"Tím rịm? tại hạ họ Đông Phương, tên một chữ Tường, không biết quý tính đại danh của huynh đài là gì? hà chớ chi lại ở trên thuyền của tại hạ?"
"Huynh đài?"
"Oa oa?"
Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này.
hệ thống xử lý tạm thời đang quá tải, xin hãy vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.
cứ như thế cứng đờ ra nhìn tím rịm, mặc cho y dò hỏi.
cái này có tính là tìm đường chết không nhỉ? nếu nói ba tên kia là gây thù gián tiếp thì tên này chính là gây thù trực tiếp đó.
chi bằng, ta nhảy té khỏi thuyền cho xong?
đưa mắt ra khỏi mạn thuyền, dù khoảng cách đã khá xa nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy lửa giận ngút trời từ ba tên kia.
may sao họ không mang theo hải quân, chứ không thì ta phen này chết chắc! Thất Dịch tiểu huynh đệ, chúc ngươi may mắn.
nếu có thể, ta nhất định sẽ cứu ngươi khỏi đầm rồng hang hổ.
nghĩ rồi, ta quay lại cười tươi với tím rịm:
"Tím rịm tiên sinh, ta không phải là người khả nghi.
đoàn thuyền của huynh chắc là rời khỏi đại lục đúng không? có thể cho ta đi nhờ không?"
Tím rịm nhìn ta một lúc, lại nhìn qua mạn thuyền: "Oa oa, nhóc biết người áo trắng kia là ai không?"
Áo trắng? chắc không phải Bạch Liên Bông chứ? Tím rịm còn quen biết Bạch liên bông? nuốt một ngụm nước bọt, ta căng thẳng nhìn tím rịm.
"Y là nhiếp chính vương Thương quốc, còn Đông Phương là gia tộc lớn ở Thương quốc, nhóc nói xem, ta sẽ vì cái gì mà giúp ngươi đây? không bằng..."
"Không được!!!" nhìn thấy tím rịm định gọi người, ta lập tức lấy tay bịt miệng hắn.
không thể quay lại, bằng mọi giá không thể!!!
hệt như một quả pháo bay về mặt biển, thuyền cũng đồng thời chòng chành.
không cần nói cũng biết nhất định là do đen thùi lùi.
ta lập tức xách cổ áo Tím rịm:
"Nhanh lên, đen thùi diên rồi, hắn có ma pháp đó!"
vừa lúc nhìn thấy buồm đang được kéo lên, ta nhanh chóng móc ra bùa gọi gió mà lúc trước xin được từ chỗ đen thùi.
bùa quý thì quý thật nhưng tính mạng quan trọng hơn.
"Khoan!"
Tím rịm lao lên định túm tay ta lại, kết hợp với sức gió cùng lực đẩy từ quả pháo thứ , cả hai người bọn ta đều đứng không vững mà ngã xuống sàn.
chụt
ta cùng Tím rịm trợn mắt nhìn nhau.
quào, không phải chứ, nụ hôn đầu của ta!!! ta muốn để dành cho vợ tương lai cơ mà!!! tím rịm cũng không khác ta mấy, trợn to hai mắt.
đột nhiên y vươn lưỡi, liếm nhẹ một cái.
"Biến thái." phi phi phi~ tặng cho tím rịm một cái tát như trời giáng, ta vừa lau môi vừa kinh tởm nhìn y.
hóa ra hắn là đoạn tụ, chả trách lại nổi cáu như vậy.
hóa ra là bị chọc trúng tim đen.
thấy trên miệng xót xót, ta lau nhẹ, sư nó, chảy máu rồi.
đồ sao chổi!!!
tuy rằng khoảng cách khá xa nhưng ta vẫn là cân nhắc liều mình một lần.
tuy rằng trên bờ còn ba tên đáng ghét đó, nhưng chung quy vẫn tốt hơn ở với một tên đoạn tụ a.
mà không đúng, hắn là ăn tạp, trai gái đều nhai, ta mới không ngu gì mà ở lại.
Đạp chân lên mạn thuyền, ta hít sâu một hơi: không sao ta làm được, ta nhất định là làm được.
ta từng học bơi rồi mà, cùng lắm là bị ba tên kia vớt lên, làm nũng là được.
ta không tin tuyệt chiêu mắt cún của mình không có tác dụng.
huống hồ nếu nhị ca mà cứu được ta, vậy không phải càng tốt hơn sao?
dồn sức dưới chân, ta hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho quyết định quan trọng của đời mình thì một lực kéo mạnh giật ta ngã ngửa ra sau.
"oa oa, bình tĩnh, nhân sinh còn dài, ngươi vì cớ gì mà phải hao tổn sinh mệnh? chúng ta cùng là nam nhân, cũng không thiệt gì a!"
ừ, hôn một cái không thiệt, ở với ngươi thì mới thiệt đúng không?? cố gắng vùng khỏi tay tím rịm nhưng ta càng giãy giụa thì càng bị siết chặt hơn.
TIểu la ơi là tiểu la, tao sao ngươi cái gì cũng luyện chỉ có mỗi thể lực à không luyện a! đến gỡ tay còn không được, chả trách ngươi lại chết sớm.
"Thả ta ra! chuyện của ta không liên quan đến ngươi."
"oa oa, bình tĩnh!! không phải ngươi muốn du ngoạn sao? ta đưa ngươi đi! miễn phí!!"
Tím rịm ôm chặt lấy thắt lưng ta mà gào.
xem ra hắn rất sợ có người chết trên thuyền hắn a.
có thể đến đại lục mới, lại không tốn tiền, đáng chân nhắc a.
nghe đến đây, ta tạm ngưng giãy dụa mà nhìn vào mắt tím rịm:.
Truyện Full
"ngươi hứa đưa ta bình an đến tân đại lục?"
"tân đại lục?"
"ý ta là nơi không thuộc nơi này, còn đâu thì từ từ rồi xem."
Tím rịm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"hành trình lần này tương đối ngắn, chỉ khoảng tháng.
mỗi lần dừng chân, ngươi có thể xuống xem, nếu thích thì liền có thể ở lại.
được chứ? đổi lại, chuyện hôm nay phải giữ bí mật!"
"hừ, ngươi cho là ta thích rêu rao chuyện mình bị đàn ông hôn lắm ấy."
tím rịm quả nhiên vẫn là tím rịm, cực kì trân trọng mặt mũi a~.
trong số các nam chính, đây là tên óng ả nhất, cũng lấp lánh nhất.
nhìn đi, trời còn chưa vào đông đã thích mặc áo đính lông, rõ ràng chỉ ăn ngủ trên thuyền nhưng lại ăn diện hệt như đi du ngoạn, chả trách bị gọi là Tắc kè hoa.
"đổi lại ngươi cũng phải giúp một tay!"
"Hả?" cái gì? muốn gia lao động khổ sai? hai ta vốn đã có thù, chấp nhận lời hắn thì có ai biết có rơi vào bẫy không chứ? có khi hắn chỉ mong ta nói một chữ được thì liền vứt ta xuống hầm chèo thuyền, nhớ lại kiến thức sách vở, chèo thuyền toàn la nô lệ, đãi ngộ cực kém nha.
"không công bất thụ lộc!"
nhìn tím rịm kiên trì, ta nhếch mép.
mặt mũi vứt một lần thì sợ gì lần thứ hai.
nắm lấy đai lưng sớm đã tuột khỏi người, chỉnh cho quần áo xộc xệch một chút:
"Tím tịm tiên sinh, ngươi mà dám ăn hiếp ta, ta lập tức gào lên phi lễ.
ngươi nói xem, họ tin ta, hay tin ngươi đây?"
"ngươi dám!!!" tím rịm mặt tái nhợt, gân xanh trên trán cũng đã nổi lên.
nếu là bình thường, ta sợ, khẳng định sợ.
chết khiếp luôn ấy.
nhưng trải qua mấy ngày điên cuồng như vậy, gan cũng to ra không ít rồi.
"BỚ NG..."
Thấy ta không chút ngại ngùng hét lên, tim rịm nhanh chóng bịp miệng ta:
"rồi rồi rồi, theo ý ngươi hết, ngươi im được chưa hả! ngươi dám nói thêm một câu ta liền vứt ngươi xuống hầm!"
"Thành giao.
tím rịm à, cảm ơn nhé!"
Nháy mắt một cái, ta ung dung đứng dậy chỉnh sửa y phục.
haiz a~ trời hôm nay thật đẹp a.
^_^.