Vị Bắc Xuân Thiên Thụ

chương 3: 3: hỏa thiêu hiệp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm thương nhân thấy người đã được cứu về, liền thúc giục lên đường.

Nhóm hộ vệ đeo tên cầm đao không dám sơ suất, bám sát thương đội tiến về phía trước: "Mọi người nhớ cẩn thận, trông coi kỹ đồ hàng bên cạnh mình.

Nếu phát hiện mã phỉ, tuyệt không được hoang mang."

Rèm xe ngựa buông xuống, hồ cơ không dám tùy tiện di dời cơ thể thiếu nữ, cầm cây kéo nhỏ mảnh cắt quần áo dính máu đi, dùng vải sạch cẩn thận lau vết máu trên người thiếu nữ.

Đoàn Cẩn Kha đứng ngoài trông chừng, nhất thời gạt bỏ nguyên tắc "nam nữ khác biệt" sang một bên, hồ cơ vén chỗ bị thương của thiếu nữ lên cho Đoàn Cẩn Kha xem xét.

Thân thể thiếu nữ mềm mại yếu ớt, da thịt trên người không được mấy chỗ nguyên vẹn, tất cả đều là những vết thương nông sâu chằng chịt do cạo vào đá mà ra.

Máu vón từng cục trên làn da trắng nõn, trông cực kỳ xấu xí.

Ngoại trừ vết thương vì rơi từ trên cao xuống, bên đầu vai còn có vết chém kéo thẳng ra sau sống lưng, đầu xương trắng ởn lộ ra trong máu thịt.

"Trước tiên quan trọng là phải cầm máu vết thương đã." Đoàn Cẩn Kha nói, "Trong xe có thuốc trị thương, sử dụng được đấy."

Lý Vị đeo túi tên trên lưng, bảo với Đoàn Cẩn Kha, "Phiền Đoàn công tử tạm thời chăm sóc, đợi tối đến nhà trọ, tôi sẽ tìm thầy thuốc tới xem."

Đoàn Cẩn Kha sai Ngụy Lâm đi lấy hộp thuốc: "Lý đại ca yên tâm."

Lông mày thiếu nữ nhíu chặt lại, sắc môi bợt bạt, hơi thở mong manh.

Đoàn Cẩn Kha thấy hô hấp của nàng có dấu hiệu đứt quãng, liền đặt dưới cổ nàng một chiếc gối mềm.

Hồ cơ bên cạnh chậm rãi xoa ấn đường cho nàng, miệng thì thào như đang niệm gì đó, chất giọng trầm trầm tựa giai điệu du dương.

Đoàn Cẩn Kha đổ thuốc trị thương ra đưa cho hồ cơ, nói: "Rắc đều bột thuốc lên miệng vết thương." Y sợ cô ấy không hiểu tiếng Hán, bèn làm động tác tay để miêu tả.

Đôi con ngươi ngọc bích của hồ cơ lẳng lặng nhìn y, gật gật đầu, rắc bột thuốc lên miệng vết thương của thiếu nữ.

Trong thuốc trị thương có mùi khoai nưa, dược tính mạnh, vừa tiếp xúc với da thịt, thiếu nữ đang hôn mê bỗng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn mơ hồ, toàn thân co giật.

Hồ cơ giật nảy, ấn đầu vai thiếu nữ, cặp mắt xanh thất kinh nhìn Đoàn Cẩn Kha.

"Đây là thuốc trị thương dùng cho đàn ông, hiệu lực có hơi mạnh." Đoàn Cẩn Kha bấm tay thiếu nữ, nghiêm mặt nói: "Tôi không còn loại thuốc nào cầm máu tốt hơn thế này, cô ấy đang đau, mau rắc hết thuốc đi."

Hồ cơ run rẩy làm theo lời Đoàn Cẩn Kha.

Thiếu nữ hấp hối, mặt như tờ giấy vàng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mồ hôi lạnh túa đầy đầu, hơi thở càng lúc càng yếu.

Cả hai người cũng ướt rượt mồ hôi.

Tuy Đoàn Cẩn Kha từng theo một lão ngự y của Cô gia học dược lý vài năm, nhưng đây mới là lần đầu tiên ứng phó với người bị thương.

Y xé một mảnh lụa mềm dài đưa cho Hồ cơ, dùng chính cánh tay của mình dạy hồ cơ băng bó vết thương.

Hoài Viễn đánh ngựa đến, nói với Ngụy Lâm ngoài rèm: "Sao rồi?" Đoàn Cẩn Kha vén rèm nhảy ra, "Vết thương ngoài đã băng bó, còn phần ngực thì vẫn nên tìm thầy thuốc tới kiểm tra."

"Mấy ngôi làng đằng trước không có thầy nào cả, cách không xa đây là Hỏa Thiêu Hiệp, có vị thầy thuốc chu du bốn phương." Hoài Viễn nói, "Đã bàn bạc trước rồi, tiểu tử qua đây để hỏi công tử, đêm nay ở lại Hỏa Thiêu Hiệp được không?"

Đoàn Cẩn Kha gật đầu: "Được."

Ngụy Lâm đi đổ chậu máu loãng, nói thầm: "Bọn giặc này đúng là dã man, giật tiền xong còn đả thương người ta, chẳng có quy tắc tí gì.

Cô nương ấy cũng xui quá thể, không biết thân nhân ở đâu, cứ thế bỏ đi tuốt."

Bỗng trong xe có tiếng người la lên, Đoàn Cẩn Kha ngoảnh đầu, trông thấy hồ cơ đang cầm một thanh chủy thủ nhỏ trong tay.

Hóa ra là lúc hồ cơ tháo ủng cho thiếu nữ, thì chủy thủ cũng rớt ra ngoài.

Chủy thủ nặng trình trịch, độc một màu đen thùi, không chút hoa văn nào, vỏ quấn một tấm lụa lem nhem bẩn, rút ra nhìn, là một thanh chủy thủ chất lượng được tẩm trong giá lạnh.

Thiếu nữ cải trang nam giới, trong ủng cất giấu chủy thủ, thực có hơi lạ kỳ.

Đoàn Cẩn Kha nhét chủy thủ xuống dưới gối thiếu nữ, lắc đầu.

Hỏa Thiêu Hiệp có hơn trăm hộ nhà, là ngôi làng lớn nhất Hồng Nhai Câu, chỉ có một cửa hàng tư.

Tốp người dẫn đầu bước vào, chủ tiệm tay chân lanh lẹ nấu nước mổ thịt dê, nhào mì làm canh.

Trong sân nổi lửa lớn, đun một chiếc nồi to đen sì.

Tiết chảy ra từ cổ con dê béo ục ịch, xong thì đến khâu vặt lông, làm sạch đầu và móng, mổ bụng lấy bộ lòng.

Dao nhọn rọc dọc theo gai xương, dễ dàng tháo các khớp xương ra, nhét táo đỏ vào bụng dê, bỏ cả con vào nồi nấu chín.

Cho tới khi trời tối đen như mực, canh trong nồi đã bốc khói nghi ngút như sương, xương mềm thịt nhừ.

Chủ tiệm thoăn thoắt đổ tiết dê, lòng dê, ngò gai băm nhuyễn, và một nắm muối ăn vào nồi, hơi trắng ngập tràn khoảng sân, hương thơm trôi xa mười dặm.

Ngửi mùi ấy, bụng người nào người nấy sôi sùng sục.

Mở nồi múc một chén canh thịt dê, vớt miếng thịt mềm tan, kèm với món rượu trắng chủ tiệm tự tay ủ, men cay thấm đẫm vào bụng.

Rượu mạnh, thịt dê, lửa cháy bập bùng thiêu đốt tứ chi bách hài.

Mọi người vùi đầu ăn, mặt mũi đỏ bừng, thái dương chảy mồ hôi, nóng hôi hổi.

Vị thầy thuốc đi khắp bốn bể kia ở tại phía Đông ngôi làng, là một ông lão râu bạc, lúc này, hai con mắt lão híp lại, ngồi lựa thảo dược dưới ánh đèn.

Nghe thấy có tiếng ngựa hí dài ngoài cửa, tiểu dược đồng béo lùn mở tròn mắt, chạy huỳnh huỵch vào: "Ông ơi, có người đến ạ."

Trình Bạch Thạch đứng dậy ra ngoài, thấy người đi vào, không khỏi thốt câu cảm thán: "Ôi chao, Lý Vị, sao cậu tới đây?"

Lý Vị nhảy xuống ngựa, bước lại chắp tay thi lễ, cười nói: "Thầy Trình, lâu rồi không gặp, thầy vẫn khỏe chứ?"

"Xương cốt lão hủ còn chắc lắm, người khỏe như vâm!" Trình Bạch Thạch cười tủm tỉm, vuốt râu, "Lâu rồi chẳng gặp cậu, dạo này khỏe không?"

"Nhờ phúc thầy, mọi thứ đều tốt." Lý Vị nói, "Đang từ Đại Uyên về, tối nay tá túc trong nhà trọ, muốn mời thầy đi qua xem bệnh cho một người."

Vào cửa hàng, Trình đại phu ngửi thấy mùi thịt, cầm lòng không đặng mà khụt khịt mũi, cười bảo: "Mùi này quả hớp hồn đấy!"

Phòng cho khách trên lầu đơn sơ, Đoàn Cẩn Kha ngồi dưới đèn, tay cầm cái chén lớn, khuấy đều thứ nước thuốc đen tuyền trong chén.

Thiếu nữ trên giường hãy chưa tỉnh, hồ cơ bưng chén nước ấm, dùng chiếc thìa bé thấm nước vào bờ môi khô nứt của thiếu nữ.

Trên đường đi, Lý Vị đã thuật lại chuyện từ đầu đến cuối.

Trình Bạch Thạch bảo Lý Vị đốt sáng đèn, nhìn kỹ vết thương trên người thiếu nữ.

Cơ thể thiếu nữ mảnh mai gầy yếu, khuôn cằm hình cung tinh tế, xinh xắn cực kỳ.

Dưới ánh đèn vàng rực, cả người tỏa ra nét dịu dàng xa cách, mỏng manh mà lại liêu xiêu lòng người.

Ngón tay Trình Bạch Thạch lần sờ xương đầu nàng, thở hắt ra một hơi: "Thực là vô cùng may mắn, lăn xuống rãnh sâu nhưng không hề tổn thương đến phần đầu."

"Chỗ bị thương dùng thuốc gì đây?"

Đoàn Cẩn Kha đưa bình thuốc qua, nói: "Chỉ là thuốc cầm máu vết thương do dao gây ra bình thường thôi."

Trình Bạch Thạch dí vào chóp mũi ngửi, gật đầu: "Một lạng bạch phụ tử, thiên ma, cây khương hoạt, khoai nưa, đem nghiền thành bột mịn rồi đắp lên." Ông lão vểnh râu: "Đây là thuốc trị thương trong quân, dược tính hơi mạnh, cho người bình thường dùng thì hơi quá sức chịu, nhất là nữ tử, người yếu khó mà gượng được.

Nếu có thể dùng rượu vàng điều hòa là tốt nhất, tính nhẹ, dược tính cũng tốt hơn một chút."

Đoàn Cẩn Kha nghe lời ấy thì không khỏi giật mình.

Ở ngôi làng nhỏ nơi núi non hoang dã này, một vị thầy thuốc phiêu du tứ phương tướng mạo tầm thường, vậy mà lại nhận ra được dược phẩm trong quân, đúng là hiếm có.

Trình Bạch Thạch rửa sạch tay, cách lớp quần áo nắn nắn xương cốt thiếu nữ.

Tới khi nắn đến phần mềm mại ở chỗ tường ngực, thiếu nữ khẽ rên lên tiếng đau nhói, vầng trán rịn mồ hôi lạnh, hô hấp vừa yếu vừa dồn dập, còn trộn cùng tạp âm nhè nhẹ.

Hồ cơ và Lý Vị thì thầm, Lý Vị nhíu mày, nói: "Bên trong có máu bầm, hay là nội tạng bị thương rồi...!Lúc tôi tìm thấy, cô ấy còn ói ra ngụm máu."

Trình Bạch Thạch xắn tay áo lên: "Trước tiên kê phương thuốc chắc xương, chườm nóng một đêm.

Nếu sau một đêm mà bình an, tính mạng ắt không phải lo.

Nếu có khác thường gì, lập tức tới tìm ta."

Lý Vị gật đầu: "Tôi tiễn thầy về."

Đoàn Cần Kha cầm phương thuốc của Trình Bạch Thạch nhìn nửa buổi trời, tay gãi gãi trán.

Thuốc rất đơn giản, đều là những món có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, một cân sinh địa hoàng, bốn lạng sinh khương, giã ra, sao lên, chườm nóng.

Thành Trường An đắt đỏ, thầy thuốc dùng thuốc luôn đặt quý hiếm là hàng đầu.

Đoàn Cẩn Kha nắm phương thuốc ngắn gọn như vậy mà lòng bán tín bán nghi.

Trong phòng, nồi dê hầm đã thấy đáy, thương đội ăn no nê, chủ tiệm bận rộn cả ngày cũng kiệt sức.

Rơm củi trong sân chất đống cao, mọi người ngồi vây chung quanh đống lửa khoác lác chuyện trò, tiếng cười vang trời hòa cùng tiếng sáo dân tộc Khương vi vu truyền đến nơi xa.

"Nương tử nhà cậu, sức khỏe gần đây ổn chứ hả?"

"Vẫn ổn." Lý Vị xách hòm thuốc của Trình Bạch Thạch, "Đường khó đi, thầy chậm thôi."

"Đổi phương thuốc gì uống rồi?"

"Hai năm trước có nhà sư từ Quy Từ quốc đến, tôi dẫn Vân tỷ đi cầu bái, đại sư kê một phương thuốc, uống từ đó tới giờ."

Trình Bạch Thạch muốn nói gì, nhưng rồi lại lắc đầu.

Hai người về phòng thuốc, Trình Bạch Thạch cười ha hả, nói: "Về nhà thay ta hỏi thăm Lý nương tử.

Hôm nào rỗi rãi, ta sẽ đến thành Cam Châu thăm cô ấy."

"Nàng ấy cũng nhớ ân tình của thầy."

Cầm thuốc từ phòng thuốc, Lý Vị đi trên con đường trở về, bóng lưng người đàn ông bước trong lùm cây cỏ um tùm héo rụi.

Gió lạnh đong đưa, giữa trời đất chỉ còn là một hình bóng hư hư ảo ảo, mọi thứ đều hóa mơ hồ, như lạc vào cõi chiêm bao.

Tiếng hát tục tằn vang khắp quán trọ.

Đứng lặng ở cửa một lúc, máu trên áo đã cô lại thành các vết nhỏ xíu khô cứng, chẳng hiểu tại sao, hắn bỗng thở dài một hơi.

Mùi thuốc thoang thoảng quanh phòng, Ngụy Lâm ngồi chồm hổm sao thuốc trong cái vạc, thấy Lý Vị đến, cất tiếng hỏi: "Lý, chú ăn chưa? Công tử nhà tôi đi ăn cơm với hồ cơ rồi, thịt dê hôm nay thơm lắm đấy!"

Lý Vị cười cười, con ngươi hắn đen nhánh, khi cười lại có cảm giác mát lành của người thiếu niên, chẳng hề giống tên hộ vệ thô kệch của đoàn ngựa lừa chút nào.

"Đợi lúc đến thành Cam Châu, tôi sẽ mời cậu ăn dê nướng nguyên con."

"Được quá! Cả đường này đi theo thiếu gia nhà tôi ăn gió nằm sương, thiếu gia nhà tôi không thích ăn những món ấy, làm tôi chả được hưởng lộc ăn gì cả." Ngụy Lâm mười sáu mười bảy tuổi, như một tiểu thư đồng nho nhã yếu ớt, "Tôi cũng muốn bắt chước mọi người, uống rượu ăn thịt cho ngập miệng."

Hách Liên Quảng và mọi người trong đoàn ngựa thồ ngồi bên đống lửa uống rượu, Thẩm Văn huých huých vai hắn, bĩu môi với hắn: "Hách Liên, nhìn thương nhân Khang quốc áo tím kia đi, trên người hắn có túi mã não Lạt Ma hảo hạng kìa.

Anh xem thử xem, có lẽ có thứ anh muốn đấy."

Hách Liên Quảng lạnh lùng liếc mắt qua, Thẩm Văn cười khà khà: "Nãy đi vệ sinh, tôi thấy hắn lén nói chuyện với người khác ở đó, bảo tìm được một số hạt châu chất lượng lắm, đoán là anh sẽ có hứng thú."

Hách Liên Quảng trầm ngâm một lúc, quẳng thịt dê trong tay cho Thẩm Văn, đi đến chỗ thương nhân Khang quốc đứng trong đám người.

Sau lưng hắn, Thẩm Văn mỉm cười: "Nào xong việc thì nhớ đừng quên công tôi nhé!"

Thương nhân Khang quốc thấy có người lại hỏi hạt mã não Lạt Ma, ngập ngừng không nói, vốn dĩ chưa muốn bán ra sớm như thế.

Nhưng trông mặt mũi Hách Liên Quảng ác liệt, không giống người dễ tiễn bước, lại biết hắn là hộ vệ của đội lạc đà, vất vả gian lao đi theo thương đội.

Hồ thương chẳng đành từ chối, bèn kéo Hách Liên Quảng vào một góc vắng vẻ, lấy từ trong tay áo một cái túi mềm, mở ra hết sức cẩn thận, lẩm bẩm: "Đống hạt châu này của tôi ấy mà, viên nào viên nấy cũng là cực phẩm, độc nhất vô nhị.

Chẳng hay huynh đài đây muốn loại nào?"

Hách Liên Quảng vốn thuộc người Bạch Lan Khương của hồ Thanh Hải, thân hình cao lớn, nét mặt cục mịch, giờ phút này đang híp vào đôi đồng tử nhạt màu, thấp giọng nói: "Khoảng tầm đầu ngón tay, màu xanh trong."

"Có viên châu này tương đối đấy." Hồ thương lấy một viên, đầu ngón tay vê vê, giơ ra ánh sáng cho hắn xem: "Viên này mà làm thoa cài đầu hay vòng bồ đề thì còn gì bằng!"

Hách Liên Quãng quan sát tỉ mỉ: "Nhỏ quá."

Hồ thương giấu hạt châu trong lòng bàn tay, nheo mắt cười: "Có thì thực ra cũng có, chỉ là chẳng hay huynh đài có bao tiền đổi."

Hách Liên Quảng ôm ngực dựa tường, suy tư chốc lát: "Hai trăm phiếu trà, đủ không?"

"Huynh đài đúng là người thẳng thắn." Hồ thương nói, "Tôi cũng thích buôn bán với người thẳng thắn." Đúng là một hạt châu kích thước phù hợp, "Vào thành Cam Châu ít nhất cũng phải năm trăm phiếu trà, huynh đài quả thực được hời to rồi đấy."

(còn tiếp).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio