Edit: OhHarry
【 Những người không làm nên tích sự gì chỉ xứng làm đồ bỏ đi. 】
Mợ Cửu nói, để tiện xử lý công việc, Tống Bách Lao hằng ngày đều ở trong thành phố, trên núi chỉ có Tống Mặc và người giúp việc. Tất nhiên, bây giờ có thêm cả tôi nữa.
Tống Mặc ngoan ngoãn nhưng lại ít nói, tôi hỏi bóng hỏi gió mợ Cửu xem có phải sức khỏe của đứa nhỏ không tốt lắm không. Mợ Cửu hiểu ngay tôi muốn hỏi gì, mợ nói lúc cậu bé ba tuổi được người trong nhà đưa đi kiểm tra toàn diện nhưng kết quả hoàn toàn bình thường, có lẽ là do tâm lý hoặc tính cách vốn không thích nói. Cậu bé vẫn đi trị liệu tâm lý định kì nhưng không mấy hiệu quả.
Mợ còn nhắc đến bảo mẫu trước kia, nói rằng trong nhà ban đầu không tuyển những Omega trẻ chưa được đánh dấu, nhưng Tống Mặc lại rất thích nghe cô gái đó kể chuyện, Tống Bách Lao đành phá lệ thuê cô ấy, hy vọng cô ấy có thể cải thiện khả năng ngôn ngữ của Tống Mặc. Không ngờ cô gái kia chẳng có tí trách nhiệm nào với công việc, ra ngoài lóng nga lóng ngóng suýt để lạc tiểu thiếu gia. Nói xong mợ thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Nhà của Tống Bách Lao cái gì cũng có, từ phòng tiệc, thư viện, bể bơi, đến cả phòng vệ sinh còn to bằng căn hộ của Lương Thu Dương. Dụng cụ nhà bếp cũng rất đầy đủ, lò nướng là mẫu to nhất, đời mới nhất, nguyên liệu như bột mì hay đường không thiếu thứ gì, thậm chí đui bắt kem còn có trăm cái.
Vốn dĩ tôi định mang dụng cụ của mình tới, nhưngnhìn tình hình này thì tôi có thể yên tâm từ bỏ tình cũ rồi, vì vậy chỉ quay về lấy máy tính, nhật ký và vài bộ quần áo thường mặc.
Mợ Cửu thấy tôi mang một túi quần áo về thì rất ngạc nhiên, nói Tống Bách Lao đã đặt quần áo của cả bốn mùa cho tôi rồi, chỗ đồ ấy được treo trong phòng để quần áo từ nửa tháng trước, ngay cả quần lót và tất cũng mới tinh, mợ còn tưởng tôi không muốn mặc quần áo cũ trước khi kết hôn nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Tôi sửng sốt, lên phòng để quần áo trên tầng xem thử thì thấy trên giá đều là quần áo mới chưa mở lớp đóng gói, size vừa đúng số đo của tôi. Nhưng tôi đâu đòi hỏi những bộ đồ này, ngẫm nghĩ một lát, tôi đoán có lẽ Tống Bách Lao gặp tôi hai lần xong thì không chịu nổi mấy bộ quần áo nghèo kiết hủ lậu tôi mặc nên mới hạ mình mua đồ mới cho tôi.
Nghĩ cũng đúng, bây giờ tôi là "phu nhân Tống" rồi, hình tượng ở ngoài không chỉ là vấn đề riêng của bản thân tôi mà còn liên quan tới cả hắn, làm sao có thể lôi thôi lếch thếch như trước được.
Sau khi quay lại livestream, bởi vì phòng bếp của Tống Bách Lao khác một trời một vực với căn bếp chật hẹp không lắc nổi mình của tôi ngày trước, số bình luận trong chốc lát đã tăng vọt. Sau mấy tháng phòng livestream chỉ có vài chục người xem, thì hôm nay là lần đầu tiên vượt mốc một trăm, và đang từ từ nhích lên con số hai trăm.
"Hôm nay tôi sẽ dạy mọi người cách làm cành cây, trước tiên là pha màu, nên pha đậm một chút, nên để màu nâu sẫm như này....." Tôi vừa quấy kem bơ vừa nhìn lướt qua khu bình luận, trên đó đã bắt đầu đoán xem rốt cuộc tôi kết hôn với đại gia nào. Có người tinh mắt phát hiện ra một góc nhỏ băng gạc trắng lộ ra sau gáy tôi, rồi sử dụng khả năng suy luận tuyệt vời khẳng định tôi được gả cho một Alpha.
Tôi không lộ mặt trên livestream chỉ đặt camera quay từ vai xuống, vậy mà họ vẫn thấy băng gạc của tôi, thị lực đáng ngưỡng mộ thật.
"Dùng đui bắt kem số để bóp kem lên giấy nến, sau đó cho vào lò và nướng ở nhiệt độ thấp trong vòng năm phút...." Tôi thấy họ càng đoán càng thái quá, đành phải chủ động ngắt lời, "Không, tôi không phải Omega, phần giới thiệu tóm tắt thông tin cá nhân của tôi tất cả đều là thật, tôi là Beta, từ nhỏ đã vậy."
Ngày nay vẫn có một số Alpha để lại dấu răng trên người bạn đời Beta, nhưng ngoài việc để làm cho giống "chuyện đó" ra thì không có ý nghĩa gì mấy.
Giống như một lời thề vậy, nếu giữ được thì là lời thề, còn không thì chỉ là rác rưởi.
Về sau dù các bình luận có đồn đoán đến đâu, tôi cũng không phản hồi trực tiếp.
Khi livestream sắp kết thúc, Tống Mặc đột nhiên chạy tới ôm lấy chân tôi.
Tôi giật mình, run tay làm rơi một bông hồng Austin xuống đất.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Tống Mặc thấy vậy định dùng tay nhặt lên, tôi vội vã ngăn cậu bé lại mà quên mất mình đang livestream.
"Đừng đừng, không được ăn...." Tôi nhặt bông hoa màu hồng nhạt lên trước rồi ném vào thùng rác.
Tống Mặc ngơ ngác nhìn tôi, tuy cậu bé không biểu lộ cảm xúc gì trên gương mặt nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu bé có hơi tổn thương.
"Chú.... chú nướng cupcake cho cháu nhé, được không?"
Hai mắt Tống Mặc sáng lên, cậu bé mỉm cười, gật gật đầu với tôi.
Tôi xoa đầu cậu bé, bảo bé đứng bên cạnh đợi một lát, tôi làm một chút là xong.
Do góc máy quay nên Tống Mặc nhỏ gầy không lọt vào khung hình, nhưng nãy tôi vừa khom lưng xuống, thành ra bị lộ một bên mặt trên livestream. Lúc tôi ngồi thẳng người lên mới nhận ra vấn đề này, tôi cứng người trong chớp mắt rồi quay ra nhìn màn hình theo bản năng, giờ thì khuôn mặt tôi đã bị lộ ra hoàn toàn, biểu cảm trừng mắt kinh hoàng thậm chí còn hơi buồn cười.
Khu bình luận nổ tung, comment bắn ra tới tấp làm tôi không kịp nhìn kĩ.
Tôi lập tức đứng thẳng dậy để mặt ra khỏi khung hình, lắp ba lắp bắp nói: "Bây giờ, hôm nay chỉ đến đây thôi....."
Chưa nói "Hẹn gặp lại" cùng mấy câu kết thúc như mọi khi, tôi đã vội vàng tắt livestream.
Mặc dù tôi không thấy những khán giả phía sau màn hình, nhưng tôi biết họ đang nhìn tôi. Điều này làm tôi nhớ đến kí ức hai năm trước, tiếng la ó của khán giả như gần sát bên tai, những tiếng hét "Hủy bỏ thành tích", "Bảo cậu ta cút đi" như trận cuồng hoan, nhấn chìm hoàn toàn lời giải thích yếu ớt của tôi trong biển nước bão tố.
Hít một hơi thật sâu, tôi quay người dựa vào bàn bếp, tay chân tê dại, lòng bàn tay vã đầy mồ hôi. Phải mất hai phút cảm giác khó chịu trong người mới dần giảm bớt, nhịp tim cũng trở lại bình thường.
Tôi cúi đầu, trước mắt chợt xuất hiện một bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng kéo tạp dề của tôi. Tôi ngước mắt lên thì thấy Tống Mặc đang lo lắng nhìn mình, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
"Chú không sao......" Tôi yếu ớt cười với cậu bé.
Bé nhìn tôi một lúc bỗng quay người đi mất, lát sau cầm theo máy tính bảng trở lại.
Tôi nhìn bé khó hiểu, không biết đứa nhỏ định làm gì. Cậu bé chạm vuốt màn hình một cách thành thạo, chẳng mấy chốc tôi đã nghe thấy giọng nói của mình phát ra từ loa máy tính bảng.
"Tuần dưỡng tôi đi. Tôi chỉ là một con chồn lũi lang thang như trăm nghìn con chồn lũi....."
Tôi kinh ngạc, bước tới cạnh đứa nhỏ thì phát hiện trong máy bé có lưu tất cả video livestream của tôi.
"Cháu..... cháu xem chú livestream hả?"
Tống Mặc ngượng ngùng gật đầu, chỉ vào đoạn video "Hoàng tử bé", mở miệng: "...... Thích lắm."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe cậu bé nói chuyện, giọng nói ấy nhỏ nhẹ, non nớt như kẹo bông mềm mại.
Dù là chuyện cậu bé mở miệng nói, hay là chuyện xem tôi livestream cũng đều khiến tôi sửng sốt đến nỗi khó bình tĩnh nổi. Sự bất ngờ này thậm chí còn át đi phần nào kích thích đến từ sự cố livestream vừa nãy.
Tôi chợt nghĩ tới: "Hôm ở trung tâm thương mại, cháu nhận ra giọng chú nên mới đi theo sao?"
Tống Mặc lần chần một lúc, chột dạ nhìn sang chỗ khác, cuối cùng cũng gật nhẹ đầu dưới cái nhìn chăm chú như lửa đốt của tôi.
"......."
Cô bảo mẫu "chết" oan quá mà.
Tôi thở dài, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng trẻo của cậu bé, giả giọng cảnh cáo nói: "Sau này cháu không được chạy lung tung như thế nữa, cháu mới chỉ nghe qua giọng chú trên mạng, mặt chú thế nào cháu còn không biết, lỡ nhận nhầm người thì sao? Hơn nữa dù có nhận đúng người, nếu chú là người xấu thì phải làm thế nào đây?"
"Ừm....." Mặt của Tống Mặc bị tôi nhéo cho biến dạng, ngơ ngác mở to đôi mắt đen láy, gật đầu thật mạnh. Đứa nhỏ trông y hệt bé cún vô hại, trong giây lát tôi còn có ảo giác phiên bản mini của Tống Bách Lao đang chăm chú nhìn mình.
Con trai của Tống Bách Lao thì sao có thể không giống hắn đây.
"Ngoan lắm." Tôi xoa má cậu bé xem như phần thưởng.
Đã đồng ý làm cupcake cho Tống Mặc rồi thì tất nhiên không thể nuốt lời. May mà làm cũng không phức tạp, chỉ cần trộn đều bột rồi đổ vào khuôn, cho vào lò nướng đợi phút là có ngay phần bánh bông lan xốp mềm.
Tôi bóp kem bơ lên mặt bánh rồi đặt thêm mấy bông hoa làm lúc livestream lên trang trí. Chẳng mấy chốc, một khay cupcake đẹp mắt đã làm xong.
Tống Mặc phấn khích chọn một cái trong khay, ngắm nghía mãi không chịu ăn.
"Ăn đi, còn nhiều lắm. Nếu cháu không ăn, để hai ngày nữa bánh hỏng đó."
Nghe tôi nói vậy, cậu bé mới há miệng ăn từng miếng nhỏ.
Nhìn đứa nhỏ ăn ngon miệng như vậy làm tôi thấy đói theo, cho nên cũng cầm một chiếc cupcake lên ăn.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Đúng lúc này, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng động cơ ô tô ở ngoài sân.
Một lát sau, Tống Bách Lao, người luôn ở trong thành phố theo lời mợ Cửu, đi vào từ ngoài cửa rồi xuất hiện trước mặt chúng tôi trong bộ đồ Tây. Hắn vừa đi vừa cho tay ra đằng sau, mở khóa thiết bị chống cắn bằng dấu vân tay, sau đó vứt thẳng lên bàn.
"Đang làm gì vậy?"
Tôi và Tống Mặc còn chưa nuốt miếng bánh trong miệng, mỗi người cầm nửa cái bánh trên tay, hắn cũng không phải không thấy, biết rồi mà còn cố hỏi.
"Làm.... Làm bánh." Tôi cuống quýt nuốt miếng bánh xuống, nhưng vì vội quá nên phải vọt đến chỗ bình lọc rót đầy một cốc nước, uống mấy ngụm mới hết nghẹn.
Lau miệng xong quay người lại thì thấy Tống Bách Lao đang cau mày đi về phía mình, tôi giật mình, không kìm được mà lùi ra sau. Hắn đột nhiên dừng bước, liếc tôi đầy ngán ngẩm, trông có vẻ đã lười đến mức không thèm chế nhạo hành vi ngu ngốc của tôi.
Tầm mắt hắn rời xuống mấy chiếc bánh tôi làm, "Cậu nướng à?"
Tôi hơi lo lắng, nhưng lại chẳng biết sự căng thẳng này đến từ đâu.
"Ừ....."
Hắn chọn một cái theo ý mình rồi đưa lên môi, cũng không há miệng ngay mà dùng mũi ngửi ngửi vài lần như thể đang xác nhận thứ này có ăn được không.
Mấy giây sau, hắn mới chỉ cắn được một miếng đã thả bánh xuống luôn.
"Ngọt quá." Hắn lau sạch kem dính trên khóe môi, đưa ra mỗi một câu nhận xét.
Trái tim tôi về lại chỗ cũ như chiếc bánh kia.
"Tôi về lấy đồ rồi đi luôn." Hắn vừa nói vừa nở nụ cười đầy ẩn ý, lại hơi cợt nhả, "Buổi tối không phải đợi tôi." Thái độ như đang đối xử một món đồ chơi chẳng thích lắm nhưng tạm coi là thú vị.
Hắn không động vào chiếc bánh lần nữa mà quay người lên tầng luôn.
Thấy bóng dáng hắn khuất hẳn, tôi mới chậm chạp bước đến bàn bếp, cầm một cái cupcake lên cắn một miếng.
Bởi vì làm cho trẻ con ăn nên tôi chỉ cho ít đường......
"Không ngọt...."
Tôi sửng sốt nhìn Tống Mặc, cậu bé lại nói với tôi: "Không ngọt đâu, bố nói dối."
Hiếm lắm cậu bé mới nói câu dài như vậy.
Trái tim tôi lập tức mềm nhũn, Tống Bách Lao tuy là tên khốn, nhưng bé con nhà hắn lại rất đáng yêu.
"Ừ, bố là đồ nói dối." Tôi cười với cậu bé.