Vết sẹo cũ

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: OhHarry

【 Kỹ năng nấu nướng của chú Tiêu rất tốt, trong món ăn còn mang theo hương vị của Hương Đàm. 】

Đây là lần đầu tiên tôi bị chảy máu mũi sau hơn chục năm, tôi không biết là tại thời tiết hay do mình đang mang thai. Máu vấy loang lổ trên quần áo như những đóa hồng mai, lau tay xong, tôi phải vào phòng ngủ thay bộ quần áo khác.

Máu đông hơi chậm, mười lăm phút sau tôi rút mảnh giấy ăn nhét trong mũi ra nhưng máu vẫn chảy. Tôi đành phải nằm bất động trên sô pha, chờ máu từ từ ngừng chảy.

Lúc mang thai đứa con đầu cũng không giày vò như này, thằng bé ngoan ngoãn nằm trong bụng tôi, yên lặng như thể nó không tồn tại, bởi vậy mà đến tận năm tháng sau tôi mới nhận ra mình có thai.

Bây giờ Tống Bách Lao đã lấy được nhật ký của tôi và biết về đứa trẻ, thoạt nhìn, dường như tất cả bí mật của tôi đã bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, tôi xuất hiện trần trụi trước mặt hắn mà không có lấy một mảnh vải che thân. Nhưng nghĩ kỹ lại, kể cả có giải quyết được hiểu lầm thì chúng tôi đâu thể quay về mối quan hệ tốt đẹp như xưa, chưa từng gắn bó keo sơn, cũng chưa từng hiểu tâm ý của nhau, nếu hắn biết thì có làm sao.

Mi mắt bắt đầu nặng trĩu, tôi nhắm mắt lại, đánh một giấc trên sô pha.

Gió lùa vào qua cánh cửa sân thượng đang mở mang theo hương hoa và nắng vàng, chỉ thoáng chốc sau tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Nắng hè ban trưa lúc mười hai giờ nóng như thiêu đốt, sân thượng hấp khí nóng hừng hực khiến người ta không muốn bước lên dù chỉ một bước.

Nhưng...... nhìn túi giấy trong tay, tôi nghiến răng, rảo bước đi vào khoảng sáng rực cháy.

Tôi nhìn quanh sân thương nhưng không thấy bóng dáng của ai khác, cảm giác mất mát không thể giải thích được chợt nổi lên trong lòng. Tôi tìm một nơi có bóng râm, ngồi xuống lấy bài tập mang theo ra, tính đợi thêm mười phút nữa.

Thời tiết nắng nóng khiến con người không thể tập trung, mồ hôi và sự bực bội trong cơ thể cứ thế tăng lên theo từng giây. Tôi dừng lại ở một câu hỏi trong đề, đắn đo giữa hai đáp án B và C.

Hạ đầu bút xuống sách bài tập, tôi còn chưa kịp viết đáp án cuối cùng thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp phía sau lưng.

"Chọn B."

Tôi giật mình quay đầu lại, thấy Tống Bách Lao đang ngậm kem trong miệng, khom lưng nhìn chằm chằm vào tôi...... Hoặc nói đúng ra là cuốn sách bài tập trên tay tôi.

Tim đập loạn nhịp, tôi tức giận chất vấn hắn: "Anh đi đứng kiểu gì mà im hơi lặng tiếng thế hả?"

Hắn trưng ra vẻ mặt khó hiểu, đứng thẳng dậy hỏi vặn lại: "Đi đứng gây tiếng động làm gì?"

Tôi nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, suy nghĩ trong đầu nhảy quay nhảy lại giữa hai lựa chọn "nói lý" và "nói lý là phí thời gian", cuối cùng vẫn chọn đáp án đằng sau rồi ngoan ngoãn câm miệng.

Mồ hôi trên trán lăn dài xuống cổ khiến tôi thấy ngưa ngứa, tôi đưa tay lau cổ một cách lung tung, đứng dậy khỏi mặt đất.

Túi giấy rơi trên nền sân thượng, tôi còn chưa nói gì mà Tống Bách Lao đã ngồi xổm xuống và mở túi ra.

"Lại bánh sừng bò." Hắn cầm que kem, thời tiết oi bức làm phần kem màu trắng sữa tan nhanh ra, kem chảy xuống, dính nhờn nhược giữa kẽ tay. Hắn liếc mắt, giơ que kem lên rồi liếm chỗ tay bị dính kem.

Đầu lưỡi màu đỏ đậm vừa dài vừa nhanh nhạy, khi vươn ra khỏi khoang miệng trông khá gợi cảm.

Tôi nhìn sang nơi khác, hỏi hắn: "Thế anh muốn ăn gì?"

"Waffle." Hắn trả lời trong vòng chưa đầy một giây, hiển nhiên là đã suy nghĩ từ lâu trong lòng.

Bánh waffle không khó làm nhưng nếu mua khuôn chuyên dụng thì hơi phiền. Ăn bánh sừng bò không ngon hả? Người ta đã vất vả nướng cho rồi còn kén cá chọn canh......

"...... Biết rồi." Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra cảnh nhét thẳng bánh sừng bò vào miệng đối phương và bắt hắn ăn nó, nhưng ngoài mặt vẫn chỉ dám ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu vô lý của hắn.

Sân thượng hầm hập như lò đốt, tôi không đứng nổi nữa, vừa quay người định rời đi thì cổ tay đã bị Tống Bách Lao nắm lấy.

"Chờ đã......" Hắn nhanh chóng buông tay rồi lần mò túi quần lấy điện thoại ra, "Đọc số điện thoại đi."

Tôi cứng ngắc hỏi: "Để làm gì?"

Hắn quơ quơ điện thoại trước mặt tôi: "Lần sau muốn ăn gì thì báo với cậu trước."

Tuyệt quá, giờ hắn không những được ăn miễn phí mà còn học được cách order món rồi.

Tôi tức đến nỗi bật cười, nhìn hắn không chớp mắt, hắn cũng tôi chằm chằm, người đứng người ngồi giằng co nhau suốt mấy chục giây, tôi hít sâu một hơi, cuối cùng đành thỏa hiệp.

"Đưa điện thoại đây." Tôi đưa tay về phía hắn.

"Ngoan thế." Tống Bách Lao ngẩng đầu nhìn tôi, đuôi mắt cong lên theo nụ cười, vẻ xảo quyệt đắc thắng hiện lồ lộ trên khuôn mặt kia.

Kể từ đó, hắn đơn phương mở dịch vụ order đồ ăn bằng tin nhắn với tôi. Trao đổi giữa chúng tôi chỉ giới hạn ở nội dung xem hôm sau ăn gì, đôi khi có một hai tin nhắn báo "Mai trốn học" hoặc "Có việc", như vậy tôi sẽ biết mình không cần chuẩn bị "đồ cống nạp" cho hắn.

Mới đầu tôi còn âm thầm chửi đổng, phàn nàn, nhưng qua khoảng thời gian dài, trong tiềm thức dần hình thành nên hiệu ứng Pavlov, có khi đợi mãi không thấy tin nhắn được gửi tới, tôi còn chủ động gửi dấu chấm hỏi cho hắn.

() Hiệu ứng Pavlov: Phản xạ có điều kiện.

【 Không có tin nhắn tức là tôi chưa nghĩ ra mai muốn ăn gì, cậu cứ chuẩn bị muffin đi. 】

Sau đó tôi nhận được câu trả lời này. Nhờ vậy tôi có thể đoán chắc rằng bánh muffin chính là sự lựa chọn an toàn và là loại bánh ưa thích của người kia.

Ngày Chu Ly đưa "thư tình" cho tôi, tôi đã gọi cho Tống Bách Lao cuộc điện đầu tiên, và đó cũng là cuộc gọi cuối cùng mà tôi liên hệ được với hắn.

Tôi vuốt nhẹ phong thư trang nhã, nghe giọng ngái ngủ của Tống Bách Lao vang lên bên tai, tự dưng không biết nên mở lời thế nào.

"Ninh Úc?" Đầu máy bên kia truyền tới tiếng sột soạt, chắc hắn vừa ngồi dậy từ trên giường, "Sao đột nhiên gọi cho tôi thế?"

"Anh...... Chiều mai anh rảnh không?" Tôi ngập ngừng hỏi.

"Cạch", hình như là tiếng bật lửa, một lúc sau, hắn mới từ từ nhả ra một hơi.

"Mai à? Chắc rảnh đấy."

"Anh đến trường được không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh."

Qua chốc nữa, hắn mới mở miệng: "Chuyện quan trọng ư? Quan trọng tới mức nào?"

Tôi suy nghĩ mãi rồi trả lời: "Quan trọng tới nỗi...... liên quan đến cả đời."

Lúc đó, tôi nghĩ không ai có thể từ chối Chu Ly, Tống Bách Lao cũng không ngoại lệ. Một người là Omega được muôn người chào đón nồng nhiệt, người kia là Alpha xuất chúng, còn tôi là chim Ô thước của Ngưu Lang Chức Nữ, là mũi tên của thần Cupid, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình, những người yêu nhau sẽ nên duyên vợ chồng.

Tôi có ý thức gành vác cuộc sống của người khác, không ngờ cuối cùng lại liên quan đến chuyện cả đời. Và cũng chính nó đã đảo lộn hoàn toàn cuộc đời tôi.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Chuông cửa kêu đing đong, tôi chậm chạp hé mắt ra, rút miếng khăn giấy khỏi mũi, nhận ra máu đã ngừng chảy. Nhìn lên đồng treo trên tường, mới qua hai tiếng.

Vừa mở cửa, Tiêu Vũ đã xuất hiện trước mặt tôi, tôi sực nhớ ra hôm nay đã hẹn chú cùng đến phòng khám. Chú làm vật lý trị liệu, còn tôi tháo chỉ tay.

"Chú gọi điện cho cháu nhưng không thấy cháu bắt máy nên sang gọi trực tiếp luôn." Tiêu Vũ nói.

"Cháu xin lỗi, cháu vừa mới ngủ quên." Tôi đóng cửa rồi đi xuống cầu thang với chú.

Chân chú bị tật, phải chống ba-toong nên mỗi bước đều đi rất chậm.

"Không sao, hai chú cháu ta là hàng xóm, qua tìm cũng tiện mà."

Khi chúng tôi đến phòng khám, y tá nói rằng bác sĩ đang có bệnh nhân khác, bảo chúng tôi chờ dưới tầng một.

Chỉ có hai chúng tôi và một người lớn tuổi ngồi ở khu chờ, TV treo trên tường đang phát tin tức về cuộc bầu cử thượng nghị sĩ. Hình ảnh trong tin tức chuyển sang một khuôn mặt góc cạnh quen thuộc.

Bài phát biểu của Lạc Thanh Hòa lấy việc thúc đẩy quyền bình đẳng của Beta làm trọng tâm để thu hút phiếu bầu, ông ta cam kết sẽ làm việc thật chăm chỉ vì mục tiêu bình đẳng cho tất cả mọi người trong hệ thống ABO sau khi trúng cử. Có vẻ BTV bản tin rất ủng hộ ông, anh ta dành nhiều lời hay lẽ đẹp cho Lạc Thanh Hòa và ca ngợi ông ta là một Alpha biết quan tâm tới Beta.

"Để ông ta lên làm thượng nghị sĩ, có khi địa vị của Beta sẽ được nâng cao thật." Ông lão lớn tuổi cùng ngồi chờ khoanh tay trước ngực, hàm răng móm mém đưa ra lời nhận xét.

Tiêu Vũ liếc ông lão, sau đó đưa mắt nhìn về phía TV, lúc này máy quay đang lấy cận cảnh khuôn mặt của Lạc Thanh Hòa, rõ nét đến nỗi có thể thấy rõ cả lông mi của ông ta.

"Vậy à......"

Không hiểu sao, tôi cảm thấy nụ cười của Tiêu Vũ hơi phức tạp, thậm chí có phần chua xót. Có lẽ, trong thâm tâm chú không nghĩ rằng một Alpha tôn quý có thể làm bất cứ điều gì cho Beta.

Loa phát thanh lần lượt gọi tên tôi và Tiêu Vũ. Chúng tôi lên phòng khám trên tầng hai như lần trước, bác sĩ Triệu kéo rèm để làm vật lý trị liệu cho Tiêu Vũ, còn bác sĩ Đường thì cắt chỉ cho tôi.

"Vết thương của cháu hồi phục khá tốt, từ giờ hãy cố cử động ngón tay càng nhiều càng tốt và kiên trì làm phục hồi chức năng nhé, tầm một đến hai tháng sau sẽ hồi phục hoàn toàn thôi." Sau khi tháo sợi chỉ cuối cùng, bác sĩ Đường đặt nhíp xuống và dặn.

"Cháu cảm ơn." Tôi nắm lòng bàn tay cứng đơ, xem ra phải gác lại chuyện thi lấy lại chứng chỉ thợ làm bánh.

"Thôi, gạt cái tay qua một bên đã. Cháu suy nghĩ vấn đề lần trước đến đâu rồi?" Ông chuyển khay đựng dụng cụ y tế qua một bên, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào tôi.

Bảy ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng cũng đủ thời gian cho tôi suy nghĩ thấu đáo.

Xoa miếng gạc băng trong lòng bàn ta, tôi nói rõ quyết định của mình: "Cháu vẫn muốn thử......"

"Cái thằng bé này......" Tôi chưa kịp nói hết, bác sĩ Đường đã thở dài, dường như muốn tiếp tục thuyết phục tôi.

Tôi vội ngắt lời ông: "Cháu biết sẽ rất nguy hiểm nên khi những tình trạng như bác sĩ đã cảnh báo xảy ra, nếu túi sinh dục của cháu không còn chịu đựng được sự phát triển của đứa trẻ nữa, xin bác sĩ hãy giúp cháu bằng cách mổ đẻ."

Bác sĩ Đường giật mình, nhắc nhở tôi: "Trẻ dưới sáu tháng rất khó sống sót......"

"Cháu biết." Tôi ngẩng đầu, mìm cười nhìn bác sĩ "Cháu biết, cho nên dù kết quả cuối cùng có như thế nào, cháu cũng chấp nhận."

Tôi đã chạm đến giới hạn của bản thân, phần còn lại, phải xem ý ông trời.

Bàn xong chuyện về đứa trẻ, tôi ra ngoài phòng khám bệnh và đợi Tiêu Vũ.

Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Nửa tiếng sau, chú bước ra nhưng không gọi tôi đi về luôn mà ngồi xuống cạnh tôi.

"Chú nghe cuộc trò chuyện của cháu và bác sĩ Đường rồi." Chú bảo, "Cố gắng thuận theo số mệnh của mình, đừng để bị áp lực. Chú cũng từng rứt ruột rứt gan mới đẻ ra được một mụn con. Lúc chửa thằng bé, chú cứ tưởng mình sắp chết tới nơi rồi, nhưng giờ vẫn sống khỏe re đây. Vận may của cháu nhất định tốt như chú, có thể chống đỡ được sáu tháng và sinh con mà không gặp rủi ro."

Chú cân nhắc rồi hỏi tôi: "Cháu có muốn nói chuyện với chồng cũ về đứa bé không? Dù sao đứa bé cũng có phần của cậu ta. Có thể cậu ta không muốn đứa con này vì lo sức khỏe của cháu gặp vấn đề, không chừng trong thâm tâm còn rất ước ao thì sao."

Tuy mới quen Tiêu Vũ chưa lâu, nhưng chú ấy mang lại cho tôi giảm giác giống như thầy. Ấm áp và tốt bụng khiến người khác muốn trải lòng mãi thôi.

Ngày xưa tôi hay tâm sự với thầy, nhưng từ khi ông qua đời, người nguyện ý nghe tôi kể lể đã không còn nữa, bởi vậy mà những cảm xúc, suy nghĩ riêng tư vẫn bị tôi kìm nén trong lòng.

"Đó không chỉ là vấn đề của anh ta, mà còn là vấn đề của cháu." Tôi lắc đầu, cười khổ: "Cháu đã từng nghĩ mình và anh ta...... rất giống nhau. Mẹ của chúng cháu đều là Beta, mỗi người trong gia đình chúng cháu đều có những bận tâm riêng, và dường như chúng cháu bị lạc lõng trong môi trường ấy. Nhưng sau đó cháu phát hiện ra mình đã suy diễn quá nhiều, anh ta không coi cháu là đồng loại, thậm chí còn keo kiệt với lòng tin của mình."

Tôi không thể ngừng tự hỏi, nếu hắn chọn tin tưởng tôi ngay từ đầu, thì liệu mọi chuyện có khác không. Tôi biết mình không thể đổ lỗi hoàn toàn cho hắn, vì cả hắn và tôi đều là nạn nhân trong kế hoạch của Chu Ly, nhưng càng không muốn quan tâm thì tôi lại càng bận lòng. Cả đời tôi chưa bao giờ hận ai, chỉ có Tống Bách Lao, chỉ có hắn......khiến tôi cảm thấy "phẫn uất" từ lúc nào không hay.

Rõ ràng tôi không làm gì sai, tại sao không tin tôi? Tại sao đối xử tuyệt tình với tôi như vậy, tại sao lại cho rằng tôi là người xứng đáng phải hứng chịu hết thảy?

Tôi không thể thôi oán trách hắn, và cũng không thể thôi căm hận hắn......

"Sau khi nhận ra sự thật, pheromone của anh ta đã trở thành một điều cấm kỵ, cháu cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến anh ta." Không phải sợ con người hắn, mà là sợ nỗi đau ập đến sau khi nghĩ đến người này, "Về sau, dù tình hình có dịu đi nhưng giữa chúng cháu vẫn nảy sinh nhiều mâu thuẫn và không thể bình tĩnh để hòa giải được. Cháu lại bắt đầu sợ anh ta, nhưng lần này là sợ anh ta nói ra những điều khiến cháu buồn, sợ anh ta sẽ lại làm cháu thất vọng. Giữa hai người chúng cháu, không phải chỉ cần anh ta gật đầu là cháu có thể vui vẻ chấp nhận kiểu quan hệ...... như không có chuyện gì xảy ra như vậy được."

Tiêu Vũ nắm tay tôi, trông chú hơi xót xa: "Tiểu Úc......"

Tôi chưa bao giờ bộc bạch những lời này với người ngoài, giờ xả ra hết rồi, quả nhiên tôi thấy lòng mình sáng khoái hơn rất nhiều.

Tôi vỗ nhẹ vào tay chú, cười nói: "Hơn nữa bố anh ta không thích cháu, đơn ly hôn là do bố anh ta soạn thảo và tự mình mang tới cho cháu, cho nên cháu và anh ta không thể ở bên nhau đâu."

Vẻ mặt chú cứng đờ: "Bố cậu ta không thích cháu ư?"

"Bố anh ta khá quyền lực, cháu đoán giờ anh ta cũng ký vào đơn rồi." Tôi nói một cách nghiêm túc, "Nếu anh ta phản đối cuộc ly hôn này, có thể anh ta sẽ bị bố mình quật roi."

Nghe tôi nói vậy, khuôn mặt của Tiêu Vũ lập tức trở nên cực kỳ xấu xí chỉ trong nháy mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio