*Thượng cung: Là một chức vụ của cung nữ cấp cao (nữ quan) của các triều đại xưa ở Trung Quốc. Mình cũng có đi tìm hiểu thêm nhưng mà thực sự chức này nó khá mông lung ý mọi người ạ, nên đại khái mình sẽ giải thích sơ qua, những cung nữ có chức danh này sẽ được hầu hạ th ân cận với các vương gia thế tử trong hoàng thất, điển hình như Hoàng đế. Vì là có thể thân cận với Hoàng đế như thế nên nếu Hoàng đế để mắt thì có thể kéo cung nữ đó lên giường bum ba la bum ý, cũng vì lí do đó nên những người có chức này thường được xếp vào nhóm phi tần luôn.
Editor + Beta-er: ToruD
Lúc trở lại bên cạnh Hình Thần Mục thì đã là một canh giờ sau, trong Thừa Ương điện, Hình Thần Mục đang dặn dò Nghiêm Thanh. Trác Ảnh không dám quấy rầy, chỉ đổi vị trí với ảnh vệ đang trông coi trong điện.
Hình Thần Mục như cảm giác được, nghiêng đầu nhìn lướt về phía y nhưng cũng không ngừng nói chuyện.
Không lâu sau Nghiêm Thanh lĩnh mệnh rời đi, để lại Tiểu An Tử ở một bên hầu hạ, Hình Thần Mục mới gọi: “Trác Ảnh.”
“Thánh thượng.” Trác Ảnh từ góc tối hiện thân, không biết có gì cần phân phó, nửa quỳ ở cạnh đợi lệnh.
“Dùng cơm chưa?”
Trác Ảnh thành thật lắc đầu, lại sợ Hình Thần Mục trách tội, vội nói: “Giờ thuộc hạ sẽ đi dùng ngay.”
“Trực luân phiên vốn là việc vất vả, ngươi còn thường xuyên bận bịu không chú ý dùng cơm. Cứ như thế không sớm thì muộn cơ thể ngươi không chịu nổi mà bị phá hư luôn đó.” Tựa hồ như đã sớm lường trước tới kết quả này, Hình Thần Mục phân phó Tiểu An Tử bưng mấy món ăn đã giữ lại từ chỗ Ngự thiện phòng lên, lại nói, “Trẫm vẫn không nên để ngươi mỗi ngày đều gác đêm, sau này cứ chia luân phiên với các ảnh vệ khác đi.”
Thật ra lúc đầu việc gác đêm vẫn do vài vị ảnh vệ võ nghệ cao cường thay phiên nhau gác nhưng vì Hình Thần Mục không có thói quen lúc ngủ lại có người ở lại canh giữ bên trong, luôn không thể yên giấc.
Cho tới khi trong một lần vô tình Trác Ảnh phát hiện nếu mình thủ vệ thì dường như Hình Thần Mục có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút, y lập tức an bài lại việc trực ban luân phiên của ảnh vệ, để mình gác vào ban đêm, ban ngày sẽ lại để các ảnh vệ khác thay phiên thủ vệ.
Hình Thần Mục sau khi biết cũng không có ý kiến gì, xem như là ngầm đồng ý với an bài của y.
Nhưng dạo gần đây, chế độ làm việc và nghỉ ngơi của Trác Ảnh lập tức hoàn toàn bị đảo lộn cả ngày lẫn đêm. Mỗi ngày sau khi Hình Thần Mục lâm triều vào sáng sớm y sẽ qua loa ăn chút cơm rồi quay về Minh Ảnh cung ngủ tới giờ Mùi. Sau khi ăn xong bữa ăn lại tới trông coi bên cạnh Hình Thần Mục, ban đêm vì để không quấy rầy Hình Thần Mục nghỉ ngơi cũng sẽ không dùng thêm điểm tâm gì nữa. Cứ thế mãi, đối với thân thể rất có hại.
Trác Ảnh hiểu lầm ý tứ của Hình Thần Mục, lập tức thay đổi thành tư thế quỳ cả hai đầu gối xuống sàn, cúi người thật thấp nói: “Thuộc hạ đã biết sai, thuộc hạ nguyện ý nhận trách phạt nhưng thỉnh Thánh thượng cho phép thuộc hạ tiếp tục gác đêm.”
“Ngươi cho rằng trẫm đang trách phạt ngươi?” Tâm ý bị xuyên tạc, Hình Thần Mục nhíu mày nhìn chằm chằm nam nhân đang quỳ trên mặt đất hồi lâu, lạnh nhạt nói, “Vậy ngươi nghĩ xem nên bị trách phạt như thế nào?”
“Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt năm mươi roi, mong Thánh thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban.”
Người này vì để hắn có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút vào ban đêm mà thà chịu phạt năm mươi roi cũng vẫn muốn canh giữ trong điện. Hình Thần Mục vốn muốn phát hỏa nhưng vì một câu này của Trác Ảnh lại đem toàn bộ tức giận hóa thành thứ cảm xúc không thể nói thành lời, từ từ lan tràn khắp trái tim.
“Được rồi, đứng lên đi.” Hình Thần Mục cho rằng người này thực sự là do trời cao phái xuống gây sức ép với hắn đó, mắng không được mà phạt cũng không xong. Cho dù chỉ nói mấy câu nặng lời thì cuối cùng người đau lòng vẫn là hắn mà thôi, “Đừng có ngu ngốc như thế, ngươi cho rằng trẫm đang muốn trách phạt ngươi sao? Rõ ràng là đang lo lắng cho thân thể của ngươi đấy.”
“Vì ảnh vệ có trách nhiệm bất cứ lúc nào cũng phải ở cạnh ngài, liên quan tới an nguy của ngài, tất cả ảnh vệ đều theo định kì tới Thái y viện kiểm tra. Thân thể thuộc hạ vô cùng khỏe mạnh.” Trác Ảnh quỳ xuống không nhúc nhích, có nề nếp đáp lại.
Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Tiểu An Tử, Hình Thần Mục không nhiều lời thêm nữa, cúi đầu kéo Trác Ảnh từ trên mặt đất đứng lên, lúc này mới lên tiếng: “Vào đi.”
Tiểu An Tử đẩy cửa, dẫn vài cung nhân nâng bàn nhỏ vào, trên bàn nhỏ bày mấy món đồ ăn vô cùng tinh xảo.
“Trẫm đi tắm. Tiểu An Tử, ngươi ở lại đây hầu hạ Trác khanh.” Hình Thần Mục đã dùng cơm xong, có lẽ sợ mình nhìn mãi thì Trác Ảnh sẽ ăn không thoải mái, dặn dò xong lập tức xoay người dẫn những người khác đi vào nội thất.
Tuy nói Thống lĩnh Ảnh vệ có quan giai (chức quan lại thời xưa) rất cao nhưng bởi vì công việc đặc thù không tiện cùng người ngoài tiếp xúc quá nhiều. Minh Ảnh cung không có hạ nhân hầu hạ, Trác Ảnh cũng cảm thấy chính mình không cần người hầu hạ. Sau khi Tiểu An Tử định tiến lên gắp thức ăn lại bị cự tuyệt, chỉ có thể mất tự nhiên đứng bên cạnh nhìn.
Trác Ảnh lo lắng an nguy của Hình Thần Mục, lùa vài đũa đã ăn xong chén cơm, đứng dậy đi vào nội thất.
Vì để thuận lợi cho Thánh thượng và phi tần, trong hậu cung có bày trí Khanh Long trì (bồn Khanh Long), rút nước từ suối nước nóng chuyển vào bồn, bậc thềm được lót bằng ngọc thạch. Nước quanh năm vừa đủ ấm, đủ để lúc nào cũng có thể tắm rửa. Thánh thượng mang theo phi tần vào Khanh Long trì cùng tắm, cũng từ đó có thể thấy rõ mức độ sủng ái của Thánh thượng đối với mỗi phi tần.
Nhưng Hình Thần Mục từ trước tới nay không thường đi tới chỗ đó, phần lớn thời gian đều sai người dựng bồn sứ, trực tiếp tắm rửa trong tẩm cung.
Nội thất bị ngăn cách bởi một tấm bình phong, mặc dù bên ngoài không thể nhìn trộm cảnh tượng bên trong nhưng lại có thể nghe rất rõ tiếng nước dội lúc đang tắm truyền ra.
Lúc này bên ngoài bình phong có hai vị nữ quan đang đứng chờ, một người tay cầm khay đã được đặt sẵn khăn tắm, người còn lại chuẩn bị quần áo sạch cho Hình Thần Mục. Hai người đều chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, không biết trong lòng đang nghĩ tới chuyện gì mà trên mặt lại hiện vài vệt đỏ ửng.
Lúc Trác Ảnh bước vào nội thất, vừa lúc thấy được cảnh tượng đó.
Nữ quan có thể được phân tới Thừa Ương điện hầu hạ thì phần lớn đều có xuất thân không tồi. Mấy năm gần đây Hình Thần Mục tỏ rõ mình không có ý muốn tuyển phi lập hậu, đại thần trong triều đều bắt đầu nổi lên tâm tư dè chừng. Trong số đó đã đưa nữ nhi vào cung làm nữ quan giống như đây chính là thủ đoạn tiện lợi lại nhanh chóng nhất để thành công.
Nữ quan này trông rất lạ mắt, ngày nhập cung hẳn là cũng chưa lâu lắm. Trác Ảnh tận lực gạt bỏ cảm xúc khác thường đang dâng lên trong lòng, kết hợp với thế cục trong triều gần đây, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Y tựa như một cây thiết xử (chày sắt), vẫn đứng bất động ở trước tấm bình phong, cả người tỏa hàn ý, bầu không khí kiều diễm trước đó cũng vì thế mà dần tan mất không còn nữa.
Tiếng nước ngừng chảy, nữ quan định đi vào, động tác của Trác Ảnh lại nhanh hơn các nàng một bước, hai người thậm chí còn không kịp phản ứng, khay trên tay đã rơi vào tay Trác Ảnh, “Các ngươi đứng ở đây, không được đi vào.”
Trác Ảnh đã đi theo Hình Thần Mục nhiều năm rồi, đối với Hình Thần Mục thì cung kính cẩn thận nhưng đối với người bên ngoài lại uy nghiêm. Hai vị nữ quan bị một câu của y làm cho sợ hãi tới mức lập tức thu hồi bước chân, đứng nguyên tại chỗ cũ.
Hình Thần Mục đã tắm rửa xong xuôi, đang dựa nửa người vào cạnh bồn sứ để nội thị thái giám thay hắn xoa bóp vai. Việc này vốn là do nữ quan làm nhưng Hình Thần Mục lại để các nàng đứng bên ngoài bình phong, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Trác Ảnh bưng khay yên lặng đứng chờ một bên, trong đầu không ngừng hiện lên mấy lời nói lúc sáng của Hình Thần Mục, vị hoàng hậu tương lai kia, có phải cũng là một nữ quan? Hay là một cung nữ bình thường trong cung? Bất luận thân phận của đối phương như thế nào, có thể được Thánh thượng quý trọng, thậm chí không ngại áp lực khắp nơi vẫn muốn bảo vệ, chỉ chừng đó thứ thôi cũng đã là phúc phận tu luyện mấy đời rồi.
Trác Ảnh là cô nhi, chưa từng gặp qua cha mẹ, từ khi có ký ức tới nay vẫn dựa vào ăn xin mà sống, lớn hơn một chút thì lại bắt đầu giúp chủ quán trong Loan thành làm chân chạy vặt để được mấy cái bánh mì, bánh bao ăn no bụng.
Nhưng cơ hội như thế không phải ngày nào cũng có.
Lúc ngoài ý muốn gặp được nghĩa phụ xuất cung, đã mấy ngày rồi y chưa được ăn cơm. Nghĩa phụ nói với y, dẫn y nhập cung không khó, nếu y có tố chất luyện võ thì sau này có thể thông qua khảo hạch trở thành ảnh vệ. Nhưng nếu cốt cách không tốt, muốn sống trong cung sợ là chỉ có đi làm hoạn quan mà thôi.
Trác Ảnh lúc đó cùng lắm chỉ mới sáu tuổi, cũng đã có chút hiểu biết. Y biết, đi theo người này, ít nhất mình cũng không bị chết đói, nếu vận khí tốt, có lẽ có thể có được một cuộc sống tốt, vì thế y đồng ý luôn.
Ở trong cung mười tám năm, sớm đã nhìn quen thiên gia đa tình. Thí dụ như Tiên hoàng lúc chỉ còn sống được mấy năm cuối đời, rõ là bệnh ma quấn thân nhưng vẫn không thiếu nữ quan trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp được đưa tới cạnh người. Thậm chí ngay mấy tháng trước lúc ông mất còn lâm hạnh một vị nữ quan, phong làm quý nhân.
Kiểu phu thê ân ái như trong miệng Hình Thần Mục, cả đời này chỉ có tình cảm với một mình đối phương, Trác Ảnh không thể tưởng tượng nổi, mà cho dù là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới thứ xa xỉ đó.
Nhiều lắm y chỉ cầu Thánh thượng của y, có thể một đời bình an, làm việc mình muốn làm, yêu người hắn muốn yêu mà thôi.
—
Ngâm người trong nước ấm quá lâu đối với thân thể có hại, tiểu thái giám chỉ mát xa cho Hình Thần Mục một lúc rồi đứng dậy đi tìm quần áo, nhìn thấy Trác Ảnh ở phía sau có hơi kinh sợ: “Trác, Trác đại nhân.”
Hình Thần Mục nâng mắt nhìn qua, lại cười nói: “Nữ quan của trẫm đâu? Loại chuyện này giờ cũng phải tới tay ngươi sao?”
Hai nữ quan đứng ngoài bình phong nghe vậy sợ Thánh thượng trách tội, vội vã muốn đi vào thỉnh tội. Trác Ảnh nâng tay ngăn các nàng lại: “Hồi Thánh thượng, thuộc hạ vẫn chưa nhận được bẩm báo có liên quan tới hai vị nữ quan mới nhập cung này, vì chưa điều tra không tiện để cho hai người họ tới gần Thánh thượng, mong Thánh thượng thứ lỗi.”
Bất cứ người nào tới gần Thánh thượng, ảnh vệ đều có quyền kiểm tra. Dựa vào quy củ trong cung, bản sao bối cảnh của các cung nữ, thái giám vừa nhập cung đều sẽ được đưa tới Minh Ảnh cung đầu tiên để thẩm tra. Mà hai vị này hiển nhiên không phải thông qua khảo hạch chính thức tuyển chọn nhập cung. Không cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì, y thân là Thống lĩnh Ảnh vệ phải hoàn toàn nắm hết được người bên cạnh Thánh thượng.
“Người là do trẫm lưu lại vào sáng nay, là trẫm sơ suất, còn không kịp thời báo cho Trác khanh một tiếng.” Lúc nói chuyện, Hình Thần Mục đã được vài tên thái giám hầu hạ mặc xong áo lót, đi tới trước mặt Trác Ảnh.
Trác Ảnh hơi ngẩng đầu định nói gì đó, tầm mắt vừa vặn thấy một giọt nước lóng lánh còn chưa kịp lau từ mấy sợi tóc trên trán Hình Thần Mục chảy xuống, rơi vào trong lớp áo đang mở rộng. Trong phút chốc thân thể y c ương cứng, theo bản năng nuốt ngụm nước bọt. Cũng may đối phương đang lấy khăn sạch từ trên cái khay y đang cầm, không chú ý tới điểm khác thường này.
“Đang trong thời kì đặc biệt, mong Thánh thượng có thể cẩn thận một chút.” Cuối cùng Trác Ảnh lại cúi đầu chuyển tầm mắt, lúc này mới nhẹ giọng nói hết lời mình định nói.
Hình Thần Mục cười cười, phủ thêm ngoại bào, mang theo Trác Ảnh rời khỏi nội thất dày đặc hơi nước.
Hoàn chương 5.