Nghe vậy, Tân Tử Đan biểu tình cứng đờ, ánh mắt lóe lên, đầu cô ta cúi xuống thấp hơn, dùng mu bàn tay lau nước mắt, che thần sắc, không nói gì.
Nếu lúc trước Lâm Hề Trì không chắc chắn người quăng vỡ cái ly của minh nhưng nhìn phản ứng của Tân Tử Đan, Lâm Hề Trì chắc người là co ta làm.
Nhận thấy không khí giữa người, Nhiếp Duyệt trước đó an ủi Tân Tử Đan khóc, đưa ra suy đoán khác để hòa giải người.
“Hay trong chúng ta có ai vô tình không khóa cửa để người khác vào phòng.”
Trần Hàm cũng vội vàng hát đệm: “Đúng vậy, hơn nữa mình nghe nói trong trường có rất nhiều mèo hoang hay là mèo chạy vào.”
Lâm Hề Trì ôm cái ly, đứng im.
Tân Tử Đan ngồi trên ghế đang lau nước mắt, cũng chậm chạp không đáp.
Hai nhân vật chính không nói gì, hai nhân vật phụ phá vỡ sự ngượng ngừng không thành, lúc này cũng không biết nên nói gì.
Trần Hàm do dự một lát, đến ban công cầm chối, dọn mảnh vỡ trên nến.
Nhân hành động này, Tân Tử Đan rốt cuộc nâng đầu, đứng lên, lấy chổi trong tay Trần Hàm, hồng mắt: “Là mình chuyện bé xé ra to…… Thực xin lỗi, mình còn nghĩ rằng là mình làm gì khiến cho mọi ngươi không vui.”
Đợi nửa ngày được câu như vậy, Lâm Hề Trì tức giận rất vui vẻ, nhịn không được câu “Cậu nghĩ thật không có gì sai” liền trở lại chỗ mình.
Giọng Lâm Hề Trì và biểu tình đều không giống bình thường nhẹ nhàng dễ ở chung, trở nên sắc bén lại lạnh lùng.
Không khí hơi hòa hoãn một chút nháy mắt lại đóng băng.
Nhìn dáng vẻ này của Lâm Hề Trì, Nhiếp Duyệt sửng sốt tại chỗ một chút, thực mau liền qua đi vỗ bả vai nàng: “Cậu hôm nay sao thế?”
Lâm Hề Trì còn lửa giận, thiếu chút nữa tức giận với Nhiếp Duyệt, nàng kéo khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”
Thật ra chuyện không liên quan Trần Hàm và Nhiếp Duyệt.
Hai người một mới từ nhà trở lại, một vừa cùng câu lạc bộ đi chơi về, đều là tâm tình rất tốt trở về trường học, kết quả vừa về liền gặp người đang giương bạt kiếm.
Nghĩ vậy, Lâm Hề Trì đột nhiên hơi áy náy.
Nhưng nghe đến giọng Tân Tử Đan, nàng thẹn ý nháy mắt không còn sót lại chút gì.
Tân Tử Đan nhìn lại đây, không có chút dáng vẻ làm chuyện trái với lương tâm, giọng nghẹn ngào: “Ý của cậu là cảm thấy mình đem cái ly của cậu quăng vỡ sao?”
Thấy Lâm Hề Trì không có ý trả lời, Nhiếp Duyệt đứng ở cạnh nàng, chần chờ mà giúp nàng trả lời: “Trì Trì hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ nghĩ như vậy……”
“Cậu không thể tự trả lời sao?” Tân Tử Đan cao giọng, như là rất uất ức, âm cuối khóc nức nở, “Cậu có chuyện nói thẳng được không?”
Lâm Hề Trì thật sự bị thái độ của cô ta làm cho hoàn toàn không biết nói gì.
Nàng là lần đầu tiên gặp được người như vậy.
Nàng không qua lại nhiều với người xung quanh, vui hay không làm chuyện tốt hay xấu với nàng đều trực tiếp nói cho nàng.
Lâm Hề Trì lần đầu gặp người làm chuyện xấu với nàng còn chất vấn, làm nàng trong khoảng thời gian ngắn thậm chí bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Nàng quay đầu lại, bình tĩnh mà nhìn Tân Tử Đan.
“Vậy cậu quăng vỡ sao?”
Tân Tử Đan lập tức phủ nhận: “Mình đương nhiên không có! Mình vì cái gì phải làm chuyện này ——”
Lâm Hề Trì đánh gãy nàng: “Vậy không có gì để nói.”
Tân Tử Đan tức giận, hốc mắt lại đỏ, làm như muốn khóc.
Lâm Hề Trì bị nàng khóc càng thêm mất kiên nhẫn, nàng hít một hơi thật sâu: “Cậu kêu tôi có lời nói thẳng trước tiên cậu cũng làm được, nói thật dùng phương thức này đối phó người khác tôi cũng cảm thấy ghê tởm.”
“……”
“Nga, tôi không phải nói chuyện quăng vỡ ly, tôi là nói vấn đề thái độ.” Lâm Hề Trì nhìn nàng lập tức trừng lớn mắt, xoay chuyện, “Cho nên cậu không cần lại khóc, có chuyện liền nói, tôi cũng không có biết thương hương tiếc ngọc.”
“Hơn nữa, đều là nữ sinh, rớt mấy giọt nước mắt ai sẽ không.”
-
Tuy rằng Lâm Hề Trì lời nói là nói như vậy, nhưng làm nàng ngay lúc này khóc ra, nàng khẳng định không làm được.
Liền tính Tân Tử Đan tức giận đến tát nàng một cái, không đủ mạnh, nửa giọt nước mắt nàng đều không rơi.
Nhưng nói ra không nhất định liền phải làm được.
Lâm Hề Trì cảm thấy câu mình vừa mới nói thật sự quá ngầu.
Thật sự là quá ngầu.
Ngầu đến mức làm nàng cảm thấy cùng Tân Tử Đan xé rách mặt cũng là một chuyện rất tốt đẹp.
Chuyện Lâm Hề Trì tại đây bắt đầu lớn lên, quay đầu liền đem những lời này đều thuật lại cho Hứa Phóng nghe, cũng bắt đầu từ mỗi một chi tiết dạy dỗ cậu làm thế nào để mắng người mà vẫn ung dung cực ngầu được.
Trong ký túc xá im ắng, câu cuối của Lâm Hề Trì rơi xuống, liền không hề có người nói chuyện, chỉ có thể nghe được tiếng Tân Tử Đan hút cái mũi.
Trần Hàm trở về giường, Ba người đều ngốc tại chỗ của mình.
Mặt ngoài gió êm sóng lặng, trên thực tế Trần Hàm và Nhiếp Duyệt đều nhắn WeChat hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Hề Trì nghĩ nghĩ, vẫn là không nói, thuận miệng đáp: 【 giữa mình và cậu ta có ân oán cá nhân, các cậu không cần phải xen vào, cũng không cần bởi vì chuyện này ảnh hưởng tâm tình.
】
Không bao lâu, Tân Tử Đan cũng nhắn WeChat, lời nói nhưng thật ngoài dự kiến của nàng.
Tân Tử Đan: 【 Hề Trì… Thực xin lỗi, mình ngày đó không cẩn thận quăng vỡ y, thật là không cẩn thận quăng ngã… Mình quá luống cuống, cũng không dám thừa nhận, thực xin lỗi a.
】
Lâm Hề Trì nhìn chằm chằm trên màn hình, mím môi, trong lúc nhất thời đầu óc giống không nghĩ được gì, muốn mắng nàng lại cảm thấy không thích hợp, cảm giác nói quá nhiều cũng không đúng.
Nàng không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Hề Trì do dự vài giây, đem khung thoại chụp hình, gửi Hứa Phóng.
Lâm Hề Trì: 【 mình trả lời như thế nào? 】
Lâm Hề Trì: 【 mình không nghĩ nói không quan hệ a…… Nhưng là không phải quá keo kiệt? 】
Hứa Phóng rất nhanh nhắn lại: 【 trả lời 】
Lâm Hề Trì sửng sốt, vội vàng nhắn lại: 【 trả lời cái gì? 】
Hứa Phóng: 【 cái 】
Hứa Phóng: 【 rắm 】
Lâm Hề Trì không phản ứng lại đây, thực nghe lời trả lời Tân Tử Đan: 【 rắm.
】
Phát đi lúc sau nàng mới cảm thấy không đúng, lại tìm Hứa Phóng: 【 cậuvừa mới ý tứ kêu mình đừng trả lời chữ rắm sao.
】
“……”
Bà cô này có thể hay không dùng chút đầu óc?
-
Lâm Hề Trì trả lời như vậy làm quan hệ người không cứu vãn được.
Tân Tử Đan không nhắn lại, hai người còn lại cũng không khuyên giải.
Nhưng qua hai ngày, nàng đột nhiên cảm thấy cũng rất thoải mái.
Cách nàng và Tân Tử Đan ở chung biến thành hai người xem đối phương như không khí, so tưởng tượng của nàng giả mù sa mưa tốt hơn nhiều.
Chuyện này qua đi, Lâm Hề Trì đột nhiên nhớ tới, kỳ thật cao trung vận đào hoa Hứa Phóng cũng không ít.
Lớp , có nữ sinh cầu xin nàng mấy ngày cuối tuần muốn số QQ của Hứa Phóng.
Trước đó Lâm Hề Trì cũng bị một nữ sinh quấn lấy, cuối cùng ỡm ờ mà cho, bởi vì việc này Hứa Phóng một tháng không nói chuyện với nàng.
Lần này nàng nào dám tùy tiện cho, mỗi lần chối từ đều nói chính họ tự đi xin Hứa Phóng.
Nhưng nữ sinh kia ngượng ngùng tự đi xin, sau lại có một lần phiền, trực tiếp ở phòng học rống nàng: “Cậu cho rằng tôi mỗi ngày muốn đi tìm cậu? Tôi nếu dám tự đi xin, tôi mẹ nó một câu đều lười nói cùng cậu.”
Này một rống đem nàng rống ngốc.
Sau lại không biết Hứa Phóng là như thế nào đã biết chuyện này.
Có một chiều tan học đi chặn nữ sinh kia, làm người ta đỏ mặt, đột nhiên đem Lâm Hề Trì đứng phía sau đẩy ra.
Làm nữ sinh xin lỗi nàng.
……
……
Cho nên thời cấp Lâm Hề Trì quan hệ với bạn gái không tốt, nhưng cũng sẽ không có người cảm thấy nàng dễ bắt nạt.
Bởi vì đều biết, Hứa Phóng sẽ giúp nàng bắt nạt lại.
-
Liền như vậy qua mấy ngày.
Tân Tử Đan tức giận cũng nguôi, mỗi ngày ở trong ký túc xá như có như không làm hòa với nàng, Lâm Hề Trì ngược lại có chút không thói quen, bởi vậy mỗi ngày đều ra ngoài.
Vừa lúc gần đây chuyện của nàng cũng nhiều, trận bóng rổ của người mới sắp bắt đầu, các chuyện cần nàng đi sắp xếp và liên hệ, thứ sáu buổi chiều nàng còn muốn đi hỗ trợ bố trí sân.
Trận tranh tài đội bóng mới dài ngày, phân sáu cái khoa, một lúc sẽ có nhiều trận diễn ra.
Lâm Hề Trì phụ trách khoa công nghệ, có tám ngành, thứ sáu có trận.
Đội thắng trong trận đấu tiếp ngày thứ , tuyển ra đội huy chương đồng, còn hai đội còn lại chủ nhật đấu trận, phân ra quán quân và á quân.
Sân vận động rất rộng, cũng đủ chỗ cho khoa tranh tài, cho nên thống nhất đều thi đấu ở sân vận động.
Chiều thứ sáu, sân vận động chật ních, khán đài sinh viên ngồi kín, hàng phía trước chỗ đều mặc đồng phục các đội bóng.
Lâm Hề Trì mặc đồng phục của câu lạc bộ, đứng ở nơi bên cạnh sân, thường thường khống chế trật tự, không để sinh viên vào sân.
Thực mau, Hà Nho Lương cúi đầu nhìn folder trong tay, nhẹ giọng: “Đến thời điểm, để bọn họ chuẩn bị một chút đi.”
Cậu ta cao, hơn nữa cũng không nói trận đầu là ngành nào, Lâm Hề Trì trong lúc nhất thời cũng nhớ không nổi, theo bản năng mà nhón chân nhìn xem.
Ngành Cơ khí và Kiến trúc.
Như thấy chiều cao của nàng, Hà Nho Lương cũng tự nhiên mà đem folder để thấp xuống.
Lâm Hề Trì thấy rõ, thấp giọng nói: “Minh đi nói với lớp kiến trúc.”
Nói xong, Lâm Hề Trì liền hướng bốn phía nhìn một vòng, đều là một đám nam sinh cao lớn, tuy mặc đồng phục của đội khác nhau, nhưng nàng cũng không rõ ràng màu nào của đội nào.
Cuối cùng vẫn là Hà Nho Lương chỉ cho nàng vị trí nàng mới tìm được.
Đồng phục màu đỏ tươi.
Lâm Hề Trì chạy theo hướng đo.
Mười mấy nam sinh làm thành một đoàn, không biết đang nói cái gì, lúc này đang cười vang.
Đồng phục màu đỏ tươi rất có khí thế và nhiệt huyết.
Lâm Hề Trì có chút ngượng ngùng quấy rầy bọn họ, hô một tiếng, cũng bởi vì thanh âm quá thấp không được người chú ý tới.
Đúng lúc vào lúc này, Lâm Hề Trì đột nhiên chú ý tới Hứa Phóng đứng ở giữa.
Tầm mắt cậu cũng đặt ở trên người nàng, tựa hồ đã nhìn nàng thật lâu.
Hai tròng mắt thâm thúy mà sâu sắc, giống hình các ngôi sao trong hồ nước ban đêm.
Thiếu niên đồng phục đỏ rực nhiệt huyết, đẹp trai cực ngầu.
Vừa mới không chú ý, lúc này giữa không gian màu đỏ rực, cũng cảm thấy rất bắt mắt.
Hứa Phóng nhìn xuống bên cạnh, thần sắc lười biếng mang theo cười, thanh âm hơi cao.
“Đừng ồn ào.”
Mười mấy nam sinh nháy mắt an tĩnh lại, ánh mắt theo bản năng mà đặt ở trên người Hứa Phóng, lại theo ánh mắt cậu đặt ở trên người Lâm Hề Trì.
Không biết có phải vì mới vừa chạy bộ.
Lâm Hề Trì cảm thấy tim đập có chút mau.
Nàng dời đi tầm mắt, cao giọng một chút: “Thi đấu sắp bắt đầu rồi, các cậu chuẩn bị một chút, xem xét danh sách năm người ra sân trước.”
Chuyện này như là đã sớm phân công xong, rất nhanh, hơn phân nửa nam sinh đi về chỗ trên khán đài, hoặc tìm chỗ ngồi.
Chỉ còn sáu người đứng ở chỗ cũ, bao gồm Hứa Phóng.
Lâm Hề Trì gật gật đầu, nghĩ trở về tìm Hà Nho Lương và Diệp Thiệu Văn, đột nhiên bị Hứa Phóng gọi lại.
“Này.”
Lâm Hề Trì quay đầu lại, nghi hoặc mà nhìn cậu.
“Cậu về làm gì.”
“Xem thi đấu.”
Nghe được lời này, Hứa Phóng trầm mặc, lôi kéo khuỷu tay nàng hướng khán đài đi.
Đến hai vị trí trông, đem nàng đẩy ngồi xuống một vị trí, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Trên người cậu còn mùi hương bạc hà, không nồng, thực mát lạnh.
“Ở chỗ này cũng có thể xem.” Cậu nói..