Máu đỏ bắn tung tóe giữa tiếng kêu thảng thốt của quần chúng đứng xem, thế rồi chậm rãi lan khắp vân gỗ trên đài cao trong tiếng thổn thức của mọi người.
Ánh nắng giờ Ngọ chói mắt đến lạ, chói đến nỗi khiến lòng người hoảng hốt. Cố Mang đứng thẳng lưng, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào —— Y cứ trơ mắt ra nhìn, nhìn đầu lăn lông lốc, nhìn thân tàn đổ rạp.
Bạn thân nhất của y đầu lìa khỏi xác, đầu lăn tới trước, lăn đến mép đài hành hình mới dừng lại, đôi mắt chưa khép nhìn y chòng chọc, dường như đang nói, Mang Nhi, quay đầu lại đi.
Kết thúc cả rồi, để cái chết của ta đặt dấu chấm hết cho giấc mộng này đi, đừng tiếp tục đi về phía trước nữa. Phía trước không có đường, chỉ có ảo cảnh hão huyền mà thôi.
Xoay người đi. Buông tay đi.
Loan đao của đao phủ nhỏ máu “tí tách”, máu nóng chảy đầy đất.
Về nhà đi…
Quan hành hình hét to theo lệ: “Hành hình kết thúc ——”
Hệt như con thú ngủ đông chậm rãi tỉnh giấc trong hang động tối tăm, chờ khi kích động và sợ hãi ban đầu qua đi, đám người đờ đẫn từ từ xôn xao trở lại.
Phần lớn người trong số họ đều mang tâm trạng muốn nhìn mà không dám đối với cái xác không toàn thây của Lục Triển Tinh trên đài. Có phụ nhân cố lấy can đảm nhìn trộm một cái, lập tức kêu “ối trời” rồi vùi mặt vào lòng bàn tay, bị cảnh tượng máu thịt nhầy nhụa kia dọa cho run cầm cập.
“Thê thảm quá.”
“Đừng nhìn lên đài, đáng sợ lắm, ngươi mà nhìn coi chừng tối ngủ gặp ác mộng.”
Cứ ồn ào nhốn nháo như thế một lát, tiêu điểm của đám người từ từ chuyển sang Cố Mang.
Dần dà bắt đầu có người chú ý đến sắc mặt của Cố Mang, bắt đầu có người rầm rì rủ rỉ:
“Cố soái sao lại… không có phản ứng gì…?”
“Đúng rồi đấy, y thậm chí còn chẳng biến sắc nữa… có phải y còn hận Lục Triển Tinh không, dù sao Lục Triển Tinh cũng hại y te tua như thế.”
“Vậy cớ sao y còn phải đến tiễn người ta?”
“Chắc là… vì mặt mũi. Ài, người như bọn họ, đấu nhau toàn nội đấu thôi, đời nào chịu lật ra ngoài cho người khác xem.”
Dù gì Cố Mang cũng là công thần của nước nhà, lúc đó còn chưa thông đồng với địch, vì vậy lập tức có người phản bác: “Nói bậy bạ gì thế? Cố soái căn bản không phải là loại người đó! Tuy Lục phó soái là bạn cũ của y, nhưng suy cho cùng đã mắc lỗi nghiêm trọng, Cố soái đến tiễn là vì nghĩa, không mất bình tĩnh là vì lễ, y đã làm đến mức này rồi, ngươi còn muốn y làm sao nữa?!”
Đối phương cũng không nhượng bộ, cười khẩy: “Anh em anh em, đồng sinh cộng tử, cộng cam cộng khổ, thế mới gọi là anh em. Nếu ta là Cố Mang, ta đã cướp ngục từ lâu rồi, hoặc đã sớm quỳ gối trước mặt Quân thượng xin được lấy mạng mình đổi mạng của anh em, làm sao giống y được!”
“Sao ngươi biết Cố soái chưa từng xin?”
“Chỉ bằng thái độ lạnh nhạt của y hiện giờ là biết rồi, Cố Mang y đúng là kẻ đạo đức giả máu lạnh vô tình, giả mù sa mưa!”
Những lời này, có lẽ Cố Mang đã nghe cả rồi, nhưng cũng có thể chưa nghe thấy gì. Y vẫn nhìn lên đoạn đầu đài —— Đao phủ đã rời đi, quan hành hình đang chỉ đạo thuộc hạ xử lý chuyện tiếp theo. Y đứng giữ nắng trưa nóng gắt, dáng người như tùng trúc, thanh nhã mà cao ngất, không hề có nửa phần suy sụp vì bị tổn thương.
Mắt không chớp lấy một cái, Cố Mang nhìn thân hình của Lục Triển Tinh bị trói lên, nhìn đầu của Lục Triển Tinh bị treo cao, nhìn vết máu dưới đất nhạt dần đi.
Quan hành hình giở một cuộn chiếu chỉ bằng lụa vàng, đọc với giọng không chứa bất kỳ cảm xúc nào: “Tội thần Lục Triển Tinh, mắc lỗi trước trận, chém sứ gây họa, Phượng Minh binh bại, phụ ơn đế vương. Nay xử cực hình, phơi thây ba ngày, bố cáo cả nước, người người đều hay.”
Tiếng nói lanh lảnh vang vọng giữa ban ngày, tất cả đã chấm dứt.
Buổi hành hình đã hoàn toàn kết thúc. Cố Mang không nán lại lâu, giữa ánh mắt dòm ngó của chúng dân, y xách vò Lê Hoa Bạch mà mình và Lục Triển Tinh đã uống cạn, xoay người đi thẳng một nước ——
Mười vạn chiến hữu, cuối cùng chỉ còn một mình y.
Cố Mang trở về nơi ở của mình. Mặc Tức khoác áo choàng ẩn thân, một mực đi theo.
Vị đại tướng quân từng xếp hạng nhất Trọng Hoa này nghèo rách mồng tơi, không có một ngôi phủ thuộc về mình. Điều này cũng khó trách, trưng binh luyện khí cần tiền, lương bổng trang bị cần tiền, khơi thông quan hệ cũng cần tiền.
Mà quân lương của y chỉ có bấy nhiêu thôi, thế nên sau khi giải trừ nô tịch, y chỉ thuê một căn nhà nhỏ tại một khu yên tĩnh ở chợ Đông. Ngoại trừ phòng củi, căn nhà nhỏ này chỉ có một phòng ngủ, trong phòng ngủ chỉ có duy nhất một chiếc giường, một tấm chăn, một cặp bàn ghế và mấy cái rương gỗ sứt mẻ.
() Quân lương: Lương bổng của quân nhân.
Thì ra đây là toàn bộ gia sản của một tướng quân danh chấn thiên hạ.
Cố Mang vào nhà, đặt vò rượu lên bàn. Sau đó y đi đến phòng củi, đang là giờ cơm trưa, y nấu nước nhóm lửa, lấy cơm thừa rau thừa trong tủ bếp đi hâm nóng.
Y ăn cơm.
Người anh em cuối cùng của y cũng chết rồi, mọi thứ của hôm qua từ nay không thể quay lại nữa.
Nhưng y lại ăn cơm.
Trên bàn gỗ đặt vò rượu gốm đỏ trống rỗng mà Lục Triển Tinh uống lúc lâm chung, một chén cơm trắng lớn và rau xanh đậu hũ. Cố Mang giống như người đói bụng đã lâu, đũa liên tục lùa cơm vào miệng, chẳng mấy chốc chén cơm đã bị y ăn thấy đáy, cả một hạt gạo cũng không chừa. Y lại đứng dậy xới thêm một chén cho mình, tướng ăn trông vẫn đói thảm thiết như thế.
Như thể trong lòng y xuất hiện một cái động không đáy, chỉ có luôn mồm ăn này ăn nọ, cảm giác trống rỗng ấy mới không mãnh liệt như thế nữa.
Cố Mang vùi đầu lùa cơm, ngốn đầy cả miệng, quai hàm căng phồng, cuối cùng tốc độ nuốt không đuổi kịp tốc độ nhét đồ ăn. Y thả chậm động tác, tiếc rằng vẫn bị nghẹn. Y bị nghẹn, bèn lẳng lặng cố nuốt cơm trong miệng xuống, tựa như phải dằn lời gì không thể nói, nỗi khổ không thể kể.
Y nuốt một cách gần như là thảm thương, đầu ngẩng lên, mắt mở to, nhìn xà nhà trên nóc, đột nhiên nấc nghẹn một tiếng.
Ngỡ đâu vì đầy bụng mà nấc nghẹn.
Buồn cười đến vậy.
Nhưng vành mắt lại đỏ.
Mặc Tức đứng bên cạnh Cố Mang, chỉ cách chừng gang tấc, nhưng lại không thể nói một câu hay chạm vào dẫu là một sợi tóc của Cố Mang. Cứ thế, hắn nhìn đôi mắt của Cố Mang ướt dần đi ——
Cố Mang ngẩng đầu, dường như muốn chặn thứ gì đó trong mắt, thậm chí y còn vội vàng nâng tay lau mi mắt của mình, sau đó hít hít mũi.
Y kiềm chế được mình, chí ít y cho rằng y kiềm chế được mình, vì vậy y lại thả đầu xuống, tiếp tục cầm đũa lùa món cơm trắng nhạt nhẽo vô vị kia.
Hồi còn nhỏ, y và Lục Triển Tinh sống trong phủ Vọng Thư thường ăn loại cơm trắng chỉ kèm rau xanh đậu hũ này.
Y cố gắng lùa mấy đũa cơm, nhưng nỗi đau của cái chết hệt như lưỡi dao tới muộn khoét vào phổi, cuối cùng bắt đầu cướp đoạt hô hấp của y, gặm nhấm máu thịt của y, đập nát gương mặt giả vờ hờ hững của y.
Thế là từ từ, bàn tay cầm đũa của y bắt đầu run lẩy bẩy, đôi môi ngậm cơm của y bắt đầu run lẩy bẩy, cơ thể của y bắt đầu run lẩy bẩy, y vẫn còn cố chống, ngặt nỗi nước mắt cứ tràn mi mà ra.
Một giọt rồi một giọt, lăn từ hai má xuống mặt bàn.
Cố Mang không lên tiếng, vừa ngốn cơm vừa nâng tay lau nước mắt, trong cổ họng đắng chát, nghẹn ngào đều tắc bên trong, bị ép nuốt xuống chung với cơm.
Chỉ là nhịn đến giây nào đó, bàn tay run cầm cập không thể gắp nổi rau xanh đậu hũ, thử một lần, trượt xuống dưới, thử lần nữa, chọc nát bươm…
Người đàn ông lưng đeo bảy vạn hồn đột nhiên bị thất bại nhỏ nhặt trên bàn cơm đánh sụp.
Cố Mang thình lình ném đũa, đứng dậy hất đổ mọi thứ trên bàn. Chén sứ vỡ “loảng xoảng” đầy đất, nát be bét nhất chính là vò rượu trống không mà Cố Mang xách về.
Y thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ngơ ngác nhìn đống hỗn độn trước mắt.
Vò rượu gốm đỏ bị y ném thành một giấc mộng xưa rời rạc tan tác.
Cố Mang cứ nhìn, cứ nhìn… vành mắt từ từ ướt đỏ, sau đó y bước qua, đờ đẫn ngồi xổm xuống, chìa tay muốn dọn dẹp mảnh vỡ —— Nhưng đầu ngón còn chưa đụng tới đã đột ngột rút về. Trên mặt là một loại biểu cảm như vừa mới tỉnh mộng.
Biểu cảm như mới tỉnh mộng này khiến gương mặt của Cố Mang trông càng thêm vụn vỡ.
Quen biết Cố Mang lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mặc Tức nhìn thấy nét mặt vụn vỡ này của y.
Nếu Cố Mang dám xuất hiện trước mặt bất cứ người nào trong quân đội với thần thái như thế này, tín ngưỡng mà mọi người dành cho y ắt sẽ sụp đổ. Y không phải chiến thần, y là một đống bùn nhão, là một con kiến lẻ loi bất lực, là một nắm cát rời rạc vụn nát.
Cố Mang uể oải ngồi xuống, y mặc quân phục chỉnh tề sạch sẽ, nhưng lại như bị rút sạch gân cốt, ngã ngồi trên nền đất bẩn thỉu.
Y run rẩy, y nhìn chằm chằm đống hỗn độn kia.
Đầu tiên cổ họng bật ra tiếng nức nở khe khẽ, hệt như sói con trôi giạt khắp nơi, sau đó nức nở biến thành tiếng nghẹn ngào, ngắc ngứ phát ra từ sâu trong yết hầu.
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Mặc Tức nhìn Cố Mang, nhìn y ngồi trên nền đất lạnh băng, chậm rãi cuộn mình ôm đầu gối, nhìn y liều mạng nín nhịn mà vẫn không kiềm được nước mắt trào tuôn, nhìn y liều chết cắn môi, cắn đến cả hàm răng rướm máu mà vẫn không ngăn được những tiếng kêu yếu đuối.
Cuối cùng thần linh đã sụp đổ.
Cuối cùng chiến thần đã bại như núi đổ.
Cố Mang khẽ hé răng, y dùng hết sức tự cắn mình, cũng sắp bị chính mình ép điên rồi. Y thở hồng hộc, vành mắt đỏ thẫm, ánh mắt tuyệt vọng lia khắp phòng, dường như hy vọng sẽ có người nào bất ngờ xuất hiện, cứu vớt y cũng được, giết chết y cũng được, thần cũng được, ma cũng không sao.
Cứu y với.
Ở bên y đi.
Đau…
Đau quá.
Cớ sao trần gian rộng lớn, lại không giữ được bảy vạn anh hùng hào kiệt.
Cớ sao địa phủ sâu thẳm, chỉ không thu nhận mỗi con quỷ sống là y đây?
Chỉ còn một mình y.
Cuối cùng Cố Mang đau đớn gào khóc ra tiếng, y kêu khóc thảm thiết, tự ôm lấy mình, ôm chặt chính mình, cứ như đang gắng sức ôm lấy các anh em chiến hữu cách cõi bờ sinh tử, lại như đang bị các anh em đã chết đoạt mất xá, hồn thiêng băng qua suối vàng đến ôm chặt Cố soái của bọn họ…
Tiếng khóc bật ra từ cặp môi dính máu, cuối cùng là đau không chịu nổi, xót không thành lời.
Cố Mang liên tục nói: “Xin lỗi…”
Xin lỗi…
Mặc Tức nhìn Cố Mang, tựa như bị đục tim khoét xương, lúc Cố Mang vừa cố ăn cơm vừa lẳng lặng rơi lệ, trái tim của hắn đã đau như dao cắt.
Đến lúc này, nỗi đau của Cố Mang cũng như nỗi đau của chính hắn.
Bất lực của Cố Mang cũng như bất lực của chính hắn.
Bây giờ hắn mới tận mắt thấy được, sau khi mất đi Lục Triển Tinh, Cố Mang đau đến cỡ nào.
Đau như thể trái tim sắp nhỏ cạn cả máu.
Mặc Tức nhìn vào mắt Cố Mang, chắc chắn thần trí của Cố Mang đã có chút hỗn loạn, cứ như có thể nhìn thấy quỷ, hoặc như khát khao nhìn thấy quỷ, Cố Mang tìm kiếm khắp phòng một cách đầy tuyệt vọng.
—— Y muốn có người ở bên, đòi mạng cũng được mà chỉ trích cũng được, y đang nghĩ liệu có ai đến bên mình hay không.
Cõi lòng Mặc Tức như bị dao cứa.
Lần trước Cố Mang kêu oan trên kim điện, hắn không ở bên cạnh Cố Mang.
Sau này Cố Mang chịu đau đớn cùng cực, hắn cũng không ở bên cạnh Cố Mang.
Bây giờ…
Biết rõ quá khứ trong gương không thể thay đổi, biết rõ hành động lỗ mãng sẽ gây nguy hiểm.
Nhưng cũng như Cố Mang vậy, từ trước đến nay, Mặc Tức cũng nhịn quá khổ sở.
Trước khi Cố Mang phản quốc, đều là hắn nợ Cố Mang… đều tại hắn không ở bên cạnh Cố Mang, không kịp thời nhìn ra khúc mắc của Cố Mang, đều tại hắn xem Cố Mang như thần linh không thể sụp đổ, lại quên mất thật ra bọc dưới lớp chiến giáp chỉ là một tấm thân máu thịt phàm trần mà thôi.
Một tấm thân máu thịt phàm trần đã chồng chất vết thương, mà vẫn còn cố gắng giãy dụa…
Trái tim của con người, chung quy không phải là sắt lạnh đá cứng, nhẫn nhịn dồn nén tám năm qua cuối cùng đã tan rã trong ổ kiến, Mặc Tức cũng không nhịn được nữa, hắn giải chú ẩn thân của áo choàng, mày kiếm chau lại, quỳ một gối bên cạnh Cố Mang đang co rúm thân mình, khàn giọng gọi: “Cố Mang, huynh nhìn ta đi, ta còn ở đây.”
Ta còn ở đây…
Nhưng không biết vì quá đau lòng hay vì thần trí kéo căng tận cùng, gần như hỏng mất, Cố Mang chẳng hề có phản ứng trước tiếng gọi và sự xuất hiện đột ngột của Mặc Tức.
Mặc Tức đau đến không nói nên lời, hắn nhấc đôi tay run bần bật, muốn ôm lấy người yêu thân mặc quân phục nhưng chẳng còn vinh quang vạn trượng nữa vào lòng.
Giờ phút này đây, hắn không muốn suy xét hậu quả nữa.
Hắn thật sự…
Thật sự đã bị ép đến phát điên trong đớn đau và nhớ nhung của tám năm, trong tháng năm ngược dòng chảy về của gương Thời Gian.
“Cố Mang… Cố Mang…” Mặc Tức gọi khẽ, giọng khàn mất tiếng: “Không sao đâu, ta ở bên huynh… ta ở bên huynh…”
Hắn ôm lấy Cố Mang từ phía sau, muốn kéo y vào ngực.
Chỉ là ngay khi vai lưng sắp chạm nhau, ánh sáng nhạt chớp động, Mặc Tức ngỡ ngàng phát hiện mình đã xuyên qua cơ thể của Cố Mang ——
Hắn sửng sốt nhìn tay mình, sắc mặt từ từ tái nhợt, ánh mắt dần dần hoảng loạn.
Hết thời gian rồi.
Chú phá gương của Mộ Dung Sở Y và Giang Dạ Tuyết, đã đọc đến đoạn cuối cùng.
Hắn không biết mình còn có thể nán lại trong thế giới gương bao lâu, nhưng chí ít từ giờ trở đi, hắn đã thành hư vô.
Không bao giờ có thể tương tác với thế giới này nữa.
Hắn cũng không thể hiện thân, không thể an ủi Cố Mang, cũng không thể kéo Cố Mang quay đầu lại.
…
Hôm đó, Cố Mang co mình ngồi bên đống sứ vỡ đầy đất, ôm lấy đầu gối, cứ chịu đựng như thế từ hừng đông đến khi trời tối mịt.
Bóng đêm trĩu nặng, Cố Mang tựa vào vách tường lạnh lẽo, cuộn mình thiếp đi hệt như một con thú tách đàn. Đuôi mắt và chóp mũi của y đều đỏ bừng, ngay cả vành tai rúc trong mái tóc đen cũng nhuốm màu đỏ nhạt đáng thương.
Mặc Tức ngồi bên Cố Mang cả đêm, Cố Mang nằm mơ cũng vô thức nức nở, Mặc Tức nâng tay, lại không lau được giọt lệ của tám năm trước.
Thời gian trôi như nước, không thể thay đổi được chuyện gì.
Dẫu cho chỉ là một hồi mộng ảo, cuối cùng bọn họ vẫn đi đến bước này.