Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

chương 27: tiến triển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor + Beta-er: ToruD

Sau khi Trác Ảnh biết được kế hoạch của Hình Thần Mục cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu, hận không thể mọc thêm đôi cánh để lập tức bay trở về hoàng thành, canh giữ bên cạnh hắn.

Mà bên phía Hình Thần Mục giờ này cũng không tốt mấy.

Cách một ngày sau khi Trác Ảnh rời khỏi hoàng thành, Hình Thần Mục tự mình tới Minh Ảnh cung. Những ảnh vệ nào trước đây được Trác Ảnh tương đối trọng dụng thì đều được Hình Thần Mục dạo gần đây âm thầm quan sát, thấy không sai biệt lắm, hắn mới điều những người đó tới hộ vệ bên cạnh chính mình.

Lúc trước vẫn còn Trác Ảnh, hắn chỉ muốn tạo không gian riêng cho hai người nên ảnh vệ được bố trí càng ít càng tốt. Hiện giờ Trác Ảnh đã xuất cung, hắn phải nâng mức độ bảo vệ sự an toàn cho chính mình lên mức cao nhất, chỉ hi vọng đợi người nọ trở về sẽ có thể bớt tức giận một chút.

Ảnh vệ cũng chính là ám vệ, chức trách của bọn họ khiến họ rất ít khi cần phải xuất hiện trước mặt người khác nên lúc đi chấp hành mệnh lệnh cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Nhưng Trác Ảnh không giống vậy. Từ xưa tới nay, Hình Thần Mục đều vô cùng coi trọng y, thường xuyên lệnh cho y đứng ngoài sáng. Nếu nói lúc đầu chỉ để Nghiêm Thanh đứng đầu trong nhóm người tâm phúc của hắn biết được thì ở bữa tiệc tại Bảo Hòa điện đã chân chính kéo Trác Ảnh vào tầm mắt của tất cả mọi người.

Có thể hiểu rằng kể từ lúc đó, hiển nhiên đám Ninh Viễn sẽ chú ý tới Thống lĩnh Ảnh vệ võ nghệ cao cường đang nhận được sự tín nhiệm của Hình Thần Mục.

Ba ngày tới Trác Ảnh không xuất hiện bên cạnh Hình Thần Mục, chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý.

Hình Thần Mục là có ý muốn để Ninh Viễn biết được chuyện này, chỉ là để người nào truyền tin tức tới cho gã thì vẫn chưa nghĩ ra được.

Vốn hắn muốn dùng mối quan hệ của Nghiêm Thanh và Tiểu Oánh kia, vào thời điểm này sẽ có thể mượn Nghiêm Thanh thả tin tức cho bên kia nhưng mà hôm nay…

Tầm mắt Hình Thần Mục rơi xuống người Nghiêm Thanh đang đứng cách đó không xa. Nếu cuối cùng Nghiêm Thanh thực sự lên cùng thuyền với Ninh Viễn, hắn cảm thấy mình cũng cần phải gánh một phần trách nhiệm.

Hắn nên sớm hiểu rằng, trên đời này, chỉ có tình yêu là thứ mà mình không thể khống chế nhất.

Có lẽ là đã nhận thấy ánh mắt của hắn, Nghiêm Thanh tiến lên khom người hỏi: “Thánh thượng còn có gì cần phân phó không ạ?”

Hình Thần Mục hạ mắt suy tư một lát, nói: “Trẫm để Trác Ảnh xuất cung thay trẫm làm một chuyện, ít nhất cũng phải hai mươi ngày nữa mới có thể trở về. Chuyện này là chuyện trọng đại, nếu Tiểu Oánh có hỏi, ngươi vạn lần không được để lộ nửa phần.”

“Nô tài tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của Trác đại nhân.” Nghiêm Thanh cúi đầu nói.

Hình Thần Mục thấy Nghiêm Thanh không để lộ thần sắc khác thường, nghĩ thầm, nếu thực sự Nghiêm Thanh nổi lên dị tâm mà lại có thể biểu hiện như thế trước mặt hắn, ngày xưa quả thật hắn đã quá xem nhẹ đối phương, nghĩ thế hắn phất phất tay: “Trước tiên ngươi ra ngoài đi.”

Hình Thần Mục đợi một lát, đợi người đi xa mới lên tiếng gọi: “Thập Cửu.”

“Có thuộc hạ.” Lục Hiền từ trong bóng tối nhảy ra hành lễ, động tác kia gần như giống hệt như Trác Ảnh.

Hiện giờ Hình Thần Mục cũng xem như là có thể chân chính cảm thụ thế nào là một ngày mà như cách ba thu. Trác Ảnh mới đi có ba ngày mà đối với hắn cứ như đã qua mấy năm rồi.

Thấy Hình Thần Mục trầm mặc hồi lâu, có vẻ như đang tự hỏi chuyện vô cùng trọng đại, Lục Hiền không dám lên tiếng, chỉ quỳ trên đất lẳng lặng chờ phân phó.

Qua một lúc lâu, Hình Thần Mục mới áp chế nỗi nhớ trong lòng xuống, nói: “Tìm người theo dõi Nghiêm Thanh và cung nữ kia, một khi phát hiện bọn họ có tiếp xúc thì phải lập tức bẩm báo với ta.”

“Vâng.”

Lúc trước Trác Ảnh đã để Lục Hiền ra mặt để Hình Thần Mục có thể quan sát, biết người nọ là do một tay Trác Ảnh bồi dưỡng nên sau khi Trác Ảnh xuất cung, Hình Thần Mục đã điều hắn tới bên cạnh làm hộ vệ, có việc gì trọng yếu cũng đều giao cho hắn đi an bài.

Hình Thần Mục bảo Nghiêm Thanh không được mang chuyện Trác Ảnh không ở trong cung tiết lộ ra ngoài. Nếu Nghiêm Thanh thực sự lên thuyền của Ninh Viễn, tin tức trọng yếu như thế sẽ lập tức tìm cơ hội để truyền ra ngoài nhưng Hình Thần Mục đợi mấy ngày rồi mà phía Nghiêm Thanh cũng không có hành động gì.

Điều này làm cho Hình Thần Mục có hơi vui mừng nhưng chuyện này cứ vậy mãi thì sẽ lại trở thành vấn đề lớn.

Ai ngờ đâu trong lúc hắn đang lo lắng thì Thừa Ương điện lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến…

“Ngươi đang nói Công Tôn Thượng cung sao?”

“Hồi Thánh thượng, thật sự là Công Tôn Thượng cung đang ở ngoài điện muốn cầu kiến. Nàng nói có chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo với Thánh thượng.” Nghiêm Thanh có hơi khó xử nói.

Dựa theo quy củ mà Hình Thần Mục chế định, thượng cung không được triệu thì sẽ không được tự ý vào Thừa Ương điện. Huống chi giờ cũng sắp tới thời gian nghỉ ngơi rồi, đối phương bỗng nhiên cầu kiến, nhìn thế nào cũng thấy được mục đích không hề trong sáng.

Nhưng dù sao Công Tôn Thượng Đức cũng là Tể tướng trong triều, mà cái cớ Công Tôn Tịnh tìm cũng rất tốt, hắn không thể không để ý đến mặt mũi tể tướng mà thẳng tay đuổi người đi được, đành phải cho người truyền nàng vào.

Thật ra Hình Thần Mục có cùng suy nghĩ với Nghiêm Thanh nhưng mà nếu nghĩ cẩn thận thì hắn thấy vẫn nên sai người cho Công Tôn Tịnh vào trong điện.

Dù sao nàng cũng có xuất thân thế gia nên Công Tôn Tịnh cũng xem như trông rất ôn hòa nhã nhặn lịch sự, sau khi đi vào còn theo quy củ hành lễ, nói: “Thánh thượng, hạ quan có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”

Dáng vẻ kia của nàng là đang chờ Hình Thần Mục cho người lùi xuống. Hình Thần Mục nhíu mày, lúc nhìn lướt qua vừa vặn bắt gặp đôi mắt trong veo của nàng, một lúc sau hắn mới phân phó: “Nghiêm Thanh, ngươi dẫn người lui ra ngoài đi.”

Nghiêm Thanh sau khi hành lễ xong thì vâng lời dẫn người lui ra ngoài nhưng trong lòng rất kinh ngạc. Trác đại nhân chỉ vừa mới xuất cung mấy ngày thôi mà Thánh thượng đã cho Công Tôn Tịnh ở Thừa Ương điện rồi… Người đời đều bảo thiên gia đa tình, chẳng lẽ ngay cả Hình Thần Mục cũng khó thoát khỏi ải này hay sao?

Ông hiển nhiên lo lắng vô cùng. Mà lúc này Công Tôn Tịnh vẫn quỳ trong điện, vô cùng cẩn thận nhìn về phía Hình Thần Mục bẩm báo chuyện mà hôm nay nàng chứng kiến được.

Hai vị thượng cung Công Tôn Tịnh và Ninh Khiết nhập cung cùng ngày. Gia thế cả hai cũng tương đương nhau nên Mama quản sự an bài cho hai người ở cùng một viện lạc. Vì Hình Thần Mục không thích thượng cung hầu hạ bên người nên dù các nàng là thượng cung hầu hạ bút mực ở Hiên Minh điện nhưng trên thực tế lại rất thanh nhàn. Hai người cùng tiến cùng lùi, tuy không thân thiết như tình tỷ muội nhưng quan hệ cũng không tồi lắm.

Chạng vạng hôm nay, vốn Công Tôn Tịnh đang ở trong phòng vẽ tranh. Lúc bức tranh sắp hoàn thành lại phát hiện trong phòng thiếu mất màu đan thanh (ngày xưa người Trung Quốc dùng màu đỏ và màu xanh để vẽ tranh, gọi là đan thanh). Thấy trời vẫn còn sớm nên nàng muốn sang hỏi Ninh Khiết có còn màu hay không, không ngờ lúc tới trước cửa phòng đối phương, vừa mới gõ cửa một cái thì cánh cửa cứ thế mở ra luôn.

Ninh Khiết không có trong phòng nên Công Tôn Tịnh dự định rời đi nhưng lúc cúi đầu lại thấy bên trong chậu than dưới chân có một lá thư vẫn cháy chưa hết. Nàng tò mò nhìn mấy lần, không ngờ lại mơ hồ thấy được mấy chữ “thời cơ”, “phát binh”, “phong thành”. Lúc trở về phòng nàng càng nghĩ càng thấy có gì đó không bình thường, lúc này mới không nhịn được mà nửa đêm tới Thừa Ương điện bẩm báo.

Chuyện này đối với Hình Thần Mục mà nói là thu hoạch ngoài ý muốn. Mấy đời Công Tôn gia đều trung lương, tuy nói bọn họ từng có tâm tư muốn nhúng một chân vào chuyện tuyển phi nhưng rõ ràng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Công Tôn Thượng Đức sẽ không đi sai đường.

Trước đây hắn chưa từng nghĩ qua cách này, hiện tại cảm thấy có thể mượn Công Tôn Tịnh đi truyền chút tin tức cũng là chuyện hay.

Công Tôn Thượng Đức muốn thay con mình tìm một nơi che chở. Nếu Công Tôn Tịnh có thể giúp hắn, vậy hắn cũng sẽ không để ý mà giúp Công Tôn gia một phen.

Lúc Công Tôn Tịnh đến Thừa Ương điện đã có rất nhiều người nhìn thấy, vì thế đêm đó, tin tức Công Tôn Tịnh một mình ở cùng Hình Thần Mục trong Thừa Ương điện tới giờ Thìn nhanh chóng được truyền ra ngoài. Không ai biết hai người làm gì trong điện, chỉ biết sau đó, Hình Thần Mục cố ý sai người mang kiệu tới hộ tống Công Tôn Tịnh về nghỉ ngơi.

Chuyện động trời như vậy, Ninh Khiết ở cùng Công Tôn Tịnh sao lại không phát hiện ra được. Hôm sau nàng ta giống như lơ đãng nhắc đến chuyện nọ, chỉ thấy Công Tôn Tịnh ngượng ngùng cười, thấp giọng nói: “Ta đợi nhập cung không phải là để nhận được thánh sủng, dù sao cũng không thể cứ ở mãi trong viện này. Hôm qua ta cũng chỉ tính thử mà thôi, nghĩ rằng nếu nhỡ được thì sao. Sau này nếu có ra ngoài vẫn có thể ăn nói với người nhà…”

“Thành rồi?” Ninh Khiết nói, dáng vẻ trông như cũng không giống như đang hâm mộ lắm.

“Tỷ tỷ cứ nói đùa, sao có thể dễ dàng như vậy được, chỉ là bồi Thánh thượng trò chuyện mà thôi.” Tuy là nói thế nhưng Công Tôn Tịnh vẫn vô cùng hưng phấn, một lát sau lại tiếp tục khoe khoang, “Nghe nói cái vị Trác đại nhân lần trước ngăn cản chúng ta đó gần đây không có trong cung, nói không chừng ta sẽ có cơ hội hầu hạ Thánh thượng tắm rửa đó.”

Sắc mặt Ninh Khiết trầm xuống: “Ngươi nói vị ảnh vệ đại nhân đeo mặt nạ đấy không có ở đây à? Y đi đâu?”

“Cái này làm sao ta biết được. Chẳng qua ta cho tiểu thái giám hầu hạ trong Thừa Ương điện một chút bạc để dò xét xem có cơ hội nào để tiếp cận Thánh thượng nữa không mà thôi. Nghe nói vị Trác đại nhân kia hành sự rất cẩn thận, nếu y ở trong cung thì dù một con muỗi thôi cũng đừng nghĩ tới chuyện tới gần Thánh thượng.”

Ninh Khiết không yên lòng mà “Ừ” một tiếng. Tuy rằng nàng không hiểu rõ chuyện phụ thân đang làm, lúc trước còn bị trách cứ mấy lần vì không nghe được tin tức gì có giá trị nhưng lần này nàng có trực giác việc này là chuyện phụ thân nàng muốn biết. Lúc màn đêm vừa buông xuống thì nàng lập tức bàn bạc với thị vệ vẫn luôn liên lạc với nàng mang tin tức này truyền ra ngoài.

Ngày thứ mười Trác Ảnh rời đi, Hình Thần Mục ngồi trước bàn vừa thưởng thức chỉ trấn được làm từ gỗ đàn hương vừa nghe Lục Hiền bẩm báo. Đợi Lục Hiền nói xong, hắn buông vật trong tay xuống, để lộ nụ cười thật tâm duy nhất trong mấy ngày vừa qua.

Hắn chờ ngày này đã quá lâu rồi. Hiện tại, ai thắng ai bại cuối cùng cũng sắp có kết quả rồi…

Hoàn chương 27.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio