""Anh!!!!!!!!! Anh tìm người khác đi, em không cưỡi chung ngựa với A Chiêu nữa đâu!!!"
"Ngươi gào cái gì mà gào, ta suýt ngã mấy lần còn chưa mắng ngươi đâu!"
"Có mà ngươi quay trái quay phải như cái trống bỏi ấy!"
"Có mà ngươi cưỡi ngực kém nghiêng trái nghiêng phải thì có!"
"Nói..
nói chung ta không cưỡi với ngươi!"
"Ta cũng thèm vào mà cưỡi với ngươi!"
Nói đến màn cãi nhau này từ đâu thì phải kể lại tối hai hôm trước vàng khè rủ ta đi suối nước nóng.
Ừ thì lúc nói nghe rất hào hứng nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Ta đường đường là người hiện đại đến con ngựa còn chưa sờ qua trải qua ngày huấn luyện địa ngục với Hy tử và Binh bộ thượng thư, thăng cấp từ vuốt mông ngựa cho đến ngồi trên lưng ngựa đi một vòng đã có thể coi là tiến bộ thần tốc.
Nhưng chưa kịp hý hửng với kết quả vàng khè đã lắc đầu thú nhận rằng con đường đúng ra là ra ngày ba đêm để đến, sẽ được đoàn quân cả đi cả về, cả săn bắn, trong ngày.
Đúng thế, mọi người không nghe sai đâu, là NĂM ngày!!! Thế cho nên, không kiệu, không xe ngựa, cái gì cũng không mà hệt như ăn cướp lao đến hành cung.
Lúc ta nghe được hung tin này thì hành lý cũng đã gói xong, mông cũng đặt lên yên ngựa dù nhảy xuống không nổi cũng cố gắng liều mạng trèo xuống.
tiếc là mặc cho hành vi phản kháng cùng lời gào khóc, ta vẫn bị hai ma quỷ vàng khè với Hy tử nửa ép nửa dụ đẩy lên đường.
Quả nhiên, giác quan thứ của ta vẫn tốt như thường lệ.
Một đoàn hai mươi người cùng hai mươi con chiến mã vó ngựa tung bay lướt trên đường mòn...!vượt qua ta cùng tiểu chiến mã...!còn thơm mùi sữa.
Suối nước nóng, ta cùng ngươi chỉ trách ông trời độc ác, hữu duyên vô phận, đau dài không bằng đau ngắn, chúng...!vẫn là nên từ biệt mà thôi.
Lấy cái cần cà rốt chuẩn bị từ sớm, ta cùng ngựa non quay đầu nhưng còn chưa đi nổi mét thì vàng khè từ trên trời giáng xuống một tay xách cổ ta lôi về.
"Hoàng thượng, thần nói thật đấy, thần không muốn ngâm suối nữa đâu!!!!" Cho nên, làm ơn làm phước thả ta ra đi!!!!!
"Không muốn cắn lưỡi thì ngậm miệng."...!Câm thì câm, cả vú lấp miệng em!! Gió cuồn cuộn, cát ran rát khiến ta nhịn không được nheo mắt.
Chờ lần tiếp theo thở được bình thường, ta sớm đã cùng nhóm người tụ hội, trên cơ bản là không còn đường chạy trốn trở về.
Dù gì cũng có cả đống người, ta không cách nào cùng vàng khè cưỡi ngựa nên chỉ đành chạy sang chỗ Hy tử cưỡi nhờ nhưng có trời mới biết, quyết định này của ta sai lầm đến mức nào.
Ừ thì ngựa phi nước đại đương nhiên không dễ chịu, nhưng vàng khè phi nước đại giống như đua xe, nhanh nhưng mượt, còn tên Hy tử, kỹ năng của hắn ở mấy ngàn năm sau sẽ được vinh danh là SÁT THỦ GIAO LỘ!!!!! lúc thì tạt trái, lúc thì quay phải, lúc thì nhảy lên lúc thì nằm xuống khiến ta ở phía sau cũng y chang như con lật đật, ruột gan phèo phổi loạn xì ngầu.
"Hy tử, A Chiêu, đừng giỡn nữa.
Nhanh đi ăn trưa còn lên đường."Vàng khè từ chối nhìn hai ta, từ tốn nhéo xôi chặn miệng hai ta vừa nói.
Không biết có phải vàng khè phân biệt đối xứ hay không mà trong lúc ta còn cố gắng nhai cục xôi trong miệng, Hy tử đã nuốt xong mà gào ầm lên:
"Em mặc kệ, em không cưỡi chung với A Chiêu đ...!auh!"
"A oèm ào." Cùng lúng búng xôi trong miệng, ta nhảy lên.
Đưa mắt một vòng, ta không tin một đoàn hai mươi người này ta lại không tìm nổi một người.
Mặc dù bọn họ đều tránh ánh mắt ta, ta nhìn thấy người quen.
"Quốc sư đại nhân, đã lâu không gặp." một ngày không gặp tựa ba thu, chúng ta hai ngày không gặp, năm rồi đấy.
"Điện...!Lan Công tử, bần đạo cũng rất mong cùng ngài phân ưu, chỉ là...!con ngựa của bần đạo, thật sự không gánh nổi hai người." Ta đưa mắt nhìn qua, con ngựa này,...!cũng tiên phong đạo cốt quá quá đấy.
thề có minh nguyệt chứng giám, tác giả hình như là chưa từng thấy ngựa đúng không? Con hôi sữa kia của ta thì mí mascara, con ngựa của quốc thư thì lông dài như chổi lau, nhìn sao cũng không thực tế tí nào.
Vén lớp lông dày cộm, béo núc béo ních.
"Con ngựa của bần đạo lớn tuổi rồi." Nhìn quốc sư bất an cười, ta cũng chỉ đành thở dài đổi người.
thứ nhất, ta không muốn mang danh chèn ép quốc sư, thứ hai, làm sao mà ta biết con ngựa này bao nhiêu tuổi chứ mà cãi.
Đánh mắt một bòng, ta nhắm được người thứ hai.
"Viên..
Viên đại nhân, không biết ngài có bằng lòng..." Con ngựa kia, mày làm cái trò gì thế hả? tao đã nói xong đâu mà mày đã lăn luôn ra đất là sao?
Viên đại nhân Viên gì đó là Ngự y vệ, đới đao vệ hay cái gì gì đó tương đồng, nói chung là thị vệ trưởng của Vàng khè.
Tuy ta với y không thân nhưng miễn cưỡng thì cũng có thể nói là gặp qua.
Chẳng phái nói giang hồ thấy người gặp nạn phải rút đao tương trợ sao? huống hồ chúng ta cùng từng có một phần duyên phận, biết mặt cũng là duyên nhá.
"Đại nhân, ngài cũng thấy rồi đấy." Thấy cái con khỉ nhà ngươi.
lúc nãy là đứa nào hăng hái chạy vọt lên hả? nằm ra đấy cho ai xem!! Chỉ là, nhìn thanh đao lấp lánh bên hông, ta lựa chon đổi người.
"Lý..."
"Lan đại nhân, ngài nói gì cơ, lúc nãy chạy nhanh quá, chắc tai ta bị thương, nghe không thấy gì hết." Ta căn bản còn chưa nói gì hết á!!! Nhìn đám người chỉ thiếu nước bê ngựa bỏ chạy, ta thật chỉ muốn gầm lên, các người đại nam nhân mà đến một đứa bé như ta cũng không mang nổi là sao!!
"Há há há, ta đã nói rồi mà, có điên mới muốn cưỡi cùng ngươi." Không ngoài ý muốn, Hy tử như nguyện ý mà cười phá lên.
Tức đến sôi máu mà không làm gì được, ta chỉ tự nhắc mình, chuyện này về, việc đầu tiên ta làm chính là học cưỡi ngựa.
"Không cưỡi thì không cưỡi, chạy bộ đến là được chứ gì." Không phải ta còn có khinh công sao? Ta có thể chạy khỏi ma cung không lẽ không chạy nổi đến hành cung.
Gói lương thực vào nhẫn, ta dẫm chân phóng bề phía trước.
?? Sao mọi người vẫn còn ở đây? Đạp chân hai ba cái, ta căn bản là không có di chuyển.
"Hành cung ở phía Tây bắc, khanh chạy bên đó là đi tây nam rồi." Mặt ta trong nháy mắt đỏ bừng, cái này không thể trách ta đâu.
Ta căn bản còn chưa nhìn thấy bản đồ bao giờ mà.
"He he, nhầm lẫn nhầm lẫn tí ấy mà." Giằng lại tay áo, ta định nhắm lại mà chạy thì Vàng khè trực tiếp kéo ta vào lòng ghì chặt:
"Ngoan ngoãn ăn trưa, nghỉ ngơi một lát cùng trẫm lên đường.
Hy tử, đệ cũng thế, ăn trưa di còn nghỉ ngơi lấy sức.
muốn đánh nhau thì đến hành cung hẵng đánh."
Được rồi, nhân sinh chính là có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi sẽ không đứng, cho nên, ta vẫn là muốn cùng cưỡi ngựa hơn là chạy bộ đến hành cung.
Lựa chọn này quả nhiên không sai, Vàng khè lưng to vai rộng, ôm rât vừa tay mà kỹ băng cưỡi ngựa cũng tốt hơn Hy tử gấp vạn lần.
Một đoạn đường toàn ổ gà ổ chó như thế mà qua tay vàng khè chẳng khác nào lướt trên cao tốc lúc mới xây.
Tuyệt!
_____________________________________
"Hy tử, hạ trại đi.
Chúng ta đi được hai phần ba đoạn đường, ngày mai thúc ngựa đến trưa hẳn là đến được." Thấy A Chiêu tựa trên lưng mình gật gà gật gù, Diên Khánh vẫn là hạ lệnh cho mọi người dừng lại.
Trẻ con ngủ sớm, lúc này, cũng muộn rồi.
Vốn còn tưởng dư chút thời gian, nào ngờ lại nhận được chiến báo, Diên khánh cân nhắc một hồi vẫn là mang A CHiêu đi tỉnh thành tây bắc.
Minh thương dễ tránh ám tiễn khó lường, để y lơ ngơ trong cung, chỉ sợ chết lúc nào không hay.
"Vâng.
Mà hoàng huynh, sao huynh lại chọn hành cung tây bắc, đưa y xuống phía nam không phải an toàn hơn sao?" Giúp anh trai đỡ người xuống ngựa xong, Hy tử vừa lấy đồ trong trữ vật vừa nói.
Nhẫn trữ vật Hy tử đương nhiên từng thấy quá nhưng có thể chứa nhiều như vậy thật sự là lần đầu.
Bình thường chỉ thấy A Chiêu móc tiền móc lương thực, ai mà nghĩ hành lý của cả đoàn lại có thể vừa trong cái nhẫn bé tí tẹo ấy chứ.
"Chiến sự ở Tây Bắc, đệ cũng ở đấy, một quân y thất phẩm như y dù có ở hành cung cũng không ai để ý còn có nhiều người như vậy, hẳn là an toàn hơn." Đặt người xuống thảm, Diên Khánh nhanh chóng chỉ huy mọi người đốt lửa dựng lều, nghỉ ngơi dùng bữa tối.
"Huynh nói như vậy là tên quốc vương đó muốn động thủ rồi?" Nhìn thượng vàng hạ cám trong nhẫn trữ vật, Hy tử vừa day trán vừa nói.
A Chiêu xem ra thật sự coi chuyến này như đi chơi, nồi niêu xong chảo, gia bị hương liệu đều có một phần nhưng cũng nhờ thế mà mọi người lại được một bữa ra trò.
"Có lẽ, biết đâu hắn lại muốn trừ khử mối uy hiếp kia thì sao? Chỉ cần tên kia chết, nói không chừng lại là cơ hội cho chúng ta."
"Hoàng huynh, đệ nói thật, về chuyến này đệ nhất định phải nghỉ hưu, về quê trồng rau thả gà nuôi cá.
Huynh có biết mỗi lần vận động là cả người đệ sẽ mệt mỏi đến mức nào không hả? Đệ vất vả nhiều năm như thế, huynh khắp nơi cắt xén thì thôi còn muốn vắt kiệt sức lao động của đệ.
A Chiêu..."
"A Chiêu không biết cưỡi ngựa, lên chiến trường kiểu gì?....!Sự thật mất lòng.
Hy tử bị một búa đau điếng giáng thẳng vào người, bùi ngùi chui vào một góc tủi thân rấm rức.
"Thật ra đệ không muốn lên chiến trường cũng không sao, về cung nhiếp chính, huynh thay đệ ra chiến trường." Tiếng thút thít của Hy tử tắY ngúm.
Im lặng một lúc, Hy tử vẫn là ngậm nước mắt cầm kiếm chắp tay: "Hoàng huynh, đệ nguyện ý ra chiến trường giết giặc."
T-T, có vợ quên đệ đệ, qua sông đoạn cầu, dậu đổ bìm leo, hừ!.