Ta mở mắt, đầu đau, người cũng đau, nhưng giường rất êm.
Giường? Ta nhớ rõ sau tiếng tra tấn với dàn hậu cung nam gì gì đó của nữ chính nào nào đó mà đứa em họ ác ma của ta yêu thích, ta lết về nhà với hai con mắt kèm nhèm hoa mắt chóng mặt đau đầu, rồi sau đó hình như… hình như ta trượt chân lăn xuống cầu thang.
Phải chăng có nhà hảo tâm nào đó giúp ta kêu một chiếc xe cấp cứu? Cơ mà có mỗi bậc, có cần cấp cứu không?
Định thần nhìn lại, trần đen, cao ghê.
????? Trần bệnh viện mà lại có màu đen? Hay tên khốn khiếp nào đó mang ta vào nhà tang lễ?? Chưa kịp rủa xả,
bên tai ta vang lên:
“Ma quân người tỉnh rồi!!”
Haiz, cô nương, dù gì ta cũng là người bệnh, cô có cần dùng chất giọng decibel đấy để gọi ta dậy không hả?
“Bệ hạ người tỉnh rồi!” Một vật gì đó lao lên giường.
ta rất muốn tránh nhưng không có sức.
Định thần nhìn lại, ta giật phắt tay mình đi.
Tiên sư nhà nó, ông đây là nam nhá!!! Ông không cần đãi ngộ nam nhân hai mét thô to nước mắt đầm đìa cầm tay
ông hôn hôn hít hít xoa xoa nắn nắn nhá!
“Bệ hạ, thật may là ngải tỉnh lại rồi.” Một âm thanh trầm thấp vang lên, nghe thật quen tai nha.
Ta cố gắng mở mắt nhìn, hình như, có gì đó sai sai.
“Xin chào, cho hỏi, đây là đâu?”
Cả căn phòng đen thui, mọi người đều mặc đồ đen, tóc thì mỗi người một màu, mà cái đống váy kia là thế nào?
“Bệ hạ, người chẳng lẽ mất trí nhớ rồi?” Con gấu đen (nam nhân m) vồ lên giường.
Thương thay cho cái thân bệnh nặng đầy yêu ớt của ta, cái đầu đáng thương vừa nhấc khỏi gối đúng cm, không cách nào thoát khỏi móng vuốt của ác quỷ, trực tiếp tiễn ta đến gặp chu công.
Trước khi ngất đi, đầu ta chỉ có hai ý nghĩ: thứ nhất,
tránh xa gấu đen, thứ hai, đổi gối.
Mịa nó chứ gối ngọc, đầu ta có khi lõm một lỗ rồi.
- End chương -
.
CMN, ông xuyên rồi!
Lần thứ tỉnh lại, ta thận trọng hơn nhiều.
Không mở mắt, cũng không động đây, lẳng lặng hé mi đánh giá xung
quanh.
Màn trướng đã buông, bên ngoài đen thui, chắc chừng không có ai.
Xem ra, ta an toàn rồi.
Không thể không phủ nhận, cái táp vừa rồi rất hiệu nghiệm, hoặc ít nhất là với ta.
Người ta hay nói người mất trí nhớ cần chấn động mạnh để khôi phục, xem ra xuyên không cũng thế.
Nhờ cái hôn thắm thiết giữa gáy cùng ngối ngọc, ta quả thực hộc máu mà chấp nhận hiện thực, ta xuyên không rồi, còn là vào cuốn tiểu thuyết máu chó một nữ nam, ai ai cũng tài giỏi giàu sang quyền thế nhưng chỉ một lòng với nữ chính, lại còn là vào nam phản diện ngu si thích tìm chết Thái Cổ La.
Đúng vậy y không chỉ ngu si mà còn thích gánh tội lên người.
Bắt nữ chính là sư phụ y, hại nhà cô ta phá sản là ông y, ám sát nam là cha y, ngược
đãi nam là mẹ y, tra tấn nam ba là bạn y, đánh đập nam là bạn gái của bạn y, còn nam , ừ thôi, y thừa nhân y đùn việc cho người này, nhưng làm phó giáo chủ dưới người trên vạn người, gánh chút trách nhiệm có là gì.
Còn nam , sorry, không biết.
Y nhịn không được thở dài.
Y chính là hung tinh chiếu mạng, à không nam châm chuyên hút tai tinh.
Vì cái gì
mà người y biết toàn thích gây họa, mà còn toàn chọn những kẻ dáng sợ nhất để gây họa.
Lần lượt kể tên, nam là hoàng đế.
Không sai, cha y vì muốn đoạt dạ minh châu tặng vợ mà đột nhập tẩm cung hoàng đế, cuối cùng bị hiểu nhầm là thích khách.
Mà cái quan trọng nhất là trước khi y chạy lại hô tên ta.
Thật ra cái hắn hô là đến chỗ ta lấy tiền nhưng tình huống gấp gáp, người nói vô tình người nghe hữu ý, cả hoàng cung phân làm hai luồng, một ta quá rảnh đi ám sát hoàng đế, hai ta thuê thích khách đến sám sát hoàng đế.
Bất luận cái nào đều không tốt cả.
Cứ như vậy, ta bị truy nã toàn thành, sau lại thêm chuyện nữ chính, y chỉ hận không thể lôi ta ra phanh thây.
Nam , thần y Liễu Vân Dật.
tốt người tốt tính, mỗi tội y thuật quá cao, khiến mẹ y bắt hắn về chế tạo cải lão hoàn đồng đan giúp ta (bà) điều (bảo) dưỡng sức khỏe (nhan sắc).
Trong suốt thời gian bắt cóc, mẹ y cũng không có đối xử tệ hại gì, mà chỉ liên miệng một ngày chắc khoảng vạn lần, “Thuốc chế đến đâu rồi? Kém qua”, khiến thần y tự trọng tổn thương, hắc hóa trở thành độc y.
Hắn rất muốn trả thù nhưng cha y quá mạnh, và lại, mẹ y luôn xưng là mẹ của y, cũng thoải mái cung cấp địa chỉ nhà y cho hắn, cho nên là… chắc không cần nói nữa nhỉ.
Nam , tướng quân… nước láng giềng.
Bạn của Ma giáo giáo chủ đương nhiên phải có một thân phận phù hợp, cho nên, hắn là sát thủ.
Mê muội vì phần tiền thưởng đồ sộ, hắn không lượng sức mình đi ám sát tướng quân láng giềng, tên là cái gì đó Quất.
Dĩ nhiên hắn thua, nên hắn bị bắt lại tra khảo.
Nể tình bằng hữu, y cứu hắn nhưng không ngờ huynh đệ là để bán.
Gã bằng hữu đầy nghĩa khí ấy trước khi bị tra khảo liền khai ra tên y, còn
vô cùng vui vẻ mà vỗ vai y nói: “Ngươi thân là ma giáo giáo chủ, phải hành động sao cho giống ma giáo giáo chủ, đúng không?”.
Và từ đó, tên ta xuất hiện còn nhiều hơn các tiểu thịt tươi… trên bảng truy nã.
Còn về gã thứ , là chủ của một đoàn thương nhân có tiếng của vùng, hoa hoa công tử đi vạn bụi hoa không vương chút phấn, nhưng lại bị bạn gái của bạn của y nhỡ tay xé quần giữa phố.
Và đương nhiên, họa này ta cũng gánh.
Bất quá trừ việc bị hắn mang ra thành nam chính cho tiểu thuyết đam mỹ, tăng gấp giá hàng, cùng không tệ cho lắm.
ít nhất, ta không cần lo đầu rơi xuống đất, còn thể diện, không có cũng không sao.
Dù gì trạch nam như ta cũng chẳng rời ma sơn bao giờ.
Nhưng phiền toái lớn nhất chính là gã thứ , ma giáo phó giáo chủ, kiêm gia sư, bảo mẫu của y, Cơ Hựu Trạch.
Thật lòng mà nói, giữa hai người không có ân oán gì nhưng chẳng phải thiên hạ có câu, anh hùng khó vượt ải mỹ nhân sao? Nữ chính chỉ cần hoa lê đái vũ một vài lần liền có thể khiến vị đầy tớ trung thành trở kiếm, một nhát giết chết đứa trẻ mình nuôi nhiều năm.
Chuyện bọn họ ngả vào lòng nữ chính là việc hiển nhiên, nhưng cái quan trọng nhất là người kia không biết y, còn Cơ Hựu Trạch, đến người y có bao nhiêu cái nốt ruồi hắn cũng biết đi.
Suy đi tính lại, muốn sống, phải chạy..