Editor + Beta-er: ToruD
Chuyện Hình Thần Mục đốc xúc Trác Ảnh nghỉ ngơi đã không còn xa lạ nữa, Trác Ảnh đã sớm quen rồi nên cũng không nghĩ nhiều. Chỉ là thấy hắn đang bệnh, cũng không muốn cùng hắn xảy ra tranh chấp, đành dùng giọng điệu mềm mại dỗ dành: “Đợi Thánh thượng hạ sốt thì thuộc hạ sẽ về nghỉ ngơi. Nếu Thánh thượng có thể hạ sốt luôn bây giờ thì thuộc hạ cũng sẽ về bây giờ luôn.”
“Được.” Hình Thần Mục gần như hoàn toàn vừa lòng với đáp án này của y, lập tức nói với Nghiêm Thanh: “Dựa theo lời Trác khanh phân phó mà làm đi.”
“Vâng.” Nghiêm Thanh nâng tay áo lau đi mồ hôi lạnh do chính mình dọa sợ, khom người lui ra ngoài.
Hình Thần Mục nâng mắt nhìn về sắc mặt khác nhau của mấy cung nhân trong phòng, trong mắt tối đi vài phần.
Hôm nay hắn không cố tình lãng tránh người bên ngoài. Mắt thấy Thái hậu bên kia sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, đám ngoại bộ triều đình muốn làm bậy cũng tạm thời chưa có tiến triển. Chi bằng trước tiên thể hiện một chút với đám người hầu hạ bên cạnh, cũng coi như là chuẩn bị cho chuyện lập hậu vị sau này.
Nếu hắn vẫn không làm gì cả, chỉ biết chờ đợi, mỗi ngày nhìn thấy Trác Ảnh nhưng lại không cách nào tới gần, hắn cảm thấy mình sắp bị bức điên luôn rồi.
Trác Ảnh không hiểu Hình Thần Mục nghĩ gì, y cũng sớm quen với việc mình đứng trong bóng tối. Trước cái nhìn chăm chú của người ngoài lúc y ở sát Hình Thần Mục khiến y có hơi không thoải mái nhưng cũng không cảm thấy có gì không ổn, dù sao bên người Hình Thần Mục vốn có nhiều nhân thủ trông coi, hiển nhiên có nhiều người hầu hạ sẽ càng tốt hơn.
Đợi Ngự thiện phòng mang cháo tới lần nữa, Hình Thần Mục hơi nhấc thân lên, nói với Nghiêm Thanh đang tính tiến lên: “Để Trác khanh đút trẫm.”
“Cái này…” Nghiêm Thanh thấy Trác Ảnh ở phía sau hắn, muốn nói lại thôi.
Trác Ảnh cũng đã nghe lời đứng dậy, thay hắn điều chỉnh lại cái đệm thật tốt, di chuyển tới bên cạnh Nghiêm Thanh: “Nghiêm công công, để ta.”
Tay Nghiêm Thanh run lên, suýt chút nữa đã làm đổ cả chén cháo, may là Trác Ảnh nhanh tay lẹ mắt nên đã tiếp được chén cháo.
Trước đây khi thấy Hình Thần Mục và Trác Ảnh thân cận cũng không cảm thấy gì cả nhưng hôm nay lúc thấy nhất cử nhất động của hai người, quả thực sớm đã vượt quá ranh giới quân thần rồi.
Nếu thật sự là Trác Ảnh, khó trách Thái hậu lại có phản ứng như thế.
Nghiêm Thanh cũng coi như là người duy nhất bên trong hoàng thành này thấy được quá trình tiếp xúc của hai người nhiều nhất. Kỳ thật nếu bỏ qua chuyện nam nữ, ông cảm thấy Trác Ảnh và Hình Thần Mục vô cùng xứng đôi. Hình Thần mục giỏi văn, Trác Ảnh giỏi võ; Hình Thần Mục an triều đình, Trác Ảnh lại có thể bảo hộ hắn bình an. Trác Ảnh không có gia thế hiển hách nên sẽ không sợ gia tộc chịu liên lụy. Với Trác Ảnh mà nói, Hình Thần Mục chính là toàn bộ thế giới của y.
Lại nói Trác Ảnh sống chết cũng không sợ, nhiều lần trong lúc Hình Thần Mục nổi giận đùng đùng đứng ra khuyên can, cả Nhiễm Dĩnh sợ là tìm không ra người thứ hai như thế.
Trác Ảnh luôn xem Hình Thần Mục là điều quan trọng nhất của mình, điểm này Nghiêm Thanh cũng không hề hoài nghi.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Thanh hoàn toàn tỉnh táo. Đợi ông hoàn hồn nhìn lại hai người thì Hình Thần Mục đã húp gần nửa chén cháo rồi, mà mặt mày cũng không nhăn nhó dù một chút, dáng vẻ kia thậm chí còn ôn hòa thuần hậu hơn so với lúc hắn đối mặt với Thái hậu.
Lúc này ông mới giật mình, đâu chỉ mỗi Trác Ảnh, cả Hình Thần Mục cũng đã sớm mang người cất giấu trong tim rồi.
Thật may mắn làm sao khi có thể tìm được người mà mình muốn trao tất cả cho người đó, một người mà khiến mình toàn tâm tín nhiệm, cùng mình chung sống cả quãng đời còn lại. Không biết vì sao trong đầu Nghiêm Thanh bỗng nhiên lóe lên bóng dáng của Tiểu Oánh…
Cuối cùng chén cháo kia cũng bị Trác Ảnh từng ngụm từng ngụm đút hết vào miệng Hình Thần Mục, mãi tới khi thấy đáy cũng không thấy Hình Thần Mục bảo dừng lại.
Hình Thần Mục vẫn còn ho khan, dùng xong bữa Trác Ảnh cũng không để hắn nhiều lời nữa. Hình Thần Mục vừa ngủ dậy nên hiện tại cũng không thấy buồn ngủ chút nào, chỉ có thể nằm trên giường, vừa ho vừa ủy khuất giương mắt nhìn Trác Ảnh.
Hôm nay trong điện có không ít người, mỗi lần Hình Thần Mục ho thì sẽ lập tức có người tiến lên hầu hạ, tạm thời không tới lượt Trác Ảnh lo. Trác Ảnh chỉ có thể đứng ở bên giường, vừa tính toán thời gian uống thuốc vừa đoán chuyện thông qua lời của Thái hậu. Qua không bao lâu thì bỗng nhiên đầu ngón tay truyền tới xúc cảm rất nhỏ.
Trác Ảnh cúi đầu, chỉ thấy tay phải của Hình Thần Mục đã vươn ra ngoài giường, cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay y, vẻ mặt để lộ vài phần ủy khuất.
Trác Ảnh cảm thấy có hơi buồn cười. Trong trí nhớ của y, Hình Thần Mục chưa từng bị bệnh, y cũng không rõ dáng vẻ lúc bị bệnh của hắn là thế nào. Buồn cười qua đi thì lại thấy đau lòng nhiều hơn. Từ lúc hình Thần Mục bảy tuổi được phong Thái tử cho tới nay, ở đâu cũng phải để ý, nói gì làm gì cũng phải thận trọng, e sợ cô phụ sự ưu ái của Hình Thần Tu cùng Tiên hoàng, lại càng sợ người bên ngoài chỉ xem hắn như một đứa trẻ nên hắn càng sợ không dám để lộ một mặt như này của mình ra ngoài.
Điều nên có lúc thơ ấu bị chôn vùi quên lãng vào một góc, sự ủy khuất yếu ớt ấy chỉ có thể giấu tận đáy lòng, cũng chỉ có thể nương theo lúc bị bệnh mà thể hiện một phần.
Nghĩ tới đây, Trác Ảnh ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Thánh thượng sao thế?”
Hình Thần Mục nghe giọng điệu như dỗ dành trẻ con của Trác Ảnh liền biết nhất định đối phương nghĩ nhiều rồi nhưng hắn vẫn vui vẻ để mặc Trác Ảnh lưu tâm, dứt khoát biểu hiện rõ vẻ yếu ớt: “Trẫm nằm mà cứ ho mãi, ngươi đỡ trẫm dậy đi.”
“Vâng.”
Vài tên tiểu thái giám đang đứng hầu hạ bên cạnh Hình Thần Mục nghe vậy lập tức lùi người lại. Trác Ảnh tiến tới đỡ Hình Thần Mục dậy, giống như lúc trước, để hắn dựa lên người mình.
Nghiêm Thanh đứng một bên nhìn một lúc, mang đệm ở bên cạnh tới nói: “Trác đại nhân cũng thêm cái đệm này đi.”
Trác Ảnh khẽ gật đầu: “Đa tạ Nghiêm công công.”
Nghiêm Thanh thay Trác Ảnh lót thêm một cái đệm ở sau thắt lưng. Hình Thần Mục có hơi đăm chiêu quan sát ông, Nghiêm Thanh vẫn chưa phát hiện, hỏi qua Hình Thần Mục có muốn phân phó gì nữa không rồi mang theo đám người còn lại lùi ra sau tấm bình phong cách đó không xa, quan tâm lưu lại không gian riêng cho hai người.
Thật ra ở điểm này Nghiêm Thanh thực sự có hơi hiểu lầm, đừng nói hiện tại Hình Thần Mục đang bệnh, cho dù có không bệnh thì cái nắm tay lén lút ban nãy cũng đã là điểm cực hạn cuối cùng hắn có thể làm với Trác Ảnh trong thời điểm hiện tại.
Mà đối với Nghiêm Thanh mà nói, năm đó Nghiêm Thanh nhờ ơn cứu mạng của Hình Thần Mục mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, lại có phúc đi theo Hình Thần Mục, thẳng tiến thăng nhiệm thành Đại nội tổng quản. Đối với Hình Thần Mục ông cũng có chút hiểu biết, chỉ cần làm đúng việc thì cho dù trước mắt có chút trở ngại, hơn phân nửa cuối cùng cũng có thể thành công.
Hình Thần Mục đã chọn y thì hắn sẽ đối đãi với y như nửa chủ tử.
—
Trác Ảnh đã đáp ứng lời Hình Thần Mục, đợi hắn bớt sốt sẽ quay về Minh Ảnh cung nghỉ ngơi. Bởi thế mà Hình Thần Mục rất phối hợp uống thuốc.
Hình Thần Mục sợ thuốc đắng, sau khi uống thuốc xong lại bảo Nghiêm Thanh mang ít mứt hoa quả tới. Trác Ảnh lại nói: “Thánh thượng ho khan, không thể ăn quá nhiều mức hoa quả. Thuộc hạ vừa cho người đi làm lê chưng đường phèn rồi, để Nghiêm công công mang tới cho ngài súc miệng, đừng uống nữa, ban đêm sẽ trướng bụng.”
“Vẫn là Trác khanh suy nghĩ chu đáo.” Hình Thần Mục cười nhéo nhéo lòng bàn tay y, “Sai người chuẩn bị khi nào thế, tới cả trẫm cũng không biết gì.”
“Trước khi vào Thừa Ương điện đã phái người tới báo với Ngự thiện phòng rồi.”
Sau khi lê chưng đường phèn được đưa tới, Trác Ảnh đứng dậy hầu hạ hắn súc miệng sau đó mới giúp hắn lần nữa dựa lại lên người mình.
Không lâu sau, thuốc bắt đầu có tác dụng, Hình Thần Mục dần dần buồn ngủ. Trác Ảnh vẫn chưa thả người ra, chỉ giúp hắn tìm tư thế tương đối thoải mái, cứ vậy để hắn gối đầu lên người mình ngủ thiếp đi. Kể từ đó, mỗi lúc hắn ho khan thì Trác Ảnh có thể lập tức vươn tay thay hắn thuận khí.
Đến nửa đêm trời sắp sáng, cuối cùng Hình Thần Mục cũng bớt sốt, Thái y đến chẩn thêm một lần nữa. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì Tiểu An Tử đang đứng canh ở bên ngoài thay Nghiêm Thanh hỏi: “Trác đại nhân có về Minh Ảnh cung không ạ?”
Trác Ảnh lắc đầu, sợ quấy nhiễu tới người nằm trong ngực mình, chỉ tay hướng ra sắc trời tối đen bên ngoài. Tiểu An Tử hiểu ý, nhanh chóng lui ra ngoài.
Tới giờ Mẹo, thấy trời bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện nắng sớm, lúc này Trác Ảnh mới cẩn thận đặt Hình Thần Mục nằm lên đệm, đứng dậy chuyển động đôi chân vì ngồi lâu mà có hơi run rẩy.
Đợi y ra khỏi bình phong, Nghiêm Thanh đứng chờ ở phía sau lập tức tiến lên hỏi: “Trác đại nhân còn phân phó gì không?”
“Giờ ta trở về nghỉ ngơi, nếu Thánh thượng hỏi, phiền Nghiêm công công nói với hắn là, sau khi Thái y tới xem qua thì ta đã về rồi.” Trác Ảnh nói xong lại nghĩ nghĩ, dường như cảm thấy không ổn lắm, lại nói: “Nghiêm công công yên tâm, nếu Thánh thượng phát hiện ra điều gì, cứ bảo là ta ép ngươi nói thế.”
Nghiêm Thanh thực sự không cảm thấy việc mình nói thay Trác Ảnh bị Hình Thần Mục phát hiện sẽ bị hắn định tội khi quân, lập tức nằm sấp người xuống nói: “Nô tài đã hiểu, Trác đại nhân quá lời rồi.”
Trác Ảnh cười nhạt, lúc này mới rời khỏi Thừa Ương điện.
Hoàn chương 21.