Anh kể cho tôi về những ngày đầu tiên anh đặt chân lên đất khách, về công việc làm thêm trong một nhà hàng fast food chiếm hầu hết thời gian rảnh rỗi của anh, về chương trình học vô cùng nặng nhọc, về những người bạn mới ở trường, về gia đình chủ nhà anh ở, về những con phố đẹp như tranh vẽ…và nhiều thật nhiều những điều thú vị. Tôi như bị cuốn vào từng lời anh nói, hình dung về một cuộc sống đầy màu sắc và bận rộn. Anh…dù ở Việt Nam hay Pháp, thì đều là con người của công việc mà thôi…
Chợt anh đổi chủ đề.
Tùng Anh: Anh nhớ Hà Nội quá… hôm nay là trung thu phải không?
Nguyen Nguyen: Phải rồi. Không nhớ em sao?:)
Tùng Anh: Đương nhiên là có… vì em là mùa thu Hà Nội…:)
Nguyen Nguyen: Anh vẫn như ngày nào, cái kiểu ăn nói quá thuyết phục khiến không ai giận nổi:(
Tùng Anh: Anh vẫn là anh ;)
Nguyen Nguyen: Đưa anh về thăm Hà Nội nhé?
Tùng Anh: Bằng cách nào?:-O
Nguyen Nguyen: Tưởng tượng đi…giờ thì anh đang ở sân bay Nội Bài, ngáo ngơ nhìn quanh tìm người quen ;)
Tùng Anh::-s???
Nguyen Nguyen: Và rồi em xuất hiện giữa những dòng người xuôi ngược…
Tùng Anh: Ah! Anh thấy em rồi!:))
Nguyen Nguyen: Lao ra ôm hôn thắm thiết chứ hả? ;)
Tùng Anh: Tất nhiên >:D
Nguyen Nguyen: Bây giờ anh muốn đi đâu nào?
Tùng Anh: Lên Hàng Mã mua đèn lồng:x
Nguyen Nguyen: Haha…đúng ý em. Em thích mặt nạ lông vũ kia kìa…
Tùng Anh: Màu đỏ nhé?
Nguyen Nguyen: Vâng:x
Tùng Anh: Gì nữa không?
Nguyen Nguyen: Cánh thiên thần nữa.:x
Tùng Anh: Rồi lát bay cho anh xem nhé? =))
Nguyen Nguyen: Không được đâu sói ạ, hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa mà thôi… =;
…
Chúng tôi chơi trò “tưởng tượng” đến gần h sáng, quên cả thời gian. Bao nhiêu yêu thương lại ào ạt kéo về, miền kí ức bật tung cánh cửa…
Tùng Anh: Đi mãi mệt chưa?
Nguyen Nguyen: Chóng cả mặt =))
Tùng Anh: Hôm nay vui lắm… cảm ơn em:)
Nguyen Nguyen: Từ nay… hôm nào cũng thế, được chứ?
Tùng Anh: Không… em là thiên thần, rồi một ngày em lại bay đi mất:)
Nguyen Nguyen: Em không phải thiên thần >”
Tùng Anh: Vừa mua cho còn gì =.=
Nguyen Nguyen: Thế thì đừng sợ thiên thần em bay mất, bởi anh chính là thiên đường của em rồi…:|
Tùng Anh: Thực sự là trong thời gian qua em vẫn chưa yêu ai khác sao?
Đột nhiên anh hỏi câu đó, khiến tôi như bừng tỉnh. Thề! Không thể tin được là cách đó vài giây tôi đã hoàn toàn quên Nhật Minh như một sự phủ định sạch trơn trong Triết học. Tôi đắn đo mãi, rồi quyết định thành thật.
Nguyen Nguyen: Em…đã có người mới, bạn ấy tốt. Nhưng chẳng có ai thay thế được vị trí của anh trong em. Ngàn lần không thể!
Tôi kể cho anh về Nhật Minh, với vai trò một người bạn. Anh im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng.
Tùng Anh: Anh xin lỗi, đáng lẽ không nên khơi lại trong em những cảm xúc như vậy:)
Nguyen Nguyen: Dù anh có tin hay không, thì em vẫn đợi anh đấy!
Tùng Anh: Em thật khó bảo.
Nguyen Nguyen: Vì anh.
Tùng Anh: Ừm…giờ này ở Việt Nam muộn lắm rồi đấy, em ngủ đi.
Sign out. Bỏ lại tôi với cái màn hình le lói sáng. Tôi vừa trải qua một giấc mơ, hay tất cả đều là sự thật? Cảm giác giống như chuông đồng hồ đã điểm đúng h và Lọ Lem lại trở thành cô bé rách rưới sau màn khiêu vũ với hoàng tử vậy. Hẫng!
Sau đêm hôm đó, tôi gần như tránh mặt Minh hoàn toàn, trừ những lúc ở quán. Tôi khước từ mọi quan tâm của cậu ấy. Minh ngạc nhiên lắm, chẳng lẽ tâm trí người ta có thể thay đổi sau một trận ốm? Cậu ấy cố gặng hỏi, nhưng chỉ nhận được ở tôi những cái lắc đầu lạnh nhạt. Tôi đang nghĩ gì vậy nhỉ? “Ngoại tình với người yêu cũ”? Ở đây thì ai là người thứ ba? Rõ ràng Tùng Anh đến trước… nhưng Nhật Minh mới là hiện tại. Và hình như cái gì vụng trộm cũng quyến rũ người ta hơn thì phải. Sự tái xuất của Tùng Anh lại làm cuộc sống của tôi một lần nữa bị đảo lộn với cảm giác khao khát có được anh. Bởi tôi không phải phấn đấu vì Minh, nên tôi không biết quý trọng. Tôi phải làm gì bây giờ? Lý trí nói rằng Minh sẽ vỡ vụn nếu tôi cho cậu ấy biết sự thật, còn cảm xúc thôi thúc tôi phải níu lấy Tùng Anh. Con bạn thân tôi khi biết chuyện đã gắt ầm lên:
- Mày điên à? “Cơm” có thì không ăn lại đòi ăn “phở”? Mày nghĩ xem, Minh sẽ thế nào nếu mày bỏ rơi cậu ấy?
Tôi chống chế:
- Cơm và phở đều bắt nguồn từ gạo. Chán cơm thèm phở… không phải tại cơm dở mà căn bản… phở bao giờ nó cũng nhiều nước hơn cơm. Còn chuyện với Tùng Anh, tao sẽ không để cho Minh biết, thế là được chứ gì?
Con bạn tôi tức tối bỏ về. Nó đã từng là nạn nhân của tình yêu, từng bị phản bội và đá bay không thương tiếc, đâm ra nó ghét những đứa lăng nhăng, như tôi lúc này chẳng hạn. Tôi mệt mỏi đổ ập xuống giường, nhắm mắt tìm bình yên. Cảm xúc nhất thời nó đang đập tơi bời lý trí! Càng gỡ càng rối, và càng cố vùng vẫy thoát ra lại càng lâm vào bế tắc.
Một thời gian sau, tôi xin nghỉ việc ở quán. Tôi dồn hết thời gian cho việc học hành và viết lách. Độc giả sốt ruột vì tốc độ hoàn thành chậm ngang rùa của tôi, họ hỏi vì sao tôi luôn viết những câu chuyện với kết thúc viên mãn, tại sao không là chia li hay bi kịch? Tôi không thể trả lời rằng: Vì tất cả những truyện ngắn đó tôi viết về Tùng Anh nên tôi không muốn có một cái kết buồn. Thực sự tôi chưa đủ kinh nghiệm, trải nghiệm và cả trách nhiệm với những tác phẩm của mình. Tuy nhiên, có một điều đến bây giờ tôi mới biết, đáng lẽ tôi không nên tự viết cho tình yêu của mình một cái kết, và dù có hậu hay không, thì nó vẫn là một CÁI KẾT mà thôi…!
Minh vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra với tôi, nhưng dường như sợi dây vô hình liên kết giữa hai chúng tôi đã căng lắm rồi, sắp đứt. Chút lương tâm còn lại ngăn tôi không nói lời chia tay trước. Lặng lẽ rời xa Minh, lặng lẽ dõi theo Tùng Anh, tôi yêu như một kẻ mất trí. Ngày cuối tôi làm ở quán, Minh chỉ nhìn tôi ánh mắt buồn buồn, không ngăn cản, cũng không nói gì hết. Ông Trung biết tin tôi xin nghỉ việc, gọi ra hỏi chuyện:
- Con và Nhật Minh có vấn đề gì sao?
Chẳng chuyện gì qua được mắt ông họa sĩ già sành đời ấy, tôi nghĩ không nên giấu, nhưng vẫn lấp liếm:
- Bác cũng là người sáng tác, chắc bác hiểu cho con… Không có mất mát, đổ vỡ thì không có tác phẩm đỉnh cao…
Nhấp một ngụm café, ông Trung nhếch môi cười:
- Con dùng Minh để tạo cảm hứng sáng tác à?
- Không hẳn, nhưng con nghĩ cần một chút sóng gió… Con cần điều hòa lại tình cảm của mình…
- Ta kịch liệt phản đối việc lấy cảm hứng từ bi kịch, trong nước mắt và coi đó là một liều doping để thăng hoa, sáng tạo. Đó chỉ là sự bao biện mà thôi. Không cứ phải tự dìm mình trong bể khổ mới có được tác phẩm hay trong khi cuộc sống chính là nguyên liệu phong phú nhất nhưng cũng trung thực của tác phẩm.
- Con…
Họng tôi nghẹn đắng. Ông tiếp tục:
- Con không muốn chia sẻ cũng được, nhưng ta chắc là con có điều gì khó nói. Ta chỉ muốn khuyên con rằng: đừng bao giờ tự tạo ra hoàn cảnh, tự ngã cái “huỵch” vào hoàn cảnh rồi lại đổ cho “hoàn cảnh xô đẩy”, vậy thôi.
Tôi lặng thinh, không phản ứng…
Tùng Anh thông báo: Noel này anh sẽ về Việt Nam nghỉ đông và đem cho tôi một bất ngờ. Tôi rú lên sung sướng. Một món quà từ Paris, hấp dẫn lắm chứ. Lòng tôi bồi hồi khó tả, anh và tình yêu của anh sẽ chẳng còn xa tôi nữa. Tôi đếm ngược từng ngày, từng giờ, mong ngóng anh. Nói thế nào nhỉ? Giống như là bạn vừa thi xong đại học và đang chờ kết quả vậy. Tôi sôi lên sùng sục chuẩn bị một món quà cho anh, nhất định sẽ thật công phu và đầy ắp yêu thương. Và thế là mặc cái rét ngọt thấu xương giữa tháng khắc nghiệt, tôi chạy xe hơn chục cây số tìm bằng được cái xưởng làm đồ chơi gia công ở tận ngoại thành, định sẽ tự tay làm một mô hình ngôi nhà bằng gỗ trắng thật đẹp. Gió lạnh như cứa vào da thịt tôi những vệt dài sâu hoắm, tôi chật vật dắt xe ra khỏi nhà, nhét headphone vào tai, những ca từ của một bài Rap vang lên trong óc như đụng chạm:
“Và khi bạn yêu một người
Bạn có thể hy sinh tất cả những cái thứ hơn cả bản thân bạn
Hơn bất cứ hình mẫu nào trên đời
Vượt qua mọi rào cản
Tồn tại hình ảnh về người đó trong đôi mắt
Hiện hữu ở trong suy nghĩ mỗi ngày, mọi khoảnh khắc…”
Điện thoại chợt rung bần bật, có tin nhắn, là của Nhật Minh:
“Noel qua quán chơi Nguyên nhé, anh và mọi người nhớ em lắm”.
Lẳng lặng cất điện thoại vào túi, không trả lời. Tôi không muốn Nhật Minh nuôi thêm chút hy vọng nào đó về tôi nữa, sẽ càng khiến cậu ấy đau buồn mà thôi. Và tôi cũng chẳng nhớ lần cuối chúng tôi gặp nhau là khi nào...
/
Tôi có mặt ở sân bay đúng h, hồi hộp chờ đợi.
Lòng tôi nôn nao, tôi sẽ phải làm gì, nói gì khi nhìn thấy anh? Đứng lên ngồi xuống, đi vào đi ra liên tục, trái tim đập mạnh hơn bao giờ hết.
h
Anh xuất hiện sau cánh cửa sân bay.
Cũng dáo dác nhìn quanh như tôi tưởng tượng.
Cũng cười thật tươi khi nhìn thấy tôi.
Cũng chạy thật nhanh đến ôm chặt tôi như cả trăm năm không gặp.
Mọi thứ đều hoàn hảo như trong suy nghĩ.
Nhưng…
Sau lưng anh, là một cô bạn tóc vàng ngoại quốc…
Anh hồ hởi:
- Em vẫn không khác ngày xưa, vẫn không già đi chút nào - Rồi anh quay lại nắm tay cô bạn kia - Đây là Julia, bạn gái anh. Học cùng trường và là công dân Paris chính hiệu đấy nhé.
Tai tôi ù lên, cảm giác như đất trời vừa đổ sập xuống. Tôi thấy lồng ngực trái đau nhói. Julia chủ động bắt tay tôi, nói bằng tiếng Việt:
- Chào bạn Nguyên. Mình là Julia.
“Một nửa hồn tôi hóa dại khờ”…!
Chúng tôi về nhà Tùng Anh chào bố mẹ anh và cất đồ, mẹ anh nấu rất nhiều món ăn ngon và luôn miệng thắc mắc tại sao lâu đến thế rồi tôi mới ghé thăm bác. Tôi cười gượng gạo, hình như bác chưa biết việc chúng tôi chia tay và anh có bạn gái mới, hình như bác tưởng Julia chỉ là bạn học thân thiết của anh… Julia nói tiếng Việt rất khá, làm bữa ăn có phần rôm rả hơn. Tuy cách diễn đạt có phần hơi ngây ngô, nhưng có lẽ phải yêu anh lắm thì cô ấy mới nỗ lực như vậy. Nhìn cô ấy lóng ngóng cầm đôi đũa, không biết sử dụng thế nào, ai cũng tranh phần gắp cho cô ấy, như một đứa trẻ được tất thảy mọi người cưng nựng vậy. Tôi ghen tị, tôi xót xa, nước mắt chảy ngược trong lòng…
Sau khi dọn dẹp, chúng tôi xin phép bố mẹ Tùng Anh đi chơi.
Tôi gợi ý lên nhà thờ xem đại lễ vì tôi biết ngày xưa, Tùng Anh gắn bó nhất với trà chanh nhà thờ, và ở đó chúng tôi đã có vô vàn những phút giây hạnh phúc. Thậm chí đã có lần anh nói sau này nếu chúng tôi làm đám cưới, nhất định sẽ tổ chức trong nhà thờ như phim Mỹ ấy. Vậy mà giờ đây, Tùng Anh lưỡng lự:
- Nhưng hôm nay đông lắm, chen chúc rất mệt, mà Julia lại không biết đường, nếu bị lạc thì không biết đâu mà tìm. Hay lên Mega xem phim cho thoải mái rồi chiều mai chúng ta đi nhà thờ sau?
Tôi gật đầu miễn cưỡng, Julia thì thế nào cũng được. Cô ấy nói chỉ cần có anh bên cạnh là đủ…
Tùng Anh ngồi giữa hai chúng tôi, nhưng bàn tay anh nắm chặt tay cô ấy. Bộ phim khiến Julia cười nghiêng ngả, còn tôi và Tùng Anh vẫn trầm ngâm như hai pho tượng. Chợt anh hỏi nhỏ:
- Sao em không rủ Nhật Minh đi cùng cho vui?
Tôi chạnh lòng, tâm trí rối bời. Ừ nhỉ. Tôi lại quên mất Minh, đã bấy lâu nay tôi có dành cho cậu ấy góc nào trong suy nghĩ đâu. Tôi không muốn anh biết mình đau khổ, yếu đuối vì anh, lòng tự tôn của tôi bỗng bốc lên ngùn ngụt như ngọn lửa cồn cào. Tôi trả lời, không nhìn vào mắt anh:
- Minh vẫn đang trong giờ làm, h cậu ấy mới được nghỉ.
Rồi sau đó, chúng tôi hoàn toàn im lặng. Bộ phim kết thúc lúc khá muộn, mọi người kéo nhau ra về với những lời bàn tán về cái kết hài lòng khán giả, vậy mà tôi còn chẳng biết bộ phim ấy diễn biến như thế nào. Trong đầu tôi, Nhật Minh và Tùng Anh thi nhau quay vòng vòng. Tôi phải mạnh mẽ lắm mới ngăn được nước mắt tủi hờn đừng trào ra, ngôi nhà bằng gỗ trắng mà tôi định bụng sẽ tặng cho người mình yêu nhất, với ước mơ về một cái gì đó bền chặt, lâu dài…vẫn nằm yên trong balô, tự kỷ.
Ngoài trời buốt giá, tôi run lập cập vì vừa từ trong phòng kín ấm áp lại gặp lạnh đột ngột, nhưng chẳng ai để ý. Julia liên tục kêu buồn ngủ, cô ấy không quen múi giờ Việt Nam. Anh sốt sắng gọi taxi đưa Julia về, ái ngại nhìn tôi:
- Em về cùng luôn chứ?
Tôi vờ vui vẻ xua tay:
- Thôi, hai người về trước đi, lát nữa Minh sẽ đón em.
Cảm thấy thật xấu hổ vì lời nói dối, nhưng tôi không muốn anh phải bận tâm vì tôi thêm chút nào nữa. Tùng Anh gật đầu:
- Ừ, vậy nhắc Minh ra sớm. Hẹn gặp em vào ngày mai nếu có thể.
Chiếc xe vừa rời đi, tôi ngồi bệt xuống thềm đưa tay bưng mặt khóc. Tôi cho phép mình khóc. Và lúc này nếu ở Việt Nam có tuyết, thì tôi sẽ giống hệt cô bé bán diêm trong truyện cổ, không một ai đoái hoài, Hà Nội vẫn sáng đèn và nhộn nhịp…
Bỗng tôi giật mình.
- Nguyên!
Tôi ngẩng lên, nheo mắt nhìn, và bật lên thổn thức:
- Minh à?
Minh dừng xe, chạy đến bên tôi lo lắng:
- Sao lại ngồi đây một mình thế này?
Tôi cắn môi, lúng túng:
- Em… đợi anh…
Minh tròn mắt:
- Đợi anh thật sao?
- Ừm...
- Sao lại đợi ở đây?
- Em biết kiểu gì anh cũng đi qua đường này - Giọng tôi run run.
- Em lạnh à? - Minh nắm tay tôi.
- Cũng hơi hơi…
Chẳng nói chẳng rằng, Minh cởi áo khoác đưa cho tôi.
- Mặc vào đi, lạnh đến nỗi mũi đỏ ửng rồi kìa, như vừa khóc ý. Mà sao không gọi cho anh lại ngồi đây đợi một mình thế? Bất ngờ thì cũng phải tùy lúc thôi chứ, em mà ốm thì anh biết làm thế nào? Thôi lên xe anh đưa về, muộn rồi đấy.
Minh cứ cằn nhằn như ông cụ non, nhưng tự nhiên tôi thấy ấm lòng đến lạ. Rồi sực nhớ ra món quà trong balô, vội lôi ra đưa nó cho Minh, thỏ thẻ:
- Tặng anh, Noel ấm áp. Em tự làm đấy.
Minh đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Mặt cậu ấy nhìn ngố tệ. Trên đường về, Minh cười nói suốt. Ừ thì chúng tôi vẫn là một cặp, và ít nhất thì tôi chưa ngu ngốc nói lời chia tay. Đột ngột, tôi ngắt lời cậu ấy.
- Minh ơi…
- Sao đấy?
- Em nói cho anh một bí mật này nhé?
- Ừ em nói đi?
- Hứa là đừng cho ai biết đấy.
- Hứa!
Tôi cười khúc khích, rồi thì thầm vào tai Minh:
- Không anh thì không ai khác…!
Chiếc xe taxi vẫn đứng bên đường, chưa chịu rời bánh. Bờ vai thằng con trai chợt rung lên nhè nhẹ. Cô gái tóc vàng đặt bàn tay lên vai nó, hỏi nhỏ:
- Comment vas-tu?
(Bạn ổn chứ)
- Je vais bien.C'est tout ce que je veux. Minh est un bon homme et il donnera le bonheur a Nguyen. Je suis content à ma décision...
(Tớ ổn. Đây là điều tớ muốn. Minh là một chàng trai tốt và cậu ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho Nguyên. Tớ hài lòng với quyết định của mình)...
Hà Nội về đêm, vẫn tràn ngập một sắc đỏ rực rỡ và ánh đèn lung linh, như giọt lệ hiếm hoi còn chưa khô của chàng trai Bảo Bình và long lanh như đôi mắt của cô - người anh yêu nhất!