Phiên ngoại:“phu nhân, hôm nay có chuyện gì vui à? Sao bà lại ngồi cười thế kia? Ban đêm có sương, vào nhà cho ấm nào.” Trang lão gia sau một ngày bận bịu về nhà thì thấy vợ mình ngồi cạnh gốc cây nêu mà cười tủm tỉm.
“ừ, hôm nay tiểu La đến.
mấy năm rồi không gặp, nó lớn lên nhiều lắm.
cao hơn, đep trai hơn, cũng cười nhiều hơn nữa.
xem ra mấy năm nay nó sống cũng không tệ” nhìn thấy chồng mình tiến đến, bà liền kéo ông ấy cùng ngồi xuống.
cây nêu bà trồng hơn năm nay rốt cuộc cũng có tác dụng rồi nha.
Con trai bà vậy mà lại nói sẽ đến thăm bà đó.
“cười?” Trang lão gia nghi hoặc nhìn vợ mình.
Không phải ông không tin nhưng số lần ông gặp con trai nhiều hơn vợ mình rất nhiều.
tiểu tứ nhà ông mà cũng biết cười sao?
“ừ.
Hôm nay nó còn mặc áo màu xanh nữa.
nó dẫn theo bạn đến, còn ăn cả đồ ngọt.
thiếp nhớ nó vốn không thích đồ ngọt nên lúc đầu còn sợ nó không vui, nào ngờ nó ăn những miếng, còn khen ngon nữa.” trang phu nhân tự hào nói.
Lần sau bà sẽ làm thật nhiều đồ ngọt, lạy mua thêm cho tiểu la chút quần áo nữa.
nó lúc trước bộ như một, đen thui một màu, nhìn đâu cũng giống nhau.
Con nít thì nên sáng sủa thế này chứ.
“phu nhân, bà chắc là bà gặp tiểu la chứ không phải người nào trông giống nó chứ?” nghe lời miêu tả của vợ, ông nhịn không nổi nghi ngờ.
thằng con trai mặt lạnh như tiền, đến anh cả nó, à không đến gia gia nó còn phải phần dè chừng cũng biết chiều lòng người? ông nhớ rõ cái hồi nó mới gần mười tuổi xuống núi dự tiệc thành niên của anh cả nó, không biết ai vô tình đặt toàn đồ ngọt trước mặt khiến nó trải áp suất thấp hết bán kính dặm, mãi đến khi cung nhân đến nhận lỗi nó mới tạm tha cho.
Ông nội nó vốn muốn nói mấy câu xoa dịu nhưng bị nó trừng một cái liền im thin thít.
“ông dám nói là tôi nhận nhầm người? nó là do tôi mang nặng đẻ đau chin tháng ngày, có mà ông mới nhận sai ấy.”
“ấy ấy ấy, phu nhân, bình tĩnh tôi sai rồi, tôi sai rồi.
còn không phải do nó khác quá sao?” nhìn thấy vợ cởi giầy chuẩn bị đập mình, ông nhanh chóng ôm đầu bỏ chạy.
sợ vợ thì sao chứ, đội vợ lên đầu trường sinh bất lão
nha.
_____________________________________________________________________
.
Phiên ngoại: hắt xì tập thể
Văn Chiêu: “tiên sư lũ nam chính các người, không có ai là tốt hết.
xui muốn chết mới gặp phải các ngươi”
No:
No:
No:
No:
No:
No:
Đồng loạt: gáy nóng, mũi ngứa, ACHOO! ACHOO! ACHOO! Sư nó chứ, đứa nào rủa ông!
______________________________________________________________________
Giải thích một chút về cây nêu trong sân nhà trang phu nhân:
Cây nêu ngày tết của việt nam thì chắc không ai xa lại nên tui không nói thêm làm gì.
Ai cần thì cứ gg tự phổ cập.
còn cây nêu trong truyện thì hoàn toàn là do tui nghĩ ra thôi.
Đặc điểm của cây nêu là rất cao, rất bắt mắt nên tui liên tưởng đến giống như ngọn hải đăng vậy đó.
Thuyền dựa vào hải đăng để về bến, cũng giống như Cổ La có thể nhìn thấy cây nêu mà tìm được đường về nhà.
Vì hình tượng cây nêu giống hải đăng nên Văn Chiêu nghĩ rằng nó là cho nhị ca người lúc nào cũng ở ngoài biển nhưng thật ra cây nêu là dùng cho Cổ la cơ.
Nếu có ai biết một tí tiếng trung chắc biết số với màu tím, cùng với chữ con trai đọc giống nhau.
Cây nêu được sơn là màu tím, nhưng nếu bạn nào tò mò gg “Tyrian purple” ().
Tuy rằng mà nói thì thông tin này không chính xác, vì bối cảnh là ở châu âu chứ không phải châu á nhưng nhớ đến bài thơ Murasaki (tên tui gọi, link bài thơ:) thì tui nghĩ thông tin này cũng khá chính xác nên tui chọn màu đỏ tía như màu gốc nhuộm hồi đó.
Tuy rằng thời xưa cũng có cỏ mực, lá cẩm, v.v nhưng tui thích cái này nên cứ chọn nó đi ha.
Công bằng mà nói, thời xưa nhuộm đều là dựa vào hoa hoa cỏ cỏ, màu sắc ra cũng có vài phần giới hạn.
nói gì là sơn cả cây tre đứng hóng mưa hóng gió cả ngày, bạc màu là việc dễ hiểu mà.
Tuy rằng cho Cổ La làm con thừa tự, bà ấy không hối tiếc gì nhưng con mình quay năm suốt tháng không về nhà, cha mẹ có buồn thì cũng dễ hiểu mà đúng không?
_________________________________________________________________________
Tên các nam chính:
vị nhiều bạn hỏi nam chính có nên hay không nên tui bật mí trước luận vậy.
dù gì thì trừ vàng kim, các nam chính khác cũng sắp, hoặc đã lóe qua sàn rồi mà.
no : hoàng đế: thường gọi Vàng khè, nguyên bảo, chiêu tài, A vượng, etc (hoàng bào)
tên thật là Triệu Diên Khánh (tui không quá ưng cái tên này nên định đổi nhưng để từ từ xem.
có tính cách rồi đổ tiện hơn) người này còn lâu mới lên sàn.
no: thần y: thường gọi, xanh lè, Liễu tiên sinh (khăn xanh quấn tóc)
tên thật là Vân Dật: luôn luôn bị A chiêu khuyến mãi họ Liễu, đây chính là nón xanh tiên sinh nếu ai còn nhớ từ chap đầu.
Đang on
no: tướng quân: Hồng Đại nhân, Quất tiên sinh, đỏ chót (áo choàng đỏ)
tên thật là Uất Trì Dương.
sắp sửa
no: Thương nhân: Tím rịm, biệt danh khác chưa biết (áo ngoài màu tím)
tên thật là Đông Phương Tường.
từ từ
no: Phó giáo chủ: Đen thùi, đen thui lùi, hắc huynh (một thân đen tuyền)
tên thật là Cơ Hựu Trạch.
còn khuya
no: nhiếp chính vương: Trắng hếu, Bạch Liên Bông, Bạch huynh (Bạch tạng)
tên Thật là Hạ Cẩn Minh.
người này tui giới thiệu hai lần rồi, không mới.
sắp lộ đuôi rồi.
do tạm thời ẻm vẫn chưa có tình ý với ai, chờ đến lúc thân hơn sẽ đổi sang tên thật, không thì gọi yêu cũng vui mà.
nghe giống anh em siêu nhân vậy đó.
;))))
_______________________________________________________________
SPOIL: tím rịm chưa có cơ hội lên sàn, đen thùi cũng không có cơ hội lên sàn, nhưng Đỏ chót thì sắp có rồi nha.
Lần này là Thất dịch cùng A CHiêu gói hành lý bỏ chạy.
thân phận Trắng hếu cũng sắp lộ rồi..