“Hi Hòa quân cảm thấy ta giấu đệ cái gì?”
Lúc Cố Mang hỏi câu này, biểu cảm trên mặt trông lạnh nhạt khó tả. Tươi cười và ương bướng đều thu vào, sắc sảo và tàn nhẫn còn chưa thể hiện rõ, chỉ giương mắt nhìn Mặc Tức như thế, cứ như nhìn một người xa lạ.
Tất nhiên Mặc Tức không thể nói “Có phải huynh định phản quốc không”, vì vậy chỉ đành nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Ta biết huynh vẫn rất bất mãn với Trọng Hoa, với Quân thượng, ta…”
“Đừng nha.” Cố Mang nhấc tay, đầu ngón chạm phải bờ môi của Mặc Tức, y nhìn Mặc Tức chằm chằm, đột nhiên lại bật cười, nụ cười đó mang ba phần ngọt ngào và bảy phần nguy hiểm, lập lờ ở phía ngoài gương mặt: “Mỹ nhân, người có thể ngủ bậy, lời không thể nói bậy. Bây giờ ta đã tháo quân hàm, tàn quân bị bắt giam chờ phán xét, ba ngày sau anh em của ta sẽ bị xử trảm ở chợ Đông, lúc này đệ tới thăm dò xem ta có bất mãn với Quân thượng hay không, là muốn hại ta tội thêm một bậc, càng thêm vạn kiếp bất phục à?”
“… Ta chưa bao giờ muốn đối xử với huynh như vậy cả.”
“Bây giờ đệ không muốn, chưa chắc sau này sẽ không muốn. Ơn của mỹ nhân khó hưởng nhất, huống chi là người đẹp như đệ.” Ngón tay của Cố Mang sượt qua bờ môi của Mặc Tức, xuống đến cằm của hắn, sau đó khẽ nhấc lên: “Ta không thể không đề phòng.”
“Cố Mang.” Mặc Tức đau xót nhìn y với ánh mắt ảm đạm, khàn giọng nói: “Ta đối với huynh, là thật lòng.”
“Mấy kẻ quyền quý các đệ, mọi khi đã quen ban thưởng cho người ta. Thưởng châu báu để dỗ dành đàn bà, thưởng tài quyền để dụ khị đàn ông. Khi những thứ này mất tác dụng thì dứt khoát lấy lòng thành của mình ra thưởng luôn. Ta làm sao dám nhận?” Cố Mang thở dài: “Lòng người rồi sẽ đổi thay, năm đó Quân thượng còn moi tim moi phổi với ta kìa, lúc ta mở rộng lãnh thổ cho Trọng Hoa, ta tuyệt nhiên không ngờ được rằng sau khi tân vương lên ngôi sẽ đối xử với ta như thế.”
Ngừng một thoáng, Cố Mang lại nói: “Ta nhìn không thấu mấy người các đệ.”
“Gồm cả ta?”
“…” Ý cười bên khóe môi của Cố Mang càng sâu hơn, y trời sinh đã có bản lĩnh này, lúc y vui vẻ, nụ cười có thể khiến người ta cảm thấy như đang tắm gió xuân, lúc y không được vui, gió xuân sẽ lập tức hóa ngay thành mưa tuyết.
Cố Mang nâng tay vỗ má Mặc Tức: “Bảo bối, gồm cả đệ.”
Ngón tay còn chưa thả xuống đã bị Mặc Tức nắm lấy.
Cố Mang run hàng mi, chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn: “Buông ra.”
Mặc Tức vẫn không chịu buông, hắn vô cùng đau lòng và tuyệt vọng, nhưng khi những cảm xúc ấy tích tụ càng nặng nề thì cứ như mây mù đang áp sát biên giới, khiến cho khí tràng quanh người hắn dần dần trở nên cố chấp mà âm trầm.
“Huynh muốn ta chứng minh thế nào đây.” Lực nắm của Mặc Tức càng lúc càng chặt, đáy mắt chập chờn tia sáng: “Cố Mang, chuyện đến nước này, phải chăng chỉ có người xuất thân giống huynh thì huynh mới chịu tin. Phải chăng chỉ có Lục Triển Tinh đứng trước mặt huynh thì huynh mới chịu nghe.”
Cố Mang vẫn trơ mặt ra, lạnh nhạt nói: “Hi Hòa quân đùa à, Cố mỗ chẳng qua chỉ là một kẻ tiện nô, xưa nay đều là các người không chịu tin tưởng ta, ta nào có quyền lựa chọn gì?”
Mặc Tức nhìn gương mặt của Cố Mang, hắn kinh ngạc phát hiện giờ đây Cố Mang đã có thần thái tương tự phản tướng sau này đầu quân cho doanh trại nước địch.
Quyết tuyệt đã giấu nơi đáy mắt.
Cố Mang của lúc này hệt như một người đang đứng bên vực đá, có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng đó bất cứ lúc nào.
Hầu kết của Mặc Tức trượt lên trượt xuống —— Thì ra rất nhiều chuyện khi quay đầu nhìn lại, tất cả đã sớm có dấu hiệu, chẳng qua năm đó tuổi còn trẻ, không thật sự hiểu được Cố Mang, thế nên những chi tiết nhỏ nhặt báo trước tương lai này, ngày trước hắn đã bỏ lỡ hết.
Mặc Tức bỗng dưng nhắm mắt lại, chậm rãi buông ngón tay của Cố Mang ra, nói khẽ: “… Xin lỗi.”
“Đệ xin lỗi ta cái gì?”
“Ngày huynh thu quân về triều, là ta không thể ở bên huynh.”
Cố Mang im lặng chốc lát rồi bật cười: “Lúc đó bản thân đệ cũng đang chiến đấu nơi tiền tuyến, ta đâu phải người không rõ lí lẽ. Vả lại cho dù hôm đó đệ có ở trên triều thì đệ làm được gì, thay đổi được cái gì?”
Cố Mang ngồi xuống trước chiếc bàn trải gấm thêu Tứ Xuyên, nhấc tay châm hai chén trà. Lúc này cánh tay của Cố Mang vẫn có màu mật ong, đường cong săn chắc, không nhợt nhạt như sau này.
Y đẩy một chén trà trong đó cho Mặc Tức, mình thì uống chén còn lại, sau đó mở miệng nói: “Hi Hòa quân, xử trí ta như vậy là ý của tân vương, không phải chỉ nhờ đệ cầu tình là thay đổi được. Ta chưa bao giờ oán trách đệ vì hôm đó đệ không ở bên ta, nhưng thành thật mà nói, chúng ta thật sự không phải là người chung đường. Đạo bất đồng bất tương vi mưu thôi, đệ không cần nói xin lỗi ta.”
() Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Tư tưởng và quan niệm khác nhau thì không thể hợp tác với nhau.
Mặc Tức nói: “Lời xin lỗi này ta không chỉ nói với một mình huynh. Huynh có thể cho ta nói hết không?”
Cố Mang cười nhạt: “Được thôi, đệ nói đi, nếu lời xin lỗi này đệ không chỉ nói với một mình ta, vậy còn muốn nói với ai?”
“Bảy vạn hồn trên núi Phượng Minh.”
“…”
“Xin lỗi, Cố Mang, là Trọng Hoa nợ các huynh bảy vạn ngôi mộ có tên có họ.”
Nụ cười trên mặt Cố Mang nhạt dần, lông mi run nhè nhẹ rồi rũ xuống, sau đó thở dài nói: “Mặc Tức, chuyện này đã qua lâu vậy rồi, ta cũng đã nhìn thoáng. Đệ cần gì nhắc lại.”
“…” Mặc Tức nhìn Cố Mang ngâm mình trong thanh lâu bảo ca nữ đàn khúc nhạc gọi hồn, nhìn cái người “đã nhìn thoáng” này.
Yên lặng giây lát, Mặc Tức nói: “Bia mộ mà huynh muốn xin cho bọn họ, ta sẽ đi hỏi xin Quân thượng giúp huynh.”
Cố Mang vốn đang mân mê chén nhỏ trong tay, nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên.
Không biết tại sao, sắc mặt của y lại biến đổi đôi chút: “Ai bảo đệ lo chuyện bao đồng vậy.”
Mặc Tức nói: “Đây không phải là chuyện bao đồng.”
Cố Mang bỗng nhiên nhíu sống mũi, nét mặt như hổ sói cảnh giác: “Đệ nghe đây Mặc Tức. Tuy hiện giờ đội quân của ta đã giải tán, nhưng bọn họ đều do một tay ta dẫn dắt, sống cũng được, chết cũng được, bọn họ với ta là cùng một loại người, không phải đệ. Không cần đệ ra mặt thay ta!”
“Đó là thứ mà bọn họ nên có, mỗi một liệt sĩ đều có kia mà. Huynh xin không hề sai, huynh xin không được thì ta xin.”
Gian phòng lặng ngắt như biển sâu vực chết.
Cố Mang vẫn trừng mắt nhìn Mặc Tức chứ không nói tiếng nào. Lát sau y bất chợt cúi đầu, nhắm nghiền hai mắt. Từ lúc vào phòng đến nay, đây là lần đầu tiên Mặc Tức nhìn thấy chiếc mặt nạ giả dối trên mặt y nứt ra một khe hở, nỗi bi thương phía sau tuôn trào như sóng triều.
Cố Mang cúi đầu dưới bóng mờ, khẽ khàng bật cười: “Hi Hòa quân, đệ nói đùa hả. Liệt sĩ cái gì chứ… bọn họ chỉ là một bầy kiến hôi thôi.”
“…”
“Bia hay không bia, kiến hôi làm sao xứng? Cho dù có lập cũng chỉ là trò cười, ai sẽ đi cúng tế? Ai sẽ đi tôn trọng?”
Cố Mang dùng ngón tay thon dài cầm chén sứ, nhìn nước trà trong chén và bóng ngược trong nước.
“Lập rồi cũng chỉ là gạch nát đá vỡ hoa gương trăng nước thôi, ta sớm đã không cưỡng cầu nữa.”
“…”
“Đệ cũng không cần lo chuyện bao đồng nữa, đây là chuyện của tiện dân bọn ta, không liên quan đến Hi Hòa quân đệ.”
“Cố Mang…” Cổ họng của Mặc Tức nghẹn ứ, thật lâu sau mới hỏi: “… Rốt cuộc phải làm thế nào, huynh mới không giống như bây giờ?”
“Đệ không cần làm gì hết.” Cố Mang đặt chén trà lên bàn: “Ngoan ngoãn tránh xa ta một chút là được. Thời gian sẽ xóa mờ tất cả.”
Thế nhưng thời gian không xóa được thù hận.
Thời gian không tháo giải được khúc mắc của huynh, không cản được huynh liều lĩnh lao mình xuống vực đá.
Nó chỉ hại huynh ngày một đánh mất chính mình, mắt đen biến thành mắt xanh, da thịt chằng chịt vết thương, danh dự lún xuống vũng lầy.
Thời gian chỉ có thể trả cho ta một huynh đã vụn vỡ.
Cố Mang, ta từ tương lai đến đây đấy, ta đã nhìn thấy kết cục của chuyện này.
Mỗi lần hít thở đều đau như dao cắt, Mặc Tức cố nhịn cơn đau này, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Vậy huynh, sau này…”
“Sau này?”
“Vậy sau này huynh, định thế nào.”
“Còn thế nào được nữa? Rượu thịt thanh sắc (), mỹ nhân phong nguyệt thôi.” Cố Mang nói: “Quân thượng tước chức của ta, nhưng chí ít để lại tiền của ta, từ nay Cố mỗ ta tiêu dao qua ngày, vậy cũng rất tốt.”
() Thanh sắc: Ca múa và nữ sắc.
“Không cầu mong gì khác?”
“Không cầu mong gì khác.”
Mặc Tức mấp máy môi, nhưng lại không nói ngay.
Hắn rất muốn bất chấp tất cả nói với Cố Mang rằng, huynh đừng gạt ta nữa, ta đã biết hết chuyện của tám năm sau rồi. Ta biết nếu cứ mặc kệ huynh, huynh sẽ bước lên con đường không lối về, vĩnh viễn không thể quay đầu như thế nào.
Tiếc rằng hắn không nói được.
Sách cổ đã sớm ghi lại, nếu để lộ việc mình đến từ tương lai trong gương Thời Gian, tất sẽ bị kẹt trong gương mãi mãi, không tài nào thoát thân được nữa.
Nhưng Mặc Tức thật sự rất muốn biết chân tướng của năm đó, muốn biết Cố Mang nghĩ như thế nào, rất muốn biết mình từng nên làm gì mới cản được Cố Mang sa chân vào bóng tối.
Rốt cuộc lúc đó trong lòng Cố Mang có bao nhiêu nút chết cần tháo gỡ?
Ngoại trừ lời nói cay nghiệt của Quân thượng, sự nản lòng thoái chí của chính Cố Mang.
Còn cái gì nữa?
Có còn… khúc mắc nào khác mà hắn không biết, hoặc bỏ sót không ——
Mặc Tức đứng trong gian phòng mờ tối thoang thoảng hương thơm này, đứng cạnh Cố Mang của tám năm về trước, khốn đốn suy nghĩ như con thú bị cầm tù.
Khúc mắc… còn khúc mắc nào mà mình đã biết không…
Đột nhiên đầu óc lóe lên, Mặc Tức giật thót một cái! Hắn sực nhớ lại một chuyện cũ đã bị mình lãng quên.
Năm đó hắn trở về từ biên giới phía Bắc, hay tin Cố Mang làm phản, hắn quyết không chịu tin, còn nổi điên túm lấy những người biết chuyện để hỏi cho ra lẽ.
Mà lúc đó người ngoài kể lại rằng: “Sau khi ngươi đi, Quân thượng từng triệu Cố Mang vào cung một lần. Người thấy Cố Mang tinh thần sa sút, suốt ngày long nhong lêu lổng, thiết nghĩ trước đây người này cũng có chỗ hữu dụng, phí hoài như vậy thì đáng tiếc quá, thế nên mới giao cho y một nhiệm vụ. Cố Mang nhận nhiệm vụ đó rồi rời khỏi Trọng Hoa, không còn quay về báo cáo nữa.”
Mặc Tức truy hỏi mọi cách, muốn biết Quân thượng giao cho Cố Mang nhiệm vụ gì, nhưng mấy người đó đều nói không rõ lắm.
“Nghe nói chỉ là một ít việc nhỏ thôi, hình như bảo y phấn chấn lại sao đó, nhưng mà Cố Mang không thích nghe, chưa chi đã đi ra, thậm chí còn chẳng ở lại đại điện cho đầy một nén nhang.”
“Hẳn là một nhiệm vụ rất nhỏ, thật sự không có gì.”
Lúc ấy Mặc Tức có chú ý đến chi tiết này, nhưng sau vô số lần tra hỏi, hắn toàn nhận được những câu trả lời như “Quân thượng bảo Cố Mang phấn chấn lại, nhưng Cố Mang không nghe”, thế nên theo thời gian dần trôi, hắn cũng từ từ quên mất chi tiết này.
Nhưng giờ phút này đây, khi nhớ lại chuyện này, Mặc Tức không khỏi siết chặt nắm tay, lòng bàn tay cũng ứa chút mồ hôi.
Vừa rồi hắn đã tận mắt nhìn thấy thái độ của Quân thượng, Quân thượng có ý định thử lòng trung thành của Cố Mang, thế thì sao lại ân cần hỏi han Cố Mang vào lúc này?
Nhiệm vụ kia tuyệt đối không đơn giản như thế.
Mặc Tức nhìn gương mặt của Cố Mang bên ánh nến đỏ —— Nếu lúc này Cố Mang chưa hoàn toàn hạ quyết tâm phản quốc, vậy thì cái chết của Lục Triển Tinh và nhiệm vụ mà Quân thượng giao cho y, rất có thể chính là hai cú hích cuối cùng đẩy Cố Mang nhảy xuống vực sâu của báo thù.
Nhịp tim của Mặc Tức đập càng lúc càng nhanh, nói chuyện càng nhiều với những người trong quá khứ, suy nghĩ càng sâu xa tường tận, hắn càng cảm thấy chỗ nào cũng bốc mùi kỳ lạ.
… Chuyện năm đó tuyệt đối không chỉ có bấy nhiêu, nhất định đã xảy ra chuyện gì nữa.
Hắn phải biết nhiệm vụ cuối cùng mà Quân thượng giao cho Cố Mang là cái gì.
Điều may mắn duy nhất là, tốc độ trôi của thời gian trong gương khác hẳn thế giới thực, một hai ngày trong gương cùng lắm chỉ là một chốc bên ngoài thôi. Mộ Dung Sở Y và Giang Dạ Tuyết không thể đánh bại Sơn Cao rồi cứu bọn họ ra khỏi gương trong thời gian ngắn như thế.
Hắn vẫn còn cơ hội thăm dò thêm nhiều chi tiết trong mốc thời gian của tám năm trước.
Cuối cùng Mặc Tức vẫn rời khỏi lầu Hạnh Hoa.
Dẫu cho hắn vô cùng khát khao được ở bên Cố Mang bình thường khỏe mạnh một đêm, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong. Sau khi rời khỏi đó, hắn đi tìm cố nhân thứ ba cần phải gặp.
Phòng giam sâu nhất trong thiên lao chỉ châm một ngọn nến u tối, tỏa ánh xanh lập lòe.
Ngoại trừ thứ đó thì không còn nguồn sáng nào nữa.
Lục Triển Tinh vắt chân nằm ngửa trên giường đá lạnh lẽo, vừa ngâm nga hát vừa ném hai viên xúc xắc chẳng biết lấy đâu ra.
Hắn mặc áo tù sạch sẽ thoáng mát, vạt áo trắng tinh làm nổi bật màu da lúa mạch và gương mặt góc cạnh của hắn. Có lẽ vì sắp tới ngày hành hình, hoặc có lẽ Lục Triển Tinh cực dễ thân với người khác, thế nên đám cai ngục cũng không làm khó dễ hắn.
Trong phòng giam có một chiếc bàn nhỏ, thậm chí trên bàn còn đặt một bình rượu, xem quy cách của bình rượu này, hẳn là rượu Bách Hoa mà Trọng Hoa thống nhất phân phát cho cai ngục.
Mặc Tức vào gương Thời Gian, người thứ nhất nên gặp là Quân thượng.
Một vị quân vương còn non nớt.
Người thứ hai cần gặp là Cố Mang.
Một người bạn cũ chưa mất hồn.
Người thứ ba phải gặp là Lục Triển Tinh.
—— Một người đã chết trong ký ức.
Mặc Tức dừng trước phòng đơn đó, nói với giám ngục trưởng dẫn đường: “Ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Lục Triển Tinh nhất thời không nhận ra giọng của Mặc Tức, còn tưởng lại là tên cai ngục nào trong thiên lao ăn rảnh ở không muốn tìm mình tán dóc, thế là lững thững ngồi dậy, một tay chống má, một tay vẫn ném hai viên xúc xắc: “Chiêm tinh bói toán, vận mệnh tiền đồ, người gần sắp chết lời cũng linh nghiệm, Lục ca của ngươi có thể nhìn thấu thiên đạo chỉ với hai viên xúc xắc. Bói mệnh một lần hai mươi bối tệ bạc, hỏi nhân duyên tính gấp đôi.”
Mặc Tức bước vào phòng giam của hắn, cởi áo choàng mũ đen phủ trên người.
Lục Triển Tinh lười biếng hé mắt, vừa thấy Mặc Tức thì thoắt cái ngớ ra, xúc xắc ném lên cũng không nhặt được, lăn lộc cộc đến bên giường: “… Hi Hòa quân?”
Mặc Tức liếc nhìn xúc xắc và rượu trên bàn của hắn, ngừng một lát mới nói: “Ngồi tù kiểu như ngươi, ta mới thấy lần đầu.”
Lục Triển Tinh nhếch miệng nằm nghiêng ngả trên giường, hắn mò mẫm nhặt lại hai viên xúc xắc bị rớt, cười nói: “Bói mệnh không? Còn ba ngày cuối cùng nữa là bổn tiệm đóng cửa, đi ngang qua chớ bỏ lỡ.”
Mặc Tức ngồi xuống đối diện Lục Triển Tinh.
“Sao ngươi không bói cho mình đi.”
“Bói rồi.” Lục Triển Tinh lắc chân: “Lục thần côn ta đây chính là một tướng nên công chết vạn người, không nên công cũng có thể chết vạn người, ngồi tù hơn nửa năm, ta đã sớm bói cho mình một trăm tám chục lần. Chẳng có gì để bói nữa.”
() Thần côn: Mấy kẻ giả thần giả quỷ để gạt người.
Mặc Tức nâng tay, hạ một kết giới cách âm quanh phòng giam.
Lục Triển Tinh hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
“Ta đến, là muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
Lục Triển Tinh vẫn cười cợt nhả như trước: “Hỏi nhân duyên à?”
Mặc Tức nói: “Hỏi oan khuất.”
Lục Triển Tinh ngắm nghía hai viên xúc xắc trong tay, không trả lời.
Qua thật lâu sau, hắn mới cười một tiếng: “Ngươi tốt bụng vậy sao?”
“Cố Mang không hy vọng ngươi chết. Cho nên ta tới hỏi ngươi, Lục Triển Tinh, trận chiến trên núi Phượng Minh, ngươi có oan khuất gì muốn kể không.”
Lục Triển Tinh ném xúc xắc lên giường đá, ném ra một số, không hài lòng, bèn nhặt về ném lại. Ném tới ném lui mấy lần, cuối cùng ném ra hai con sáu, hắn mới không ném nữa, sau đó ngẩng đầu nhe răng nhếch miệng cười với Mặc Tức: “Có chứ. Quân thượng giam giữ ta là vì ta chém chết đại sứ, ông đây một người làm một người chịu, Trọng Hoa lại vì sai lầm của một mình ta mà phán nặng Cố Mang và ba vạn tàn quân, xin hỏi là vì sao?”
Trên đời này, người có thể chọc điên Mặc Tức chỉ với dăm ba câu không nhiều lắm, Lục Triển Tinh chắc chắn là một trong số đó.
Cái gì mà “một người làm một người chịu”, tên mãng phu này chỉ biết sung sướng nhất thời thôi, chẳng hề biết rằng trên đời còn có quyền mưu, có tranh chấp đảng phái, chỉ vì hắn nóng máu làm theo ý mình mà hại Cố Mang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mặc Tức nghiến răng nói: “Sao lúc đó ngươi lại mất kiểm soát như thế, đại sứ kia có vô lễ hơn nữa hay đáng nghi hơn nữa, thì ngươi muốn giết là giết à?!”