Edit: OhHarry
【 Hôm nay gặp một khách hàng khen tay nghề tôi tốt, nói rằng cùng một loại bánh nhưng bánh tôi làm hợp khẩu vị của cô ấy nhất, tôi vui lắm. 】
Sau khi biết tất cả mọi chuyện đều là trò chơi khăm độc ác của Chu Ly, dù rất chán nản nhưng tôi vẫn cố giải thích cho Tống Bách Lao.
Thế nhưng hắn đã kéo số tôi vào danh sách đen, đến tin nhắn còn không gửi được chứ đừng nói đến gọi điện thoại.
Vài ngày sau, Chu Ly ra nước ngoài, cuối cùng tôi cũng không cần phải chịu đựng việc sống chung dưới một mái nhà với anh ta nữa. Kể từ đó đến giờ, chúng tôi chưa từng gặp lại nhau suốt bảy năm.
Dù tôi và Tống Bách Lao còn chẳng tính là bạn bè của nhau nhưng tôi không hề muốn hắn nghĩ mình là một kẻ đáng khinh. Tôi tìm cách lấy địa chỉ nhà của Tống Bách Lao để gặp hắn một lần, giải thích chuyện hôm đó. Tuy nhiên lần nào đến, người giúp việc cũng nói với tôi rằng hắn không có ở nhà.
Hết kỳ nghỉ hè, tôi vẫn không gặp được hắn.
Có lẽ đây là số phận, cuối cùng tôi bất lực và chọn cách từ bỏ.
Sau khai giảng, tôi lên lớp , giờ nghỉ trưa vẫn lên sân thượng kia, nhưng nơi ấy đã không còn người muốn ăn bánh ngọt tôi làm.
Thói quen là thứ rất đáng sợ, dù chỉ còn một mình nhưng suốt quãng thời gian dài tôi vẫn chuẩn bị đồ tráng miệng cho hai người.
Khoảng một tháng sau ngày khai giảng, tôi mở hộp bento ra, trông thấy hai cái bánh Muffin thì sững sờ rồi mới nhận ra mình làm nhiều.
Lặng lẽ ăn xong một cái bánh, cầm đến cái thứ hai tôi đã thấy hơi no nhưng vẫn nhét cả miếng to vào miệng, nhồi được một nửa thì tự nhiên dạ dày cuộn lên rồi nôn ra hết.
Lúc đó tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, tưởng do mình ăn nhiều quá nên không đi khám.
Lần đầu tiên cảm nhận được có thứ động đậy trong cơ thể đã là bốn tháng trôi qua kể từ sự cố trong phòng dụng cụ.
Miệng Chu Ly đúng thật quạ đen, chỉ làm một lần mà tôi đã mang thai.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
"Tính em giờ nóng nhỉ." Chu Ly lau nước trái cây trên mặt, tuy nụ cười đã nhạt đi nhưng vẫn không tức giận.
Vậy mà sự lạnh lẽo trong ánh mắt kia lại cho thấy thân tâm anh ta chẳng bình tĩnh được như bề ngoài. Đây chính là điểm tôi ngưỡng mộ ở anh ta, luôn khéo léo trước mặt người ngoài, theo đuổi sự hoàn hảo, điển hình của người mắc chứng rối loạn nhân cách kịch tính.
() Rối loạn nhân cách kịch tính (histrionic personality disorder - HPD) là một rối loạn nhân cách đặc trưng bởi một kiểu cảm xúc tìm kiếm sự chú ý quá mức, thường bắt đầu ở tuổi trưởng thành sớm, bao gồm hành vi quyến rũ không phù hợp và nhu cầu được chấp nhận quá mức bình thường.
Vì ký ức ngày xưa chẳng tốt đẹp gì nên tôi chỉ muốn tránh xa anh ta càng nhanh càng tốt, không bao giờ quan hệ với người này nữa.
"Tôi chẳng có gì để nói với anh cả, tự lo cho mình đi." Tôi cố tình liếc ra phía sau gáy anh ta, mặc dù Chu Ly đã dùng vòng cổ che đi, nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì vẫn có thể trông thấy vết sẹo màu đỏ sẫm — đó là bằng chứng cho việc anh ta đã bị đánh dấu.
Chu Ly nhíu mày, sự lạnh lùng trong đôi mắt bao phủ toàn bộ gương mặt thanh tú.
"Thật đáng tiếc."
Anh ta nói một câu không đầu không đuôi mang theo tính nghi vấn nhưng tôi không quan tâm. Thấy Lý Tuần đang len qua đám đông đi về chỗ mình đứng khi nãy, tôi không thèm nhìn Chu Ly nữa mà vội bước đuổi theo.
Tôi vừa đứng lại thì Lý Tuần tới nơi.
"Tôi tìm được Tổng giám đốc Tống rồi, anh ấy bảo tôi đưa anh qua."
Cô dẫn đường ở phía trước, chúng tôi băng qua cây cầu cửu khúc nhỏ rồi bước vào gian thủy tạ bát giác xây trên hồ.
Chỗ ngồi xung quanh được lót đệm êm, trong một góc ánh sáng nhập nhèm có ba người đang ngồi, đều là những gương mặt quen thuộc.
Vừa nãy thấy Chu Ly, tôi cũng tự hỏi liệu Chu Vân Sinh và Ninh Thi có ở đây không, bây giờ lại gặp được. Hai vợ chồng họ ngồi cạnh nhau rất thân mật, Ninh Thi khoác tay chồng, dựa nửa người lên ông, Chu Vân Sinh đang nói chuyện với Tống Bách Lao ở đối diện.
"Đúng là như thế....."
Thấy tôi đến, Chu Vân Sinh đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện rồi mỉm cười nói: "Tiểu Úc đến rồi."
Người đàn ông đưa lưng về phía tôi dừng lại phút chốc rồi dựng thẳng lưng, quay đầu lại nhìn.
Tầm mắt chúng tôi chạm nhau trong tích tắc, tôi còn chưa kịp phản ứng, Tống Bách Lao đã mỉm cười, chìa tay ra.
"Sao giờ mới đến? Chờ em lâu rồi đấy."
Hắn nở nụ cười như người chồng mới cưới dịu dàng, ân cần đang chiều chuộng bạn đời không hiểu chuyện, cứ như thể chúng tôi chưa từng xảy ra cãi vã, cũng không có chiến tranh lạnh.
Do dự một lúc, tôi mới nắm lấy lòng bàn tay to và ấm áp kia, để hắn dắt mình ngồi xuống ghế sô pha.
Đến khi tôi ngồi xuống bên cạnh, hắn mới yên lặng buông tay ra, lát sau lại nhẹ nhàng ôm qua eo.
Dường như Ninh Thi đã uống ít rượu, mặt bà đỏ bừng, cọ lên người Chu Vân Sinh rồi nghịch khuy măng sét của ông ta như một con mèo Ba Ta xinh đẹp thích bám dính người. Ánh mắt quét về phía tôi chỉ lướt qua một cách thờ ơ mà không dừng lại.
Trong mắt bà chỉ có chồng, mọi thứ khác chỉ là cỏ dại ven đường vừa vô hại lại không có giá trị.
Tôi và Tống Bách Lao, bà và Chu Vân Sinh ngồi đối diện nhau như đang làm phép chiếu. Alpha nắm chủ quyền một cách tự nhiên, còn Beta như một con thú cưng bám lấy nó.
Tôi không cần phải làm hài lòng Alpha của mình như Ninh Thi, vì dù có thể hiện thái độ ngoan ngoãn nhường nào Tống Bách Lao cũng chẳng mảy may quan tâm. Chẳng biết nên nói là may mắn hay bất hạnh nữa.
"Việc chia sẻ công nghệ sẽ bắt đầu sau khi chúng ta ký thỏa thuận chiến lược, trước mắt, Hạ Thịnh đang nghiên cứu cải tiến pin năng lượng mới, về sau cả hai công ty có thể thành lập nhóm nghiên cứu chung để chia sẻ thành quả, như vậy đôi bên cùng có lợi." Nói xong, Tống Bách Lao nâng ly champagne về phía Chu Vân Sinh, "Đều là người cùng nhà nên chuyện gì cũng dễ nói."
"Phải phải phải, người cùng nhà cả." Chu Vân Sinh cười đáp lại rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Trong khi họ đang nói chuyện, phía ven hồ có một người phụ nữ trung niên cao ráo cầm dĩa gõ nhẹ lên ly rượu bụng tròn, nhờ tiếng keng keng để thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc ngày hôm nay....." Đợi mọi người nhìn sang, một người đàn ông trong bộ tuxedo, để tóc bạc cùng râu quai nón, trông vẻ ngoài tầm sáu mươi tuổi bên cạnh người phụ nữ cất giọng dõng dạc.
Giọng điệu như chủ nhà ấy khiến người ta dễ dàng đoán ra thân phận của ông. Đây hẳn là vị nghị sĩ đã đứng lên tổ chức buổi tiệc từ thiện tối nay.
Và lời nói tiếp theo của Chu Vân Sinh cũng xác nhận suy đoán của tôi.
"Đây là năm cuối cùng của nghị sĩ Phạm nhỉ?"
Tống Bách Lao nhìn chằm chằm chỗ bên cạnh nghị sĩ Phạm, nheo mắt nói: "Vâng, sang năm có thể về hưu hưởng phúc rồi."
Chu Vân Sinh cười cười: "Cũng đã đến lúc tìm người kế nhiệm tiếp quản sự kiện này."
Trong mắt họ, ngày hôm nay không khác gì những bức tiệc khác, hàng năm chi vài triệu tổ chức từ thiện mà có cơ hội làm quen với giới thượng lưu, mở rộng các mối quan hệ và củng cố địa vị trong giới thì tội gì không làm.
Đôi khi làm ăn là làm ăn, nhưng cũng có lúc làm ăn là cơ hội do con người tạo ra.
Thị lực của tôi không tốt bằng Tống Bách Lao nên không biết hắn đang nhìn gì, một lúc sau, nghị sĩ Phạm kết thúc màn mở đầu khách sáo và đi vào chủ đề chính.
"Mọi người biết rằng tôi cũng sắp bảy mươi rồi, tuy sức khỏe vẫn tốt nhưng đã đến lúc lui về an dưỡng tuổi già, bữa tiệc năm sau tôi sẽ không tổ chức nữa.....", nói rồi ông duỗi tay ra giới thiệu với mọi người một cách long trọng, ".... mà sẽ giao toàn quyền cho người anh em của tôi phụ trách."
Một người đàn ông chậm rãi bước ra từ bóng tối rồi đứng dưới ánh đèn. Vóc dáng cao lớn, tướng mạo vừa cao quý vừa ngay thẳng.
Cuối cùng tôi cũng biết Tống Bách Lao nhìn gì, hóa ra là Lạc Thanh Hòa.
"Cảm ơn anh Phạm đã coi trọng tôi." Một tay ông ta cầm ly champagne, tay còn lại đút trong túi quần âu, thái độ không khiêm tốn cũng không hống hách, "Chào mọi người, tôi là Lạc Thanh Hòa, tôi tin có không ít người trong bữa tiệc này biết tôi, hôm nay rất vui....."
Tống Bách Lao ngồi bên cạnh khịt nhẹ mũi một cái rồi quay mặt đi.
Từ phản ứng của hắn, không khó để nhận ra trong lúc chúng tôi chiến tranh lạnh, mối quan hệ của hắn với Lạc Thanh Hòa chẳng hề được cải thiện thêm.
Tống Bách Lao buông eo tôi ra, nói với Chu Vân Sinh: "Con ra ngoài hút điếu thuốc."
Hắn đứng dậy bỏ đi luôn mà không nói với tôi lời nào như thể tôi là vật trang trí có cũng được không có cũng chẳng sao.
"Con có gặp Chu Ly không?"
Tôi thu hồi ánh mắt, Chu Vân Sinh nhìn tôi ôn hòa như người lớn tuổi nói chuyện với con cháu trong nhà.
"Con gặp rồi." Tôi gật đầu.
"Tâm trạng thằng bé dạo này không tốt, các con tâm sự với nhau nhiều hơn chút." Ông cười nói, "Bác nhớ hai đứa ngày trước thân nhau lắm, đừng vì nhiều năm không gặp mà xa cách."
Lúc này Ninh Thi mở to đôi mắt lười nhác vì say xỉn, bà ấy nhìn tôi, trái ngược hẳn với sự ôn hòa của Chu Vân Sinh, trong mắt bà chỉ có sự cảnh cáo lạnh lùng.
Bà đang nhắc nhở tôi phải thông minh chứ đừng dựa dẫm sai người, nếu không tôi sẽ chỉ nhận được quả đắng.
Thật ra bà có thể yên tâm, vì cho dù bà có dí súng bắt ép thì tôi cũng sẽ không quan hệ gì với Chu Ly.
"Không phải lo đâu ạ." Lúc nói tôi liếc nhanh về phía Ninh Thi, bề ngoài đang trả lời Chu Vân Sinh nhưng thật ra đang trấn an Ninh Thi.
Dù sao Chu Ly và Chu Vân Sinh vẫn là cha con, tuy quan hệ tạm thời lạnh nhạt nhưng không có nghĩa sẽ lạnh nhạt cả đời, hơn nữa bây giờ sự hợp tác giữa nhà họ Chu và Hạ Thịnh đã thành công chiếm được sự quan tâm của truyền thông như trong kế hoạch. Khi mọi chuyện ổn thỏa, Chu Vân Sinh sẽ quên đi sai lầm trầm trọng Chu Ly từng gây ra rồi lại làm lành với anh ta. Tới lúc ấy, trong tay Ninh Thi chỉ còn con át chủ bài là tôi.
Vì vậy, bà sẽ không bao giờ buông tha tôi một cách dễ dàng.
Nghĩ đến đây, lòng tôi không khỏi chùng xuống.
Ninh Thi nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn sẽ đưa Ưu Ưu tới gặp tôi, nhưng thế nào mới là "ngoan ngoãn" đây?
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Đột nhiên, tiếng ồn ào và những tiếng la hét hoảng loạn truyền vào từ bên ngoài thủy tạ.
"Beta là giống loài cao quý nhất, Alpha và Omega chỉ là bầy thú đột biến! Xem cho rõ bộ mặt của chúng mày đi! Thế giới này thuộc về Beta!" Một người đàn ông khỏa thân với dòng chữ "Beta muôn năm" viết nguệch ngoạc trên người không biết xông vào bằng cách nào, gã giơ cái chai lên cao rồi ném xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe làm nhóm Omega sợ hãi tái mét mặt mày.
Chất lỏng trong chai bốc hơi thành sương mù, mùi thơm nồng nặc dần lan ra khắp hội trường.
Có người hét lên: "Chết rồi, là pheromone của Omega!"
Chu Vân Sinh đang ngồi phía đối diện đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Bọn cấp tiến chết tiệt này!" Ông nhìn xuống Ninh Thi vẫn đang ngồi, "Còn không đi mau?" Nói xong thì bước nhanh chân ra ngoài một mình.
Ninh Thi cuống cuồng đứng dậy chạy theo, không thèm ngó ngàng tới tôi.
Cả quảng trường trở nên hỗn loạn, những Alpha và Omega chưa đánh dấu đổ xô đến cửa như châu chấu, dáng vẻ hớt hải như thủy triều rút nước của họ trông hơi buồn cười.
Mọi người đều không muốn mình trở thành đề tài bàn tán trên bàn cơm nhà người ta sau bữa tiệc rượu này, vì không muốn bộ dạng chật vật của mình lọt vào mắt người ngoài nên không ai quan tâm đến ai.
Lực lượng bảo vệ đi ngược dòng để giữ trật tự, nhưng cảnh tượng quá mất kiểm soát, thậm chí nhiều người còn rơi cả giày.
Lý Tuần nhíu màu nói, "Anh Ninh, chúng ta cũng đi thôi, không biết chỗ này còn xảy ra chuyện gì."
Sự lo lắng của cô ấy không phải không có nguyên do. Xét cho cùng Alpha khi động dục rất nguy hiểm, tôi không biết liệu còn thứ gì khác lẫn trong chai không, dù không gian có thoáng khí đến mấy nhưng không rõ người hít phải mùi đó sẽ gây ra chuyện gì.
Đôi khi cũng có những người theo chủ nghĩa cực đoan coi Beta là giai cấp tối cao rồi nổi dậy chống lại sự áp bức lâu dài, cách thức tấn công AO của họ có thể nói là rất bỉ ổi.
Tôi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cùng Lý Tuần, đang đi giữa chừng thì chợt nhớ ra còn Tống Bách Lao.
"Thư kí Lý, Tống Bách Lao....."
Tôi chưa kịp nói xong, Lý Tuần đã bị một tên Alpha nhào tới từ phía sau đẩy ngã.
Mọi chuyện xảy ra trong tích tắc, tên kia vừa gào thét vừa nhe răng nanh ra, nóng lòng muốn xé rách quần áo của Lý Tuần.
Lý Tuần rít gào chống cự, tôi cuống quýt nhặt tảng đá bên cạnh đập tên Alpha rồi xô mạnh gã, sau đó đỡ Lý Tuần còn đang bàng hoàng dậy trốn ra ngoài cửa.
Nhưng vừa chạy được vài bước, tôi đã bị túm tóc giật mạnh về phía sau một cách thô bạo, tôi nhịn đau quay lại nhìn thì thấy tên Alpha vẫn còn tỉnh. Mặt gã ta bê bết máu, đôi mắt lóe lên thú tính rồi nhắm răng nhanh ngay gáy tôi.
Tôi nhắm mặt lại chuẩn bị cho cơn đau dữ dội sắp phải chịu đựng, nhưng sự đau đớn không đến như dự tính, thay vào đó, tên Alpha ở đằng sau rên lên một tiếng khổ sở, lập tức buông lỏng cánh tay kìm kẹp tôi.
Tôi bịt cổ quay đầu lại trông thấy Tống Bách Lao đang đá vào người tên Alpha dưới chân một cách dữ tợn khiến mũi miệng gã ộc máu ra, thở thoi thóp như sắp chết.
Từng cú đạp của hắn chứa đựng sự cay độc và tàn nhẫn chẳng khác nào một con sư tử phát rồ phát dại vì bị loài thú khác xâm phạm lãnh thổ.
Tôi hoảng hồn, cảm giác tên Alpha kia sắp bị hắn đạp chết nên vội vã can ngăn: "Được rồi, được rồi! Chúng ta đi nhanh thôi."
Cặp mắt đỏ ngầu của hắn nhìm tôi chằm chặp, để ý kĩ thấy tiếng thở nặng nề cùng ánh mắt trắng trợn ấy tôi mới nhận ra hắn cũng không ổn.
"Tôi vô tình hít phải thứ kia...." Hắn loạng choạng, ấn một tay lên trán.
Tôi đỡ lấy hắn rồi vội bảo Lý Tuần mở đường.
Lý Tuần hoảng sợ trước hàng loạt sự cố xảy ra liên tiếp, cô ấy thất thần đi đằng trước, tách đám đông ra cho chúng tôi.
Chật vật mãi mới thoát được đám đông hỗn loạn để vào trong xe, Lý Tuần ngồi đằng trước, tôi và Tống Bách Lao ngồi ghế sau.
Chỉ mới mười phút, Tống Bách Lao đã vã mồ hôi, tôi thấy hai bên thái dương và mũi hắn đều ướt đẫm nên lo lắng hỏi: "Anh khó chịu lắm à? Có muốn đến viện khám không?"
Tống Bách Lao nhắm mắt lại như đang gắng hết sức kiềm chế điều gì đó, hồi lâu mới gằn ra hai chữ: "Câm miệng."
Tôi mím môi không nói nữa.
Lúc xuống xe, Tống Bách Lao đã run rẩy một cách mất kiểm soát, tôi và Lý Tuần phải hợp sức dìu hắn đến cửa.
Vừa bước vào phòng, Lý Tuần chưa nói được câu nào đã bị Tống Bách Lao đẩy ra ngoài không thương tiếc.
Ván cửa đóng sập lại, Tống Bách Lao vội vã kéo tôi ấn lên tường rồi trao nụ hôn đầu tiên.