Trải qua một ngày dài bận bịu dạo chơi khắp phố phường, ta cùng Thất Dịch xách hai cai gùi tràn ngập đồ ăn thức uống vùng nhu yếu phẩm về nhà.
“Liễu tiên sinh, Bạch huynh, ta cùng Thất Dịch về rồi đây.”
Lớn tiếng chạy vào nhà, khung cảnh bên trong lại khiến ta giật mình.
Ta chưa từng nghĩ tên Xanh Lè lúc nào cùng cười cười cợt nhả cũng có thể có biểu cảm nghiêm túc đến như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, danh hiệu Thần y dễ gì mà đạt được.
Vừa phải có tài, vừa phải dốc lực, mà cũng phải cứu được người nữa.
Chỉ bằng sự yêu quý của người dân trong thành dành cho ta cùng Thất Dịch cũng đủ hiểu họ kính mến Xanh Lè như thế nào rồi.
Cho dù người dân Miểu Quốc có yêu thích thứ đáng yêu thế nào đi chăng nữa thì người lạ vẫn là người lạ.
Gần đèn thì sáng, thân thiết của họ phần nhiều cũng là vì bọn ta đi cùng Xanh Lè ấy mà thôi.
Thả nhẹ bước chân, ta lặng lẽ tiến vào gian trong.
Ta không ngờ tên Bạch Liên Hoa ấy cũng có một mặt văn tĩnh như thế này.
Một tay bắt mạch, một tay ghi đơn, trông thực sự rất ngầu nha.
Ai nhìn không biết chắc chắn sẽ cho rằng Bạch Liên Bông là đang bày binh bố trận chứ chẳng phải bắt mạch ghi đơn đâu.
“Anh họ ngươi giỏi thật đó, lại còn biết cả y thuật.
Ngươi thì sao?”
Thất Dịch nghe vậy mũi liền hất lên trời: “Hừ, Anh ta mà, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, ba đầu sáu tay không gì là không thể.”
“Ngươi… chắc chứ? Bụng hết đau rồi à?”
“Trừ… trừ cái này ra.
Ta, ta đi nhặt rau.” Thất Dịch đen mặt bỏ chạy.
Hahahah, chọc trúm tim đen rồi chứ gì.
Ta cũng nhanh chóng lấy mấy thứ ăn sẵn như bánh ngọt, bánh bao sắp ra đĩa, tiện tay pha thêm bình trà cho hai tên y sĩ bận bịu kia rồi cùng Thất Dịch xuống lầu chuẩn bị.
Hôm nay đúng là được tặng rất nhiều thứ.
Nào cá nào thịt, nào gà nào trứng, nếu bọn ta cất giữ cẩn thận thì có khi đủ ăn cả tuần luôn chứ chẳng đùa.
“A Chiêu, ngươi nói xem, tối nay chúng ta ăn món gì nha?”
“Tiểu Thất, mới có giờ chiều, ngươi đã đói rồi sao? Chúng ta chuẩn bị một chút, mấy thứ như cá như nấm phơi khô lên có thể để dành, rau củ quả thì xem xem cái nào cần ăn ngay, cái nào muối được thì muối cất, dư lại thì bảo Xanh Lè tặng lại chứ chúng ta sao ăn hết chỗ này được.”
Nhìn đống đồ được tặng đã chất thành núi nhỏ, ta thở dài.
Cây nhà lá vườn, nhưng ít ra thế này thì cũng đủ nói rằng Miểu Quốc thực sự rất giàu có.
Dân chúng sung túc như vậy, chẳng trách lại dưỡng ra được tên Xanh Lè
như thế kia.
……………......................................................................................................................................
Vất vả hết ba giờ đồng hồ, ta cùng Thất Dịch miễn cưỡng cũng gọi là xong xuôi.
“Một canh hai mặn hai chay, chắc đủ cho bốn người chúng ta ăn rồi nhỉ?”
Ta hí hửng nhìn Thất Dịch.
Không biết đốt củi thì sao chứ, khả năng nêm nếm của ta không tồi tí nào đâu.
Huống hồ rau củ tươi như vậy, chỉ cần gia vị đơn giản thì cũng thành mỹ vị rồi.
Thất Dịch cũng không ngoài ý muốn hai mắt lấp lánh như sao trời nhìn ta chăm chú, xem ra, ta thu được một cái đuôi nhỏ rồi.
“Mau giúp ta một tay, ăn tối xong còn phải dọn dẹp nữa.
hai người kia chắc cũng sắp xong rồi nhỉ?”
“Uhm!”
Ta cùng Thất Dịch khệ nệ bưng nồi niêu chén đĩa lên tầng.
Giờ mới hiểu tại sao ai ai cũng nấu cơm trong nhà, cho dù ta có khinh công thì cũng quá vất vả rồi.
“Xanh Lè, Bạch Bạch, ăn cơm thôi.”
Bạch Liên Bông sớm đã xong xuôi, chẳng qua chỉ sắp xếp nghiên mực, nhưng tên Xanh Lè kia thì vẫn bận túi bụi.
Thần y đúng là số khổ mà.
Lương y như từ mẫu, có nhịn đói thì cũng phải cứu người a~.
“Liễu tiên sinh, vất vả cả ngày rồi, nghỉ một chút ăn miếng cơm rồi hẵng tiếp tục.”
“Tại hạ không sao.
Cứu người như cứu hỏa, mọi người cứ dùng bữa trước, tại hạ dùng sau.” Xanh Lè không ngẩng đầu, vừa chăm chút nghiên cứu y thư vừa nói.
“Nhưng tiên sinh cũng cần ăn nha.
Huynh mà bệnh thì ai chữa cho họ chứ?”
“Ngoan, ăn tối rồi nghỉ trước đi, oa oa.
Ta trị xong cho người này rồi sẽ ra ăn sau.” Xanh Lè nói rồi đuổi ta ra ngoài.
Đồ đầu đá đầy rêu!!! Chả trách nữ chính mãi không thích ngươi.
Tức mình bỏ đi, ta nói với hai người kia: “Ăn ăn ăn cả đi, tên Xanh Lè đó không đói.”
Bạch Liên Hoa cùng Thất Dịch sớm đã ngồi bên bàn ăn.
Nhìn nồi cháo trắng trống rỗng bên cạnh, xem ra cháo cũng phát xong rồi.
Ta cầm đũa lên, uổng gia tốn hết ba tiếng đồng hồ chuẩn bị, không ăn thì nhịn té đi cho rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng là vì bận cứu người nha.
Đặt đũa xuống bàn, ta nói Thất Dịch:
“Tiểu Thất, ngươi lấy giúp ta ít bát đĩa.
Ta phần hắn vậy, chờ hắn xong thì ăn… hai người ăn trước đi, ta với hắn chút nữa ăn sau.”
Tuy rằng ta chẳng có lý do gì để chờ hắn, nhưng đến việc người ta bận rộn cuối cùng lại lủi thủi cơm lạnh canh thừa, thôi thì tốt với hắn một lần vậy.
dù sao hắn cũng cấm bé bỏng nhà hắn vào nhà vì ta rồi.
Thất Dịch cùng Bạch Liên Bông thấy ta như vậy thì cũng buông đũa.
“Chờ thì cùng chờ.
Bánh bao lúc trưa vẫn còn, hai đứa ăn một ít lót dạ, chờ Liễu tiên sinh xong việc thì cùng ăn được chứ?”
“Vâng.”
Nhìn dáng vẻ của Thất Dịch, y chắc chắn là không tình nguyện.
Nếu y chưa ăn gì, ta chắc cũng không nỡ để y đói nhưng ngốn hết hai tảng thịt khô, nhịn một tí cũng không chết.
“Cảm ơn.” Tiếp nhận bánh trái từ tay Trắng Hếu, ta thuận miệng nói tiếng đa tạ.
………………………………………
“A Chiêu, Tiểu Thất, dậy ăn cơm.”
Nghe tiếng người nói, ta loáng khoáng khua tay.
“Mẹ à, phút nữa!”
“A Chiêu, đệ nói cái gì vậy? còn không mau dậy ăn cơm.
Liễu tiên sinh đang chờ hai đứa kìa.”
Ta vừa lim dim, vừa bực bội.
ngủ có một chút mà cũng không yên.
Gọi ghiếc cái gì chứ?
|Binh|
“ĂN!”
Trái ngược với ta lim dim buồn ngủ chuẩn bị bỏ bữa, Thất Dịch hắn chính là ngủ cho đỡ đói.
Tên Xanh Lè kia bận cũng đủ lâu, vốn tưởng chờ hắn một hai tiếng, ai ngờ lại chờ hắn đến suýt soát nửa đêm.
Không cần nói cũng biết, Thất dịch chính là đói đến hoa mắt luôn rồi.
nhưng có đói thì có cần phải xô người ta như thế không hả??? Xoa
xoa cái đầu tội nghiệp vừa kịp thân thiết với tường, ta vừa làu bàu vừa lết đến bàn cơm.
Xem ra Bạch Liên Bông cũng không vô dụng cho lắm, cơm canh đều đã được hâm lại, bát đũa cũng đã bày biện xong xuôi.
Bữa cơm trôi qua trong vui vẻ.
tuy rằng có hai tên mệt phờ, một kẻ chỉ chú tâm ăn, cùng ta vừa ăn vừa ngủ nhưng cũng gọi là ổn thỏa.
chờ đến lúc dọn dẹp xong xuôi thì bốn người bọn ta lại chen chang trong cái giường công chúa của Xanh Lè.
Hôm nay Thất Dịch cũng không chạy, hắn chắc mệt đến phờ người rồi nên vừa dính lưng liền ngủ, còn không để ý rằng hắn chắn giữa ta cùng Bạch Liên Bông chứ chẳng phải Xanh Lè.
Bạch Liên Bông so ra ngủ còn sớm hơn.
Hắn nói hắn sáng mai có việc phải dậy sớm nên chưa gì đã ngủ mất để lại mình ta với Xanh Lè.
Nói thật, ta một chút cũng không buồn ngủ.
làm ơn đi, ngủ từ giờ ngủ đến giờ, hồi thi đại học một ngày cũng chỉ dám ngủ từng đó.
Nhưng cân nhắc đến chuyện cùng Xanh Lè đàm đạo nhân sinh, ta không nói một lời liền trùm chăn làm bộ.
Xanh Lè hôm nay cũng ngoan ngoãn không quấy phá.
Hắn chỉ lặng lẽ chong đèn đọc sách, nhìn cũng
có một chút thi ý à nha.
Phối hợp với tiếng mưa rả rích ngoài trời cùng sự ấm áp của chiếc chăn bông trên người, ta dần dần cưỡng không được sự quyến rũ mà chìm vào giấc ngủ.
đang lúc mơ màng, chợt bên tai vang lên tiếng thì thầm:
“Bữa tối rất ngon, cảm ơn.”
Hình như là Xanh Lè.
Ta cố hé mắt nhưng khó mà cưỡng lại cơn buồn ngủ lẩm bẩm: “Nhịn đói không tốt cho dạ dày, ngủ muộn cũng vậy.
Sức khỏe của mình mới là quan trọng nhất.”
Động tác dém chăn của hắn hình như khựng lại nhưng ta cũng chẳng mấy để tâm.
Đột nhiên, một thứ ẩm ẩm nóng nóng rơi xuống má ta.
Ta định vươn tay lau thì Xanh Lè lại dùng tay bịt mắt ta lại:
“Ngoan, ngủ đi.”
“…Ngủ ngon~”.