương mà sau này Cố Mang tự tay đâm.
Cố Mang ngắm nhìn cơ thể vạm vỡ trước mắt, không khí xung quanh tưởng như đã ngừng trệ, khiến y không tài nào thở nổi.
Y không biết tại sao mọi việc lại trở thành thế này.
Rõ ràng là người mình cần phải bảo vệ, vậy mà giờ đây lại dùng tư thế cương quyết không cho phản kháng của kẻ chiếm hữu xâm phạm mình.
Lúc đó y uống nhiều rượu quá, không nhớ được bao nhiêu chi tiết cả, nhưng y có thể dễ dàng nhặt về cảm giác bị sư đệ khai phá.
Rất đau.
Đau lắm.
Lúc ấy Mặc Tức còn quá trẻ, và cũng quá lỗ mãng.
Nín nhịn suốt thời gian dài không chiếm hữu người mà mình đã khao khát từ thuở nào, đến khi hắn rốt cuộc không kiềm chế được nữa, ham muốn tình dục bị đè nén quá lâu tưởng như đang bùng phát để trả thù.
Cố Mang nhớ lúc đó mình nói rất nhiều lời mê sảng, vì thể diện, vì hôm sau còn có thể chung đụng như bình thường, hoặc vì những thứ gì đó khác, hình như y vẫn luôn nhịn đau nhịn tan vỡ và nghẹn ngào, luôn mồm nói mình đã chơi vô số trai lẫn gái.
Mặc Tức vốn đã không rành cũng không biết phải mở rộng thế nào, nghe Cố Mang nói vậy, độ lực của hắn càng thêm mất kiểm soát.
Cố Mang nhớ lát sau Mặc Tức bế mình dậy, để mình tựa vào đầu giường.
Dưới ánh nến, vành mắt của chàng trai phơn phớt đỏ, sắc đỏ này là vì giận dỗi, không cam, ái dục, lẫn tủi thân…
Chàng trai nâng mặt y lên, hôn gò má của y, sau cùng cúi mắt quan sát y.
Gương mặt khôi ngô cấm dục vì cố chấp và yêu thương mà khiến y cảm thấy hơi lạ lẫm.
Trước khi xâm chiếm y triệt để, đối phương có nói một câu: “Sư huynh, huynh nhìn ta thật kỹ, sau đó huynh cúi đầu nhìn lại chính mình đi… Ta mặc kệ trước đó huynh ngủ với bao nhiêu người, ta muốn huynh nhìn cho rõ…”
Cảm giác kích thích lửng lơ khi sắp bị xâm nhập, cùng với ánh mắt sâu thẳm chất chứa đau lòng và ái dục của chàng thanh niên trẻ.
“Ai là người đàn ông đầu tiên…” Mặc Tức giữ chặt Cố Mang, dục vọng ướt nóng khiến người ta sởn hết gai ốc tỳ sát vào người y, giọng nói khản đục và thứ dục vọng ấy gần như đâm sâu vào hồn y cùng lúc: “Ở nơi này của huynh.”
“A…!”
Cố Mang kêu đau một tiếng, run rẩy ngẩng cổ lên, hồn phách như cũng bị xé nát, hai mắt đột nhiên trợn lớn, nước mắt lăn dài bên má, vòng eo khi ra trận làm thế nào cũng không bẻ gãy được, thoắt cái đã trở nên mềm nhũn, trước mắt cũng tối đen như mực.
Cố Mang không nhận thức được gì nữa, đau, nóng và hít thở đều có thể làm người ta bỏng rát, nhịp tim cũng đập như sấm rền.
Y cảm thấy bốn chi trăm xương của mình đang run giật, ngũ tạng máu thịt đang thiêu cháy.
Chờ khi lấy lại tinh thần, Cố Mang mở to đôi mắt ướt át, nhìn ánh nến tuôn chảy trên đỉnh lều, mà thân dưới gắn kết của hai người trên giường đang đung đưa kịch liệt, phát ra tiếng “cót két” lạ thường.
Cố Mang nhớ mình bị Mặc Tức ghìm thật chặt, ban đầu động tác của Mặc Tức vẫn còn kiềm chế lắm, nhưng dần dà về sau, dục vọng của chàng trai trẻ này đã dồn hết lên não, biên độ trở nên càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Y cảm thấy mình giống như bùn nhão trong tay đối phương vậy, cơ thể mềm nhũn vì rượu cồn bị Mặc Tức nửa ép buộc nửa tự nguyện bày ra đủ mọi tư thế thuận tiện cho hai người giao hợp.
Y có thể nhớ được đôi môi gợi cảm khẽ nhếch của Mặc Tức khi ấy, nhớ được tiếng thở dốc trầm thấp của Mặc Tức kề sát bên tai mình, và cơ thể liên tục nhấp nhô giữa ánh nến mờ tối.
Đang làm cái gì vậy?
Những động tác này mang đến cho bọn họ điều gì, tượng trưng cho cái gì… Cố Mang của hiện tại không rõ lắm, y chỉ cảm nhận được kích thích tương tự với mộng cảnh trong ký ức.
Nhưng sự kích thích đó lại kéo theo bất an nặng như chì, càng khiến Cố Mang cảm thấy không biết phải làm sao.
Cơ thể quấn quýt thân mật khăng khít đến nhường ấy —— Rốt cuộc tượng trưng cho điều gì? Là dạng ký kết hiệp ước nào đó, hay lời tuyên thệ của dục vọng chiếm hữu nào đó?
Mặc Tức nói, huynh nhìn cho rõ đi, ai mới là người đàn ông đầu tiên của huynh.
Giọng điệu này nghe vừa cố chấp vừa đau lòng, vừa dịu dàng vừa cuồng si… dứt khoát giày vò trái tim y.
Không rõ giấc mộng này kéo dài bao lâu, cuối cùng tất cả đều mơ hồ dính dớp, thời gian cũng hỗn loạn.
Đột nhiên vào khoảnh khắc nào đó, một loại kích thích cực mạnh xộc thẳng lên, Cố Mang không khỏi phát ra tiếng rên rỉ trầm đục như trong ký ức: “Sư, sư đệ… a… a…!”
Tựa như đạp chân vào khoảng không, Cố Mang mở choàng mắt.
Y thở hổn ha hổn hển, sau run rẩy kịch liệt là thủy triều hạ xuống, toàn thân y đều mướt mồ hôi, bờ môi ươn ướt khẽ hé mở, cả người đều đang run bần bật, đôi tròng mắt xanh ngơ ngác ngước nhìn lên ——
Ánh mắt của y vẫn mê man, bất lực.
Ướt át.
Cố Mang nhất thời không phân biệt được đêm nay là đêm nào, đây là cảm xúc y chưa bao giờ có trong quá khứ.
Ngày trước mơ là mơ, tỉnh là tỉnh, chưa lần nào để lại cảm giác mông lung mãnh liệt đến thế sau khi choàng dậy cả.
Cố Mang nằm yên tại chỗ một lúc lâu, im lặng một lúc lâu, thở dốc một lúc lâu, cuối cùng hơi thở mới đều đều trở lại, mắt xanh từ từ có tiêu điểm.
Y chậm rãi ngẩng đầu lên.
Còn đang trên thuyền hạch đào, còn đang nằm trong khoang thuyền.
Lều vải và hai người họ thời trẻ không còn tồn tại nữa, cuối cùng y đã trở về với hiện thực.
Cố Mang nuốt nước miếng, hệt như con chó bị vứt bỏ vừa bơi lên khỏi đầm nước rét lạnh, chậm rãi ngước đôi mắt xanh ẩm ướt của mình lên.
Đối diện chính là gương mặt cứng đơ thấy rõ của Mặc Tức giữa ánh nến chiếu rọi.
Đầu ngón tay vẫn còn run cầm cập, Cố Mang ngắc ngứ thì thào: “Mặc Tức?”
“…”
Cố Mang vẫn không hiểu ra sao: “Ta… ta bị sao vậy…?”
Nói đoạn, y cúi đầu nhìn tay mình, nhìn áo quần mướt mồ hôi của mình, và còn…
Cố Mang không cần tả kỹ tình trạng của chính mình, Mặc Tức lia mắt nhìn thân dưới của y, thu trọn tất cả nhớp nháp và ướt át trên quần lót vào mắt, sau đó chìm vào sự im lặng còn quỷ dị hơn thế.
_______________
《Nếu bảo các nhân vật đóng phim》
Mặc Tức: Ta chọn “Harry Potter”, bởi vì trong đó người duy nhất bị phân tách hồn phách chỉ có Voldemort, vậy thì Cố Mang không thể bị phân tách hồn phách.
Cố Mang Mang: Ta chọn “Trung Quốc trên đầu lưỡi”.
(Phỏng vấn viên Bánh Bao Rau:??? Nhân vật chính trong đó là thức ăn mà, anh muốn xuyên thành thịt bị nấu hả??)
A bite of China (Trung Quốc trên đầu lưỡi) là phim tài liệu nói về ẩm thực của Trung Quốc.
Khương Phất Lê: Ta chọn “Cuộc đời giàu sang”.
Mộ Dung Liên: Ta chọn “Tam giác vàng”, ta có thể thừa dịp hút thêm nhiều thuốc phiện loại A+.
Giang Dạ Tuyết: Ta chọn “Tứ đại thần bổ”, ta có thể ngồi xe lăn giống vậy.
Mộ Dung Sở Y: Ta chọn “Doraemon”.
Nhạc Thần Tình: Em chọn “Hồng lâu mộng”, em đóng Giả Bảo Ngọc, tứ cữu của em đóng Lâm Đại Ngọc.
(Bánh Bao Rau: Cách nghĩ của em nguy hiểm quá)
Giả Bảo Ngọc với Lâm Đại Ngọc được ví như phiên bản phương Đông của “Romeo và Juliet”, kết cục Lâm Đại Ngọc bệnh chết, Giả Bảo Ngọc đi tu.
Hoa Phá Ám: Ta có cần chọn không? Ta chỉ sống trong lời kể thôi, được rồi, vậy ta chọn “Sự cám dỗ của thầy giáo”… Không có phim này à? Được rồi, vậy “Naruto” đi, dù gì cũng gọi là “Ninja giết thầy”, phù hợp với thiết lập của ta.
Thẩm Đường: Ta sao cũng được, chỉ cần đừng bắt ta đóng “Khổng Tử”, gì mà hữu giáo vô loại chứ, toàn ba xạo không..